Hàn Viễn
Chapter 12

Tác giả: Trì Tổng Tra

Editor: Kilig

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vì không phải là thời điểm du lịch nên trên ngọn núi bên cạnh chỗ đi cắm trại không có quá nhiều người, chỗ dựng trại cũng khá tốt, chẳng những có thể nướng BBQ, buổi sáng lúc mặt trời mọc cũng có thể xem được bình minh. Trên đường lên núi, Du Hàn thuê một chiếc xe bus, cầm danh sách người tham gia, kiểm tra sĩ số để chắc chắn không một ai bị bỏ lại, sau đó phát nước, kẹo bạc hà, miếng dán trị say xe và thuốc cho mọi người. Lúc phát tới Lạc Lâm Viễn, cậu nhận lấy đồ dùng cũng không thèm nói một tiếng cảm ơn, thậm chí không thèm nhìn Du Hàn giống như chưa từng quen biết nhau vậy. Tuy là do Du Hàn yêu cầu nhưng anh thấy lúc anh bị té, hành động Lạc Lâm Viễn chạy tới đưa nước đã khiến anh cảm thấy rất ấm lòng.

 

Chắc là vì đêm đó anh vẫn luôn chiếu cố Lạc Lâm Viễn, với anh mà nói Lạc Lâm Viễn chỉ như là một đứa trẻ không hiểu chuyện mà thôi. Hiện tại đứa trẻ ấy đột nhiên rất hiểu chuyện nên là sự cảm động ấy được nhân đôi lên. Lúc anh đưa nước cho Lạc Lâm Viễn cũng nhỏ nhỏ tiếng nói cảm ơn cậu. Lạc Lâm Viễn nâng mí mắt lên liếc nhìn anh một cái, anh mắt không chút thân thiện làm cho Du Hàn sửng sốt, không biết bản thân đã đắc tội gì tới tiểu công chúa này. Sau khi Lạc Lâm Viễn lên xe, cậu đeo tai nghe vào rồi dựa vào cửa sổ trên xe, cậu tựa trán vào cửa sổ xe định nhắm mắt ngủ, nhưng có lẽ là vì ánh nắng quá chói, hoặc có lẽ là vì những người ngồi phía trước nên cậu chỉ nhắm hờ mắt lại. Lúc Du Hàn điểm danh từng người còn có thể cười nhạt rồi nói hai ba câu với người ta, anh đối với ai cũng dịu dàng như vậy. Bởi vậy buổi tối hôm đó, Du Hàn chăm sóc cậu chỉ vì đó là tính cách của anh ta thôi, người mà có thể khiến cho Du Hàn có những phản ứng khắc, thẳm chí là tức giận thì chỉ có thể là Nhậm Dữ mà thôi. Cho nên mối quan hệ của Nhậm Dữ với Du Hàn là cái gì, sẽ giống cậu với Hạ Phù sao, là một đôi một cặp với nhau?

 

Lúc này Hạ Phù tới ngồi cạnh bên người cậu, tháo xuống một bên tai nghe của cậu hỏi: “Anh đang xem gì á?”

 

Lạc Lâm Viễn thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Không có gì.”

 

Hạ Phù nhìn chằm chằm Lạc Lâm Viễn đến nỗi cậu quay qua nhìn thì mới nói tiếp: “Có phải là anh không thật sự thích em không?”

 

Hạ Phù nhớ tới ngày cô thổ lộ với cậu, Lạc Lâm Viễn ngày đó cũng đeo tai nghe, trên mặt hiện rõ sự trống rỗng, như kiểu bên ngoài có chuyện gì cũng không liên quan đến cậu. Cô không thích loại trống rỗng này, cô muốn giữ anh lại cho dù Lạc Lâm Viễn từ chối cô ba lần: “Tôi không biết yêu đương.”

 

Hạ Phù bướng bỉnh nói : “Tôi sẽ dạy cậu.”

 

Lạc Lâm Viễn: “Con người của tôi rất nhàm chán.”

 

Hạ Phù: “Tôi thú vị là được.”

 

Lạc Lâm Viễn: “Cậu sẽ hối hận.”

 

Hạ Phù: “Tôi không hối hận.”

 

Hạ Phù sẽ hối hận sao, có lẽ đi, cô phát hiện bản thân vẫn luôn đuổi theo người này nhưng giống như là dù cố gắng thế nào thì cũng không có biện pháp tiếp cận cậu, Hạ Phù thật sự mệt mỏi. Nhưng có những lần Lạc Lâm Viễn vô tình lộ một chút dịu dàng với chiếm hữu sẽ làm cho cô phần chấn, hy vọng một lần nữa. Cô tựa đầu vào vai cậu, trong lòng yên lặng mà nghĩ, xin cho người này mau chóng thích mình, cô chắc chắn sẽ đối với cậu thật tốt. Lạc Lâm Viễn không trả lời câu hỏi của Hạ Phù nhưng cũng không cự tuyệt nữ sinh tựa đầu vào vai cậu.

 

Chuyến đi rất dài, phải đi khoảng 2 tiếng nữa. Tay cậu nhét vào trong túi, bên trong có một chai thuốc xịt trị thương. Cậu lấy điện thoại ra nhắn vào Wechat cho Lý Vũ KIệt: Chỗ tôi có thuốc, cậu lại đây lấy.

 

Lý Vũ Kiệt: Thuốc gì?

 

Lạc Lâm Viễn: Không phải hồi nãy cậu cũng bị té hả.

 

Lý Vũ Kiệt: Ừm ừm ừm. Nhưng người bị té không phải là tôi, Tiểu Viễn nhà chúng ta hôm nay săn sóc người khác như vậy làm tôi cảm động quá!

Lạc Lâm Viễn: Muốn hay không!

 

Lý Vũ Kiệt: Muốn! Vừa đúng lúc tôi muốn đưa cho Du Hàn.

 

Lạc Lâm Viễn đạt được mục đích thì cất điện thoại đi, lấy thuốc ném tới chỗ Lý Vũ Kiệt. Lý Vũ Kiệt nhận thuốc xong thì mượn hoa kính phật đưa cho Du Hàn. Nào biết vết thương trên cánh tay của Du Hàn sớm đã bôi thuốc, anh còn đưa cho Lý Vũ Kiệt xem trong balo của mình, tất cả đều là thuốc, anh vì lần đi cắm trại này mà chuẩn bị đầy đủ tất cả. Nhưng Du Hàn vẫn duỗi tay nhận thuốc của Lý Vũ Kiệt: “Cảm ơn cậu đã cố ý mua thuốc cho tôi.”

 

Lý Vũ Kiệt nhún nhún vai: “Haizz, là do Lạc Lâm Viễn mua cho tôi, tôi nghĩ là tôi không có ngã nên liền đưa cho anh dùng.”

 

Lý Vũ Kiệt chuẩn bị lấy lại thuốc thì Du Hàn gọi ngược trở lại: “Đưa thuốc cho tôi.”

 

Lý Vũ Kiệt kỳ quái nói: “Không phải anh nói anh bôi thuốc rồi hả.”

 

Du Hàn cười nói: “Tôi nhớ nhầm, còn có chỗ này chưa bôi, đưa cho tôi đi.”

 

Lý Vũ Kiệt trở lại chỗ ngồi, mới vừa ngồi xuống liền nhận được tin nhắn Wechat của Lạc Lâm Viễn: “Hữu dụng không?”

Lý Vũ Kiệt: Hữu dụng, anh ta nhận rồi, cảm ơn nha người anh em.

Lắc lư hai tiếng đi đường, chờ khi xuống xe, chia nam sinh cùng nữ sinh ra, một bên hạ trại, một bên chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Du Hàn làm mẫu trước một lần, rất nhanh lều trại đã được dựng chắc chắn, sau đó các nam sinh dựa theo từng bước của Du Hàn mà làm.

Lạc Lâm Viễn cuối cùng có có chút hứng thú, nhưng là các nam sinh đã sớm phân tổ xong xuôi, cậu chạy tới chỗ của Lý Vũ Kiệt cùng Phương Tiêu, mới vừa cầm cây búa lên thì Phương Tiêu đã ngăn cản cậu: “Tiểu công chúa cậu mau buông vũ khí xuống, đừng tự làm chính mình bị thương.”

Lạc Lâm Viễn: “Không có việc gì, tôi có thể.”

Phương Tiêu: “Cậu không thể! Cậu quên lần trước cậu làm thực hành hóa học, thiếu chút nữa là cháy luôn phòng học hả?”

Lý Vũ Kiệt ở bên cạnh đâm thêm một dao: “Còn có lần đó thi đấu nấu cơm, nổ bay con cá luôn.”

Phương Tiêu: “Kỳ thật cũng không phải tụi tui sợ cậu làm bản thân bị thương mà tụi tui sợ cậu làm tụi tui bị thương hơn á!”

Lạc Lâm Viễn sinh khí: “Không phải chỉ là cây búa thôi hả!” Cậu không tin tà, cầm cây búa đóng xuống một cái, cây đinh như tà môn đóng không xuống, ngược lại lại bay đi suýt chút nữa trúng vào người của Phương Tiêu, khiến Phương Tiêu sợ toát mồ hôi lạnh. Lạc Lâm Viễn hậm hực mà buông cây búa xuống: “Xin lỗi nha.”

Phương Tiêu điên cuồng lắc đầu: “Không có việc gì không có việc gì, cậu đừng nhúc nhích, ngồi qua một bên đi.”

Lạc Lâm Viễn quay cuồn, mọi người đều đang bận rộn, chỉ có một mình mình nhàn rỗi. Dần dần Lạc Lâm Viễn cũng cảm giác cô đơn không thú vị, rõ ràng là hoạt động tập thể, mà lại giống như cậu là một phần rời rạc bên ngoài, không có người cần cậu, cậu cũng không giúp được người khác.

Lạc Lâm Viễn rầu rĩ mà trở lại chỗ của Phương Tiêu, ngồi ở băng ghế nhỏ, khúc đầu gối cằm đáp ở mặt trên, cúi đầu chống cằm, chán nản đến mức bắt đầu nhìn chằm chằm vào đàn kiến ​​trên mặt đất đang thở hổn hển khuân vác một khối bánh quy nhỏ lớn hơn rất nhiều lần so với kích cỡ chính mình. Ngay cả một con kiến ​​trông cũng hữu ích hơn cậu! Lạc Lâm Viễn tức giận mà lấy đi bánh quy trên người con kiến, nhìn con kiến mất đi mục tiêu xoay quanh tại chỗ, cậu lại cảm thấy hơi ngán ngẩm, đem bánh quy nhỏ thả lại trước mặt con kiến, thì con kiến bị dọa đi mất tiêu rồi.

Lạc Lâm Viễn nhìn con kiến rời đi rồi lại nhìn miếng bánh quy nhỏ: “Ủa sao vậy, tao đâu có muốn cướp của mày.”

Đột nhiên đầu cậu bị người khác xoa nhẹ khiến cầu cậu bị đẩy lên phía trước.

Phương Tiêu vốn đang kéo dây thừng ở bên cạnh, nhìn thấy có người dám chạm vào đầu tiểu công chúa như vậy, thiếu chút nữa hô lên một tiếng lớn mật.

Hắn nhìn về người phía sau Lạc Lâm Viễn, phát hiện vậy mà lại là Du Hàn!

Trong lòng Phương Tiêu có rất nhiều lo lắng, rốt cuộc thì Du Hàn đã giúp rất nhiều cho sự kiện này, nó được tổ chức rất tốt, nhân khí rất tốt, nó gần như là hoàn hảo.

Vạn nhất Lạc Lâm Viễn cãi nhau với Du Hàn, những người khác khẳng định đều là giúp Du Hàn, vậy tình cảnh của bọn họ sẽ rất xấu hổ.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm hai người kia, lại phát hiện Lạc Lâm Viễn không có nổi bão, ngược lại là Du Hàn ngồi xổm xuống cùng cậu nói nói mấy câu.

Lạc Lâm Viễn có chút biệt nữu mà nhìn Du Hàn lắc đầu.

Du Hàn lại nói một hồi, cuối cùng vươn tay muốn kéo Lạc Lâm Viễn lên.

Phương Tiêu mới vừa thở phào thì lại căng như dây đàn, Lạc Lâm Viễn bị bệnh khiết phích nghiêm trọng như vậy, khẳng định sẽ làm cho Du Hàn mất mặt.

Phương Tiêu đã có một trận chiến trường kì với Lạc tiểu công chúa, mới có thể làm Lạc Lâm Viễn tiếp thu hắn chạm vào với điều kiện là tay đã được khử trùng đàng hoàng. Không chỉ có hắn mà là tất cả mọi người trừ Hạ Phù……

Lạc Lâm Viễn đặt tay lên tay Du Hàn.

Du Hàn kéo Lạc Lâm Viễn đứng dậy rồi bước ra ngoài.

Phương Tiêu: “……”

Mẹ nó…… sao lại như vậy được! Tôi ghen tị!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương