Đợi mọi người vừa rời khỏi, các lão nhân lập tức bao vây Dạ Khê, trên mặt là thần sắc khinh bỉ cùng tức giận, dường như Dạ Khê chính là ác nhân không từ thủ đoạn làm chuyện xấu.

Lan Hạ cau mày, bảo hộ Dạ Khê phía sau, "Các người cũng xem như là nhân vật đức cao vọng trọng, muốn tìm nữ nhân, trong kỹ viện có rất nhiều! Đừng không biết xấu hổ nhìn chằm chằm vào tiểu thư nhà ta, lớn tuổi còn chưa chịu nghỉ ngơi!" Lan Hạ đang bưng một bụng oán khí không có chỗ phát, đúng lúc tìm được cơ hội.

"Ngươi, ngươi, lão phu nhân dạy dỗ nô tì như thế nào vậy? Một nha hoàn nho nhỏ, cũng dám cả gan làm loạn, mở miệng liền nói lời ô uế!" Một lão đầu trong đó nghe xong lập tức giậm chân, "Lão phu nhân!" Lão đầu nửa ngày không nghe được Phí lão phu nhân nói chuyện, lớn tiếng mắng, "Ngươi là dung túng cho Phí gia gia nô sao?"

Lan Hạ khinh bỉ liếc mắt, không đem mấy lão gia thoạt nhìn uy nghiêm này để trong lòng, "Lão nhân gia, ta kính ngươi lớn tuổi, trí nhớ không tốt, bất quá cũng đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!" Lan Hạ hảo tâm cảnh cáo.

Dạ Khê buồn cười nhìn thoáng qua Lan Hạ, gật đầu - trẻ nhỏ dễ dạy a, được nàng khai trí nên đã có chút khí thế.

"Miệng lưỡi hảo lợi hại!" Tân Nghĩa Hữu đứng từ một nơi bí mật gần đó nhìn, sờ cằm, trầm tư, "Nữ tử này nhìn hơi quen mắt!" Bộp một tiếng, vỗ tay, "Ta nhớ ra rồi, nàng gọi là Lan Hạ, là Đại nha hoàn bên cạnh Phí lão phu nhân!"

"Ngươi không nói, cũng không ai nghĩ ngươi câm điếc!" Tôn Phượng không vui khi Tân Nghĩa Hữu cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, ánh mắt bén nhọn liếc qua Tân Nghĩa Hữu, rồi lại nhìn chăm chú vào bóng dáng Dạ Khê.

Tân Nghĩa Hữu muốn cãi lại, thế nhưng nghiêng đầu lại thấy lực chú ý của Tôn Phượng không đặt trên người mình, liền không thú vị tiếp tục xem diễn.

"Không biết chuyện gì, mà lại kinh động đến các vị Trưởng lão?" Phí lão phu nhân được tỳ nữ nâng đỡ, trong đáy mắt lóe lên tia âm trầm, sắc bén đảo qua Đại phu nhân, Tam phu nhân đứng bên cạnh, hàng mi hơi run.

Đại phu nhân, Tam phu nhân liếc nhìn nhau, đều im như thóc không dám ngẩng đầu nhìn Phí lão phu nhân, chỉ là phi thường nghe lời nép một bên.

"Ngươi còn muốn lừa gạt chúng ta đến khi nào?" Vị Trưởng lão dẫn đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn Phí lão phu nhân, "Dù ngươi là Bá tước phu nhân, nhưng ngươi chớ quên, ngươi thân là con dâu Phí gia, vạn sự phải lấy Phí gia làm đầu!" Lão giả quát lớn, sau đó quét mắt sang Dạ Khê, "Phí gia có loại con cháu làm nhục gia phong như thế, quả nhiên là bất hạnh của Phí gia! Ngươi vẫn để cho nàng lộ diện?"

Dạ Khê híp mắt, khóe miệng nhếch lên,cười nhạt, đang muốn nói gì, đã bị Lan Hạ đi trước một bước.

"Cái gì gọi là 'Để nàng lộ diện?' " Lần này thực sự đã chọc giận Lan Hạ, nàng hai tay chống nạnh, chỉ vào mũi lão đầu, mắng, "Ngươi có ý gì? Ngươi có rắp tâm gì? Tiểu thư nhà ta sống rất tốt, ngươi dám nguyền rủa người, ta xem ngươi trưởng thành cái dạng gì đây..."

Dạ Khê vểnh khóe môi, nghe Lan Hạ mắng chửi người một chuỗi lại một chuỗi không chứa một chữ thô tục, âm thầm gật đầu. Đinh Đang ngồi chồm hổm một bên, híp mắt, liếm liếm móng vuốt chính mình, thỉnh thoảng lại gật đầu như đáp trả lời Lan Hạ nói. Tiểu Xích vừa vặn biến thành sợi dây, buộc lên tóc Dạ Khê, đem biểu tình của tất cả mọi người xem không lọt.

"Lan Hạ!" Xem sắc mặt mấy lão nhân càng ngày càng đen, Dạ Khê đúng lúc ngăn lại.

Lan Hạ im lặng, hừ lạnh một tiếng, rồi an tĩnh đứng cạnh Dạ Khê, chỉ đề phòng nhìn bọn người xung quanh, một khi đối phương có động tác gì, nàng lập tức tiến lên bảo hộ Dạ Khê trước tiên.

"Loại nha hoàn ngang tàng chóng đối này, đáng nhẽ phải mang ra ngoài dùng trượng hình tới chết!" Một vị lão giả tức giận nói.

"Người như thế nên giam vào lồng heo thả trôi!" Thanh âm Phí Hi từ xa đến gần, khẩu khí xem lẫn tia hả hê, "Tổ mẫu!" Phí Hi theo Nhị phu nhân tới, khiêu khích lườm Dạ Khê, rồi đứng bên cạnh Phí lão phu nhân, vô cùng thân thiết nâng cánh tay bà.

Nhìn đến Phí Hi, Phí lão phu nhân nở nụ cười quái dị, "Thân thể công chúa ra sao? Thái y nói như thế nào rồi? Con cũng thật là, sao không ở cùng công chúa?" Phí lão phu nhân dùng bàn tay vàng như nến vuốt sợi tóc Phí Hi.

"Thái y nói không có việc gì, công chúa đang nghỉ ngơi, con liền bồi mẫu thân đến, không phải tộc trưởng đã đến rồi sao?" Phí Hi nhìn về phía mấy lão nhân, tiến lên, một mực cung kính chào, "Phí Hi ra mắt các vị trưởng lão!"

Gương mặt Lan Hạ lộ vẻ xem thường, "Ngâm lồng heo? Phạt trượng? Các ngươi không có cái quyền lợi này!" Lan Hạ hừ lạnh nói.

Dạ Khê nháy mắt với Lan Hạ, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua từng người, "Nếu mọi người đều có mặt, cũng không cần lãng phí thời gian thêm nữa, bổn cô nương không có tinh lực cùng các người chơi đùa!" Tốt nhất nên giải quyết một lần!

"Lão phu nhân không ngại bắt người giao cho dòng họ xử lí chứ?" Một vị lão giả trong đó mở miệng nói, nhưng không chờ lão phu nhân đáp lại, trực tiếp hạ mệnh lệnh, "Đè xuống!"

"Các ngươi dựa vào cái gì?" Lan Hạ che chắn trước mặt Dạ Khê, chất vấn.

"Một nha hoàn, nhiều lần chống đối, trượng hình!" Phí Hi híp mắt, ngón tay chỉ vào Lan Hạ, lời muốn giết người ra khỏi miệng mà không hề chớp mắt.

Lan Hạ châm chọc nhìn Phí hi, "Nha hoàn? Ta từ lâu đã không còn là nô tài Phí gia, muốn phạt trượng ta? Ngươi không sợ trên lưng Xích Bá tước phủ mang tội danh xem thường nhân mạng thì cứ việc!"

"Ngươi, bắt hai nha đầu không biết tốt xấu này cho ta!" Phí lão phu nhân cuối cùng đã mở miệng, "Khai Từ đường!"

Dạ Khê đưa tới một ánh mắt cho Lan Hạ, rồi hai người ngoan ngoãn đưa tay chịu trói. Chẳng qua, vẻ mặt Dạ Khê châm biếm không hề che dấu làm mọi người sợ hãi trong lòng.

Từ đường âm u ẩm ướt bị mở ra, khí tức âm trầm đã lâu không người lui tới đập vào mặt, âm phong thổi qua, khiến người ta lạnh run.

Phí Hi nhíu mày, lại gần Phí lão phu nhân, âm thầm nắm chặt ống tay áo bà. Những người khác cũng vô cùng cẩn thận, dè dặt theo sau, lén nuốt nước bọt.

Tộc trưởng quay sang bái lạy các bài vị, sau đó xoay người, lòng đầy căm phẫn mắng, "Xích Bá tước phủ Trưởng nữ Phí Khê, thân là con cháu Phí gia, lại giả vờ ngây ngốc, nhục nhã tổ tông, không biết hối cải, hủy hoại danh tiết, khiến gia tộc hổ thẹn, ta lấy thân phận Tộc trưởng của dòng họ, khai Từ đường, thi hành gia quy!"

Phịch một tiếng, hộ vệ cầm gậy sắt bước vào, trận thế này căn bản không muốn cho Dạ Khê có con đường sống ra khỏi Từ đường.

Phí lão phu nhân nhíu mày, thần sắc bắt đầu mê man, trong lòng lại dần rối loạn, chần chờ.

Đại phu nhân, Tam phu nhân nghe xong, mặt không còn chút máu, hiển nhiên họ không ngờ sẽ đến kết quả này, mà Nhị phu nhân lại hưng phấn híp mắt, trong đầu nói thầm - tốt, chết đi, giết chết nàng đi!

"Diễn trò xong chưa!" Thanh âm Dạ Khê vừa dứt, một cước đá bay thị vệ trước mắt. Một trận gió thổi qua, chớp nhoáng tiến tới trước mặt Phí lão phu nhân, tay bóp chặt cổ bà ta, kéo lê người về phía trước vài bước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương