Hàn Viễn
Chapter 14

Tác giả: Trì Tổng Tra

Editor: Kilig

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Cậu nói cái gì?” Lạc Lâm Viễn ánh mắt không thể tin được mà nhìn Phương Tiêu mang vẻ mặt xấu hổ tươi cười ở trước mặt cậu: “Ai nói với cậu tôi muốn ở chung lều với Hạ Phù?”

Vừa rồi Hạ Phù đỏ mặt chạy tới dùng sức nhéo cậu, nhéo đau đến mức Lạc Lâm Viễn nhất thời hoang mang, không hiểu chuyện gì.

Hạ Phù xấu hổ mà trừng mắt nhìn cậu: “Chúng ta chưa quen nhau được bao lâu, em sẽ không ngủ cùng với anh!”

Lạc Lâm Viễn còn đang không hiểu chuyện gì: “Anh ở cùng lều với Phương Tiêu.”

Hạ Phù liếc xéo cậu một cái: “Vậy anh đến chỗ Du Hàn rút đăng ký! Tối nay em ở cùng bạn em!”

Sau đó Lạc Lâm Viễn mới biết buổi tối muốn ở lều trại nào ngủ cũng cần phải đi đăng ký, toàn bộ hành trình cậu cũng không rõ ràng lắm, cũng không biết từ lúc nào đã đăng ký ở cùng lều với Hạ Phù.

Lạc Lâm Viễn đi tìm Phương Tiêu, kết quả Phương Tiêu đang đánh bài với bạn cùng phòng, hai người đã trải xong túi ngủ, rõ ràng là không có chỗ cho Lạc Lâm Viễn.

Phương Tiêu thấy Lạc Lâm Viễn, còn cười hề hề mà nói: “Đêm nay sẽ thật khó quên, ngủ ngon mộng đẹp nha ~”

Ngủ ngon con khỉ! Mộng đẹp cái rắm! Lạc Lâm Viễn trách mắng Phương Tiêu một hồi, cuối cùng chỉ có thể đi tìm Du Hàn hủy bỏ đăng ký.

Du Hàn đang bận rộn cầm di động, nghe thấy ý kiến của cậu, liền lật tờ đăng ký ra, viết vài chữ: “Vậy cậu định ở với ai?”

Lạc Lâm Viễn muốn nói là ở cùng Phương Tiêu, nhưng lại nghĩ đến Phương Tiêu đã ở cùng người khác, Lý Vũ Kiệt cũng ở cùng với Hứa Xương. Bạn cậu không nhiều lắm, cùng trong lớp cũng không than với những người khác, thực sự không có ai để chọn bây giờ. 

Trong lúc nhất thời Lạc Lâm Viễn cảm thấy rất khó chịu, như thể cậu không có ai là bạn bè vậy.

Lạc Lâm Viễn muốn giải thích, lại cảm thấy không cần thiết, như là giấu đầu lòi đuôi.

Cậu tỏ vẻ kiểu thiếu gia: “Tôi không thích ở cùng người khác, có thể một mình một lều được không?”

Du Hàn đếm số lượng lều trại, có chút khó xử nói: “Chắc là không được rồi, hình như lều đều đã có người, nếu không tôi xếp cho cậu ở……”

Lạc Lâm Viễn vội đánh gãy lời anh nói, cậu thật sự không muốn ở cùng một chỗ với người lạ: “Thôi được rồi, tôi đi tìm nhà trọ ở vậy, không cần phiền phức như vậy.”

Du Hàn nhìn mắt sắc trời: “Bây giờ đã trễ thế này, cậu định xuống núi như thế nào?”

Lạc Lâm Viễn: “Không phải có xe sao?”

Du Hàn: “Hành trình là đã sớm định xong, bác tài chỉ nhận chạy hai chuyến.”

Lạc Lâm Viễn bực bội nói: “Tôi đưa thêm tiền cho ông ấy, bao nhiêu cũng được, chắc ông ấy sẽ không thể từ chối đâu.”

Du Hàn cũng mặt trầm xuống: “Không phải vấn đề tiền bạc, đây là hoạt động tập thể, nếu cậu đột nhiên rời đi, lỡ cậu có chuyện gì, ảnh hưởng không tốt.”

Lạc Lâm Viễn nóng nảy: “Như vầy cũng không được như kia cũng không được, vậy anh nói phải làm sao bây giờ!”

Du Hàn lại hỏi: “Sao không hỏi bạn cậu một chút, là Phương Tiêu đúng không, để tôi xem cậu ta ở lều trại nào?”

Du Hàn thấy tên Phương Tiêu nhưng hắn đã cùng một nam sinh khác ở cùng một lều, ngón tay Du Hàn dừng một chút, anh muốn hỏi Lạc Lâm Viễn còn có người nào khác có thể ở chung không, nhưng Du Hàn rất mau liền ý thức được vấn đề, anh nhìn kỹ biểu tình của Lạc Lâm Viễn, phát hiện thấy sự bối rối trong mắt người này. 

Lạc Lâm Viễn đã không nhìn anh, mí mắt phiếm hồng, hàm răng cũng cắn chặt, lộ ra vẻ khó xử xen lẫn khó chịu.

Du Hàn vốn tưởng là Lạc Lâm Viễn ghét bỏ môi trường trên núi, cho nên mới muốn đòi xuống núi, kết quả chỉ là bởi vì tìm không thấy đối tượng ở chung, nên mới giận dỗi như vậy sao.

Lạc Lâm Viễn rũ xuống mí mắt: “Khỏi hỏi cậu ta, cậu ta ở chung với người khác rồi.”

Cậu nghĩ nghĩ: “Bỏ đi, tôi tự đi xuống núi được, hẳn là có thể xem bản đồ đi.” Cậu lấy di động ra, nghiêm túc xem xét khả năng xuống núi. Có lẽ cần có gậy trúc cùng đèn pin, tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng là trời đất bao la, mặt mũi lớn nhất, cậu không muốn bị mất mặt!

Du Hàn thu hồi quyển tập: “Không sao, còn một lều trống.”

Lạc Lâm Viễn: “Tôi không muốn ở cùng người không quen biết……”

Lần này đổi thành Du Hàn đánh gãy lời cậu nói: “Là lều của tôi.”

Lạc Lâm Viễn: “……”

Lều của Du Hàn vẫn chưa được dựng, hồi nãy bận rộn giúp những người khác, nên lều của anh vẫn chưa được dựng. Vốn định chút nữa dựng cũng được, ở một mình cũng không sao, không nghĩ tới Lạc tiểu công chúa từ trên trời rớt xuống, thoạt nhìn còn rất đáng thương.

Lúc Lạc Lâm Viễn trở về lấy ba lô của mình, vừa lúc đụng phải Phương Tiêu đang chờ ở đó: “Cậu không ở cùng với Hạ Phù thì ở với ai.”

Phương Tiêu cũng hiểu là hắn làm vậy có hơi quá đáng, nghĩ chuyện này quá đương nhiên rồi.

Hắn nhìn Lạc Lâm Viễn lạnh lùng mang ba lô đi: “Nếu không cậu ở cùng với tôi đi?”

Lạc Lâm Viễn liếc mắt nhìn lều trại chen chúc hai người một cái, ghét bỏ nói: “Quá chật.”

Phương Tiêu nóng nảy: “Vậy buổi tối cậu làm sao bây giờ!” Hắn cũng không thể đem người ở cùng lều trại đuổi đi, mọi người đều là bạn học mà.

Lạc Lâm Viễn xua xua tay: “Tôi ở cùng Du Hàn.”

Phương Tiêu: “???”

Không chờ Phương Tiêu truy hỏi, Lạc Lâm Viễn đeo balo đi mất. Cậu đi đến chỗ Du Hàn nói với cậu, Du Hà cởi áo khoác, cuốn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc đang dựng trại bằng một cây búa.

Lạc Lâm Viễn nhìn cơ bắp căng phồng, nhìn thấy làn da bị ánh lửa chiếu lên bóng bẩy, lại một lần cậu thấy được cái hình xăm kia.

Cậu rất muốn nhìn toàn bộ hình dáng của cái hình xăm kia, cậu thực sự không thể hiểu được Du Hàn. Rõ ràng là một học sinh gương mẫu, buổi tối lại làm việc ở quán bar. Rõ ràng nhìn sơ qua thì ôn hòa, mà trên người lại có hình xăm, rõ ràng đối xử rất tốt với nữ sinh, nhưng lại dây dưa không rõ với một nam sinh.

Du Hàn thấy cậu đứng một bên, lấy cái ghế nhỏ ra cho cậu, rồi nhét bánh mì và sữa cho cậu ăn: “Nãy nướng BBQ cậu cũng không ăn được bao nhiêu.”

Lạc Lâm Viễn ngồi xuống, mở gói bánh ra cắn một miếng, nhân bánh mì là đậu đỏ, ngọt ngào, Lạc Lâm Viễn thỏa mãn mà nheo nheo mắt.

Du Hàn quay đầu nhìn lại vẻ mặt của cậu liền cười: “Ăn ngon sao?”

Lạc Lâm Viễn vội chỉnh lại sắc mặt: “Cũng ổn, như bình thường.” Sau đó cậu trộm nhớ kỹ nhãn hiệu trên vỏ bánh mì, định sau khi về nhà nói bác Ngô đi mua cho cậu.

Cậu cắm ống hút vào hộp sữa bò, thầm rên rỉ vui vẻ.

Cậu chậm rãi ăn, Du Hàn đang dựng lều trại, chờ cậu một ngụm sữa bò rồi một ngụm bánh mì đem tụi nó ăn hết, thì Du Hàn động tác nhanh nhẹn đã dựng lều trại xong, trải xong hai cái túi ngủ. Một đầu một đuôi, đầu hướng vào nhau.

Lạc Lâm Viễn từ trong ba lô lấy ra một cái chăn nhỏ, cái chăn này hơi cũ, là khi còn nhỏ Lâm Thư đã mua cho cậu, cậu đi đâu đều mang theo, nếu không sẽ không ngủ được. 

Du Hàn nhìn rõ là chăn cho trẻ con cũng không chê cười cậu, thay vào đó là đi tìm nguồn nước để rửa tay, rửa mặt cổ, sau đó gội đầu. Cuối cùng đi về với khuôn mặt ướt đẫm, Lạc Lâm Viễn nhìn thấy hình ảnh đó làm tim đập nhanh không ngừng.

Cậu không dám nhìn Du Hàn, Du Hàn lại một hai phải tới trêu chọc cậu, kỳ thật Du Hàn cũng không phải cố ý, anh còn có một công việc bán thời gian là gia sư cho một đứa trẻ, kiều khí của đứa trẻ kia giống y như Lạc Lâm Viễn, bất tri bất giác làm anh đem Lạc Lâm Viễn đối đãi như một đứa trẻ con.

Lạc Lâm Viễn ăn bánh mì dính một chút bên miệng, cái kiểu này không khác gì một đứa trẻ con cả.

Du Hàn không nghĩ nhiều, giơ tay gạt đi vụn bánh bên môi cho người kia, Lạc Lâm Viễn vừa vặn duỗi đầu lưỡi ra liếm khóe miệng.

Khi đầu lưỡi chạm vào ngón tay, cả hai đều kinh ngạc. 

Lạc Lâm Viễn chỉ cảm thấy mình vừa mới liếm một cái gì đó thô ráp lạnh lẽo, giống như ngón tay của Du Hàn.

Du Hàn nhanh chóng thu tay lại, cảm giác được cảm giác ấm áp và trơn trượt còn sót lại trên đầu ngón tay, sắc mặt lập tức trở nên mây nắng, cuối cùng xoay người rửa tay một lần nữa.

 

Lạc Lâm Viễn: “……” Cậu còn chưa có muốn đi súc miệng đâu! Du Hàn đang có ý gì!



 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương