Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai
-
Chương 1
Ban đêm có mưa, sáng sớm trong không khí vẫn còn vương lại chút sương mù, cánh hoa và lá vàng rơi đầy sân, cảnh vật dường như trở nên nhạt nhòa vào cuối thu.
“Lấy thêm cho Tiểu Khanh cái áo choàng đi.” Thời Khanh vừa mới đẩy cửa phòng ra thì đã nghe thấy tiếng của Đinh Uyển, bà đang dặn dò người làm dọn dẹp đồ đạc, đây là buổi tiệc đầu tiên mà cô tham dự sau khi trưởng thành.
“Tùy ý lấy một bộ là được rồi mẹ.” Cô từ từ đi xuống lầu.
Đinh Uyển vốn đang lo lắng hôm nay Thời Khanh sẽ không chịu phối hợp, nâng mắt lên thì thấy con gái bình thường toàn để mặt mộc nay lại trang điểm nhẹ, khuôn mặt toát lên vẻ xinh đẹp.
Bởi vì không hay ra ngoài nên màu da trắng sáng hơn người thường rất nhiều.
Đinh Uyển nhận lấy áo choàng người làm đưa tới, khoác lên bả vai mảnh khảnh của con gái: “Làm ồn đến con sao?”
Thời Khanh ngủ rất nông, người nhà để cô sống một mình một tầng, ngoại trừ có chuyện quan trọng, nếu không gần như không có ai đi lên quấy rầy, còn đặc biệt làm cách âm riêng cho cô nữa.
Thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy người trong nhà chuyện bé xé ra to đối với chuyện của mình, chỉ là ngày trước cô bị khó sinh, hơn nữa do ăn chay trường nên giác quan nhanh nhạy hơn chút thôi.
“Không đâu mẹ, con có yếu ớt như vậy đâu.”
“Không được nói linh tinh.” Đinh Uyển đánh một cái lên mu bàn tay cô.
Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, Đinh Uyển vẫn còn đang lải nhải vì câu nói vừa rồi của cô, Thời Khanh ở trên xe nhìn chằm chằm vào điện thoại đến mức hoa mắt, tắt màn hình đi, quay đầu dựa vào người Đinh Uyển.
“Mẹ ơi, chút nữa có những ai ở nhà họ Phó đến thế?”
“Tiệc sinh nhật của ông cụ Phó, chỉ cần có chút quan hệ thì chắc chắn sẽ đến, mời chúng ta chắc là cũng muốn nhân cơ hội này được thấy con.” Đinh Uyển nhìn vẻ mặt tò mò của cô, bản thân lại cảm thấy hơi thương cảm.
“Không ngờ là Tiểu Khanh Khanh đã đến tuổi kết hôn nhanh như vậy, mẹ thật sự muốn giữ con ở cạnh bên người cả đời.”
“Vậy thì con không đi nữa.” Thời Khanh vuốt tay bà.
“Dù sao thì con cũng không muốn kết hôn.”
“Mấy năm nay nhà chúng ta vẫn luôn xuống dốc, tuy rằng sau khi anh trai con tiếp quản thì có chút khởi sắc, nhưng sao có thể bảo vệ được cho con chứ.” Đinh Uyển nhìn cô, chớp mắt hai cái.
“Hơn nữa, hôn ước với nhà họ Phó cũng là do ông nội con lúc sinh thời định ra, cũng không thể để đời sau nuốt lời được.”
Trong lòng Thời Khanh cũng hiểu rõ đạo lý này, cả người từ từ héo xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Vậy thì tại sao cứ nhất định phải là Phó Từ chứ.”
Xe dừng ở cửa tiệc rượu, Thời Khanh nhìn người ra người vào, cảm thán ngay cả một người không bao giờ bước chân ra ngoài như cô cũng biết đến nhà họ Phó ở thủ đô.
Gia tộc lớn đã tồn tại hàng trăm năm, kể từ đời ông cụ Phó, chính trị - quân sự - thương nghiệp đã duy trì từ đời này qua đời khác, không thể tách rời, lời nói có trọng lượng tuyệt đối trong thủ đô phong ba bão táp này.
Thời Khanh đi theo Đinh Uyển vào sảnh tiệc, người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh da trời đang đứng ở trung tâm, khi thấy bóng dáng Thời Khanh thì cũng chỉ liếc mắt một cái, không đi lên.
Thời Khanh dự cảm, bữa tiệc hôm nay sẽ không quá thuận lợi.
“Đó là mẹ Phó Từ.” Đinh Uyển kéo tay cô thấp giọng nói.
“Nhưng mà ở trước mặt nhà họ Phó, không ai có thể tự tin nói là môn đăng hộ đối cả.”
Đinh Uyển đi lên trước, cười chào hỏi: “Quần áo của bà Phó hôm nay đúng là rực rỡ quá.”
Người phụ nữ xoay người, quan hệ các gia tộc rất phức tạp, ai ai cũng đều là cáo già.
“Mắt nhìn của bà Thời đúng là tốt thật, đây là do cháu gái nhà tôi đặc biệt làm cho tôi.”
“Không biết ông cụ có thể xuống đây chút không, tôi mang theo quà mừng thọ, nghe nói ông cụ thích tranh thơ.” Đinh Uyển trêu ghẹo vài câu rồi quay lại vấn đề chính.
Người phụ nữ cũng không nói gì, cho dù nhà họ Thời đang xuống dốc thì đúng thật là năm đó có tình cảm rất sâu nặng.
“Đang uống trà trên lầu đó, mau đi đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook