Hãn Thê Tham Tiền Ở Năm 80
-
Chương 11: Thanh Thảo, Em Có Đối Tượng Chưa?
Không khí nhất thời căng thẳng lên. Mời cơm nhưng chủ nhà chưa ngồi làm sao khách dám ngồi?
Ngụy Thanh Thảo nhanh chóng giải vây, cô cố ý cao giọng nói: “Triệu Kiến Khánh, mau ngồi mau ngồi, đồ ăn làm xong hết rồi, chỉ chờ ngươi tới thôi đó. Bụng bà nội ta không thoải mái, không thể ăn thịt, nên sẽ không ngồi vào bàn, chỉ có chúng ta ăn thôi.”
Triệu Kiến Khánh nhanh chóng hiểu ý: “À, hóa ra là bụng nội ngươi không khỏe à, ông nội ta hôm nay bụng cũng không khỏe đấy, ăn gì cũng cảm thấy không ngon. Lúc bụng không thoải mái kỵ nhất ăn thịt, bà nội ngươi nhất định vạn lần không thể ngồi vào bàn cơm, nếu không nhìn mọi người ăn thịt ăn cơm sẽ thèm tới mức khó chịu.”
“Ha hả, ngươi nói đúng, mau ngồi xuống ăn đi, ba, mẹ, Thanh Hoa, Thanh Thanh, mau ngồi xuống ăn thôi ạ, một lát nữa thịt lạnh ăn không ngon, cho dù ăn vào bụng cũng sẽ không thoải mái mất.” Ngụy Thanh Thảo mặt mày hớn hở nói.
Lão thái thái trong phòng thiếu chút nữa lao ra mắng: Bụng ta làm sao không thoải mái, ta có thể ăn thịt, ta có thể ăn thịt!
Nhưng mà, vừa rồi là tự mình giận dỗi vào nhà không chịu ăn, bây giờ sao có thể tự ra ngoài kia ngồi ăn a……
Ngụy Đông Hải cùng Trương Ngọc Anh cũng biết rõ mẹ không có bị tiêu chảy, chỉ là mẹ giận dỗi vào nhà, bây giờ con gái lại nói như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể hùa theo.
“Ơ kìa, anh họ Thanh Quân sao còn chưa tới nữa, ta vừa rồi đã kêu anh ấy rồi mà!” Ngụy Thanh Thảo nhìn cửa cổng nói thầm.
Anh Thanh Quân chính là người anh họ tối qua đã giúp cô đánh ‘ăn trộm’ a.
“Chú hai, thím hai, con tới rồi ạ!” Ngụy Thanh Quân lắc lắc đầu tóc ướt dầm dề vào nhà.
“A, hóa ra anh còn phải tắm rửa à, bảo sao bây giờ mới thấy tới!” Ngụy Thanh Thảo vui sướng hướng anh họ kêu.
Triệu Kiến Khánh đứng dậy chào hỏi cùng Ngụy Thanh Quân, Ngụy Thanh Thảo giới thiệu sơ hai người với nhau, nói với anh họ Triệu Kiến Khánh là đồng học của cô, hôm nay thời điểm đi hiến lương giúp nhà cô khiêng túi lúa mạch, nên bây giờ mời hắn tới nhà ăn cơm.
Ngụy Đông Hải rót rượu cho cả ba người, Trương Ngọc Anh mời mọi người ăn trước, bà thì tính đứng dậy đi vào phòng xem sao, lại bị Ngụy Thanh Thảo giữ chặt lại, nói: “Mẹ, bụng nội đã không thoải mái thì mẹ hãy để nội nằm nghỉ một lát đi ạ, đừng đi vào phiền bà.”
Ngụy Thanh Quân lúc này mới phát hiện không có bà nội trên bàn cơm, nên thuận miệng hỏi: “Bà nội bị tiêu chảy?”
Ngụy Thanh Thảo nói: “Đúng đúng đúng, một lát em sẽ nấu một nồi mì canh suông cho bà ăn sau, bây giờ chúng ta uống rượu trước đã. A, ba, sao ba lại không rót cho con luôn.”
“Ha ha, em mà cũng đòi uống rượu à, tốt, anh đây rót cho em.” Ngụy Thanh Quân cầm lấy bình rượu rót cho em họ, nhanh chóng quên đi chuyện vừa nói.
Ngoài sân người uống rượu người ăn thịt, trò chuyện vui vẻ, trong phòng thì lão thái thái cắn răng vang khanh khách.
Trương Ngọc Anh làm đồ ăn thật sự rất ngon, thịt kho tàu béo mà không ngán, vào miệng là tan; canh xương sườn hương thơm bay tận tứ phía, thịt thì non mềm; ruột heo bỏ thêm ớt cay, vừa cay vừa thơm; rau trộn gan heo đẹp mắt ngon miệng; cho dù là xào với cây cải dầu, hay trộn rau diếp cá đều thật sự ăn rất ngon, mọi người đều không nỡ buông đũa.
Ngụy Đông Hải một tay cầm đũa một tay bưng chén rượu lên, mời mọi người: “Thanh Quân, Kiến Khánh, Thảo Nhi, đừng chỉ lo ăn, uống một ngụm đi.”
Ngụy Thanh Thảo cũng bưng chén rượu lên, mỉm cười đầy mặt nói: “Ba, anh, Triệu Kiến Khánh, cùng uống!” Cô một ngụm uống hết chén rượu.
Triệu Kiến Khánh cùng Ngụy Thanh Quân khen ngợi: “Lợi hại!”
Ngụy Thanh Thảo cười lộ ra cả một hàm răng trắng. Cô cũng không biết đã bao lâu chưa ăn được bữa cơm vui vẻ như vậy, uống rượu thoải mái như vậy, làm cô cười ra nước mắt.
“Nhìn xem, nhìn xem, con uống cả chén như vậy, cay đến chảy nước mắt rồi kìa.” Trương Ngọc Anh thân mật quở trách con gái.
Triệu Kiến Khánh nghe vậy liền dặn dò cô: “Ăn đi, mau ăn một miếng cho bớt cay.”
Ngụy Thanh Thảo vì muốn che giấu, nên cũng gắp một đũa rau diếp cá trộn ăn vào miệng.
“Ngọc Anh! Ngọc Anh!” Trong phòng truyền ra tiếng la tức giận của Bạch thị.
Trương Ngọc Anh vội vàng đứng dậy, Ngụy Thanh Thảo ấn mẹ ngồi xuống, ôn thanh cùng anh họ nói: “Anh Thanh Quân, anh lúc đến chưa qua chào bà nội đâu, bây giờ anh đi sẵn tiện hỏi giúp em một chút bà nội kêu cái gì với ạ.”
Ngụy Thanh Quân cảm thấy có lý, liền nói: “Được, để anh đi.”
Trương Ngọc Anh sợ cháu trai vào nhà bị mẹ chồng mắng, nên dù ngồi im, nhưng trong thâm tâm thì đứng ngồi không yên dỏng tai nghe động tĩnh trong phòng.
Nghe được ở trong phòng, Ngụy Thanh Quân cao giọng dặn dò bà nội không thể ăn thịt, chờ tiêu chảy hết rồi ngày mai mới được ăn, còn nói bên ngoài có khách đang uống rượu, kêu bà nội đừng lớn tiếng.
Ngụy Thanh Thảo nhấp miệng cười trộm, Trương Ngọc Anh rất khó xử, thật ra trong nồi còn thịt, nếu không để bà đi múc một ít ra vậy……
Lúc Trương Ngọc Anh bưng nửa chén thịt kho tàu, cầm một cái bánh bao muốn vào phòng, Ngụy Thanh Thảo và anh họ đồng thời kêu to: “Ai, bà nội đã không thể ăn sao còn cố cho bà ăn ạ, làm vậy tiêu chảy càng nặng thêm đấy? Mau bỏ xuống đi ạ.”
Ngụy Thanh Thảo chạy tới đoạt chén trong tay mẹ, đặt vào trên bàn cơm, mời mọi người ăn cơm.
Ngụy Đông Hải cùng Trương Ngọc Anh không thể không hùa theo con gái.
Bạch thị trong phòng giận dữ muốn mặc kệ da mặt mà nháo lên, nhưng mà lại không dám cãi lời cháu trai nói, cháu trai cả là tâm can bảo bối của bà a……
Bên ngoài, trên bàn cơm, uống rượu xong ai nấy mặt mày đều hồng hào, anh lôi tôi tôi kéo anh, Ngụy Đông Hải, Triệu Kiến Khánh, Ngụy Thanh Quân ba người uống đến khí thế ngất trời, Trương Ngọc Anh nhìn bọn họ tươi cười đầy mặt.
Triệu Kiến Khánh bỗng nhiên đứng dậy, nói lời tạm biệt: “Chú Ngụy, thím, không còn sớm nữa, con cần phải trở về ạ.”
Đêm đã khuya, còn là một thiếu niên trẻ tuổi, Ngụy Đông Hải cùng Trương Ngọc Anh tất nhiên sẽ không giữ lại, trong miệng vừa nói “Hôm nào lại tới nhé” vừa đứng dậy tiễn.
Ngụy Thanh Quân cùng Triệu Kiến Khánh uống rất hợp cạ, nên liền giữ chặt hắn lại nói: “Đi, người anh em, lại nhà ta chơi đi, hai anh em ta tiếp tục uống.”
Triệu Kiến Khánh vỗ vai Ngụy Thanh Quân nói: “Không được không được, hôm nay đã uống không ít, hôm nào ta lại đến tìm ngươi chơi sau.”
Ngụy Đông Hải nói cháu trai: “Thanh Quân, không uống nữa, lần sau lại uống, để Kiến Khánh về đi.”
Vừa vặn có mấy đứa hài tử choai choai trong thôn lại đây tìm Ngụy Thanh Quân, hắn mới tạm biệt Triệu Kiến Khánh, nói lần sau tiếp tục chơi xong liền cùng mấy tiểu tử kia đi rồi.
Vào lúc người một nhà cô đã tiễn khách tới cửa, Triệu Kiến Khánh nhìn Ngụy Thanh Thảo liếc mắt một cái, nàng chớp chớp mắt minh bạch.
Hướng ba và mẹ nói: “Ba, mẹ, hai người trở về đi ạ, để con tiễn Triệu Kiến Khánh.”
Hai người một trước một sau cùng ra cửa thôn, gió đêm thì mát mẻ, hương thơm của hoa dại, còn có tiếng côn trùng kêu. Đêm ở miền quê, thật sự rất đẹp!
Bỗng nhiên, Triệu Kiến Khánh xoay người hướng Ngụy Thanh Thảo mở miệng: “Thanh Thảo, em có đối tượng không?”
“Hả?” Ngụy Thanh Thảo ngửa đầu nhìn hắn, mở to hai mắt.
Triệu Kiến Khánh ngượng ngùng cười cười, gãi gãi đầu nói: “Thanh Thảo, tôi đã thích em lâu rồi……”
*: lúc này Thanh Thảo biết Triệu Kiến Khánh thích mình nên tớ sửa xưng hô thành tôi-em, cậu-tớ nha
Ngụy Thanh Thảo bừng tỉnh đại ngộ: Bảo sao ngươi bênh vực kẻ yếu cho ta, còn giúp ta khiêng túi lương thực, còn lì lợm la liếm đến nhà ta ăn cơm. Hừ hừ, quả nhiên là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Nhưng mà nể tình sự đẹp trai của ngươi, ta sẽ rất uyển chuyển nói cho ngươi biết vậy, “Triệu Kiến Khánh, tớ chưa có đối tượng, nhưng cả đời này đều sẽ không tìm đối tượng, nữ nhân không tiếc mệnh mới đi tìm đối tượng à, yêu quý sinh mệnh rời xa nam nhân mới là đúng đắn.”
“Này……” Triệu Kiến Khánh bị doạ tỉnh rượu một nửa.
“Cái kia…… Thanh Thảo, nam nhân chúng tớ đáng sợ như vậy sao?”
Ngụy Thanh Thảo ha hả cười, nói: “Lúc sói ăn thịt người, nó sẽ tự cảm thấy mình tàn nhẫn à?”
Triệu Kiến Khánh trợn mắt há hốc mồm. Nhưng ngay sau đó hắn làm ra vẻ mặt vô tội nói: “Nhưng mà nam nhân là nam nhân, con sói là sói mà.”
Ngụy Thanh Thảo nhanh chóng giải vây, cô cố ý cao giọng nói: “Triệu Kiến Khánh, mau ngồi mau ngồi, đồ ăn làm xong hết rồi, chỉ chờ ngươi tới thôi đó. Bụng bà nội ta không thoải mái, không thể ăn thịt, nên sẽ không ngồi vào bàn, chỉ có chúng ta ăn thôi.”
Triệu Kiến Khánh nhanh chóng hiểu ý: “À, hóa ra là bụng nội ngươi không khỏe à, ông nội ta hôm nay bụng cũng không khỏe đấy, ăn gì cũng cảm thấy không ngon. Lúc bụng không thoải mái kỵ nhất ăn thịt, bà nội ngươi nhất định vạn lần không thể ngồi vào bàn cơm, nếu không nhìn mọi người ăn thịt ăn cơm sẽ thèm tới mức khó chịu.”
“Ha hả, ngươi nói đúng, mau ngồi xuống ăn đi, ba, mẹ, Thanh Hoa, Thanh Thanh, mau ngồi xuống ăn thôi ạ, một lát nữa thịt lạnh ăn không ngon, cho dù ăn vào bụng cũng sẽ không thoải mái mất.” Ngụy Thanh Thảo mặt mày hớn hở nói.
Lão thái thái trong phòng thiếu chút nữa lao ra mắng: Bụng ta làm sao không thoải mái, ta có thể ăn thịt, ta có thể ăn thịt!
Nhưng mà, vừa rồi là tự mình giận dỗi vào nhà không chịu ăn, bây giờ sao có thể tự ra ngoài kia ngồi ăn a……
Ngụy Đông Hải cùng Trương Ngọc Anh cũng biết rõ mẹ không có bị tiêu chảy, chỉ là mẹ giận dỗi vào nhà, bây giờ con gái lại nói như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể hùa theo.
“Ơ kìa, anh họ Thanh Quân sao còn chưa tới nữa, ta vừa rồi đã kêu anh ấy rồi mà!” Ngụy Thanh Thảo nhìn cửa cổng nói thầm.
Anh Thanh Quân chính là người anh họ tối qua đã giúp cô đánh ‘ăn trộm’ a.
“Chú hai, thím hai, con tới rồi ạ!” Ngụy Thanh Quân lắc lắc đầu tóc ướt dầm dề vào nhà.
“A, hóa ra anh còn phải tắm rửa à, bảo sao bây giờ mới thấy tới!” Ngụy Thanh Thảo vui sướng hướng anh họ kêu.
Triệu Kiến Khánh đứng dậy chào hỏi cùng Ngụy Thanh Quân, Ngụy Thanh Thảo giới thiệu sơ hai người với nhau, nói với anh họ Triệu Kiến Khánh là đồng học của cô, hôm nay thời điểm đi hiến lương giúp nhà cô khiêng túi lúa mạch, nên bây giờ mời hắn tới nhà ăn cơm.
Ngụy Đông Hải rót rượu cho cả ba người, Trương Ngọc Anh mời mọi người ăn trước, bà thì tính đứng dậy đi vào phòng xem sao, lại bị Ngụy Thanh Thảo giữ chặt lại, nói: “Mẹ, bụng nội đã không thoải mái thì mẹ hãy để nội nằm nghỉ một lát đi ạ, đừng đi vào phiền bà.”
Ngụy Thanh Quân lúc này mới phát hiện không có bà nội trên bàn cơm, nên thuận miệng hỏi: “Bà nội bị tiêu chảy?”
Ngụy Thanh Thảo nói: “Đúng đúng đúng, một lát em sẽ nấu một nồi mì canh suông cho bà ăn sau, bây giờ chúng ta uống rượu trước đã. A, ba, sao ba lại không rót cho con luôn.”
“Ha ha, em mà cũng đòi uống rượu à, tốt, anh đây rót cho em.” Ngụy Thanh Quân cầm lấy bình rượu rót cho em họ, nhanh chóng quên đi chuyện vừa nói.
Ngoài sân người uống rượu người ăn thịt, trò chuyện vui vẻ, trong phòng thì lão thái thái cắn răng vang khanh khách.
Trương Ngọc Anh làm đồ ăn thật sự rất ngon, thịt kho tàu béo mà không ngán, vào miệng là tan; canh xương sườn hương thơm bay tận tứ phía, thịt thì non mềm; ruột heo bỏ thêm ớt cay, vừa cay vừa thơm; rau trộn gan heo đẹp mắt ngon miệng; cho dù là xào với cây cải dầu, hay trộn rau diếp cá đều thật sự ăn rất ngon, mọi người đều không nỡ buông đũa.
Ngụy Đông Hải một tay cầm đũa một tay bưng chén rượu lên, mời mọi người: “Thanh Quân, Kiến Khánh, Thảo Nhi, đừng chỉ lo ăn, uống một ngụm đi.”
Ngụy Thanh Thảo cũng bưng chén rượu lên, mỉm cười đầy mặt nói: “Ba, anh, Triệu Kiến Khánh, cùng uống!” Cô một ngụm uống hết chén rượu.
Triệu Kiến Khánh cùng Ngụy Thanh Quân khen ngợi: “Lợi hại!”
Ngụy Thanh Thảo cười lộ ra cả một hàm răng trắng. Cô cũng không biết đã bao lâu chưa ăn được bữa cơm vui vẻ như vậy, uống rượu thoải mái như vậy, làm cô cười ra nước mắt.
“Nhìn xem, nhìn xem, con uống cả chén như vậy, cay đến chảy nước mắt rồi kìa.” Trương Ngọc Anh thân mật quở trách con gái.
Triệu Kiến Khánh nghe vậy liền dặn dò cô: “Ăn đi, mau ăn một miếng cho bớt cay.”
Ngụy Thanh Thảo vì muốn che giấu, nên cũng gắp một đũa rau diếp cá trộn ăn vào miệng.
“Ngọc Anh! Ngọc Anh!” Trong phòng truyền ra tiếng la tức giận của Bạch thị.
Trương Ngọc Anh vội vàng đứng dậy, Ngụy Thanh Thảo ấn mẹ ngồi xuống, ôn thanh cùng anh họ nói: “Anh Thanh Quân, anh lúc đến chưa qua chào bà nội đâu, bây giờ anh đi sẵn tiện hỏi giúp em một chút bà nội kêu cái gì với ạ.”
Ngụy Thanh Quân cảm thấy có lý, liền nói: “Được, để anh đi.”
Trương Ngọc Anh sợ cháu trai vào nhà bị mẹ chồng mắng, nên dù ngồi im, nhưng trong thâm tâm thì đứng ngồi không yên dỏng tai nghe động tĩnh trong phòng.
Nghe được ở trong phòng, Ngụy Thanh Quân cao giọng dặn dò bà nội không thể ăn thịt, chờ tiêu chảy hết rồi ngày mai mới được ăn, còn nói bên ngoài có khách đang uống rượu, kêu bà nội đừng lớn tiếng.
Ngụy Thanh Thảo nhấp miệng cười trộm, Trương Ngọc Anh rất khó xử, thật ra trong nồi còn thịt, nếu không để bà đi múc một ít ra vậy……
Lúc Trương Ngọc Anh bưng nửa chén thịt kho tàu, cầm một cái bánh bao muốn vào phòng, Ngụy Thanh Thảo và anh họ đồng thời kêu to: “Ai, bà nội đã không thể ăn sao còn cố cho bà ăn ạ, làm vậy tiêu chảy càng nặng thêm đấy? Mau bỏ xuống đi ạ.”
Ngụy Thanh Thảo chạy tới đoạt chén trong tay mẹ, đặt vào trên bàn cơm, mời mọi người ăn cơm.
Ngụy Đông Hải cùng Trương Ngọc Anh không thể không hùa theo con gái.
Bạch thị trong phòng giận dữ muốn mặc kệ da mặt mà nháo lên, nhưng mà lại không dám cãi lời cháu trai nói, cháu trai cả là tâm can bảo bối của bà a……
Bên ngoài, trên bàn cơm, uống rượu xong ai nấy mặt mày đều hồng hào, anh lôi tôi tôi kéo anh, Ngụy Đông Hải, Triệu Kiến Khánh, Ngụy Thanh Quân ba người uống đến khí thế ngất trời, Trương Ngọc Anh nhìn bọn họ tươi cười đầy mặt.
Triệu Kiến Khánh bỗng nhiên đứng dậy, nói lời tạm biệt: “Chú Ngụy, thím, không còn sớm nữa, con cần phải trở về ạ.”
Đêm đã khuya, còn là một thiếu niên trẻ tuổi, Ngụy Đông Hải cùng Trương Ngọc Anh tất nhiên sẽ không giữ lại, trong miệng vừa nói “Hôm nào lại tới nhé” vừa đứng dậy tiễn.
Ngụy Thanh Quân cùng Triệu Kiến Khánh uống rất hợp cạ, nên liền giữ chặt hắn lại nói: “Đi, người anh em, lại nhà ta chơi đi, hai anh em ta tiếp tục uống.”
Triệu Kiến Khánh vỗ vai Ngụy Thanh Quân nói: “Không được không được, hôm nay đã uống không ít, hôm nào ta lại đến tìm ngươi chơi sau.”
Ngụy Đông Hải nói cháu trai: “Thanh Quân, không uống nữa, lần sau lại uống, để Kiến Khánh về đi.”
Vừa vặn có mấy đứa hài tử choai choai trong thôn lại đây tìm Ngụy Thanh Quân, hắn mới tạm biệt Triệu Kiến Khánh, nói lần sau tiếp tục chơi xong liền cùng mấy tiểu tử kia đi rồi.
Vào lúc người một nhà cô đã tiễn khách tới cửa, Triệu Kiến Khánh nhìn Ngụy Thanh Thảo liếc mắt một cái, nàng chớp chớp mắt minh bạch.
Hướng ba và mẹ nói: “Ba, mẹ, hai người trở về đi ạ, để con tiễn Triệu Kiến Khánh.”
Hai người một trước một sau cùng ra cửa thôn, gió đêm thì mát mẻ, hương thơm của hoa dại, còn có tiếng côn trùng kêu. Đêm ở miền quê, thật sự rất đẹp!
Bỗng nhiên, Triệu Kiến Khánh xoay người hướng Ngụy Thanh Thảo mở miệng: “Thanh Thảo, em có đối tượng không?”
“Hả?” Ngụy Thanh Thảo ngửa đầu nhìn hắn, mở to hai mắt.
Triệu Kiến Khánh ngượng ngùng cười cười, gãi gãi đầu nói: “Thanh Thảo, tôi đã thích em lâu rồi……”
*: lúc này Thanh Thảo biết Triệu Kiến Khánh thích mình nên tớ sửa xưng hô thành tôi-em, cậu-tớ nha
Ngụy Thanh Thảo bừng tỉnh đại ngộ: Bảo sao ngươi bênh vực kẻ yếu cho ta, còn giúp ta khiêng túi lương thực, còn lì lợm la liếm đến nhà ta ăn cơm. Hừ hừ, quả nhiên là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Nhưng mà nể tình sự đẹp trai của ngươi, ta sẽ rất uyển chuyển nói cho ngươi biết vậy, “Triệu Kiến Khánh, tớ chưa có đối tượng, nhưng cả đời này đều sẽ không tìm đối tượng, nữ nhân không tiếc mệnh mới đi tìm đối tượng à, yêu quý sinh mệnh rời xa nam nhân mới là đúng đắn.”
“Này……” Triệu Kiến Khánh bị doạ tỉnh rượu một nửa.
“Cái kia…… Thanh Thảo, nam nhân chúng tớ đáng sợ như vậy sao?”
Ngụy Thanh Thảo ha hả cười, nói: “Lúc sói ăn thịt người, nó sẽ tự cảm thấy mình tàn nhẫn à?”
Triệu Kiến Khánh trợn mắt há hốc mồm. Nhưng ngay sau đó hắn làm ra vẻ mặt vô tội nói: “Nhưng mà nam nhân là nam nhân, con sói là sói mà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook