Hắn Tựa Lưu Tình
-
Chương 5
Lại nghĩ, Ôn Hành Vũ quả nhiên giống như trước đây.
Trong cô nhi viện, omega thường được nhận nuôi nhiều, ngược lại rất ít gia đình đến để nhận nuôi Alpha. Ôn Lưu Tình cũng được nhận nuôi mấy lần, mà mỗi lần cậu đều là sẽ đi một lúc rồi lén lút chạy về. Có một lần buổi sáng dường như sinh ly tử biệt chua xót nói lời từ biệt, buổi tối đã thấy bóng dáng nhỏ nhỏ rón rén trở lại. Cậu chạy đến ký túc xá dành cho Alpha, từ cửa sổ nhỏ trước lẻn vô, chui vào ổ chăn của Ôn Hành Vũ.
Đêm đông kéo dài, Ôn Hành Vũ bị lạnh mà tỉnh, hắn giật cả mình, xoa mắt đỏ lên liền nhìn thấy omega bảo bối nhà mình đang cười khanh khách. Ôn Lưu Tình ôm cổ của hắn, cắn lỗ tai hắn một chút, nằm úp sấp ở bên người của hắn nhỏ giọng: "Nhớ em không?"
Có vô số đêm hắn đều nghĩ, mười năm qua tâm có bao nhiêu đau? Lúc trước bọn họ tách ra một đêm liền như sinh ly tử biệt, bây giờ mười năm, hắn cảm nhận bản thân mình cũng đã chết qua 3,650 lần. Ôn Hành Vũ nghĩ điều này, chính là càng thêm hận Ôn Lưu Tình.
Lần này cả hai rốt cuộc không có làm đến bước cuối cùng, Ôn Hành Vũ buông cậu ra, thấy Ôn Lưu Tình co rúc ở trêm ghế sôpha, hắn đứng lên không nhìn cậu nữa.
Ôn Lưu Tình nằm không nhúc nhích, cả người trắng như tuyết có lưu vài vết tích. Ôn Hành Vũ đi đến phòng mình, bước chân dừng lại, trầm mặt quay trở lại, tay cầm một cái chăn dày, đắp lên người Ôn Lưu Tình.
Tiếng bước chân xa dần, Ôn Lưu Tình bấu chặt chăn mềm trên người. Cậu rất mệt, loại mệt mỏi xuất phát từ tâm lý, vẫn luôn lan rộng ra, ngực nặng nề trầm mặc rơi xuống, toàn bộ khoang ngực tựa hồ bị đập nát, nặng nề cùng khó chịu. Cậu cảm thấy mình đến thở cũng không nổi, hoặc là nói mỗi một lần lấy hơi đều phải dùng sức.
Cách rất lâu, khí tức hung hăng lại tới nữa rồi, cách chăn ôm lấy cậu, Ôn Lưu Tình nghe bên tai mình vài tiếng nói thầm, oan ức trách cứ:"Em bình thường không ăn uống đi? Sao có thể gầy đến như vậy?" Cách một lớp chăn dày mà ôm vẫn đau tay đây này....
Cậu kéo chặt chăn, đem mặt chôn ở bên trong, Ôn Lưu Tình hé mở một con mắt, ngửa đầu nhìn. Ôn Hành Vũ chợt thấy hàm dưới của mình cứng đờ. Nói một đằng làm một nẻo chính là tính khí trời sinh của hắn, không đổi được, mím môi không nói lời nào, rõ ràng rất muốn đi liếc mắt nhìn, có thể vì bận tâm mặt mũi, ánh mắt do dự trùng xuống, cuối cùng lựa chọn bộc lộ tâm tình với mấy túm tóc đen chỉa chỉa ở ngoài lớp chăn.
Ôn Hành Vũ đem cậu ôm tới phòng ngủ, như ôm một món quà trân quý đã mất nay tìm lại được, nhẹ nhàng thả xuống, kéo tấm chăn chùm kín cả người cậu xuống. Ôn Lưu Tình nhắm hai mắt, tựa như đã ngủ thiếp đi. Hắn trầm lặng nhìn Ôn Lưu Tình, hồi lâu sau mới đứng dậy, đi ra ngoài phòng khách ngủ.
Ôn Lưu Tình kỳ thực không có ngủ, cậu mở mắt ra, thất thần nhìn cơ thể mình vừa được lưu trong cái ôm ấm áp.
Ôn Hành Vũ đi vào nhà bếp, đi qua đi lại, cuối cùng vẫn là vo gạo nấu cháo.
Lại từ nhà bếp đi ra, ở trong phòng khách đi tới đi lui, cuối cùng không nhịn được đi tới phòng ngủ. Cửa bị đẩy ra một cái khe nhỏ, hắn tựa người lên cửa, toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm tiểu tâm can đang nằm trên giường.
Đang buồn ngủ bỗng nhận thức được một ánh mắt nào đó vẫn nhìn mình chằm chằm, ý thức mơ hồ bị lôi kéo trở về. Khí tức mãnh liệt tồn tại bên ngoài cửa phòng, như hổ rình mồi mà theo dõi cậu.
Thân thể vẫn đau, lựa chọn giả bộ làm đà điểu trốn trong chăn, cậu đột nhiên muốn cười. Lại nghĩ, Ôn Hành Vũ quả nhiên giống như trước đây.
Nấu cháo trong hai giờ, Ôn Hành Vũ đã có lý do chính đáng, lập tức đứng lên, bước nhanh đi tới phòng ngủ, tới cửa rồi khựng lại, sửa sang xong quần áo, hơi ngẩng đầu lên, tự huyễn bản thân mang theo thần sắc thận trọng lạnh nhạt ngày thường. Hắn bước chậm đến gần tay nắm cửa, lười nhác nói với người trong phòng: "Ăn cơm."
Ôn Lưu Tình nằm úp sấp bất động, Ôn Hành Vũ hơi nhíu mày, làm bộ nói: "Vẫn ngủ? Chẳng lẽ còn muốn tôi ôm em đi ăn cơm?"
Nói, hắn giang hai cánh tay, thời điểm sắp đụng tới Ôn Lưu Tình, thì cậu đã tỉnh dậy: "Tôi tự mình đi."
Ôn Lưu Tình ngồi dậy, chăn rớt xuống, bên trong không có mặc quần áo, trên màu da trắng nõn còn lưu lại dấu vết hoán ái do Ôn Hành Vũ vừa mới để lại.
Cậu ngẩng đầu lên hỏi: "Nhà anh còn quần áo dư không?"
Một kiện áo sơ mi lớn hơn size của cậu được ném qua, Ôn Lưu Tình sau khi mặc vào, đứng lên, kéo kéo vạt áo một chút. Dưới ánh mắt săm soi của Ôn Hành Vũ, để trần nửa người dưới đi tới phòng khách, khom lưng kéo rương hành lý chính mình mang đến.
Ôn Hành Vũ đứng ở phía sau cậu, ánh mắt rơi vào dáng lưng mảnh khảnh tựa như đã chịu qua bao nhiêu dằn vặt cùng tổn thương đến tuyệt vọng, Ôn Lưu Tình quá gầy, người hắn đặt trong tâm nâng trong tay sợ đau nắm trong tay sợ nát, lúc hắn không ở đã bị dày vò đến mức nào rồi!
Cháo nấu đặc, Ôn Lưu Tình dùng muỗng nhỏ ăn, ngậm trong miệng lại không nuốt trôi.
Cậu không cảm thấy đói bụng, dạ dày rất yếu, bên trong như nuôi một đám kiến, vào thời điểm cậu ăn gì đó, chúng nó sẽ nhẹ nhàng kích động, sẽ có hàng ngàn vết đâm vô hình vào dạ dày, cổ họng xộc lên cỗ vị chua xót, làm cho cậu không có cách nào nuốt xuống.
Cậu cố gắng mấy lần, cuối cùng chỉ ăn được vài miếng, Ôn Hành Vũ cau mày, nắm tay cậu: " Không muốn ăn thì không nên miễn cưỡng." Hắn sinh khí, bưng bát lên đi vào nhà bếp, bên trong" ầm" vài tiếng. Ôn Lưu Tình ngồi ở bên ngoài nhìn mình chằm chằm chén cháo, dùng thìa khuấy lên, nhớ lại Chương Viêm đã từng nhiều ném thẳng bát cháo nóng vào mặt cậu, cũng có tiếng động như bây giờ.
Cuộc sống hôn nhân của cậu trong xã hội thượng lưu vẫn luôn là đề tài cho đám công tử chế giễu cười cợ. Mọi người đều biết, lúc trước Chương gia tham dự chính trị, vì làm nóng đề tài lại không muốn cưới một người bạn đời ràng buộc thú vui của mình, Chương Viêm chọn cưới một Omega xuất thân từ cô nhi viện lại thi đậu thủ khoa của một trường đại học. Quả thật sống rất không dễ dàng, cậu trước đây đối với vấn đề ăn uống đều bình thường, nhưng hôm nay lại bởi vì nhiều nguyên nhân, ngay cả ăn uống bình thường cũng khó khăn.
Ôn Lưu Tình thở dài một hơi, lại thấy Ôn Hành Vũ mang theo bực bội trở lại, trong tay bưng một cái chén nhỏ, hắn nói: "Em không thích húp cháo, vậy uống canh? Canh gà được không?"
Trong cô nhi viện, omega thường được nhận nuôi nhiều, ngược lại rất ít gia đình đến để nhận nuôi Alpha. Ôn Lưu Tình cũng được nhận nuôi mấy lần, mà mỗi lần cậu đều là sẽ đi một lúc rồi lén lút chạy về. Có một lần buổi sáng dường như sinh ly tử biệt chua xót nói lời từ biệt, buổi tối đã thấy bóng dáng nhỏ nhỏ rón rén trở lại. Cậu chạy đến ký túc xá dành cho Alpha, từ cửa sổ nhỏ trước lẻn vô, chui vào ổ chăn của Ôn Hành Vũ.
Đêm đông kéo dài, Ôn Hành Vũ bị lạnh mà tỉnh, hắn giật cả mình, xoa mắt đỏ lên liền nhìn thấy omega bảo bối nhà mình đang cười khanh khách. Ôn Lưu Tình ôm cổ của hắn, cắn lỗ tai hắn một chút, nằm úp sấp ở bên người của hắn nhỏ giọng: "Nhớ em không?"
Có vô số đêm hắn đều nghĩ, mười năm qua tâm có bao nhiêu đau? Lúc trước bọn họ tách ra một đêm liền như sinh ly tử biệt, bây giờ mười năm, hắn cảm nhận bản thân mình cũng đã chết qua 3,650 lần. Ôn Hành Vũ nghĩ điều này, chính là càng thêm hận Ôn Lưu Tình.
Lần này cả hai rốt cuộc không có làm đến bước cuối cùng, Ôn Hành Vũ buông cậu ra, thấy Ôn Lưu Tình co rúc ở trêm ghế sôpha, hắn đứng lên không nhìn cậu nữa.
Ôn Lưu Tình nằm không nhúc nhích, cả người trắng như tuyết có lưu vài vết tích. Ôn Hành Vũ đi đến phòng mình, bước chân dừng lại, trầm mặt quay trở lại, tay cầm một cái chăn dày, đắp lên người Ôn Lưu Tình.
Tiếng bước chân xa dần, Ôn Lưu Tình bấu chặt chăn mềm trên người. Cậu rất mệt, loại mệt mỏi xuất phát từ tâm lý, vẫn luôn lan rộng ra, ngực nặng nề trầm mặc rơi xuống, toàn bộ khoang ngực tựa hồ bị đập nát, nặng nề cùng khó chịu. Cậu cảm thấy mình đến thở cũng không nổi, hoặc là nói mỗi một lần lấy hơi đều phải dùng sức.
Cách rất lâu, khí tức hung hăng lại tới nữa rồi, cách chăn ôm lấy cậu, Ôn Lưu Tình nghe bên tai mình vài tiếng nói thầm, oan ức trách cứ:"Em bình thường không ăn uống đi? Sao có thể gầy đến như vậy?" Cách một lớp chăn dày mà ôm vẫn đau tay đây này....
Cậu kéo chặt chăn, đem mặt chôn ở bên trong, Ôn Lưu Tình hé mở một con mắt, ngửa đầu nhìn. Ôn Hành Vũ chợt thấy hàm dưới của mình cứng đờ. Nói một đằng làm một nẻo chính là tính khí trời sinh của hắn, không đổi được, mím môi không nói lời nào, rõ ràng rất muốn đi liếc mắt nhìn, có thể vì bận tâm mặt mũi, ánh mắt do dự trùng xuống, cuối cùng lựa chọn bộc lộ tâm tình với mấy túm tóc đen chỉa chỉa ở ngoài lớp chăn.
Ôn Hành Vũ đem cậu ôm tới phòng ngủ, như ôm một món quà trân quý đã mất nay tìm lại được, nhẹ nhàng thả xuống, kéo tấm chăn chùm kín cả người cậu xuống. Ôn Lưu Tình nhắm hai mắt, tựa như đã ngủ thiếp đi. Hắn trầm lặng nhìn Ôn Lưu Tình, hồi lâu sau mới đứng dậy, đi ra ngoài phòng khách ngủ.
Ôn Lưu Tình kỳ thực không có ngủ, cậu mở mắt ra, thất thần nhìn cơ thể mình vừa được lưu trong cái ôm ấm áp.
Ôn Hành Vũ đi vào nhà bếp, đi qua đi lại, cuối cùng vẫn là vo gạo nấu cháo.
Lại từ nhà bếp đi ra, ở trong phòng khách đi tới đi lui, cuối cùng không nhịn được đi tới phòng ngủ. Cửa bị đẩy ra một cái khe nhỏ, hắn tựa người lên cửa, toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm tiểu tâm can đang nằm trên giường.
Đang buồn ngủ bỗng nhận thức được một ánh mắt nào đó vẫn nhìn mình chằm chằm, ý thức mơ hồ bị lôi kéo trở về. Khí tức mãnh liệt tồn tại bên ngoài cửa phòng, như hổ rình mồi mà theo dõi cậu.
Thân thể vẫn đau, lựa chọn giả bộ làm đà điểu trốn trong chăn, cậu đột nhiên muốn cười. Lại nghĩ, Ôn Hành Vũ quả nhiên giống như trước đây.
Nấu cháo trong hai giờ, Ôn Hành Vũ đã có lý do chính đáng, lập tức đứng lên, bước nhanh đi tới phòng ngủ, tới cửa rồi khựng lại, sửa sang xong quần áo, hơi ngẩng đầu lên, tự huyễn bản thân mang theo thần sắc thận trọng lạnh nhạt ngày thường. Hắn bước chậm đến gần tay nắm cửa, lười nhác nói với người trong phòng: "Ăn cơm."
Ôn Lưu Tình nằm úp sấp bất động, Ôn Hành Vũ hơi nhíu mày, làm bộ nói: "Vẫn ngủ? Chẳng lẽ còn muốn tôi ôm em đi ăn cơm?"
Nói, hắn giang hai cánh tay, thời điểm sắp đụng tới Ôn Lưu Tình, thì cậu đã tỉnh dậy: "Tôi tự mình đi."
Ôn Lưu Tình ngồi dậy, chăn rớt xuống, bên trong không có mặc quần áo, trên màu da trắng nõn còn lưu lại dấu vết hoán ái do Ôn Hành Vũ vừa mới để lại.
Cậu ngẩng đầu lên hỏi: "Nhà anh còn quần áo dư không?"
Một kiện áo sơ mi lớn hơn size của cậu được ném qua, Ôn Lưu Tình sau khi mặc vào, đứng lên, kéo kéo vạt áo một chút. Dưới ánh mắt săm soi của Ôn Hành Vũ, để trần nửa người dưới đi tới phòng khách, khom lưng kéo rương hành lý chính mình mang đến.
Ôn Hành Vũ đứng ở phía sau cậu, ánh mắt rơi vào dáng lưng mảnh khảnh tựa như đã chịu qua bao nhiêu dằn vặt cùng tổn thương đến tuyệt vọng, Ôn Lưu Tình quá gầy, người hắn đặt trong tâm nâng trong tay sợ đau nắm trong tay sợ nát, lúc hắn không ở đã bị dày vò đến mức nào rồi!
Cháo nấu đặc, Ôn Lưu Tình dùng muỗng nhỏ ăn, ngậm trong miệng lại không nuốt trôi.
Cậu không cảm thấy đói bụng, dạ dày rất yếu, bên trong như nuôi một đám kiến, vào thời điểm cậu ăn gì đó, chúng nó sẽ nhẹ nhàng kích động, sẽ có hàng ngàn vết đâm vô hình vào dạ dày, cổ họng xộc lên cỗ vị chua xót, làm cho cậu không có cách nào nuốt xuống.
Cậu cố gắng mấy lần, cuối cùng chỉ ăn được vài miếng, Ôn Hành Vũ cau mày, nắm tay cậu: " Không muốn ăn thì không nên miễn cưỡng." Hắn sinh khí, bưng bát lên đi vào nhà bếp, bên trong" ầm" vài tiếng. Ôn Lưu Tình ngồi ở bên ngoài nhìn mình chằm chằm chén cháo, dùng thìa khuấy lên, nhớ lại Chương Viêm đã từng nhiều ném thẳng bát cháo nóng vào mặt cậu, cũng có tiếng động như bây giờ.
Cuộc sống hôn nhân của cậu trong xã hội thượng lưu vẫn luôn là đề tài cho đám công tử chế giễu cười cợ. Mọi người đều biết, lúc trước Chương gia tham dự chính trị, vì làm nóng đề tài lại không muốn cưới một người bạn đời ràng buộc thú vui của mình, Chương Viêm chọn cưới một Omega xuất thân từ cô nhi viện lại thi đậu thủ khoa của một trường đại học. Quả thật sống rất không dễ dàng, cậu trước đây đối với vấn đề ăn uống đều bình thường, nhưng hôm nay lại bởi vì nhiều nguyên nhân, ngay cả ăn uống bình thường cũng khó khăn.
Ôn Lưu Tình thở dài một hơi, lại thấy Ôn Hành Vũ mang theo bực bội trở lại, trong tay bưng một cái chén nhỏ, hắn nói: "Em không thích húp cháo, vậy uống canh? Canh gà được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook