Hắc Bạch Võ Đế
-
Chapter 38 Sự khác biệt về đẳng cấp. (4)
Chapter 38. Sự khác biệt về đẳng cấp. (4)
Sau hai mươi ngày, nhóm của Yên Hào Định cũng đã quay trở về gia môn.
Mọi người bất ngờ bởi dáng vẻ thảm hại không nói nên lời của họ. Bởi con đường về nhà đã được thêm việc rèn luyện tinh thần và thể chất.
Tất nhiên, chính Yên Hào Định là người dẫn đầu hành động kỳ lạ đó. Và Thân Mô đóng vai trò là người hướng dẫn.
Vậy nên, nhóm của hắn đều sắp gục ngã khi về đến gia môn.
Nhưng họ không thể nghỉ ngơi. Yên Hào Định và Yên Chí Bình được gọi đến thư phòng của Gia Chủ, vì Thương Ưng đội đang trong thời gian huấn luyện nên ngay khi bước chân về đến gia môn đã bắt đầu quay lại đợt huấn luyện.
Vốn dĩ vào ngày trở về sau nhiệm vụ bên ngoài, tất cả lịch trình dự kiến sẽ bị hủy bỏ nhưng Thân Mô không cho phép. Dù không như vậy thì hắn ta cũng cố gắng tăng cường độ huấn luyện và không ngần ngại quất roi thẳng tay, hắn ta cho rằng đây là một điều tốt.
Ngày hôm đó, Thương Ưng Đội đi đến Hợp Phì đã phải nếm mùi địa ngục.
* * *
Yên Vũ mở mắt to khi nhìn thấy hai huynh đệ bước vào thư phòng Gia Chủ.
Phụt.
Mặc dù thời tiết se lạnh nhưng ông ta vẫn ngửi thấy mùi mồ hôi đang bốc lên nồng nặc.
Không phải mùi hôi dơ bẩn mà là mùi mồ hôi vừa mới chảy ra. Hơn nữa, khi nhìn vào y phục, có vẻ không phải chỉ mới một hai ngày.
“Con về rồi ạ.”
"Tụi con về rồi, thưa phụ thân."
Trong phút chốc, Yên Vũ nói không nên lời.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Ông ta nhất thời không nói nên lời trước bộ dạng hai đứa nhi tử của mình. Tâm trạng đối xử với những đứa con sống sót trở về từ chiến trường là như thế này sao.
Một lát sau, Yên Vũ mở lời.
"Đứng dậy đi."
Hai người đứng dậy.
Đôi mắt của Yên Vũ sáng lên.
Khuôn mặt của Yên Hào Định bình thản. Mặt khác, khuôn mặt của Yên Chí Bình trở nên hốc hác. Vốn dĩ hắn không có mỡ thừa, nhưng ai nhìn vào cũng thấy rõ sự vất vả.
"Ta sẽ nghe tình hình chi tiết từ đại ca của con, Bình nhi về nghỉ ngơi đi.”
"Ôi… Đa tạ phụ thân."
Hắn luôn nói cảm ơn. Đó là một phản ứng đáng buồn cười khi nghĩ đến tính cách của Yên Chí Bình thường ngày.
Ngay khi Yên Chí Bình rời đi, chỉ còn lại hai phụ tử trong thư phòng Gia Chủ.
"Con ngồi xuống đi."
“Vâng.”
Yên Hào Định ngồi xuống.
Hai phụ tử không nói lời nào. Cho đến khi Thái Cương tổng quản mang trà đến.
“Uống chút trà cho thấm giọng đi."
“Vâng.”
Yên Hào Định đã nâng tách trà lên.
Mắt Yên Vũ sáng lên. Ông ta thấy tay của Yên Hào Định hơi run khi hắn cầm tách trà.
Yên Hào Định nhấp vài ngụm trà để dịu đi cơn khát, dáng vẻ như vừa được sống lại.
Yên Vũ hỏi.
“Bộ dạng đó là sao vậy?”
“Bọn con đã tập luyện một chút trên đường trở về.”
“Tập luyện? Tập như thế nào?”
Yên Hào Định đã bình tĩnh kể lại nội dung tập luyện mà bọn họ đã thực hiện trên đường quay trở về gia môn.
Đôi mắt của Yên Vũ dao động.
“Vậy là con đã tập luyện khắc nghiệt như vậy cùng với Bình nhi sao?”
“Không ạ.”
“Nếu không thì đã làm gì?”
“Chúng con còn tập luyện cùng Thân Đội Chủ và Thương Ưng Đội nữa.”
“... Con là người khởi xướng sao?”
“Đúng vậy ạ.”
Cái tên tiểu tử độc ác này.
Yên Vũ suýt thì vô thức nói ra câu đó. Nội dung huấn luyện gây sốc đến mức khiến Yên Vũ phản ứng như vậy mà không hề hay biết.
Việc huấn luyện rất đơn giản. Chỉ là chạy thôi.
Vấn đề là chạy như thế nào.
Chạy ở một tốc độ nhất định không khó miễn là có đủ sức bền. Bản thân việc chạy không có gì khó khăn, nhưng vấn đề là chạy trong bao lâu.
Tuy nhiên, việc vừa chạy vừa thay đổi tốc độ sau mỗi nửa khắc lại là một vấn đề khác.
Chạy hết tốc lực trong vòng nửa khắc, rồi chạy chậm lại ở nửa khắc sau đó. Nửa khắc tiếp theo thì lại chạy hết tốc lực, tiếp đó chạy chậm lại trong nửa khắc.
Ngày đầu tiên tập luyện là như vậy. Yên Hào Định còn nói rằng mỗi ngày trôi qua, thời gian chạy hết tốc lực lại tăng thêm nửa khắc.
Bọn họ đã làm như vậy suốt quãng đường về gia môn. Họ thậm chí còn quay về bằng đường núi thay vì con đường bằng phẳng.
‘Trong mười ngày đó còn không sử dụng đến nội công?’
Dù có nghỉ ngơi ăn uống thế nào nhưng chỉ có bốn tiếng mỗi ngày thì việc tập luyện như vậy là quá khắc nghiệt mà.
May mắn là bọn họ đã được rèn luyện cơ thể từ nhỏ và có nội công, nhưng nó vẫn là một bài huấn luyện nguy hiểm nếu ai đó cố làm theo.
“Con chắc chắn là đã nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng đầy đủ.”
“Cơ bắp thì cũng chỉ là cơ bắp nhưng xương khớp có thể bị thương đấy.”
“Con không xem đây là việc có thể làm mà không xem xét đến tình trạng cơ thể.”
“Huấn luyện quá mức có thể gây ra nội thương nữa.”
“Vì vậy, bọn con đã dành một chút thời gian để vận công.”
Ngay cả chất độc cũng không thể độc đến mức này. Kỳ thực, Yên Vũ cũng đã từng thực hiện khóa huấn luyện như vậy trước đây, nhưng chưa bao giờ kéo dài quá 20 ngày.
'Dù vậy thì…’
Yên Vũ nắm bắt được khí đạo đang chảy trong cơ thể của Yên Hào Định.
Chnâ khí hoàn hảo mà trước đây Yên Hào Định tích lũy đang tùy ý giải phóng ra ngoài. Điều đó có nghĩa là thể lực và nội công của hắn đã đạt đến giới hạn.
'Chỉ mới có hai mươi ngày thôi đã như thế này rồi. Nhưng mà chúng đã nhận được nhiều thứ.’
Yên Vũ chỉ ngạc nhiên trước thời lượng luyện tập quá mức nhưng ông ta tin vào lời nói của con trai mình.
Ông ta cũng không còn cách nào khác. Bởi vì con trai ông ta đang chứng minh rằng đó là một sự huấn luyện đúng đắn.
Bản chất của nội công trở nên rõ ràng và hùng tráng hơn nhiều so với khi rời khỏi gia môn. So với trước đây, sự thay đổi đến mức khó tin đến mức giống như sinh khí của một người hoàn toàn khác.
Chuyện như thế khó mà có thể xảy ra. Việc rèn luyện thể chất kinh khủng này thậm chí còn thay đổi bản chất của sinh khí trong cơ thể.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
'Sinh khí không ngừng tạo ra trong cơ thể. Sau khi làm việc quá sức đến mức suy sụp, sự thay đổi được thúc đẩy nhờ một lượng lớn dinh dưỡng, nghỉ ngơi và chân khí.’
Yên Vũ gật đầu.
“Dù thế nào, thì các con cũng vất vả nhiều rồi.”
“Không đâu ạ. Đây chỉ là mới bắt đầu thôi.”
“... Hả?”
Yên Hào Định nở một nụ cười.
Tuy sự mệt mỏi không thể che giấu đi, nhưng gương mặt hắn lộ rõ vẻ mãn nguyện.
“Việc huấn luyện này sẽ được kéo dài đến khi nào bọn con có thể cảm nhận được giới hạn của tâm hồn, tinh thần và sinh khí. Và tất nhiên là sẽ phải nghỉ ngơi đầy đủ ạ.”
“Hoá ra con đã quyết tâm mạnh mẽ đến vậy.”
"Ngay cả khi con mạo hiểm mạng sống của mình để luyện tập, con cũng không bao giờ biết khi nào mình sẽ đạt đến đỉnh phong. Con vẫn còn cả một chặng đường dài.”
“... Vậy sao?”
Yên Vũ gật đầu.
“Ra là vây.”
Lần đầu tiên.
Cho đến tận bây giờ, lần đầu tiên Yên Vũ thư thái chấp nhận sự thay đổi của con trai.
Trước khi đi đến Hợp Phì, ông ta cảm thấy rất khó chịu trước sự thay đổi của con trai. Ông ta cảm thấy Yên Hào Định như đột nhiên trở thành một người khác nên ông ta rất lo lắng.
Nhưng từ hôm nay.
Khi nhìn thấy nụ cười thâm sâu và đôi mắt trong veo kia, Yên Vũ đã chấp nhận được sự thay đổi của con trai mình.
'Có lẽ sự cố chấp của ta khiến bản thân không muốn thừa nhận sự thay đổi của nhi tử.’
Con trai ông ta đã trở thành người lớn.
Không phải trở thành người lớn vì tuổi tác, mà là vì đôi mắt và trái tim nhìn thế gian này đã trưởng thành.
Trái tim nhìn thế gian này đã trưởng thành.
“Buổi gặp mặt mặt thế nào?”
Mắt của Yên Hào Định sáng lên.
‘Con đã biết được một điều rất lớn đó, phụ thân.’
Yên Hào Định có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng hắn đã im lặng. Hắn nghĩ rằng vẫn chưa phải lúc cho phụ thân biết điều đó.
“Bình thường thôi ạ.”
“Con đã làm quen được nhiều chưa?”
“Cũng không nhiều lắm.”
Từ những gì mà ông ta nghe được, có vẻ như có một vài người thu hút được Yên Hào Định.
Yên Vũ lấy ra một lá thư được gấp gọn gàng từ trong người và đưa cho hắn.
“Con đọc đi.”
Yên Hào Định mở lá thư.
Một lúc sau, hắn nói với giọng run run.
“Hừm… Con không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này.”
“Nếu là ta thì ta cũng sẽ gửi bức thư như vậy. Đây chính là tấm lòng của phụ mẫu.”
“Nó được gửi đến khi nào vậy ạ?”
“Vừa mới sáng nay thôi.”
Yên Hào Định ho khan.
“Nha đầu đó nói chuyện cũng nhẹ nhàng lắm.”
Bức thư chính là từ Gia Chủ Gia Cát Thế Gia. Gia Cát Gia Chủ đã đích thân gửi lời cảm ơn.
Nếu xét thời điểm lá thư được gửi đến, có vẻ như sự thật này có lẽ đã được thông báo trước buổi hội họp.
Yên Vũ gật đầu.
“Làm tốt lắm.”
“Không đâu ạ. Chuyện cũng không có gì to tát.”
Mặc dù không thể hiện ra nhưng Yên Vũ rất tự hào về con trai mình.
Dù đã cứu sống một mạng người nhưng hắn không tự phụ về điều đó và ngược lại hắn nghĩ đó là việc đương nhiên.
Tuy Yên Hào Định trở nên thô bạo hơn nhiều so với trước đây, nhưng dường như hắn đang nhận thức được đạo lý làm người. Yên Vũ rất hài lòng với sự thay đổi này của con trai.
Thế nên ông ta hỏi thẳng.
“Ta nghe nói con có một chút xích mích với Nam Cung Thế Gia.”
Yên Hào Định gật đầu.
Hắn biết chuyện này thế nào cũng sẽ xảy đến.
"Đúng vậy ạ."
“Ta muốn nghe chi tiết mọi chuyện.”
Yên Hào Định giải thích chi tiết những gì đã xảy ra trong buổi hội họp.
Tất nhiên, hắn không tiết lộ bất cứ điều gì liên quan đến Minh Hồ Lâm. Ngay cả khi không có câu chuyện đó thì cũng đủ để thông báo cho Yên Vũ về mọi chuyện.
"Ta hiểu rồi."
Yên Vũ biết rằng Yên Hào Định đã giải thích mọi chuyện một cách khách quan nhất có thể.
“Nhị công tử của Nam Cung Thế Gia… đã nói như vậy sao?”
“Vâng.”
Ánh mắt Yên Vũ lạnh lùng lắng xuống.
Yên Hào Định nhìn thấy đôi mắt đó, vô thức giật mình.
Da gà nổi lên từ lưng hắn. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng như vậy của phụ thân.
“Xem ra không dễ dàng gì rồi. Cứ tưởng rằng chúng ta chỉ đơn giản là bị trói buộc bởi nghiệt duyên, không ngờ bên đó lại làm mọi chuyện đi xa đến vậy.”
“Con không suy nghĩ đến chuyện bị trói buộc, nhưng việc hắn ta bắt tay với trưởng tử của Đường Môn thì có chút quá đáng.”
“Đương nhiên là quá đáng rồi. Ta nghe nói hắn ta đã quá tuổi quy định rồi, vậy mà còn học thủ đoạn độc ác như vậy.”
Trong thâm tâm của Yên Hào Định thầm lắc đầu.
Là do hắn đã lâu không gặp phụ thân nên như vậy sao? Không hiểu vì lý do gì mà dường như phụ thân đã bộc lộ cảm xúc chân thật hơn so với trước đây.
“Làm tốt lắm.”
“Vâng?”
Đôi mắt của Yên Vũ trong veo khi ông ta nhìn Yên Hào Định. Vẻ nghiêm nghị đặc trưng vẫn còn đó nhưng dường như có một lớp băng cứng đã tan ra.
"Đôi khi tin đồn có thể nguy hiểm hơn cả đao kiếm. Người khác hưng phấn tìm đến, nhưng con không gây náo loạn, ứng phó rất khôn ngoan.”
“À, vâng.”
Phụ thân hắn sẽ không biết. Hắn suýt chút thì đã lấy mạng tên trưởng tử của Đường Môn và thuộc hạ của hắn ta.
Mọi chuyện cũng nhờ Hàn Hồ Minh đã giữ im lặng. Nếu điều đó bị lộ ra, nó sẽ thực sự như một ngòi nổ.
“Dù sao thì, dường như phía bên kia cũng biết rõ sự đáng sợ của tin đồn.”
“Ý của phụ thân là gì ạ?”
“Nam Cung Thế Gia đã xin lỗi bổn gia.”
Yên Hào Định cau mày.
“Họ đã xin lỗi sao?”
“Đúng vậy. Đích thân Gia Chủ Nam Cung Thế Gia đã xin lỗi.”
“Không đời nào…”
“Ông ta cũng thú nhận những gì nữ nhi ông ta đã gây ra.”
Đúng lúc đó, Yên Hào Định hét lên.
“Đúng là một lão già quỷ quyệt.”
Hai mắt Yên Vũ sáng lên.
“Con có biết mọi chuyện đang diễn ra thế nào không?”
“Không phải lão ta bỏ rơi nữ nhi để giữ thể diện cho nhi tử của lão sao? Lão ta đã xử lý những gì nhi tử của lão gây ra với tư cách cá nhân không liên quan gì đến Nam Cung Thế Gia.”
Yên Vũ cảm thán trong lòng.
Yên Hào Định chỉ nghe vài câu đã có thể liên kết và đoán được sự tình.
Đây không phải là điều mà Yên Hào Định có thể làm chỉ vì hắn thông minh. Hắn chỉ có thể thực hiện được nếu biết cách đọc dòng chảy của thế gian.
“Đúng là vậy.”
“Con định bụng sẽ giấu kín chuyện này đến cùng nên đã im lặng và khép chuyện này lại. Hành vi của Nam Cung Thế Gia không phải quá bất bình thường sao?”
Yên Vũ gật đầu.
“Vậy con nghĩ sao?”
“Ý của phụ thân là?”
“Ta vẫn chưa trả lời cho lời xin lỗi của Nam Cung Thế Gia. Nếu là con thì con sẽ làm gì?”
Yên Hào Định lắc đầu.
“Có gì phải lo lắng đâu ạ? Có thể hơi khó chịu, nhưng chúng ta lo lắng nhức đầu như vậy chỉ phí thời gian thôi.”
“Thế chúng ta nhận lời xin lỗi này nhé?”
“Con không biết nếu chúng ta có thể lay chuyển Nam Cung Gia Chủ có phải tốt hơn không, nhưng với mối tư thù cá nhân với Nhị công tử nên điều đó có thể sẽ có ích. Hơn nữa, đều là vì chuyện của đệ đệ nên mới thành ra như vậy.”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Con không tức giận sao?”
Yên Hào Định cười.
“Chúng ta sẽ chịu đựng sống trong Giang Hồ và bị đe dọa tính mạng một hoặc hai lần sao? Sẽ có lợi hơn nếu chúng ta nhận được một lời xin lỗi để nâng cao danh tiếng của Yên Gia.”
Đó là một quyết định hợp lý.
Yên Hào Định không có ý định chú ý đến Nam Cung Thế Gia nữa. Tất cả là do hắn còn có một núi công việc phải làm trong tương lai.
Tuy nhiên, Yên Vũ không biết ý định thật sự của Yên Hào Định nên ông ta đồng thời cảm thấy có lỗi và tự hào trước kết luận mà nhi tử của mình đưa ra.
Tha thứ cho kẻ đã cố giết mình? Đó là một việc không dễ dàng gì đối với một chàng trai dưới 20 tuổi.
Tuy nhiên, Yên Hào Định không chỉ tha thứ cho điều đó mà còn nghĩ đến tương lai của gia môn. Điều đó thật đáng khen và ông ta cũng cảm thấy rất có lỗi.
“Được rồi. Cứ làm theo lời con nói đi.”
“Vâng, con hiểu rồi ạ.”
Yên Hào Định đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Nếu vậy con có thể quay về tắm rửa được chưa ạ?”
“Con đi đi.”
Yên Hào Định cúi đầu và quay người lại.
Yên Vũ đã vô thức gọi con trai đang định mở cửa đi ra ngoài.
“Định nhi.”
“Vâng?”
Yên Vũ im lặng một lúc.
Đến khi cổ và vai của Yên Hào Định sắp chạm vào nhau thì ông ta mới mở lời.
“Con vất vả rồi.”
Yên Hào Định cười tươi.
“Phụ thân sao thế ạ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook