Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai
-
Chương 4
Tóc được búi lơi, điểm xuyết một món trang sức trân châu trên tóc, mấy sợi tóc không nghe lời tùy ý rơi bên sườn mặt.
Nhan sắc như vậy, dù có liên hôn không thành công thì e là cũng được người người ái mộ.
Mấy tiếng giày cao gót vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, hai người đứng ở cửa.
“Ông nội, cháu tới muộn là do đích thân đi lấy quà tặng ông, đảm bảo ông sẽ thích.
” Một giọng nói cà lơ phất phơ quanh quẩn trong sảnh lớn, Thời Khanh cũng nhìn qua đó.
Người đàn ông cầm cái hộp tùy ý giao cho người làm bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú, tư thế đi đường tùy tiện, đây hẳn là Phó Từ, Thời Khanh hơi nhíu mày, cô luôn thích những người đàn ông trưởng thành chín chắn.
Vừa dứt lời, phía sau Phó Từ xuất hiện một cô gái, mặc sườn xám, hình thức không quá khác biệt với bà Phó ở đây, nói vậy chính là cái người gọi là cháu gái kia.
Khi người đến gần, ông cụ Phó lên tiếng: “Đây chính là Thời Khanh, cháu gái của ông nội Thời.
”
Đây là ý muốn thừa nhận liên hôn.
Thời Khanh thấy ánh mắt người đàn ông đảo qua người mình, còn có ngón tay mảnh khảnh phía sau nắm chặt áo anh ta, người đàn ông cười nhạo thành tiếng: “Giả vờ trưởng thành như vậy, cháu vừa đi vào còn tưởng là chú ba mang bạn gái về nhà ấy chứ.
”
Không khí ngưng đọng, trong lòng Thời Khanh trợn trắng mắt, lợn rừng không xứng ăn trấu, huống chi là người đẹp như cô.
“Phó Từ —” Người đứng phía sau bỗng lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng.
Người phía dưới cầu thang như chuột thấy mèo, lập tức thu hồi bộ dạng ăn chơi trác táng: “Chú ba, cháu chỉ nói đùa để gia tăng không khí thôi.
”
Bữa tiệc bắt đầu như bình thường, Thời Khanh nhìn mẹ mình bị mấy quý bà lôi kéo trò chuyện, bản thân tùy ý tìm một chỗ ngồi, đồ ngọt trước mặt được làm rất đẹp, nhưng do hôm nay cô mặc lễ phục bó sát, không thể ăn được miếng nào.
“Ông nội tôi kêu tôi tới đây giao lưu tình cảm với cô.
”
Thời Khanh nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, ngồi không ra ngồi, tư thế cầm ly rượu trên tay cũng không đủ tao nhã, lên tiếng đáp lại.
“À.
”
“Biết ngay phụ nữ các cô rất nhàm chán mà.
” Phó Từ nhìn dáng ngồi không hề lơi lỏng của cô, không thèm cho anh ta chút ánh mắt dư thừa nào.
Trong lòng Thời Khanh cạn lời, cháu đích tôn ăn chơi trác táng được nuông chiều, bà mẹ có mắt như mù, em gái họ không cùng huyết thống, vậy đối tượng liên hôn như cô chỉ có thể làm nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết.
“Chúng ta chơi một trò chơi đi.
” Phó Từ muốn trêu đùa cô.
“Nếu cô uống sạch ly rượu này, tôi sẽ suy xét đến việc đính hôn với cô.
”
Thời Khanh nhíu mày, trên người người này dùng không biết bao nhiêu nước hoa, cho dù là nhãn hiệu lớn cũng không thể dùng như vậy chứ, mùi gỗ đàn hương nồng đậm làm cô choáng cả đầu, cô bực bội cầm ly rượu trên tay anh ta, muốn người này mau chóng cút đi.
Vừa định ngửa đầu —
“Ông nội cháu bảo cháu nói chuyện như thế này hả?” Phó Hoài Yến đột nhiên xuất hiện ở phía sau, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cái tên không đàng hoàng này, ông cụ bảo anh đến đây xem thử, không ngờ đúng là không nên thân.
“Không khỏe thì đi nghỉ ngơi trước đi.
” Phó Hoài Yến liếc mắt nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng trên cổ cùng hàng mày nhíu lại của cô gái, giơ tay nhận lấy ly rượu trên tay cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook