Dạ Khê tiếp lấy Đinh Đang, vuốt ve con vật đang tức giận, rồi lạnh nhạt nhìn Trác Thụy Long, cười giễu cợt, "Tam hoàng tử, ngươi phải rõ ràng tình hình, chúng ta đều là người có nhu cầu mà thôi, ta chẳng qua chỉ phối hợp giúp ngươi! Nữ nhân không thể rời xa ngươi, cũng không phải ta!" Dạ khê cười lạnh, lười đôi co, tránh thoát ba người Trác Thụy Long, đi ra cửa. Nam hài, nữ hài liếc nhau, nâng lên thân thể mệt mỏi, cắn chặt răng đuổi theo sau.

"Ngươi!" Trác Thụy Long nhìn bóng lưng Dạ khê tiêu sái, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Nữ hài từ dưới đất bò dậy, một lần nữa chật vật cản đường Dạ Khê, ánh mắt khinh bỉ đảo qua hai hài tử sau lưng nàng, cố chấp hỏi, "Ngươi vì sao không chọn ta? Dựa vào cái gì?" Khẩu khí cây ngay không sợ chết đứng.

Dạ Khê đánh giá nữ hài, con ngươi lạnh lẽo cực độ khiến nữ hài run rẩy, "Ta không thích!" Dạ Khê cho đáp án, nàng không thích, là bản năng không thích, chỉ như vậy mà thôi, "Không phục sao?" Dạ Khê không nói nữa, ngạo mạn bước qua nữ hài.

Ba hài tử nhìn nhau, một người vẫn tuyệt vọng, mà hai người còn lại tràn đầy hy vọng với phía trước.

Ra cửa, gã sai vặt sớm đã chuẩn bị y phục cho hai hài tử mặc vào, ba người cước bộ trở về nơi ở. Lúc Lan Hạ nhìn thấy hài tử bẩn thỉu, khắp người đầy vết thương sau lưng Dạ Khê, vô cùng hoảng sợ, "Tiểu thư, hai hài tử này là..."

"Cho chúng rửa mặt chải đầu, thay y phục sạch sẽ!" Dạ Khê phân phó, xoay người vào phòng ngủ. Qua hơn nửa canh giờ, Lan Hạ mang theo hai người đến.

"Tiểu thư, nô tỳ mang người đến!" Lan Hạ đứng bên cạnh, hai hài tử phía sau tiến lên phía trước, quỳ gối trước mặt Dạ Khê.

"Biết tên lúc trước của mình không?" Dạ Khê dò hỏi, đánh giá hai người, đều xinh đẹp khó gặp, nam tuấn tú, cái trán cương nghị, nữ tinh xảo, đôi con ngươi xinh đẹp hàm ý, thấy hai người lắc đầu, Dạ khê cũng không hỏi nhiều, "Thân phận các ngươi là gì ta không quản được, nhưng kể từ hôm nay, các ngươi chính là người của ta! Nam hài Lục Lâm, nữ hài Lục La, sau này gọi các ngươi như vậy đi!"

"Đa tạ tiểu thư ban tên cho!"

"Đa tạ tiểu thư ban tên!" Lục Lâm cùng Lục La dập đầu tạ ơn.

"Lan Hạ, mấy ngày tới ngươi chỉ dẫn hai người họ." Dạ Khê thấy người xuất hiện trước cửa, híp mắt một cái, quay sang Lan Hạ gật đầu.

Lan Hạ hiểu ý dẫn Lục Lâm, Lục La rời khỏi. Đột nhiên trước cửa xuất hiện mấy nam tử, hài tử theo bản năng sợ hãi, tiềm thức muốn rời xa nơi này. Lan Hạ cung kính cúi chào, mang theo hai người bước đi.

Dạ Khê ngồi trên ghế, thưởng thức nhẫn đeo trên tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm ngón cái của nam tử, hắn cùng đeo chiếc nhẫn giống như đúc, thần sắc lạnh lùng.

Thần nhìn nhẫn Dạ Khê đeo, hai hàng lông mày thắt lại, đáy mắt kinh ngạc, đẩy xe vào phòng, cùng Lộ cung kính đứng phía sau nam tử.

Nam tử ngồi xe lăn nhìn bàn tay Dạ Khê, nhàn nhạt gật đầu, "Ánh mắt không tệ!" Hiển nhiên là đang khen Dạ Khê đã chọn hai hài tử kia.

"Ngươi tới không phải chỉ nói nhảm chứ?" Dạ Khê khẩu khí không tốt hỏi, lại nhớ tới tiểu Xích vẫn còn bị nàng giam giữ, thuận tay kéo băng vải bên hông xuống, đem quả cầu đỏ đang nằm úp mặt thả ra, đặt trong tay mà niết.

Thần, Lộ liếc nhau, có hơi phản cảm với thái độ này của nàng, nhưng thấy công tử không có chút phản ứng, cũng không nói thêm gì nữa. Lộ theo chỉ thị từ công tử, từ trong tay áo lấy một vật, để trên bàn,bên trong chính là cương châm lúc trước Dạ Khê giao cho bọn họ.

"Vật này chợ Đen bán rất nhiều, nhưng hướng đi rất rõ ràng, cơ bản đều là cung cấp cho người trong giang hồ, nhưng hiện nay lại có nơi tiêu thụ tương đối lạ lẫm." Lộ nhìn Dạ Khê khuôn mặt bình tĩnh, nói tiếp, "Thời điểm đầu xuân, có người đặt biệt mua số lượng rất ít, mà người nọ lại đến từ Xích bá tước phủ."

"Theo điều tra, người mua, chính là tỳ nữ bên người Xích Bá tước phủ Nhị tiểu thư." Lộ cầm cương châm lên, mũi châm vô cùng sắc bén, "Mà độc trên mũi châm này có chút đặc biệt." Hai ngón tay sờ nhẹ, phần da thịt đụng chạm lập tức biến thành màu đen, "Loại độc này tên là U Uyên, từ một thứ cây tên là Uyên thảo tinh chế, chạm vào tức khắc mất mạng."

Tức khắc mất mạng? Là loại độc giết người không thấy máu sao! Dạ Khê gật đầu, xem ra đối phương thật sự muốn giết mình! Dạ Khê hứng thú nhìn Lộ, "Ngươi tại sao không chết?"

Lộ nhún vai, không đáp lại, "Uyên thảo quanh năm sinh trưởng nơi âm hàn, chỉ có ở thâm sơn cùng cốc mới có thể tìm được, nhưng số lượng cực kì ít ỏi, theo lẽ thường, thế gian tuyệt đối không có khả năng tồn tại mới đúng!" Lộ mang cương châm để lại mặt bàn, lui sang một bên.

"Không phải đã tồn tại sao?" Dạ khê cầm lấy cương châm, trầm tư, xem ra cảm giác của nàng không sai, đúng là Phí Hi ra tay, nhưng một cô nương yếu đuối như vậy, tại sao đột nhiên lại có năng lực mạnh như thế?

"Ngươi nên giải thích cho ta, đây là ý gì?" Dạ Khê giơ ngón cái đeo nhẫn lên.

Nam tử áo tím động đậy ngón tay, Thần cùng Lộ trao đổi ánh mắt, rồi nhỏ giọng lui ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại, Dạ Khê đang muốn nói gì đó, nhưng chỉ trong chớp mắt, xe lăn đã tới trước mặt nàng, chưa kịp phản ứng, đã bị người ta chặn ngang ôm lấy cái eo! Dạ Khê ngồi trên đùi nam tử, khoảng cách giữa hai người gần như không có.

Bàn tay nam tử áo tím cố ý vô tình vuốt ve thắt lưng nàng, tay kia cầm lấy ngón cái của nàng, vuốt ve chiếc nhẫn trên đó, âm thanh thanh thúy do hai chiếc nhẫn va chạm nhau thỉnh thoảng vang lên.

Nhìn khuôn mặt nam tử yêu mị mà không để lộ chút thần sắc, Dạ Khê trầm mặt, nam nhân này có tật xấu sao, lẽ nào thích tùy tiện ôm nữ nhân?

"Ôm đủ chưa? Ngươi có ý gì?" Dạ Khê cắn răng trừng mắt nhìn nam tử, hơi thở tản ra trên người hắn, suýt nữa khiến Dạ Khê mê man, hãm sâu vào.

Nam tử cúi đầu, vuốt tay nàng, mâu quang ám trầm, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, ngón tay đặt lên cánh môi Dạ Khê, cứ như vậy mà vuốt ve.

Dạ Khê bị người ta chơi đùa cả người phát run, lắc đầu tránh thoát, "Muốn tìm nữ nhân, đến kỹ viện rất nhiều!" Dạ Khê buồn bực, tuy rằng nàng không ghét loại cảm xúc động chạm thanh lương này, thế nhưng, hơi thở từ nam nhân kia cho nàng cảm giác nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm!

Ngón tay nam tử bất ngờ đưa vào miệng Dạ Khê, quấy rối đầu lưỡi, Dạ khê lắc đầu, không biết từ lúc nào cái ót của nàng đã bị giữ chặt, Dạ Khê muốn cắn, nhưng hàm răng lại chạm phải mặt nhẫn! Hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, lại thấy trong mắt hắn tia cười thú vị!

"Vật nhỏ!" Nam tử nhàn nhạt nói, rốt cuộc cũng lấy ngón tay ra, cánh môi bỗng kề sát tai nàng, lạnh lùng, "Rất chờ mong, biểu hiện của ngươi!"

Sau đó đẩy Dạ khê ra, đặt nàng vững vàng ngồi trên ghế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương