Hàn Viễn
Chapter 13

Tác giả: Trì Tổng Tra

Editor: Kilig

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lạc Lâm Viễn nhìn bóng dáng cầm túi vải trước mặt, tâm tình có chút phức tạp nói: “Không phải anh nói ở trường học thì phải làm như không quen biết sao?”

Du Hàn nhìn cành cây khô trên mặt đất, xác nhận nó khô ráo, liền nhặt lên bỏ vào trong túi: “Ở đây không phải trường học, hơn nữa nếu cậu rảnh thì tới giúp cũng tốt.”

Lạc Lâm Viễn có chút hối hận vì đã hắn tham gia, thật sự không nghĩ tới chuyện dùng tay không đi nhặt đồ trên mặt đất. 

Như là biết được suy nghĩ trong lòng cậu, Du Hàn cởi bao tay của mình ra, nhét tay vào ba lô tìm kiếm, lấy ra một cái trắng tinh đưa cho cậu: “Cái này mới, đeo vào đi.”

Lạc Lâm Viễn nhận lấy: “Thật ra…… tôi đang bận lắm.”

Du Hàn đeo lại găng tay, cũng không chê cười cậu đang bận giành bánh quy với con kiến, ngược lại còn nói: “Cảm ơn nha, tôi đã hỏi rất nhiều người, chỉ có cậu chịu giúp tôi, cho nên chỉ có thể làm phiền cậu.”

Lạc Lâm Viễn nghe giọng điệu dỗ dành của anh, liền muốn nói anh đang lừa trẻ con đó hả! Lại cảm thấy người này là đang chiếu cố cậu, EQ của cậu không có thấp đến mức nhìn không ra được chuyện này, bởi vậy vẫn yên lặng nuốt lại lời muốn nói.

Đây là lần đầu tiên được ai đó yêu cầu làm việc gì đó, Lạc tiểu công chúa trước nay *chẳng phân biệt nổi ngũ cốc đột nhiên làm việc hăng hái, một hơi đã nhặt sắp đầy một túi, thấy túi sắp đầy, Du Hàn chạy nhanh kêu cậu dừng lại: “Từ từ, không phải cái nào cũng có thể nhặt.”

* chẳng phân biệt nổi ngũ cốc: chỉ những người lý thuyết suông không trực tiếp tham gia vào công việc, thiếu kiến thức thực tế về vấn đề nào đó.

 

Anh giơ tay ra hiệu kêu cậu đi qua, Lạc Lâm Viễn thấy hành động này, nghĩ thầm đang vậy chó đá hả, tuy rằng trong lòng oán trách, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn bước tới, nghe Du Hàn dạy cái nào có thể nhặt được, cái gì không thể.

Khi hai người trở lại nơi cắm trại, lều trại đã gần như được dựng hết, Du Hàn đưa số gỗ nhặt được cho các nữ sinh, sau khi giúp họ đốt lửa, anh giải thích một số biện pháp phòng ngừa, sau đó đi đến chỗ nam sinh, kiểm tra họ dựng lều có chắc chắn hay không.

Lạc Lâm Viễn đem túi trên tay giao cho Hạ Phù, Hạ Phù còn tưởng rằng cậu cho mình cái gì, mở ra thì phát hiện một túi cành khô lá khô.

Lạc Lâm Viễn trên mặt còn mang theo điểm tiểu kiêu ngạo: “Anh nhặt đó, cầm đi nhóm lửa đi.”

Hạ Phù lại hiểu theo ý khác: “Lạc Lâm Viễn, em đã nói với anh là em không biết nấu cơm!”

Lạc Lâm Viễn có chút mờ mịt mà nhìn nhìn cô: “Cái gì?”

Hạ Phù: “Cái gì mà cái gì, anh đưa đồ nhóm lửa cho em còn không phải là ám chỉ em đi nấu cơm sao, em nói cho anh biết là sau khi kết hôn em cũng không nấu cơm đâu!”

Lúc này Hạ Phù đã hoàn toàn quên mất chuyện đã thề ở trên xe là sẽ đối với Lạc Lâm Viễn thật tốt, hiện tại trong đầu cô đều là dạy dỗ bạn trai, cho bạn trai biết tư tưởng con gái là phải nấu cơm là có vấn đề, không thể được!

Lạc Lâm Viễn yên lặng mà nhìn túi trong tay Hạ Phù, nghĩ thầm cậu chỉ muốn cho Hạ Phù xem cậu cũng rất có năng lực làm việc mà thôi.

Không có được khích lệ như mong muốn, Lạc Lâm Viễn đi về tiểu tổ của chính mình, ngón tay vừa mới bị gai gỗ chích một vết máu nhỏ, chảy ra một ít máu, nhưng không đau. Phương Tiêu vừa thấy cậu về thì tâm tình chua xót đến gần: “Cậu mới vừa làm gì vậy!”

Lạc Lâm Viễn: “Nhặt củi.”

Phương Tiêu kinh hãi: “Không phải cậu chưa bao giờ làm việc dơ bẩn đó sao!”

Lạc Lâm Viễn nói: “Có bao tay, hơn nữa cái gì mà tôi chưa bao giờ làm, là mấy cậu không cho tôi làm mà thôi!”

Nghĩ đến đây Lạc Lâm Viễn liền một bụng khí, kéo tay Phương Tiêu ra khỏi người cậu: “Ai da, đột nhiên nhớ ra còn có chuyện phải làm, đi trước đây.”

Lạc Lâm Viễn không muốn xem Phương Tiêu làm bộ làm tịch, ngược lại nhìn về phía Du Hàn cách đó không xa, anh thật thật sự rất bận, tất cả mọi người đều tìm anh ta, tựa như không có gì mà anh ta làm không được.

Lần cắm trại này Du Hàn đúng là không có gì không làm được, cậu quay đầu nhìn nhìn miệng vết thương trên tay mình, không giống cậu, chỉ đi nhặt cái củi thôi cũng làm tay bị thương.

Lạc Lâm Viễn phát ngốc một hồi, liền có người vỗ vỗ bả vai cậu.Người không có gì không được làm, Du Hàn, đứng ở phía sau cậu, trên tay cầm cái túi nhỏ mà nhòm nữ sinh làm ra, trên túi nhỏ có thêu hoa nhỏ màu hồng.

Du Hàn ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh cậu, mở túi ra: “Đưa tay.”

Lạc Lâm Viễn theo bản năng nói: “Làm gì?”

Du Hàn từ trong túi lấy rượu sát trùng với băng keo cá nhân ra: “Không phải cậu bị thương sao, tôi bôi thuốc cho.”

Lạc Lâm Viễn sửng sốt, Du Hàn liếc hắn một cái, có chút buồn cười nói: “Ngây ra đó làm gì, mau đưa tay ra đây.”

Lạc Lâm Viễn duỗi tay, cậu nhìn Du Hàn nghiêm túc bôi thuốc cho cậu, trong lòng lại nghĩ người này lớn lên khá ổn, khá đẹp trai. Mà rốt cuộc là làm sao mà anh biết được cậu bị thương, hình như cậu không có nói với anh chuyện này.

Nghĩ như vậy, Lạc Lâm Viễn liền hỏi: Làm sao anh biết được?”

Du Hàn làm sao có thể nói là do dọc đường đi anh rất lo là tiểu công chúa không cẩn thận dẫm hố, hoặc là ngã xuống sườn dốc, hoặc là mất bình tĩnh. Kết quả đều không có, trên đường anh nghe thấy Lạc Lâm Viễn không cẩn thận la một tiếng. Quay đầu lại nhìn, mới thấy người kia đang ngây ngốc cầm một cây đầy gai trên cành.

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là tay cậu đã bị thương, Du Hàn cho rằng Lạc Lâm Viễn sẽ tức giận, ai mà ngờ là không có.

Lúc đó Lạc Lâm Viễn còn cao hứng phấn chấn vẫy vẫy tay, giống như là không đau chút nào vậy, lại tiếp tục đi nhặt cành vây khác.

Du Hàn nghĩ, người này là thật sự vui vẻ, đơn giản là có người nhờ cậu làm một chút chuyện.

Du Hàn dán băng keo cá nhân một vòng trên tay cho người kia, băng keo cá nhân trong suốt, trên mặt còn có một cái bông hoa nhỏ, anh cười cười: “Được rồi, thưởng cho cậu một bông hoa nhỏ màu đỏ."

Anh giương mắt, Lạc Lâm Viễn thế mà lại mặt đỏ, còn trừng mắt với anh nói: “Bông hoa nhỏ màu đỏ cái gì, tôi không phải là học sinh tiểu học?!”

Lạc Lâm Viễn nâng lên ngón tay quơ quơ: “Hơn nữa, chuyện này cũng không có chút thành ý gì!” Tuy rằng trong lòng cậu đang rất vui vẻ.

Du Hàn: “Được thôi, hôm nay thật sự là vất vả cho bạn học Lạc, buổi tối thưởng cho cậu một phần cánh nướng.”

Sau khi Du Hàn bận việc hạ trại xong, liền xoay người đi giúp nữ sinh nướng BBQ, hương vị món nướng của anh rất ngon, chưa kịp ăn thì đã bị người khác cướp mất.

Lạc Lâm Viễn ngồi ở một bên rầu rĩ mà uống Coca, nghe bụng cậu đang thầm thì réo: Kẻ lừa đảo, còn nói khen thưởng cho mình cánh nướng!

Lúc này Hạ Phù bưng một cái mâm đến đây ngồi, bên trong có thịt viên cùng lạp xưởng đã nướng chín: “Sao anh không đi giành đi, đợi một chút nữa là không có mà ăn đó.”

Lạc Lâm Viễn khẩu thị tâm phi nói: “Cảm giác không sạch sẽ, không muốn ăn.”

Hạ Phù ồ một tiếng: “Đúng là, anh nhất định phải ăn chút gì đó đi.” Nói xong thì cô vui vẻ ăn hết mâm nướng BBQ.

Lạc Lâm Viễn cảm thấy nếu cứ ngồi xuống thì càng đói bụng, nhưng cậu lại thật sự không có mặt mũi đi giành với người khác.

Anh đứng dậy và quay lại chỗ để đồ, lấy túi sôcôla từ trong chiếc ba lô nhỏ ra và cắn một miếng đầy ủ rũ. Đang ngồi xổm ngậm viên sô cô la trong miệng, liền có nói thanh âm từ phía Vừa quay đầu lại, liền thấy Du Hàn đang cầm một cái hộp thận trọng: "Mau cầm lấy, nếu không lại bị cướp mất." sau khi Du Hàn đưa hộp cho cậu, lại vội vàng trở lại chỗ nướng BBQ.

Lạc Lâm Viễn mở ra hộp, bên trong là một đôi cánh gà nướng vàng ruộm, ngập dầu và vài viên thịt tròn trịa, tỏa mùi thơm phức. Ngoài ra còn có một đôi găng tay dùng một lần bên ngoài hộp cho cậu dùng.

Lạc Lâm Viễn đeo bao tay vào, cắn một miếng.

Nó rất ngon,dường như là thứ ngon nhất và ấm áp nhất mà cậu từng ăn.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương