Hắc Bạch Võ Đế
Chapter 36 Sự khác biệt về đẳng cấp. (2)

Chapter 36. Sự khác biệt về đẳng cấp. (2)


 

Yên Hào Định nhìn một vòng quanh tửu lâu.

Quả nhiên tửu lâu không một bóng người. Nơi này đặc biệt vắng vẻ, tựa như tất cả mọi người đều bị đuổi đi hết.

'Ưm.’

Hắn cảm nhận thấy có bóng người ở phía nhà bếp. Nhưng người đó không có chút nội công nào nên chắc là đầu bếp hoặc tiểu nhị của tửu lâu. 

Đôi môi của Đường Dưỡng Tuyên mím lại.

“Sao thế? Ngươi ngạc nhiên lắm à?”

Dĩ nhiên rồi.

Luồng sát khí từ Yên Hào Định sau khi phát hiện ra Đường Dưỡng Tuyên là thật. Dù hắn ta là cao thủ khá mạnh nhưng khi đối mặt với đối thủ hung hãn như vậy thì sợ hãi là điều bình thường.

Vậy mà, hắn ta vẫn đợi Yên Hào Định ở tửu lâu này.

Yên Hào Định phải công nhận tinh thần này của Đường Dưỡng Tuyên. Hắn muốn các thành viên của Thương Ưng Đội phải học hỏi điều đó.

“Xem ra một cánh tay bị như vậy vẫn còn chưa đủ nhỉ?”

“Ngươi, ngươi nói cái gì cơ?”

Ngay lập tức, mặt của Đường Dưỡng Tuyên đỏ bừng lên.

Yên Hào Định phớt lờ hắn ta mà đi vào nhà bếp.

“Này!”

“Hơ! Vâng, vâng!”

Người đầu bếp và đám tiểu nhị đang run rẩy trong một góc bếp.

Yên Hào Định lấy ra mười lượng bạc từ trong người.

“Nhờ ngươi chuẩn bị phần ăn cho ba mươi người. Món gì cũng được, làm nhanh lên.”

“... Vâng?”

“Tiền thừa, ngươi cứ giữ lấy.”

Lúc đó, một tiếng hét chói tai vang lên.

“Này! Tên khốn kia!”

Yên Hào Định quay lại nhìn Đường Dưỡng Tuyên.

Rầm!

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Đường Dưỡng Tuyên tức giận đến mức đá vào bàn rồi đứng dậy. Một luồng khí độc bao quanh cơ thể hắn ta.

“Tên khốn kiếp kia, ngươi dám phớt lờ ta sao?”

Yên Hào Định hỏi.

“Ngươi đuổi mọi người đi đâu hết rồi?”

Đường Dưỡng Tuyên nhổ nước bọt.

“Tên ngu ngốc, ngươi thì biết cái gì.”

Trong bữa tiệc, Yên Hào Định đã cảm nhận được tính cách của Đường Dưỡng Tuyên chắc chắn có vấn đề. 

Ngoại trừ bản thân, Đường Dưỡng Tuyên luôn nhìn những người khác thấp kém hơn mình. Hắn ta cho rằng thân phận của mình khác với mọi người.

Dù Đường Dưỡng Tuyên là trưởng tử của một đại danh môn thế gia trong thiên hạ thì điều này cũng vô cùng nghiêm trọng. Đến mức người khác nghi ngờ rằng liệu phụ mẫu hắn ta có dự định nuôi hắn trở thành kẻ ác độc hay không.

'Hơn nữa.’

Đó là một danh môn thế gia chuyên về độc công và ám khí. Sự tàn nhẫn có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của một người. Ngay cả trong một danh môn thế gia như vậy, Đường Dưỡng Tuyên vẫn sống như một thái tử, thì có thể hiểu được vì sao hắn như thế.

“Thì sao, ngươi muốn phục thù ư?”

“Phục thù? Tên rác rưởi kia, đừng có nói chuyện nực cười. Đây không phải phục thù mà là hành quyết.”

Hành quyết?

Vù.

Hai mắt của Đường Dưỡng Tuyên chuyển sang màu tím. Tam Dương Công được đẩy đến cực đại.

“Ta không biết ngươi đã sử dụng loại bùa chú nào, nhưng lần này nó sẽ không có tác dụng đâu. Ta sẽ khiến ngươi la hét trong đau đớn ba ngày ba đêm trước khi chết.”

Yên Hào Định cười khẩy. 

Hắn ta nói rằng hắn ta sẽ giết chết trưởng tử của một trong Thất Đại Thế Gia. Không phải người đó làm điều gì hắn ta không thể chịu đựng được, mà chỉ đơn giản vì tâm trạng hắn không tốt.

Đôi mắt của Đường Dưỡng Tuyên xung huyết đỏ ngầu.

“Cười ư? Sao ngươi dám?”

“Hai điều đó không phải giống nhau sao?”

“Tên, tên khốn này!”

Yên Hào Định nhìn quanh nhà bếp. Đầu bếp và các tiểu nhị vẫn còn run rẩy. 

“Không ai làm món ăn à?”

Sao bọn họ dám nấu ăn chứ? Trưởng tử của Tứ Xuyên Đường Môn khét tiếng đang ở đây kia mà.

Yên Hào Môn thở dài.

“Có lẽ ta phải xử lý cái tên này trước rồi.”

Đường Dưỡng Tuyên đang run rẩy bỗng mỉm cười lạnh lùng.

“Tên điên.”

Yên Hào Định không nói lời nào mà xoay vai của mình. Cơ bắp tuy vẫn chưa hoàn hảo nhưng cũng rắn chắc.

Vù vù.

Khí độc từ cơ thể của Đường Dưỡng Tuyên càng lan rộng.

“Tên ngu ngốc, ngươi đã trúng độc rồi.”

“Trúng độc?”

“Ta đã giải phóng Xưởng Âm Độc. Tên yếu kém như ngươi thì sao có thể…”

Phụt.

Đường Dưỡng Tuyên há hốc miệng. 

Không biết từ lúc nào mà Yên Hào Định đã tiếp cận và đấm vào bụng của hắn ta.

Cú đấm lần này thực sự rất mạnh. Vì vậy mà lực xung kích từ bụng truyền lên đến cổ tay của Đường Dưỡng Tuyên.

“Oẹ!”

Đường Dưỡng Tuyên gục xuống tại chỗ và nôn ra một ngụm máu. 

Nhưng không chỉ kết thúc ở đó. Ngay cả nội tạng của hắn ta cũng bị thương chỉ sau một đòn ấy. Nếu ở phút cuối hắn ta không thả lỏng thì chắc nội tạng đã bị xé toạc. Hắn ta suýt thì chết vì bị đứt ruột.

Tất nhiên bây giờ cũng đã đủ đau rồi.

“Khụ! Khụ khụ!”

Đường Dưỡng Tuyên vừa ôm bụng vừa lăn lộn trên sàn.

Cơn đau đó không thể kiểm soát bằng nội công. Đòn tấn công của Yên Hào Định không nhằm mục đích giết người mà nhằm mục đích khiến đối phương hoàn toàn chìm trong cơn đau đớn tột cùng.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Ngay cả khi đang vùng vẫy trong cơn đau điên cuồng, Đường Dưỡng Tuyên không thể che giấu sự ngờ vực của mình.

'Tại sao?!’

Xưởng Âm Công không màu không mùi. Nhưng bản thân nó rất ít tác dụng. 

Tam Dương Công.

Khoảnh khắc nó kết hợp với khí độc của Tam Dương Công, nó sẽ khiến đối phương rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Tuy nhiên, đối phương vẫn bình thường mặc dù đã trúng Tam Dương Độc Khí.

‘Rốt cuộc là tại sao!!’

Ầm!

Đường Dưỡng Tuyên mở to mắt.

“Áaaa.”

Tay phải đang băng bó của hắn ta lại bị gãy. Yên Hào Định giẫm lên nó và làm gãy nó một lần nữa.

Một đòn tấn công tàn bạo.

Vào lúc đó, một sự di chuyển khẩn trương đã diễn ra trên tầng ba của tửu lâu.

“Dừng, dừng tay lại.”

Phịch!

Những người đi xuống từ tầng một là Hàn Hồ Minh và Xích Chu Đội - những hộ vệ luôn đi theo Đường Dưỡng Tuyên.

Đường Dưỡng Tuyên nói rằng hắn sẽ tự giải quyết mọi chuyện nên bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc ẩn mình ở tầng cao nhất. Dù vậy, bọn họ cũng an tâm phần nào vì đã rải Xưởng Âm Độc.

Nhưng không ngờ hai người lại quyết định thắng thua chỉ trong một đòn.

Hàn Hồ Minh hét lên.

“Buông công tử ra ngay…!”

Đạp mạnh!

Yên Hào Định giẫm lên cổ của Đường Dưỡng Tuyên.

Cổ của Đường Dưỡng Tuyên ngay lập tức chuyển sang màu xanh. Hắn ta đau đớn đến mức không thể thở được.

Không, đây không còn là vấn đề về hô hấp. Nếu Yên Hào Định dùng thêm lực thì cổ của Đường Dưỡng Tuyên sẽ gãy và hắn ta sẽ chết ngay lập tức.

Khuôn mặt của Hàn Hồ Minh và các thành viên Xích Chu Đội trở nên trầm ngâm.

Yên Hào Định chỉ tay vào Hàn Hồ Minh.

“Ngươi.”

“...?!”

“Tiến lên phía trước.”

Hàn Hồ Minh run rẩy.

Trong con ngươi của Yên Hào Định có một luồng khí xanh.

Nhấn xuống.

“Ư ư.”

Mắt của Đường Dưỡng Tuyên trợn ngược. Hắn ta đang cận kề cái chết vì ngạt thở.

"Dừng lại đi! Ta đang đi! Ta đang đi đây, dừng lại đi!”

Yên Hào Định thả lỏng chân của mình. Sau đó Đường Dưỡng Tuyên thở hổn hển.

Hàn Hồ Minh căng thẳng đến trước Yên Hào Định.

Trong khoảnh khắc đó, hắn ta đã cuốn vào một sự cám dỗ mạnh mẽ. Vì hắn ta đã gần đến khoảng cách nhất định với đối thủ nên nếu tấn công bất ngờ thì có thể khiến hắn tránh xa phạm vi của Đường Dưỡng Tuyên.

“Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa và đưa cho ta cây thiết tiên buộc quanh eo của ngươi.”

“...?!”

Yên Hào Định không cho hắn ta có thời gian để suy nghĩ.

Pặc! Rắc!

“Á!”

Chân phải của Đường Dưỡng Tuyên bị gãy.

Sắt mặt của Hàn Hồ Minh chết lặng tối sầm lại.

“Ta đưa! Ta đưa!”

Hắn ta vội vàng đưa cái roi cho Hào Định. Đó là một cây thiết tiên được làm bằng cách chia các miếng sắt đàn hồi thành mảnh sắt nhọn.

Yên Hào Định nhận được cây thiết tiên liền tung ra một đòn tấn công.

Bùm!

“Ôi!”

Hàn Hồ Minh chạy như bay về phía Xích Chu Đội.

Một đòn tấn công bất ngờ và nhanh chóng. Dù thực lực của Hàn Hồ Minh có xuất sắc đến đâu thì trong tình huống này cũng không dễ để ngăn chặn.

Xích Chu Đội bắt được Hàn Hồ Minh đang bay đến với một tư thế không ổn định.

Ngay lúc đó, Yên Hào Định đã di chuyển.

Keng!

Hắn vung cây thiết tiên trong tay, làm phát ra âm thanh rợn da gà.

“Gì, gì thế?”

“Cẩn thận!”

Ngoại trừ ba người của Xích Chu Đội đang bắt lấy Hàn Hồ Minh, những tên còn lại đều khoanh tay. Bọn họ định sử dụng ám khí.

Sát khí trỗi dậy trong đôi mắt của Yên Hào Định.

Pặc!

Những vết máu lớn lan rộng trên sàn và tường.

Không một tiếng hét. Cây thiết tiên trở thành một con rắn độc đang di chuyển và quấn quanh những thành viên của Xích Chu Đội một cách không thương tiếc và hạ gục bọn chúng.

'Hộc!’

Đôi mắt Hàn Hồ Minh mở to như cái đĩa.

Huýt! Phụt! Pặc!

Sự di chuyển của thiết tiên vượt ngoài sức tưởng tượng.

Bọn chúng không biết Yên Hào Định đã vung cái gì và vung như thế nào. Liệu đây có phải một chiêu thức nào đó hay không. Nó trông giống như hàng chục mảnh sắt đang quằn quại trong không trung.

Phụt!

Một thành viên của Xích Chu Đội gục xuống, chảy máu.

Không gian quá nhỏ đến mức không có nơi nào để trốn thoát. Nhưng điều đó càng khiến nó trở nên khủng khiếp hơn.

Việc sử dụng một thứ như thiết tiên để hạ gục võ giả một cách chính xác trong một không gian nhỏ hẹp là việc mà ngay cả Hàn Hồ Minh cũng không thể làm được.

'Ta đang nhìn thấy cái gì đây?!’

Tiên pháp của Yên Hào Định đã đạt đến mức đáng sợ. Không, đây không phải tiên pháp. Nó tương tự tiên pháp như tàn nhẫn hơn rất nhiều.

'Làm, làm sao có thể!’

Dù đó là võ công gì thì đứng trước uy lực tuyệt luân này không thể không mất hồn. Lẽ nào trước khi Xích Chu Đội kịp sử dụng ám khí thì đã bị hạ gục hết rồi sao?

Binh khí đã đạt đến cấp độ thần khí. Tuy nhiên, Yên Hào Định cau mày như thể vẫn không hài lòng.

'Nếu là thiết liên của Phong Lôi Phủ sẽ tốt hơn.’

Võ công mà hắn tự tin khai triển nhất là đại phủ và thiết liên. Có nhiều lần hắn đã buộc đại phủ vào thiết liên để đột phá kẻ thù hoặc tiêu diệt một phần kẻ địch chỉ bằng thiết liên.

'Sau này ta phải kiếm một sợi thiết liên mới được.’

Chỉ trong nháy mắt, Yên Hào Định đã khiến gần hai mươi kẻ thù mất đi khả năng chiến đấu, sau đó hắn vứt bừa cây thiết tiên xuống sàn.

Trong mắt Hàn Hồ Minh ngập tràn sát khí.

Quân bên mình bị chính binh khí của hắn ta hạ gục. Chỉ cần cái đó thôi cũng đủ làm hắn ta ngạc nhiên rồi, nhưng Yên Hào Định còn vứt nó đi một cách tùy tiện như thể hắn đã chạm vào thứ không nên chạm vào?

“Tên khốn.”

Oành!

Bàn tay của Hàn Hồ Minh vung về phía lưng Yên Hào Định. Bây giờ việc người kia có phải là trưởng tử của Yên Gia không còn quan trọng nữa.

Lúc đó, bàn tay của Yên Hào Định đã nắm lấy cổ chân của Đường Dưỡng Tuyên.

Phịch!

Đường Dưỡng Tuyên mở to mắt. Mặt Hàn Hồ Minh tái nhợt.

Rắc!

Một chưởng của Hàn Hồ Minh giáng thẳng xuống lưng của Đường Dưỡng Tuyên.

“Á!”

 Xương ngay thắt lưng chỉ bị nứt. Liệu có đây có phải may mắn vì nó vẫn chưa gãy không? Nhưng nếu không xử lý nhanh thì Đường Dưỡng Tuyên sẽ phải sống như một kẻ tàn phế suốt quãng đời còn lại.

Yên Hào Định tặc lưỡi.

“Không chỉ tấn công người của mình mà còn cố khiến đại công tử của ngươi trở thành kẻ tàn phế? Cũng đúng, lăn lộn cùng với một tên như thế này chắc cũng có lúc phẫn nộ chồng chất.”

“...!”

“Ta mong rằng Môn Chủ Đường Môn vẫn sẽ trọng dụng ngươi ngay cả khi nhìn thấy vết thương của bọn họ. Thời gian qua ngươi vất vả nhiều rồi.”

Khuôn mặt của Hàn Hồ Minh đã trở nên đờ đẫn.

Đường Dưỡng Tuyên lẩm bẩm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

“Tại, tại sao ngươi lại…”

Bốp!

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Đường Dưỡng Tuyên mất đi ý thức do cú đá của Yên Hào Định. Hắn ta chắc là đã bất tỉnh.

Hàn Hồ Minh cũng thế. Nhưng hắn ta không phải ngất xỉu. Hắn chưa gì đã mất hồn.

“Ngươi có muốn một con đường sống không?”

 “...!”

“Ta sẽ cho ngươi biết, nhưng trước hết ngươi phải trả lời câu hỏi của ta.”

Hàn Hồ Minh nhìn Đường Dưỡng Tuyên với đôi mắt thất thần.

“Nghĩ lại thì thật kỳ lạ. Tại sao dân gốc Tứ Xuyên như các ngươi lại biết bọn ta đi đường này. Nơi đây cách Hợp Phì khá xa kia mà.”

“...?!”

“Lẽ nào các ngươi tìm được tình báo có năng lực tốt? Điều đó không dễ đúng chứ? Nếu quyết tâm thì cũng không thể làm được, nhưng như tên ngốc này nói, mới có hai ngày thôi?”

“Đó, đó là…”

“Đừng vô duyên vô cớ làm mọi việc trở nên khó khăn chứ?”

Trong mắt Yên Hào Định đằng đằng sát khí.

“Ai đã nói với các ngươi rằng bọn ta sẽ đến đây?”

 

******

 

“Ơ! Đại công tử?”

“Sao vậy?”

“Có máu, trên y phục của người…?”

“À, cái này à? Không có gì đặc biệt đâu. Đừng bận tâm, cầm cái này đi. Nhiều quá. Ôi trời, Bình Nhi mới đó đã ngủ say rồi ư.”

Hắn ta không thể không quan tâm.

Đôi mắt của Thân Mô trở nên dữ tợn.

“Lẽ nào, là lũ Nam Cung Thế Gia?”

Hôm qua, hắn ta mãi mới biết rõ nguyên nhân vì sao đại công tử lại đẩy mọi việc đến đỉnh điểm như thế. Nếu ai đó sai khiến người khác làm những chuyện như vậy thì khả năng lần này cũng là do Nam Cung Hiền.

Yên Hào Định cười.

“Bây giờ ngươi không cần bận tâm đến chuyện đó nữa đâu.”

Trong phút chốc, Thân Mô cảm thấy kỳ lạ.

“Không lẽ là…”

“Này, dù thế nào ta cũng phải giết hắn mới được sao? Thà khiến hắn tàn phế vẫn hơn.”

Cái đó không phải còn đáng sợ hơn sao?

Yên Hào Định nhìn về phía tửu lâu.

“Đôi khi miệng lưỡi con người còn đáng sợ hơn lưỡi dao.”



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương