Tay trái Dạ Khê nắm chặt cổ Phí lão phu nhân, lôi xềnh xệch bà ta trên mặt đất, "Muốn tìm cái chết hả, ngươi động một chút thử coi!" Dạ Khê sắc bén trừng mắt Phí lão phu nhân đang giãy dụa, rét lạnh nói.

Phí lão phu nhân mở to hai mắt, gò má trướng xanh tím, tròng mắt như muốn lòi cả ra ngoài, mở miệng lớn hết cỡ, laị không thể phát ra thanh âm gì, hai tay tuy rằng chưa bị kiềm chế nhưng cũng không có lấy một tia khí lực, bà chỉ có thể ngoan ngoãn , không tiếp tục giãy dụa.

Những người khác đều kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này, mà thừa dịplúc mọi người đang còn ngốc lăng, Lan Hạ nhanh chóng đi tới bên cạnh Dạ Khê, miệt thị liếc mắt Phí lão phu nhân trên đất một cái, ngồi xổm xuống, "Thật không ngờ, bá tước phu nhân cao cao tại thượng lại như con kiến, chậc chậc chậc, phong thuỷ thay đổi rồi a!" Lan Hạ đang nói, Phí lão phu nhân đột nhiên trừng mắt nhìn qua, Lan Hạ sợ run một chút, nàng giống như từ tròng mắt Phí lão phu nhân thấy được quang mang của dã thú, Lan Hạ đứng dậy lui về sau mấy bước, "Tiểu thư, cẩn thận."

"Ngươi! Làm càn!" Tộc trưởng dòng họ phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng quát lên, "Còn nhỏ tuổi mà đã ác độc như thế! Lưu không được, lưu không được, Phí gia không có con cháu ác độc bực này!" Lão nhân thổi râu, hai mắt đỏ bừng.

Đại lão gia cùng tam lão gia trợn tròn mắt, đều hô bảo Dạ Khê buông Phí lão phu nhân ra. Mà nhị lão gia hơn nửa ngày lại không có phản ứng gì, hắn kinh ngạc nhìn Dạ Khê, nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng kia, trong mắt tràn ngập thần sắc phức tạp.

"Ngươi buông tổ mẫu ra, tỷ tỷ! Có việc gì cũng từ từ thương lượng." Phí Hi đảm đương người tốt đứng ra, đáy mắt cất dấu một tia châm chọc, "Tổ mẫu đối với ngươi không tệ, ngươi vì sao phải làm như vậy!" Phí Hi phảng phất đau lòng ôm lấy ngực, lòng đầy căm phẫn chất vấn .

Tôn Phượng cùng Trác Thụy Long, Tân Nghĩa Hữu đi đến, vừa vặn nhìn thấy một màn thú vị này, ba người đứng ở ngoài cửa, bên trong từ đường Dạ Khê uy phong lẫm lẫm nắm Phí lão phu nhân như nắm con gà con, lòng liền ngổn ngang trong gió.

"Đều quỳ xuống cho ta!" Dạ Khê đột nhiên lạnh giọng nói, "Nếu như các ngươi còn muốn cúu mạng cái lão già này!" Dạ Khê vung tay, nhân cơ hội nắm lên một nhúm tóc, kéo cái đầu của Phí lão phu nhân ra phía sau.

Thanh âm đau đớn rên rỉ cùng kịch liệt ho khan trộn lẫn vào nhau, tròng mắt sung huyết đỏ ngầu, hai tay đè lại da đầu bản thân, khóe miệng chảy ra dòng máu.

"Nương!"

"Nương!"

Lão gia, các phu nhân đều hoảng sợ hô, vẻ mặt tràn đầy sốt ruột, "Ngươi buông bà ấy ra, Phí Khê, bà là tổ mẫu của ngươi, bà là tổ mẫu của ngươi a! Ngươi vì sao lại ngoan độc như vậy!" Đại phu nhân đau lòng nói, lệ đầy rơi mặt.

"Quỳ xuống!" Dạ Khê căn bản là không để ý tới những người này, khẩu khí càng thêm lạnh như băng, khóe môi xẹt qua một tia cười thị huyết, cánh tay phải trong tay áo nháy mắt hiện ra một thanh chủy thủ sắc bén. Dạ Khê nhân cơ hội đâm vào tay phải đặt trên đất của Phí lão phu nhân, một tay ấn mạnh xuống xuyên thấu bàn tay bà ta.

"A ——" Phí lão phu nhân phát ra tiếng thét bi thống, cả khuôn mặt đều bởi vì thống khổ mà nếp nhăn bị biến dạng, thấy được máu đỏ sậm chậm rãi theo miệng vết thương ra.

Dạ Khê rút chủy thủ ra, cầm chủy thủ đầy máu ở trước mắt mọi người quơ quơ, cười lạnh nói, "Có thể không quỳ, nhưng tiếp theo là cái đầu của lão già kia ! Ta không ngại để lại một cái lỗ trên khuôn mặt đó đâu!" Dạ Khê cầm chủy thủ ở đỉnh đầu Phí lão phu nhân mà khoa tay múa chân , giống như đang tìm cái vị trí thích hợp.

Đại lão gia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hắn hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất,

"Thả nàng đi, nương tuổi lớn, chịu không nổi loại ép buộc này đâu a !" Đại lão gia hiển nhiên đã chịu thua.

Ngay sau đó, tam lão gia, nhị lão gia, đại phu nhân, tam phu nhân cũng trước sau quỳ xuống, nhìn Dạ Khê giống nhu nhìn ma quỷ.

Dạ Khê đạm cười nhìn mấy lão giả dòng họ kia, cầm chủy thủ chậm rãi ở trước mắt vài người đảo qua, âm thầm uy hiếp .

"Ta Phí thị gia tộc sẽ không từ bỏ ý đồ!" Trong đó một gã lão giả giận tím mặt, chỉ vào Dạ Khê, "Nghiệp chướng, Phí gia thế nào dưỡng ra con cháu bất hiếu như vậy chứ!"

Dạ Khê híp mắt, chú ý tới ba người đứng ngoài cửa, "Ba vị, đã đến , núp ở ngoài cửa sao có thể thấy rõ ràng? Đều vào đi!" Dạ Khê hướng ra phía ngoài nói, " Từ đường Phí gia cũng không phải là ai cũng có thể vào đâu"

Phí Hi nhìn thái độ kiêu ngạo như thế của Dạ Khê, cắn chặt miệng, quay đầu lại nhìn đến Trác Thụy Long ba người đi vào, thần sắc ngẩn ra, há nửa miệng không biết nói cái gì cho phải, nước mắt ủy khuất xoạch xoạch rớt xuống, điềm đạm đáng yêu một đường nhìn chăm chú vào Trác Thụy Long, dứt khoát đi đến trước mặt Trác Thụy Long, tha thiết nắm lấy tay Trác Thụy Long, "Tam hoàng tử, xin ngài cứu tổ mẫu, cứu tổ mẫu!"

Trác Thụy Long mân miệng, trấn an nắm lên tay Phí Hi.

Dạ Khê cũng không đi để ý tới vẻ mặt ba người này, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt phẫn nộ của nhị phu nhân, nàng còn nhớ rõ một cái tát kia của nhị phu nhân, câu môi âm hiểm cười, chủy thủ đột nhiên bắn ra, đâm thẳng khuôn mặt Phí Hi.

Phí Hi bị dọa kinh ngạc sững sờ tại chỗ, Trác Thụy Long tức khắc ôm thắt lưng Phí Hi, Phi sang nơi khác, chủy thủ sượt qua sợi tóc Phí Hi, đâm vào trên cột phía sau.

Nhị phu nhân hoảng sợ hét lên một tiếng, sau nhìn thấy Phí Hi bình yên vô sự, có thế này thở dài nhẹ nhõm một hơi, phẫn nộ trừng mắt Dạ Khê, ngón tay chỉ vào Dạ Khê, "Ngươi cái đồ sao chổi, không nên sinh ra, lúc trước vừa sinh ra nên bóp chết ngươi!" Nhị phu nhân lời lẽ sắc nhọn.

Dạ Khê dùng sức nắm lên tóc, làm cho Phí lão phu nhân đối diện bản thân, "Nhìn một chút, con dâu ngươi đau lòng nhiều năm như vậy thế nhưng muốn rủa ngươi chết a" Dạ Khê nở nụ cười, "mấy cái lão già kia, cũng muốn rủa ngươi chết kìa, chậc chậc chậc, ngươi cả đời này vì cái thùng rỗng xích bá phủ này mà phí tâm tổn sức..." Dạ Khê đỡ cằm Phí lão phu nhân.

Hai tròng mắt Phí lão phu nhân hoảng hốt, chỉ nghe loáng thoáng thanh âm của Dạ Khê, trước mắt hiện ra khuôn miệng đang khép mở, lỗ tai cũng luôn ông ông nhức nhối.

"Quỳ!" Dạ Khê đột nhiên rét lạnh quát, buông Phí lão phu nhân, một cước thải hướng về phía cánh tay phải Phí lão phu nhân, mọi người chỉ nghe răng rắc một tiếng giòn vang, sau đó chính là tiếng thét kinh thiên động địa của Phí lão phu nhân. Tất cả mọi người run rẩy, thân thể theo bản năng mà sợ hãi, từ trong xương tủy chảy ra hàn ý làm cho người ta kinh sợ. Dạ Khê đây là dứt khoát khiến mọi người Phí gia hướng nàng quỳ xuống!

Dạ Khê đã nhận ra sát ý, ánh mắt trừng hướng về phía Trác Thụy Long, "Nhìn xem tốc độ ngươi mau, hay là tốc độ ta mau!" Dạ Khê mũi chân để ở yết hầu Phí lão phu nhân, hơi dùng một chút lực, người này sẽ toi mạng.

Tôn Phượng hơi hơi nhíu mày, hướng tới Trác Thụy Long âm thầm lắc đầu, ý bảo hắn không cần vọng động. Trác Thụy Long ôm Phí Hi, chậm rãi thu liễm sát khí.

Mấy lão gia kia nhìn Dạ Khê ngoan độc, e ngại cho thân phận bá tước phu nhân của Phí lão phu nhân, cực kỳ không tình nguyện hạ đầu gối!

Lan Hạ bỗng nhiên nở nụ cười, miệt thị nhìn những người kia đã thấp đi một nửa.

"Tỷ tỷ, ngươi cũng là người Phí gia, vì sao phải làm như vậy? Đến cùng đối với ngươi có chỗ tốt gì? Ngươi cũng là con cháu Phí gia a!" Phí Hi nói như muốn xé rách tâm can, nhìn mẫu thân kiêu ngạo cũng phải quỳ xuống.

!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương