Hắn Có Khi Nào Đi Nhảy Sông Không?
-
Chương 7
Thẩm Mục từ trong ký ức phục hồi tinh thần lại, có chút hoảng hốt, y không xác định được hỏi: “Ngươi… Ngươi nói cái gì?”
Tướng quân không nói, đôi mắt thâm trầm, trực tiếp bế người lên.
Thẩm Mục không biết bọn họ làm sao quay về gian phòng.
Y bị tướng quân áp ở trên cửa, giữa răng môi tràn ngập khí tức bá đạo cực nóng của người kia, thiêu đến y cả người nóng lên. Bàn tay hơi thô của nam nhân đặt hai bên hông của y, lồng ngực dán vào lồng ngực, là nhiệt độ của lần săn bắn trên sân đầy kinh sợ mà lưng của y dán vào lồng ngực hắn, quen thuộc đến nghiện, như người kia đứng trên tường thành cao lộ liễu cười, giọng nói trầm thấp dâng lên bên tai.
Tướng quân cắn một cái trên cổ y, da dẻ trắng nổi lên màu hồng, Thẩm Mục không nhịn được bám ở trên người hắn, tiếng rên rỉ nhỏ vụn tràn ra, như pháo hoa mãnh liệt nhất một đường thẳng thiêu đốt dòng máu bên trong tướng quân, gợi lên dục vọng sôi trào.
Bắp thịt trên tay tướng quân căng lên, hô hấp càng ngày dồn dập, nóng đến đáy lòng Thẩm Mục run lên. Thanh âm của hắn như là từ trong lồng ngực rung đến, hùng hồn trầm thấp, hắn nói, thư ngốc, lúc này không hề có hương liệu kích tình.
Thẩm Mục bám ở trên người hắn, vịn vào tấm lưng rắn chắc của hắn, nơi bí ẩn trong thân thể bị va vào một mảnh nóng bỏng, nóng đến cả người y mềm nhũn ra, đầu ngón chân đều run lên. Đôi mắt y đỏ hoe tràn ra nước mắt, ý thức bị phá vụn thành một mảnh, không nhịn được nhẹ giọng nức nở. Va chạm mãnh liệt khiến y muốn bám vào người hắn cũng bám không được, tiếng khóc dần dần khuếch đại, nước mắt chảy xuống lồng ngực của nam nhân, y cắn vào bả vai người kia một cái.
Tướng quân ngày càng thở dốc, hắn nắm thật chặt cái eo tinh tế của người kia, mồ hôi lẫn vào nước mắt của y, dường như muốn chọc thủng lồng ngực của hắn.
“Thư ngốc, gọi ta một tiếng.” Hắn hôn hôn vào tai y nói.
Thẩm Mục đem mặt chôn ở hõm vai của hắn, khóc thút thít, “Tư Đồ…”
“Gọi ta A Việt.” A Việt, hắn vẫn luôn muốn y gọi hắn như vậy, nghĩ đến quá lâu, lâu đến mức trong mộng nhìn thấy hắn một thân thanh sam giục ngựa, tà dương nhuộm biên cảnh đỏ như máu. Hay là trong ngày xuân chân tình nóng nảy, đều gọi đến hắn tỉnh lại nhìn thấy đệm giường đều ướt.
Bây giờ, mộng cảnh rốt cục trở thành hiện thực, người trên thân đang ôm cổ hắn, cắn vai hắn, thân thể nhuộm hồng khóc nức nở đến tim hắn đều đau.
“A Việt, A Việt…” Hắn nghe thấy y gọi, trước mặt thành một mảnh trắng xóa.
…
Tướng quân ôm Thẩm Mục đang mê man, thoả mãn mà nhìn người trong ngực.
Con mọt sách của hắn thật là đẹp mắt, lông mi dài như vậy, khuôn mặt mềm như vậy, đang ngủ nhìn giống như một tiểu bạch miêu, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào ngực hắn, từng hơi thở hô hấp phả vào ngực hắn, làm ngứa ngáy cả cõi lòng.
Tướng quân nghĩ y đã nguyện ý, đây chính là con mọt sách của ta.
Con mọt sách trong giấc mộng cảm thấy có chút lạnh, không tự chủ hướng đến nơi ấm áp bên người, chui vào một nửa thì mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy lồng ngực bắp thịt săn chắc.
“Tỉnh rồi?” Âm thanh của tướng quân trầm thấp ghé vào lỗ tai y vang lên, lập tức cúi đầu hôn lên chóp mũi của y một cái.
Thẩm Mục sững sờ, rốt cục tỉnh lại, phát hiện chính mình trên người không một mảnh vải che thân ôm eo tướng quân, thân thể quấn quýt, gương mặt hoảng hốt thoáng đỏ bừng, vội vàng rút tay về.
Tướng quân mất hứng, lôi kéo tay y đặt lại trên eo mình, “Trốn cái gì? Ngươi hối hận rồi?!”
“Không… Không phải…” Thẩm Mục đỏ mặt, đôi mắt cũng không biết nên nhìn vào đâu. Trên người bọn họ đắp chăn che kín, nhưng bên dưới đệm chăn thì trần trụi, tướng quân ôm lấy eo y, cánh tay bắp thịt của tướng quân bây giờ sợ y bỏ chạy mà giam lại, một bàn tay hướng xuống dưới, xoa xoa cái mông của y.
Thẩm Mục thân thể cứng đờ, “Ngươi…”
“Ta làm sao?!” Tướng quân khuôn mặt hung dữ, “Ngươi lại muốn chạy sao?!”
“Ta không có…”
“Ngươi có. Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi trước đây nhìn thấy ta liền bỏ chạy? Thật sự sợ ta đánh ngươi sao?”
“Không phải…” Thẩm Mục lắp ba lắp bắp, cũng không dám nhìn tướng quân, “Ta… Ta chỉ thấy.. cảm thấy có lỗi với ngươi…” Dù sao tướng quân cùng với y không thù không hận, y lại mỗi ngày đều phải tham gia chỉ trích hắn, cần cù chăm chỉ, mưa gió không thay đổi, rất giống như tướng quân thiếu nợ nhà y từ tám đời trước.
“Đồ thư ngốc” tướng quân nặn nặn xoa xoa khuôn mặt y, “Chỉ có mình ngươi tham gia mấy trò vặt vãnh này, có thể gây ra chuyện gì. Đây là ý tứ của hoàng đế chứ gì?”
Thẩm Mục gật gật đầu, “Hoàng thượng cũng chỉ là muốn nhắc nhở tướng quân, chớ để phô trương quá mức.”
“Ngươi gọi ta là gì?” Mặt tướng quân liền chìm xuống.
Thẩm Mục đỏ mặt, cắn môi không nói lời nào.
Tướng quân duỗi tay một cái lại đi xoa mông người ta.
“A Việt…” Thẩm Mục mắc cỡ đến muốn đem chôn chính mình, tướng quân lại cười giống như một đứa ngốc, đem trán mình chạm vào trán người trong ngực, nói: “Thư ngốc, nhớ kỹ, nam nhân của ngươi gọi là A Việt, không phải cái gì mà tướng quân.”
Tướng quân không nói, đôi mắt thâm trầm, trực tiếp bế người lên.
Thẩm Mục không biết bọn họ làm sao quay về gian phòng.
Y bị tướng quân áp ở trên cửa, giữa răng môi tràn ngập khí tức bá đạo cực nóng của người kia, thiêu đến y cả người nóng lên. Bàn tay hơi thô của nam nhân đặt hai bên hông của y, lồng ngực dán vào lồng ngực, là nhiệt độ của lần săn bắn trên sân đầy kinh sợ mà lưng của y dán vào lồng ngực hắn, quen thuộc đến nghiện, như người kia đứng trên tường thành cao lộ liễu cười, giọng nói trầm thấp dâng lên bên tai.
Tướng quân cắn một cái trên cổ y, da dẻ trắng nổi lên màu hồng, Thẩm Mục không nhịn được bám ở trên người hắn, tiếng rên rỉ nhỏ vụn tràn ra, như pháo hoa mãnh liệt nhất một đường thẳng thiêu đốt dòng máu bên trong tướng quân, gợi lên dục vọng sôi trào.
Bắp thịt trên tay tướng quân căng lên, hô hấp càng ngày dồn dập, nóng đến đáy lòng Thẩm Mục run lên. Thanh âm của hắn như là từ trong lồng ngực rung đến, hùng hồn trầm thấp, hắn nói, thư ngốc, lúc này không hề có hương liệu kích tình.
Thẩm Mục bám ở trên người hắn, vịn vào tấm lưng rắn chắc của hắn, nơi bí ẩn trong thân thể bị va vào một mảnh nóng bỏng, nóng đến cả người y mềm nhũn ra, đầu ngón chân đều run lên. Đôi mắt y đỏ hoe tràn ra nước mắt, ý thức bị phá vụn thành một mảnh, không nhịn được nhẹ giọng nức nở. Va chạm mãnh liệt khiến y muốn bám vào người hắn cũng bám không được, tiếng khóc dần dần khuếch đại, nước mắt chảy xuống lồng ngực của nam nhân, y cắn vào bả vai người kia một cái.
Tướng quân ngày càng thở dốc, hắn nắm thật chặt cái eo tinh tế của người kia, mồ hôi lẫn vào nước mắt của y, dường như muốn chọc thủng lồng ngực của hắn.
“Thư ngốc, gọi ta một tiếng.” Hắn hôn hôn vào tai y nói.
Thẩm Mục đem mặt chôn ở hõm vai của hắn, khóc thút thít, “Tư Đồ…”
“Gọi ta A Việt.” A Việt, hắn vẫn luôn muốn y gọi hắn như vậy, nghĩ đến quá lâu, lâu đến mức trong mộng nhìn thấy hắn một thân thanh sam giục ngựa, tà dương nhuộm biên cảnh đỏ như máu. Hay là trong ngày xuân chân tình nóng nảy, đều gọi đến hắn tỉnh lại nhìn thấy đệm giường đều ướt.
Bây giờ, mộng cảnh rốt cục trở thành hiện thực, người trên thân đang ôm cổ hắn, cắn vai hắn, thân thể nhuộm hồng khóc nức nở đến tim hắn đều đau.
“A Việt, A Việt…” Hắn nghe thấy y gọi, trước mặt thành một mảnh trắng xóa.
…
Tướng quân ôm Thẩm Mục đang mê man, thoả mãn mà nhìn người trong ngực.
Con mọt sách của hắn thật là đẹp mắt, lông mi dài như vậy, khuôn mặt mềm như vậy, đang ngủ nhìn giống như một tiểu bạch miêu, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào ngực hắn, từng hơi thở hô hấp phả vào ngực hắn, làm ngứa ngáy cả cõi lòng.
Tướng quân nghĩ y đã nguyện ý, đây chính là con mọt sách của ta.
Con mọt sách trong giấc mộng cảm thấy có chút lạnh, không tự chủ hướng đến nơi ấm áp bên người, chui vào một nửa thì mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy lồng ngực bắp thịt săn chắc.
“Tỉnh rồi?” Âm thanh của tướng quân trầm thấp ghé vào lỗ tai y vang lên, lập tức cúi đầu hôn lên chóp mũi của y một cái.
Thẩm Mục sững sờ, rốt cục tỉnh lại, phát hiện chính mình trên người không một mảnh vải che thân ôm eo tướng quân, thân thể quấn quýt, gương mặt hoảng hốt thoáng đỏ bừng, vội vàng rút tay về.
Tướng quân mất hứng, lôi kéo tay y đặt lại trên eo mình, “Trốn cái gì? Ngươi hối hận rồi?!”
“Không… Không phải…” Thẩm Mục đỏ mặt, đôi mắt cũng không biết nên nhìn vào đâu. Trên người bọn họ đắp chăn che kín, nhưng bên dưới đệm chăn thì trần trụi, tướng quân ôm lấy eo y, cánh tay bắp thịt của tướng quân bây giờ sợ y bỏ chạy mà giam lại, một bàn tay hướng xuống dưới, xoa xoa cái mông của y.
Thẩm Mục thân thể cứng đờ, “Ngươi…”
“Ta làm sao?!” Tướng quân khuôn mặt hung dữ, “Ngươi lại muốn chạy sao?!”
“Ta không có…”
“Ngươi có. Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi trước đây nhìn thấy ta liền bỏ chạy? Thật sự sợ ta đánh ngươi sao?”
“Không phải…” Thẩm Mục lắp ba lắp bắp, cũng không dám nhìn tướng quân, “Ta… Ta chỉ thấy.. cảm thấy có lỗi với ngươi…” Dù sao tướng quân cùng với y không thù không hận, y lại mỗi ngày đều phải tham gia chỉ trích hắn, cần cù chăm chỉ, mưa gió không thay đổi, rất giống như tướng quân thiếu nợ nhà y từ tám đời trước.
“Đồ thư ngốc” tướng quân nặn nặn xoa xoa khuôn mặt y, “Chỉ có mình ngươi tham gia mấy trò vặt vãnh này, có thể gây ra chuyện gì. Đây là ý tứ của hoàng đế chứ gì?”
Thẩm Mục gật gật đầu, “Hoàng thượng cũng chỉ là muốn nhắc nhở tướng quân, chớ để phô trương quá mức.”
“Ngươi gọi ta là gì?” Mặt tướng quân liền chìm xuống.
Thẩm Mục đỏ mặt, cắn môi không nói lời nào.
Tướng quân duỗi tay một cái lại đi xoa mông người ta.
“A Việt…” Thẩm Mục mắc cỡ đến muốn đem chôn chính mình, tướng quân lại cười giống như một đứa ngốc, đem trán mình chạm vào trán người trong ngực, nói: “Thư ngốc, nhớ kỹ, nam nhân của ngươi gọi là A Việt, không phải cái gì mà tướng quân.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook