Thời Khanh giống như lơ đãng mà nhìn người đàn ông, muốn tìm ra sự đặc biệt trong ánh mắt anh.


“Đỡ cô gái này xuống lầu.

” Phó Hoài Yến chỉ nghiêng đầu phân phó người làm bên cạnh, đôi mắt đảo qua cô gái dưới người mình.


Đôi mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn về phía mặt anh, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ như lòng bàn tay, môi hơi mím lại hẳn là vì vừa rồi bị đau, Phó Hoài Yến chỉ nhìn thoáng qua.


Đúng thật là rất đẹp.


Nhưng ánh mắt nhìn anh như vậy có rất nhiều, ở vị trí như anh thì xung quanh luôn xuất hiện đủ loại phụ nữ.


Thời Khanh còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần từ đôi mắt lạnh nhạt của người đàn ông thì anh đã thu tay lại, người làm bên cạnh rất có mắt nhìn mà nhẹ nhàng đỡ lấy cô.



Cô nhìn thoáng qua bóng dáng cao lớn vững chãi của Phó Hoài Yến, giấu đi vẻ mặt của mình, anh không nhận ra cô.


Có lẽ, vốn dĩ bọn họ chưa bao giờ quen nhau.


“Thế nào rồi, Tiểu Khanh?” Đinh Uyển nhìn vẻ mặt cô, dò hỏi, ngại có người làm nhà họ Phó ở đây nên khó nói chuyện, chỉ là tay vươn ra đặt lên vòng eo vừa bị đụng phải của cô.


“Không sao đâu ạ.

” Thời Khanh lắc đầu.


Đinh Uyển cho rằng bởi vì Phó Từ không coi trọng nên cô không quá hứng thú, dẫn cô xuống lầu.


Mãi cho đến vài phút trước khi bữa tiệc bắt đầu, Phó Từ vẫn không xuất hiện, ánh mắt mọi người lại như có như không mà đảo qua người Thời Khanh.


Một là nghe đồn con gái nhà họ Thời có khuôn mặt bình thường, cho nên không muốn ra ngoài gặp người khác, tất nhiên là có người tò mò cô gái này xấu đến mức nào; hai là chuyện hai nhà Thời - Phó liên hôn là việc ai cũng biết, hôm nay một nhân vật chính không tới chứng tỏ là liên hôn không thành, gia tộc nào có con gái đến tuổi tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.



Sảnh tiệc đột nhiên yên tĩnh lại, mấy người đàn ông trên cầu thang vây quanh ông cụ xuống lầu.


Tuổi càng lớn thì càng uy nghiêm, huống chi còn có ba người con trai nhà họ Phó chỉ có thể nghe đồn nên tất cả mọi người đền nín thở, nhìn từng cử động của họ.


Ông cụ đột nhiên quét mắt nhìn đám người, buông bàn tay đang được Phó Hoài Yến đỡ lấy ra, sau đó hướng tới một phía, ý bảo: “Thời Khanh à, lại đây.



Thời Khanh vốn đang vô hình trong đám người bỗng nhiên bị điểm danh, bày ra bộ dạng tiểu thư khuê các mà tiến lên, đỡ tay ông cụ.


Họ Thời vốn đã ít thấy, huống chi lại còn thân mật với nhà họ Phó như vậy, nên ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Thời Khanh.


Lập tức có người há hốc miệng, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao nhà họ Thời lại luôn cất giữ viên minh châu này.


Cô gái mặc lễ phục màu xanh nhạt, trên vai khoác áo choàng lông trắng, chút da thịt bị lộ nơi bả vai có nói là băng cơ ngọc cốt* cũng không quá, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đường nét tinh xảo đẹp đẽ.


*Băng cơ ngọc cốt: Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương