Dạ Khê buồn bực ngồi trên bậc thềm, nhàm chán nhìn Đinh Đang cùng Tiểu Xích đang chơi đùa cách đó không xa. Tiểu Xích biến hóa thành các bộ dáng khác nhau trêu đùa Đinh Đang, tất nhiên Đinh Đang sẽ không chịu thua, không ngừng đem Tiểu Xích chụp lăn trên mặt đất, hai cái vật nhỏ ngươi tới ta đi đùa đến bất diệc nhạc hồ (quên trời quên đất).

Nam nhân kia đến cùng là có ý gì? Dạ Khê nhíu mày nghĩ, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, một thân áo choàng chồn tía, Dạ Khê ma xui quỷ khiến đưa tay chạm đến cánh môi mình, trong lúc mê mang tựa hồ lại ngửi được cỗ hương thơm kì dị kia! Cái đồ yêu nghiệt! Dạ Khê mắng một tiếng, đứng vụt lên, ngón tay vuốt cằm, trong mắt lóe ra quang mang tà tứ —— đây không phải là loại quan hệ nam nữ kia! Dạ Bá nàng cũng không phải là kẻ không biết gì!

Suy nghĩ cẩn thận xong, cảm xúc của Dạ Khê tốt lên rất nhiều. Nàng đi đến hoa viên, nhìn Lục Lâm cùng Lục La cầm nhánh cây đánh nhau, chiêu thức không hề có kết cấu, động tác lại cứng ngắc, giống như trẻ nhỏ mới biết đi.

Lan Hạ nhìn thấy Dạ Khê, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nàng. Qua một lát, lúc sức mạnh vừa tăng lên một chút, Lục La cùng Lục Lâm mới nhận ra sự tồn tại của Dạ Khê, hai người liền tự động đình chỉ đánh nhau, vẻ mặt không biết làm sao nhìn về phía nàng.

Dạ Khê chậm rãi đi tới bên cạnh Lục Lâm cùng Lục La, bình tĩnh cúi đầu, "Muốn trở nên cường đại sao?" Dạ Khê dò hỏi.

"Muốn!" Lục La cùng Lục Lâm cho Dạ Khê câu trả lời rất kiên định.

Dạ Khê gật đầu, đột nhiên ra tay đồng thời chấn trụ yết hầu của hai người, không để cho đối phương một chút cơ hội phản ứng, thậm chí bọn họ đều không thấy được Dạ Khê ra tay như thế nào!

Sắc mặt Lục Lâm cùng Lục La trắng bệch, hô hấp tắc nghẽn, tay nhỏ bé níu lấy cổ tay Dạ Khê. Nàng liền tăng thêm sức lực, tay hai người dần trở nên vô lực, khuôn mặt trắng bệch bắt đầu xuất hiện màu tím. Lúc này Dạ Khê mới mạnh mẽ vung tay, Lục Lâm cùng Lục La lui về sau mấy bước ngã ngồi trên mặt đất. Hai người kịch liệt ho khan, vuốt cổ mình, hoảng sợ nhìn Dạ Khê.

"Không có trình độ khiến địch nhân một chiêu mất mạng, chiêu thức của các ngươi chỉ như đồ bài trí mà thôi!" Dạ Khê cúi đầu trừng mắt với Lục Lâm cùng Lục La, "Ta cũng không muốn nuôi dưỡng người rảnh rỗi!"

Đinh Đang ngồi xổm trên đầu vai Dạ Khê, hướng tới Lục Lâm le lưỡi, tung ra một cái mị nhãn, mà lúc này, Tiểu Xích phốc một cái liền dính vào trên đầu Đinh Đang, biến thành mặt quỷ hướng hai người.

"Khế ước bán mình của các ngươi, ta đã lệnh cho Lan Hạ đưa đi quan phủ, các ngươi hiện tại là người tự do, muốn đi hay muốn ở thì tùy các ngươi!" tác phong của Dạ Khê vẫn trước sau như một, "Muốn đi, đáp ứng thay ta làm ba sự kiện, phải làm triệt để!"

Lục Lâm cùng Lục La kinh ngạc nhìn Dạ Khê, nhìn đôi tay bản thân mình, tự do? Bọn họ đã là người tự do ?

"Chủ tử đã cứu thuộc hạ, mệnh của Lục Lâm chính là mệnh của người !" Lục Lâm dập đầu, ám chỉ bản thân muốn lưu lại.

Lục La nhìn thoáng qua Lục Lâm, ngẩng đầu hướng về Dạ Khê, mím môi, hướng tới Dạ Khê dập đầu lạy ba cái, "Tiểu thư đã cho Lục La sinh mệnh thứ hai, Lục La dù sống hay chết cũng đều là người của tiểu thư!"

Lan Hạ nở nụ cười, tiểu thư nhà nàng còn có loại sức quyến rũ này a, có thể làm người ta thần phục từ trong tâm khảm! Lúc này, một tờ giấy rớt xuống từ trên cây, Lan Hạ đi qua nhặt lên đưa cho Dạ Khê.

"Đến rất đúng lúc!" Dạ Khê ném tờ giấy xuống, "Lan Hạ, mở cửa tiếp khách!" Dạ Khê nhìn về phía Lục Lâm, Lục La, "Vừa vặn, các ngươi cũng có thể trông thấy ngoại nhân nhiều một chút" Dạ Khê mang theo hai người đi về phía phòng khách, "Các ngươi, trở về phòng thành thật đợi cho ta!" Dạ Khê trừng mắt Đinh Đang cùng Tiểu Xích.

Lan Hạ mở ra đại môn, thấy được người ngoài cửa thì âm thầm nhíu mày, không mặn không nhạt liếc mắt một cái, "Thì ra là Trịnh ma ma, thật sự là khách ít đến a!"

Trịnh ma ma chướng mắt nhìn quần áo của Lan Hạ, sắc mặt rất là khó coi, "Tiểu nô tỳ, không biết người đến đến là ai sao?" Trịnh ma ma mắng, "Kêu tiểu thư các ngươi đi ra nghênh đón! Giá cũng cao quá nhỉ, còn dám để Phí lão phu nhân ở bên ngoài chờ a!"

Lan Hạ liếc cỗ kiệu phía sau một cái, quả thật là Phí lão phu nhân , bất quá, như thế thì sao? Lan Hạ nhíu mày, "Tiểu thư nói, người tới là khách, có điều, sân quá nhỏ, cửa lại hẹp, chứa không được người..." Lan Hạ đứng ngay chính giữa đại môn, mà cái cửa này có đặc điểm là dù có năm người song song bước qua cũng chả có vấn đề gì a!

"Nói rất hay! Ta thế nhưng lại không biết nguyên lai Lan Hạ ngươi còn có năng lực như thế!" Bỗng nhiên, một thanh âm già nua mà leng keng từ bên trong kiệu truyền ra, tỳ nữ nhẹ vén mành kiệu, con ngươi sắc bén của Phí lão phu nhân quét mạnh qua Lan Hạ.

Lan Hạ nâng khăn, trên mặt toát ra một tia kinh ngạc, "Đúng là Phí lão phu nhân tự mình đến, thứ cho ánh mắt vụng về của ta!" Lan Hạ nghiêng thân mình, "Mời!"

Trịnh ma ma nghe thấy xưng hô của Lan Hạ, sắc mặt càng thêm khó coi, mà nét mặt già nua mịt mờ kia của Phí lão phu nhân nhất thời trầm xuống, "Đi thôi!" Phí lão phu nhân phất ống tay áo, ám chỉ người chung quanh không cần phải gây chuyện.

Bọn họ đi vào trong sân, dọc đường không có nhìn thấy một gã thủ vệ, cũng không có nô tì nào khác, Trịnh ma ma trên mặt rốt cuộc hiển lộ ra biểu cảm thì ra là thế, khinh thường liếc bóng lưng Lan Hạ một cái —— bên ngoài dát vàng, bên trong thối rữa, chỉ là cái đồ làm bộ làm dáng chống đỡ cho cái thể diện mà thôi!

Mà ở bên trong kiệu sắc mặt Phí lão phu nhân cũng không thoải mái như người kia, lướt qua đại môn, vừa tiến vào chỗ này, bà ta liền rõ ràng có cảm giác bị một cỗ áp lực vô hình đè nén.

"Tiểu thư, Phí lão phu nhân tới chơi!" Lan Hạ đi qua cửa, nhìn thoáng qua Lục Lâm cùng Lục La giống như thần giữ cửa tự động đứng ở hai bên.

Phí lão phu nhân được Trịnh ma ma nâng đỡ hạ kiệu, đi vào phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Dạ Khê đang phẩm trà, hơn nữa có chút ý tứ không muốn đứng dậy chào hỏi.

Phí lão phu nhân sắc bén đảo mắt qua Dạ Khê, "Tốt, tốt, tốt!" Nói liên tục ba chữ tốt, "Không hổ là con cháu Phí gia ta!" Phí lão phu nhân ngồi xuống ghế tựa một bên, "Khê nhi, ngay cả tổ mẫu mà ngươi cũng dám lừa gạt!" Phí lão phu nhân chịu đựng tức giận, đối với Dạ Khê nói, "Bản sự rất lớn a !"

Dạ Khê buông ly trà, nhìn về phía Phí lão phu nhân, mặt lộ vẻ châm chọc, "Ta chẳng qua là thành toàn cho Phí gia, thành toàn nổi khổ tâm của lão nhân gia ngươi mà thôi! Trở thành người của hoàng thất, một ngốc tử như ta, chịu không nổi phúc phận này a!"

Ngốc? Lão phu nhân trong lòng cười lạnh, nếu nàng ngốc, người trong thiên hạ này đều bị ngốc!"Gã sai vặt là do ngươi giết!" Lão phu nhân nhìn chằm chằm Dạ Khê, ý đồ từ trong mắt nàng có thể phát giác ra manh mối, đáng tiếc, thật làm bà ta thất vọng rồi.

"Ta giết?" Dạ Khê giống như nghe xong một chuyện cười cực kỳ khôi hài, "Ta có thể sống đến bây giờ, cũng là do ông trời thương tình a!" Dạ Khê liếc Phí lão phu nhân một cái, "Nghe nói nhị tiểu thư gần đây có giá thị trường rất tốt, xem ra thánh chỉ tứ hôn cũng sắp tới rồi, ta ở nơi này chúc mừng lão phu nhân!" Nụ cười của Dạ Khê lạnh như băng, chính là ý cười này còn chưa đạt tới đáy mắt.

"Khê nhi, ngươi ——" lão phu nhân vừa muốn nói cái gì, lại bị Dạ Khê đánh gãy.

"Lão phu nhân, ngươi phải hiểu rõ tình huống bây giờ, chúng ta, không hề quen biết! Bảo bối của ngươi chính là Hi nhi đang hưởng thụ cẩm y ngọc thực trong Xích Bá tước phủ kia kìa !" Dạ Khê nheo mắt nhìn lão phu nhân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương