Hắn Tựa Lưu Tình
-
Chương 6
Ái tình giữa bọn họ khi ấy giống như ngọn cỏ dại mạnh mẽ quấn chung quanh vách núi mà leo lên, tựa "tuyệt xử phùng sinh"
Bắt đầu từ lúc học cao trung, cô nhi viện sẽ không viện trợ học phí nữa. Nếu như muốn tiếp tục học lên cao, phải dựa vào chính mình vừa học vừa làm. Ôn Lưu Tình từ nhỏ đã biết mình muốn cái gì cùng không muốn cái gì, cậu không có con đường khác để đi, chỉ có thể đọc sách mà vươn lên.
Cơ thể omega đối với cậu mà nói giống như thú hoang bị cầm tù bên trong nụ hoa, quá mảnh mai. Cậu rất khó tập trung lực chú ý trong thời gian dài, Ôn Hành Vũ thì có thể, hắn học bốn, năm tiếng cũng không cần nghỉ ngơi, nhưng cậu không như vậy, học một canh giờ liền mệt mỏi, qua hai giờ trực tiếp nằm bẹp xuống.
Ôn Hành Vũ bình thường sẽ cười cậu, sau đó lại thập phần không nỡ mà ôm cậu vào lòng, nhu nhu tóc cậu, hôn nhẹ gò má của cậu. Ái tình giữa bọn họ khi ấy giống như ngọn cỏ dại mạnh mẽ quấn chung quanh vách núi mà leo lên, tựa "tuyệt xử phùng sinh" (tìm đường sống trong chỗ chết).
Cho dù cậu có cố gắng nhiều như thế nào, thể chất hư nhược của Omega mỗi giờ mỗi khắc đều hạn chế Ôn Lưu Tình. Mùa đông năm cậu học lớp 11, ngoài cửa sổ tuyết lớn rơi xuống trắng xóa, phòng học đóng chặt cửa sổ như là một cái bếp lò lớn, bên trong bếp là các loại khí vị hỗn độn. Ôn Lưu Tình chịu không nổi mùi này, cậu nằm nhoài trên bàn, đầu choáng váng nặng nề, thân thể thật giống như sắp bị thiêu cháy, có người đi tới gần cậu, nói gì đó với cậu, cậu đều không nghe thấy.
Một cỗ tin tức tố hoa anh túc lan tỏa, chính bản thân cậu lại không biết trên người tản ra tin tức tố nồng đậm đến vậy, bởi vì nóng mà mở ra một cúc áo, cổ áo mở rộng như nói với các Alpha hãy đến hưởng dụng tôi đi.
Ôn Lưu Tình nhận ra được khí tức quen thuộc của Ôn Hành Vũ, cậu mệt tới không ngẩng đầu, hướng Ôn Hành Vũ đưa tay ra mà nhõng nhẽo: "Em khó chịu." Lúc đó cậu sẽ một bộ khiến người ta yêu thương, trong giọng nói nồng đậm làm nũng.
Ôn Hành Vũ nhẫn nhịn đến nóng nảy, đem Ôn Lưu Tình kéo đứng dậy, nhưng cố tình là cậu ngay cả đứng cũng không vững, thân thể lung lay mấy lần, liền bị Ôn Hành Vũ toàn bộ ôm vào lòng mà bế lên.
Vẫn đang ở trong phòng học, lão sư trợn mắt ngoác mồm nhìn bọn họ, Ôn Hành Vũ đi tới cửa, chỉ chỉ Ôn Lưu Tình người đầy tin tức tố, thanh âm hắn khàn khàn: "Lão sư, em dẫn cậu ấy đi tiêm."
Lão sư bịt mũi, tự mình kéo cửa ra cho bọn họ, liên tục xua tay.
Bọn họ đi qua hành lang phòng học, tuyết lớn kéo dài, các học sinh khác ngửi được mùi tin tức tố nồng đậm thì tò mò thò đầu ra ngoài cửa hết dòm rồi lại ngó, mùi hoa anh túc ngào ngạt tỏa ra. Ôn Hành Vũ không có đi phòng y tế, mà ôm Ôn Lưu Tình đi tới tầng hầm của trường học.
Thả cậu trên cái đệm cũ, mở đèn, ánh sáng ảm đạm. Thân thể Ôn Lưu Tình dưới ánh đèn lại càng thêm trắng bệch, cậu không kiên trì nổi, hương vị ngọt ngào tràn lan trong không khí, cậu nằm nhoài trên cái đệm mà vặn vẹo, kéo kéo tay Ôn Hành Vũ, đây mới là đường đường chính chính mà câu dẫn hắn a.
Ôn Hành Vũ ôm cậu nằm trên đệm, tro bụi giữa không trung hỗn loạn, hai người tứ chi quấn quýt, hắn thử thăm dò tiến vào, nơi nhợt nhạt ướt át bỗng siết chặt. Ký hiệu tạm thời làm Ôn Lưu Tình dễ chịu hơn một chút. Thời kỳ động dục của cậu giằng co kéo dài hơn một tuần lễ, khát vọng tình dục bao khỏa, cậu cái gì cũng không làm được.
Cậu cảm thấy đau đớn nhưng cũng mang khoái cảm khiến thân thể thoải mái mà tiếp nhận, thời điểm Ôn Hành Vũ tiến vào bên trong, Ôn Lưu Tình đau đến không nhịn được mà siết chặt bàn tay đang đặt trên vai hắn, đem mặt vùi vào hõm vai Ôn Hành Vũ, nghiến răng nghiến lợi gặm cắn một phen. Ôn Hành Vũ nâng mặt cậu đối diện chính mình: "Anh muốn ký hiệu em." Ôn Hành Vũ cười to, động tác ngày một mạnh hơn.
Trong đê mê cuồng nhiệt cùng dục vọng đang được thỏa mãn cậu say đắm nhìn người mình yêu mà nói: "Anh tới nha."
Sau khi thời kỳ động dục qua đi, việc học rơi xuống trên người không ít, Ôn Hành Vũ liền dạy cậu học bù. Cùng nhau quấn quấn quít quít ngươi tới ta lui trên giường. Vừa trải qua quá trình thân cận tư mật nhất, tại lúc ân ái vẫn là hòa hợp đến không tưởng.
Đó là khoảng thời gian Ôn Hành Vũ hạnh phúc nhất, cũng là đoạn kí ức đẹp nhất trong lòng Ôn Lưu Tình.
Ôn Lưu Tình đến cùng vẫn không uống nổi thuốc, cái gì cũng ăn không vô, nằm bẹp ở trên ghế sa lon mà thiếp đi. Ôn Hành Vũ ngồi một bên ghế sa lon còn trống, tay cầm quyển sách, mất tập trung mà lật xem. Thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Ôn Lưu Tình, thời gian đọc sách so với bình thường đặc biệt lâu.
Thời gian không còn sớm, Ôn Hành Vũ đem sách vứt qua một bên, hắn đi tới trước mặt Ôn Lưu Tình, cách tấm chăn chạm một cái lên bờ vai cậu, tự cho rằng mình đang làm một việc rất chi là thuận theo tự nhiên mà nói: "Đi vào phòng rồi ngủ."
Thấy Ôn Lưu Tình vẫn không nhúc nhích, Ôn Hành Vũ nhíu mày, hắn kéo chăn trên người cậu ra, cẩn thận nhìn trạng thái mơ màng của cậu, liền nhận ra mặt cậu thoáng tái nhợt rồi lại thoáng đỏ hồng đến kì lạ. Cảm thấy được điều này không đúng, Ôn Hành Vũ đưa tay đặt lên trán Ôn Lưu Tình. Nhiệt độ nóng đến bỏng tay.
Bắt đầu từ lúc học cao trung, cô nhi viện sẽ không viện trợ học phí nữa. Nếu như muốn tiếp tục học lên cao, phải dựa vào chính mình vừa học vừa làm. Ôn Lưu Tình từ nhỏ đã biết mình muốn cái gì cùng không muốn cái gì, cậu không có con đường khác để đi, chỉ có thể đọc sách mà vươn lên.
Cơ thể omega đối với cậu mà nói giống như thú hoang bị cầm tù bên trong nụ hoa, quá mảnh mai. Cậu rất khó tập trung lực chú ý trong thời gian dài, Ôn Hành Vũ thì có thể, hắn học bốn, năm tiếng cũng không cần nghỉ ngơi, nhưng cậu không như vậy, học một canh giờ liền mệt mỏi, qua hai giờ trực tiếp nằm bẹp xuống.
Ôn Hành Vũ bình thường sẽ cười cậu, sau đó lại thập phần không nỡ mà ôm cậu vào lòng, nhu nhu tóc cậu, hôn nhẹ gò má của cậu. Ái tình giữa bọn họ khi ấy giống như ngọn cỏ dại mạnh mẽ quấn chung quanh vách núi mà leo lên, tựa "tuyệt xử phùng sinh" (tìm đường sống trong chỗ chết).
Cho dù cậu có cố gắng nhiều như thế nào, thể chất hư nhược của Omega mỗi giờ mỗi khắc đều hạn chế Ôn Lưu Tình. Mùa đông năm cậu học lớp 11, ngoài cửa sổ tuyết lớn rơi xuống trắng xóa, phòng học đóng chặt cửa sổ như là một cái bếp lò lớn, bên trong bếp là các loại khí vị hỗn độn. Ôn Lưu Tình chịu không nổi mùi này, cậu nằm nhoài trên bàn, đầu choáng váng nặng nề, thân thể thật giống như sắp bị thiêu cháy, có người đi tới gần cậu, nói gì đó với cậu, cậu đều không nghe thấy.
Một cỗ tin tức tố hoa anh túc lan tỏa, chính bản thân cậu lại không biết trên người tản ra tin tức tố nồng đậm đến vậy, bởi vì nóng mà mở ra một cúc áo, cổ áo mở rộng như nói với các Alpha hãy đến hưởng dụng tôi đi.
Ôn Lưu Tình nhận ra được khí tức quen thuộc của Ôn Hành Vũ, cậu mệt tới không ngẩng đầu, hướng Ôn Hành Vũ đưa tay ra mà nhõng nhẽo: "Em khó chịu." Lúc đó cậu sẽ một bộ khiến người ta yêu thương, trong giọng nói nồng đậm làm nũng.
Ôn Hành Vũ nhẫn nhịn đến nóng nảy, đem Ôn Lưu Tình kéo đứng dậy, nhưng cố tình là cậu ngay cả đứng cũng không vững, thân thể lung lay mấy lần, liền bị Ôn Hành Vũ toàn bộ ôm vào lòng mà bế lên.
Vẫn đang ở trong phòng học, lão sư trợn mắt ngoác mồm nhìn bọn họ, Ôn Hành Vũ đi tới cửa, chỉ chỉ Ôn Lưu Tình người đầy tin tức tố, thanh âm hắn khàn khàn: "Lão sư, em dẫn cậu ấy đi tiêm."
Lão sư bịt mũi, tự mình kéo cửa ra cho bọn họ, liên tục xua tay.
Bọn họ đi qua hành lang phòng học, tuyết lớn kéo dài, các học sinh khác ngửi được mùi tin tức tố nồng đậm thì tò mò thò đầu ra ngoài cửa hết dòm rồi lại ngó, mùi hoa anh túc ngào ngạt tỏa ra. Ôn Hành Vũ không có đi phòng y tế, mà ôm Ôn Lưu Tình đi tới tầng hầm của trường học.
Thả cậu trên cái đệm cũ, mở đèn, ánh sáng ảm đạm. Thân thể Ôn Lưu Tình dưới ánh đèn lại càng thêm trắng bệch, cậu không kiên trì nổi, hương vị ngọt ngào tràn lan trong không khí, cậu nằm nhoài trên cái đệm mà vặn vẹo, kéo kéo tay Ôn Hành Vũ, đây mới là đường đường chính chính mà câu dẫn hắn a.
Ôn Hành Vũ ôm cậu nằm trên đệm, tro bụi giữa không trung hỗn loạn, hai người tứ chi quấn quýt, hắn thử thăm dò tiến vào, nơi nhợt nhạt ướt át bỗng siết chặt. Ký hiệu tạm thời làm Ôn Lưu Tình dễ chịu hơn một chút. Thời kỳ động dục của cậu giằng co kéo dài hơn một tuần lễ, khát vọng tình dục bao khỏa, cậu cái gì cũng không làm được.
Cậu cảm thấy đau đớn nhưng cũng mang khoái cảm khiến thân thể thoải mái mà tiếp nhận, thời điểm Ôn Hành Vũ tiến vào bên trong, Ôn Lưu Tình đau đến không nhịn được mà siết chặt bàn tay đang đặt trên vai hắn, đem mặt vùi vào hõm vai Ôn Hành Vũ, nghiến răng nghiến lợi gặm cắn một phen. Ôn Hành Vũ nâng mặt cậu đối diện chính mình: "Anh muốn ký hiệu em." Ôn Hành Vũ cười to, động tác ngày một mạnh hơn.
Trong đê mê cuồng nhiệt cùng dục vọng đang được thỏa mãn cậu say đắm nhìn người mình yêu mà nói: "Anh tới nha."
Sau khi thời kỳ động dục qua đi, việc học rơi xuống trên người không ít, Ôn Hành Vũ liền dạy cậu học bù. Cùng nhau quấn quấn quít quít ngươi tới ta lui trên giường. Vừa trải qua quá trình thân cận tư mật nhất, tại lúc ân ái vẫn là hòa hợp đến không tưởng.
Đó là khoảng thời gian Ôn Hành Vũ hạnh phúc nhất, cũng là đoạn kí ức đẹp nhất trong lòng Ôn Lưu Tình.
Ôn Lưu Tình đến cùng vẫn không uống nổi thuốc, cái gì cũng ăn không vô, nằm bẹp ở trên ghế sa lon mà thiếp đi. Ôn Hành Vũ ngồi một bên ghế sa lon còn trống, tay cầm quyển sách, mất tập trung mà lật xem. Thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Ôn Lưu Tình, thời gian đọc sách so với bình thường đặc biệt lâu.
Thời gian không còn sớm, Ôn Hành Vũ đem sách vứt qua một bên, hắn đi tới trước mặt Ôn Lưu Tình, cách tấm chăn chạm một cái lên bờ vai cậu, tự cho rằng mình đang làm một việc rất chi là thuận theo tự nhiên mà nói: "Đi vào phòng rồi ngủ."
Thấy Ôn Lưu Tình vẫn không nhúc nhích, Ôn Hành Vũ nhíu mày, hắn kéo chăn trên người cậu ra, cẩn thận nhìn trạng thái mơ màng của cậu, liền nhận ra mặt cậu thoáng tái nhợt rồi lại thoáng đỏ hồng đến kì lạ. Cảm thấy được điều này không đúng, Ôn Hành Vũ đưa tay đặt lên trán Ôn Lưu Tình. Nhiệt độ nóng đến bỏng tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook