Hãn Thê Tham Tiền Ở Năm 80
Chương 10: Triệu Kiến Khánh Tới Làm Khách

Em ba giúp mẹ nhóm lửa, em hai thì giúp cô cất thịt. Hai chị em cô đầu tiên là dùng nước sạch rửa qua ruột heo lần nữa, đảm bảo sạch sẽ mới bỏ qua. Sau đó đem thịt, xương sườn, ruột heo, gan heo tách ra để vào trong chậu nhỏ, dùng nửa thùng nước giếng lạnh đè lên, đem mấy tảng đá nặng để vào thùng, cuối cùng đưa đến tầng hầm.

Như vậy, giữ thịt tươi một buổi trưa không thành vấn đề.

Mẹ cô nấu cơm rất ngon, cho dù là dùng nguyên liệu đơn giản nhất nấu, bà cũng có thể dùng cặp tay khéo léo kia làm ra món ăn vừa có hương có vị.

Bà đem một miếng thịt bầm nhuyễn, xào cùng với cây cải dầu, còn làm thêm một nồi thịt kho lớn.

Nửa năm qua đều chưa được ăn món mặn nên cả một nhà già trẻ đều ăn ngấu nghiến, miệng bóng nhẫy, kêu một tiếng đã ghiền a!

Ngụy Đông Hải đã ăn hai chén cơm, đang ăn thêm một chén lớn. Bạch thị cũng ăn một chén không đủ, bà đem chén không duỗi ra trước mặt Ngụy Thanh Thảo, xụ mặt ra lệnh: “Múc cho ta thêm một chén.”

Ngụy Thanh Thảo cũng đang cúi đầu nổ lực ăn cơm, thức ăn đầy miệng mắt trợn trắng nói với bà nội: “Nồi cơm đều đã đặt ở sát bên bà rồi, bà tự múc đi thôi, cháu làm sao biết bà ăn nhiều hay ít a.”

Cả nhà cô vào mùa hè sẽ ăn cơm ở trong sân, dưới một cái cây hạnh lớn, cạnh cây hạnh đặt một tảng đá lớn làm bàn ăn, rõ ràng mẹ cô đã đem nồi mì nước, thịt kho đặt ở trên bàn, bà nội muốn ăn nhiều hay ít thì không cần đứng dậy, duỗi tay vớt từ trong nồi ra là được.

Bạch thị dằn mạnh chén xuống bàn, lạnh giọng nói: “Ta cứ kêu ngươi múc!”

Đây là vừa rồi chịu thiệt, bây giờ muốn đem quyền uy tìm trở về.

“Mẹ, để con múc cho mẹ.” Trương Ngọc Anh chạy nhanh lại cầm chén của mẹ chồng.

Bạch thị tát một cái lên tay con dâu, trừng mắt hung tợn hướng Ngụy Thanh Thảo nói: “Bà nội là ta kêu cháu gái là ngươi múc!”

“Thảo Nhi, mau nhanh múc mì sợi cho bà nội con.” Trương Ngọc Anh ở dưới bàn đá đá chân con gái.

Thật vất vả mới được ăn thịt, người một nhà còn đang ăn cơm, không thể lại nháo, Ngụy Thanh Thảo quyết định nể bà một lần.

Cô vẻ mặt khinh thường tiếp nhận cái chén của Bạch thị, múc cho bà hơn phân nửa chén mì đẩy đến trước mặt bà.

Trương Ngọc Anh lấy lòng nói: “Mẹ, Thảo nhi đã múc vừa đủ cho mẹ, mau ăn thôi, thịt lạnh rồi ăn không ngon nữa.”

Bạch thị trừng mắt liếc cháu gái lớn một cái, mới khua mì vào miệng ăn từng ngụm to.

Ngụy Thanh Thảo ăn hai chén lớn , tuy rằng ngoài miệng còn thèm, nhưng mà bụng đã no căng rồi, đành phải buông chén thoải mái ợ một cái.

Cô thèm như vậy, một là do lần nữa được ăn mì nước kho thịt mẹ làm, hai là thịt heo ở niên đại này là thật sự quá ngon, không cần thêm gia vị gì, cũng đã ra được một món ăn ngon.



Vừa mới qua mùa lúa xong, nhóm nông dân có thể hưởng thụ mấy ngày thanh nhàn này, cho nên, ăn cơm trưa xong, ba cô liền đứng dậy đi ngủ trưa.

Trương Ngọc Anh đau lòng con gái lớn, ôn thanh dặn dò cô: “Thảo Nhi, mấy ngày nay con rất mệt rồi, mau nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

Ngụy Thanh Thảo nói: “Mẹ, mẹ so với con còn mệt hơn, mẹ vào phòng nghỉ ngơi đi, để con rửa chén.”

Em hai Thanh Hoa hiểu chuyện nói: “Mẹ, chị cả, hai người đều vào phòng nghỉ ngơi đi, chén để con rửa.”

Ngụy Thanh Thảo nhìn em hai, thân thiết nói: “Được, em rửa chén coi chừng trễ giờ đi học, chị và mẹ đi nghỉ ngơi đây.”

“Từ từ, ta còn chưa có vào nhà nghỉ ngơi đâu, các ngươi ai dám vào nhà trước?” Bạch thị ngồi ở ghế trên nói.

“Mẹ, con đỡ ngài vào phòng ngủ trưa nha.” Trương Ngọc Anh chạy nhanh lại đỡ mẹ chồng.

Ngụy Thanh Thảo nhướng mày.

Bạch thị lại từ từ nói: “Ta không đi, buổi sáng hôm nay ta bị con gái ngoan của ngươi chọc cho đau đầu, ngươi phải cạo gió cho ta.”

Trương Ngọc Anh vội nói: “Vâng mẹ.”

Ngụy Thanh Thảo kéo cánh tay mẹ, âm dương quái khí hướng bà nội nói: “Bà nội, bà cần gì làm mẹ con mệt nhọc, vừa rồi không phải bà còn đi đưa thịt cho nhà chú sao, sao bây giờ không kêu con dâu cả cạo gió cho bà đi ạ, thím ấy ạ.”

Dứt lời liền đem đẩy mẹ vào phòng, đóng lại từ bên ngoài giữ cửa cho bà.

Bạch thị nổi trận lôi đình, lại chửi ầm lên, nhưng mà Ngụy Thanh Thảo cô không rảnh phản ứng lại bà, vào nhà nằm lên giường, ngủ ngon lành. Trọng sinh trở lại là phải ăn thơm ngủ ngon a!

Ngụy Thanh Thảo khi ngủ trưa tỉnh dậy đã là hoàng hôn, ráng chiều một màu đỏ rực từ kẹt cửa rọi tới mặt đất, ba chị em cô ở chung trong một căn phòng nhỏ phía tây, cô ngốc ngốc nhìn xung quanh phòng, cảnh tượng quen thuộc này, làm cho cô cảm thấy rất ấm áp.

Cô xuống giường mở cửa, thấy phía tây bầu trời đều là rặng mây đỏ, làm cả người mẹ cô ở trong sân phát ra ánh sáng, thoạt nhìn rất đẹp.

Đúng vậy, mẹ cô tuy rằng đã sinh mấy đứa con, người cũng gần 40 rồi, nhưng bà vẫn thon thả như cũ.

Chỉ là, quanh năm suốt tháng lao động bận rộn, hơn nữa còn bị mẹ chồng ức hiếp, còn phải chịu đựng tai tiếng của chồng, làm da bà hơi vàng, biểu tình tiều tụy, vốn dĩ mắt to đen bóng, bây giờ lại ảm đạm không có ánh sáng.

“Mẹ, ba con đâu?” Ngụy Thanh Thảo vừa ra đã đoạt rìu trong tay mẹ đi.



Trương Ngọc Anh nói: “Không phải một lát có khách tới sao, ba con ra ruộng hái rau rồi.”

Ngụy Thanh Thảo “Vâng” một tiếng, nhìn khắp nơi, nhỏ giọng hỏi: “Vậy bà nội đâu?”

Trương Ngọc Anh thân mật chụp cô một cái, nói: “Đi ra đường chơi rồi, về sau không được lại chọc giận bà, bà ấy bệnh còn không phải ta phải hầu hạ à.”

Ngụy Thanh Thảo nhún nhún vai. Nói: “Mẹ, để con đem thịt từ tầng hầm lấy ra, chúng ta bắt đầu làm cơm ạ.”

Trương Ngọc Anh rất hứng thú nói: “Được, có thịt, có gan còn có ruột, hôm nay mẹ phải hảo hảo bộc lộ tài năng cho các con đỡ thèm.”

Ngụy Thanh Thảo cao hứng hỏng rồi, ôm cổ mẹ vui mừng kêu lên: “A, một hồi là có thể ăn bữa tiệc lớn rồi, con nằm mơ cũng muốn ăn món mẹ làm!”

Lời này của cô không chút giả dối, đời trước, cô gả xa đến nhà của Trương Bằng Phi hơn 20 năm, nằm mơ cũng nhớ món ăn mẹ làm.

Trương Ngọc Anh trách yêu con gái: “Nhìn xem con cái đứa con gái này, giống như đã nửa đời người đều chưa từng được ăn cơm mẹ nấu vậy……”

Ngụy Thanh Thảo yên lặng xoay người lau nước mắt.

Trong một chốc, ba cô đi hái rau đã trở lại, hai đứa em gái cũng tan học, Ngụy Thanh Thảo để mọi người đều thành trợ thủ của mẹ, ai rửa rau thì rửa rau, ai cắt thịt thì cắt thịt, ai nhóm lửa thì nhóm lửa, không khí trong phòng chính là khung cảnh gia đình hài hòa.

Mẹ cô làm thịt kho tàu, xương sườn hầm khoai tây, ruột heo xào cay, gan heo hầm rau diếp, còn xào thêm hai món rau xanh, hương thơm trong phòng bếp bay ra thơm tới nửa thôn.

Đêm nay, người nửa thôn ai cũng được hưởng ké mùi thịt ăn với cơm.

Trước cửa nhà Ngụy Thanh Thảo, sớm đã bị vây quanh bởi một đám hài tử tham ăn, người lớn cường ngạnh kéo đi mới thôi.

Không phải một nhà Ngụy Thanh Thảo keo kiệt, mà là nhiều hài tử như vậy cho ăn không nổi nha!

Lúc từng món ăn được bưng lên bàn, Ngụy Đông Hải cũng đón được Triệu Kiến Khánh ở cửa thôn.

Triệu Kiến Khánh rõ ràng là đã tắm, sửa soạn một phen rồi mới tới, hắn thay cái áo quân đội màu xanh lục bằng vải bông ngắn tay, phía dưới là một cái quần mới, chân mang đôi giày xăng đan nam bằng da được mọi người ưa chuộng một thời.

Ngụy Thanh Thảo không thể không thừa nhận: Dù từ khi sơ trung đã biết hắn lớn lên nhất định sẽ rất soái, không nghĩ tới hiện tại sẽ soái như vậy nha! Xem ra không riêng gì con gái khi 18 sẽ đẹp hơn, mà con trai cũng sau 18 sẽ thay đổi a.

Triệu Kiến Khánh vừa vào cửa liền kêu ngọt một tiếng “Bà nội” “Thím” “Em gái” một chuỗi dài.

Cả nhà cùng Trương Ngọc Anh nhiệt tình tiếp đón hắn ngồi khai tiệc, duy nhất Bạch thị vừa thấy hắn không biết là dã tiểu tử từ đâu ra, còn phải làm thịt cho hắn ăn liền bực, xụ mặt bước chân nhỏ dậm dậm vào nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương