Hắn Có Khi Nào Đi Nhảy Sông Không?
-
Chương 6
Thẩm Mục lắp ba lắp bắp, “Tướng… Tướng quân chớ có nói bậy…”
Tướng quân nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, lời vừa ra khỏi miệng cũng hốt hoảng, nhưng mặt tướng quân so với tường thành còn dày hơn, duỗi tay một cái liền kéo người lại gần, “Ta không nói bậy, thư ngốc, ngươi không muốn nhận nợ sao?!”
Thẩm Mục quả thực hận không thể chui qua kẽ hở trong tường trốn ra ngoài, “Chuyện đó… là bất ngờ…”
Tướng quân: “Lão tử không quản, đã ngủ thì tính là người của lão tử!”
Mặt con mọt sách đỏ bừng lên, lại nhớ đến câu nói “trong lòng có người” của tướng quân, chỉ cảm thấy tướng quân bởi vì chuyện đã rồi mà sinh ra trách nhiệm, “Tướng quân không cần như vậy… Thẫm mỗ… Có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra…”
Tướng quân cuống lên, “Thư ngốc, ngươi đây là…” Nín nửa ngày rốt cục nghẹn ra một cái thành ngữ, “Bội tình bạc nghĩa!”
Thẩm Mục là một con mọt sách tài danh nho nhã, không chịu nổi tội danh lớn như vậy, cũng gấp gáp, “Ta… Ngươi… Vậy người trong lòng của ngươi làm sao bây giờ?!”
Tướng quân sững sờ, rốt cục ý thức được đầu óc con mọt sách này còn chưa lộn lại.
Hắn không nói hai lời, liền ôm người hôn lên.
“A…” Thẩm Mục mở to hai mắt, một mặt kinh ngạc.
Môi lưỡi ấm áp đảo qua răng, ký ức đêm đó cuồn cuộn ùa về, che ngợp bầu trời, Thẩm Mục mềm nhũn đến đứng cũng không đứng được.
“Thư ngốc, ngươi hãy nghe cho kỹ” trong lúc vẫn còn thở dốc, khí tức nóng rực của người kia dâng lên làm lỗ tai nóng đỏ, “Người trong lòng ta, gọi Thẩm Mục.”
Đây là lần thứ hai Thẩm Mục nghe tướng quân gọi tên của y.
Lần đầu tiên là lúc đang tiếp đãi tam hoàng tử Đông Lăng săn bắn trên sân.
Người Đông Lăng dũng mãnh hiếu chiến, huấn luyện nhiều chiến mã, cả nước trên dưới trừ phụ nữ trẻ em thì đều có thể phóng ngựa rong ruổi, cho nên khi nghe nói đại bộ phận văn nhân Đại Ngu không biết cưỡi ngựa, tam hoàng tử Đông Lăng ánh mắt khinh bỉ, hướng hoàng đế cam kết, nếu có văn nhân có thể cưỡi ngựa của bọn họ quanh bãi săn một vòng không ngã xuống, Đông Lăng tặng cho Đại Ngu tám trăm chiến mã tinh luyện.
Văn nhân trên sân săn bắn không nhiều, võ tướng không ít, mà tướng quân không có ở đó. Dùng lời nói của tướng quân thì là, sợ cái đứa Đông Lăng kia nhìn thấy lão tử sẽ run chân.
Trước đây khi tướng quân đang ở biên cảnh đại sát tứ phương, tam hoàng tử Đông Lăng oai phong lẫm liệt trên chiến trường, què chân đi trở về.
Vì vậy, cơn giận này chặn ở trong tim hắn, đợi cơ hội liền muốn xả.
Thẩm Mục theo văn nhân trung đứng dậy, gầy gò mà thẳng người kiêu ngạo, dứt khoát vượt lên lưng ngựa.
Nhưng mà, chạy vài bước y phát hiện ngựa có vấn đề
Con ngựa kia đột nhiên nôn nóng đến lợi hại, bỏ đông hướng tây gấp rút nhảy lên, tựa hồ muốn đem người trên lưng quăng xuống dưới. Thẩm Mục mạnh mẽ lôi dây cương, sắc mặt trắng bệch, dùng hết toàn lực không để cho mình ngã xuống.
Người Đông Lăng đều cười nhạo, có người cất tiếng gọi: “Không được thì nhanh chóng xuống đây đi.”
“Bị thương không tốt đâu.”
“Cánh tay cẳng chân đều nhỏ nhắn như vậy, cẩn thận bị ngựa giẫm chết.”
“Thư sinh thì cưỡi ngựa cái gì, các ngươi không phải có câu nói là vô dụng như thư sinh sao?”
“Nói bậy, thư sinh của Đông Lăng chúng ta có thể cưỡi ngựa rất lợi hại…”
…
Hoàng đế trầm mặt, triều thần Đại Ngu hai mặt nhìn nhau, nghẹn đến đỏ mặt tía tai.
Lúc này, có một bóng người xẹt qua tường vây, rơi vào phía sau Thẩm Mục, kéo lấy dây cương, che chở người trong ngực, mạnh mẽ lôi kéo con ngựa đang phát điện chạy vòng quanh bãi săn một vòng, sau đó một quyền đánh ngựa ngất xỉu.
Tam hoàng tử giận không nhịn nổi, vỗ bàn đứng dậy, “Tư Đồ Việt, ngươi không tuân quy củ!”
Tướng quân cười nhạo một tiếng, “Lão tử là từ bên trong ổ thổ phi chui ra, không hiểu cái gì gọi là quy củ.”
“Lại nói, cái gọi là quy củ của tam hoàng tử, chính là sai người bỏ thuốc cho ngựa sao?”
Hắn vung tay lên, một người bị dẫn tới, sưng mặt sưng mũi, là tùy tùng bên người tam hoàng tử.
“Chuyện không liên quan đến ta” người kia kinh hoảng đến liên tục dập đầu lạy, “Là Tam điện hạ kêu tiểu nhân làm…”
“Nói bậy!” Tam hoàng tử tức đến nổ phổi, “Người đâu! Đem cẩu nô tài kia lôi xuống!”
“Hắn có nói bậy hay không ta không biết” ánh mắt tướng quân ác liệt, “Nhưng ngựa này của các ngươi cũng quá điên, bất quá cũng không thể trách các ngươi, dù sao hạng người thế nào thì sẽ nuôi ra ngựa như thế đó.”
“Ngươi… Ngươi…” Tam hoàng tử giận điên lên, hoàng đế ngồi ở phía trên một mắt nhắm một mắt mở.
“Tuy rằng chúng ta thắng” tướng quân tiếp tục nói, “Nhưng ngựa của quý quốc không thích hợp với tướng sĩ của quân ta, tám trăm con kia thì hay là thôi đi.”
“Bất quá, các ngươi phải nhớ kỹ” hắn kéo Thẩm Mục về bên người, “Ngày hôm nay thắng người của các ngươi, không phải là thư sinh vô dụng, là Ngự Sử của chúng ta, Thẩm Mục.”
Tướng quân nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, lời vừa ra khỏi miệng cũng hốt hoảng, nhưng mặt tướng quân so với tường thành còn dày hơn, duỗi tay một cái liền kéo người lại gần, “Ta không nói bậy, thư ngốc, ngươi không muốn nhận nợ sao?!”
Thẩm Mục quả thực hận không thể chui qua kẽ hở trong tường trốn ra ngoài, “Chuyện đó… là bất ngờ…”
Tướng quân: “Lão tử không quản, đã ngủ thì tính là người của lão tử!”
Mặt con mọt sách đỏ bừng lên, lại nhớ đến câu nói “trong lòng có người” của tướng quân, chỉ cảm thấy tướng quân bởi vì chuyện đã rồi mà sinh ra trách nhiệm, “Tướng quân không cần như vậy… Thẫm mỗ… Có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra…”
Tướng quân cuống lên, “Thư ngốc, ngươi đây là…” Nín nửa ngày rốt cục nghẹn ra một cái thành ngữ, “Bội tình bạc nghĩa!”
Thẩm Mục là một con mọt sách tài danh nho nhã, không chịu nổi tội danh lớn như vậy, cũng gấp gáp, “Ta… Ngươi… Vậy người trong lòng của ngươi làm sao bây giờ?!”
Tướng quân sững sờ, rốt cục ý thức được đầu óc con mọt sách này còn chưa lộn lại.
Hắn không nói hai lời, liền ôm người hôn lên.
“A…” Thẩm Mục mở to hai mắt, một mặt kinh ngạc.
Môi lưỡi ấm áp đảo qua răng, ký ức đêm đó cuồn cuộn ùa về, che ngợp bầu trời, Thẩm Mục mềm nhũn đến đứng cũng không đứng được.
“Thư ngốc, ngươi hãy nghe cho kỹ” trong lúc vẫn còn thở dốc, khí tức nóng rực của người kia dâng lên làm lỗ tai nóng đỏ, “Người trong lòng ta, gọi Thẩm Mục.”
Đây là lần thứ hai Thẩm Mục nghe tướng quân gọi tên của y.
Lần đầu tiên là lúc đang tiếp đãi tam hoàng tử Đông Lăng săn bắn trên sân.
Người Đông Lăng dũng mãnh hiếu chiến, huấn luyện nhiều chiến mã, cả nước trên dưới trừ phụ nữ trẻ em thì đều có thể phóng ngựa rong ruổi, cho nên khi nghe nói đại bộ phận văn nhân Đại Ngu không biết cưỡi ngựa, tam hoàng tử Đông Lăng ánh mắt khinh bỉ, hướng hoàng đế cam kết, nếu có văn nhân có thể cưỡi ngựa của bọn họ quanh bãi săn một vòng không ngã xuống, Đông Lăng tặng cho Đại Ngu tám trăm chiến mã tinh luyện.
Văn nhân trên sân săn bắn không nhiều, võ tướng không ít, mà tướng quân không có ở đó. Dùng lời nói của tướng quân thì là, sợ cái đứa Đông Lăng kia nhìn thấy lão tử sẽ run chân.
Trước đây khi tướng quân đang ở biên cảnh đại sát tứ phương, tam hoàng tử Đông Lăng oai phong lẫm liệt trên chiến trường, què chân đi trở về.
Vì vậy, cơn giận này chặn ở trong tim hắn, đợi cơ hội liền muốn xả.
Thẩm Mục theo văn nhân trung đứng dậy, gầy gò mà thẳng người kiêu ngạo, dứt khoát vượt lên lưng ngựa.
Nhưng mà, chạy vài bước y phát hiện ngựa có vấn đề
Con ngựa kia đột nhiên nôn nóng đến lợi hại, bỏ đông hướng tây gấp rút nhảy lên, tựa hồ muốn đem người trên lưng quăng xuống dưới. Thẩm Mục mạnh mẽ lôi dây cương, sắc mặt trắng bệch, dùng hết toàn lực không để cho mình ngã xuống.
Người Đông Lăng đều cười nhạo, có người cất tiếng gọi: “Không được thì nhanh chóng xuống đây đi.”
“Bị thương không tốt đâu.”
“Cánh tay cẳng chân đều nhỏ nhắn như vậy, cẩn thận bị ngựa giẫm chết.”
“Thư sinh thì cưỡi ngựa cái gì, các ngươi không phải có câu nói là vô dụng như thư sinh sao?”
“Nói bậy, thư sinh của Đông Lăng chúng ta có thể cưỡi ngựa rất lợi hại…”
…
Hoàng đế trầm mặt, triều thần Đại Ngu hai mặt nhìn nhau, nghẹn đến đỏ mặt tía tai.
Lúc này, có một bóng người xẹt qua tường vây, rơi vào phía sau Thẩm Mục, kéo lấy dây cương, che chở người trong ngực, mạnh mẽ lôi kéo con ngựa đang phát điện chạy vòng quanh bãi săn một vòng, sau đó một quyền đánh ngựa ngất xỉu.
Tam hoàng tử giận không nhịn nổi, vỗ bàn đứng dậy, “Tư Đồ Việt, ngươi không tuân quy củ!”
Tướng quân cười nhạo một tiếng, “Lão tử là từ bên trong ổ thổ phi chui ra, không hiểu cái gì gọi là quy củ.”
“Lại nói, cái gọi là quy củ của tam hoàng tử, chính là sai người bỏ thuốc cho ngựa sao?”
Hắn vung tay lên, một người bị dẫn tới, sưng mặt sưng mũi, là tùy tùng bên người tam hoàng tử.
“Chuyện không liên quan đến ta” người kia kinh hoảng đến liên tục dập đầu lạy, “Là Tam điện hạ kêu tiểu nhân làm…”
“Nói bậy!” Tam hoàng tử tức đến nổ phổi, “Người đâu! Đem cẩu nô tài kia lôi xuống!”
“Hắn có nói bậy hay không ta không biết” ánh mắt tướng quân ác liệt, “Nhưng ngựa này của các ngươi cũng quá điên, bất quá cũng không thể trách các ngươi, dù sao hạng người thế nào thì sẽ nuôi ra ngựa như thế đó.”
“Ngươi… Ngươi…” Tam hoàng tử giận điên lên, hoàng đế ngồi ở phía trên một mắt nhắm một mắt mở.
“Tuy rằng chúng ta thắng” tướng quân tiếp tục nói, “Nhưng ngựa của quý quốc không thích hợp với tướng sĩ của quân ta, tám trăm con kia thì hay là thôi đi.”
“Bất quá, các ngươi phải nhớ kỹ” hắn kéo Thẩm Mục về bên người, “Ngày hôm nay thắng người của các ngươi, không phải là thư sinh vô dụng, là Ngự Sử của chúng ta, Thẩm Mục.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook