Không biết là đôi mắt cô có vấn đề hay là ánh sáng có vấn đề, toàn thân cậu như đang đắm chìm trong ánh sáng, da thịt trong như sương vậy, đồng phục mùa thu trống không mặc trên người cậu, gầy gò, góc cạnh sắc nét rõ ràng.

Hơi khom lưng.

Bởi vì thân cao, cậu sẽ che các học sinh ở phía sau, cho nên quen với tính khom lưng.

Cậu là người đầu tiên trong lớp học mặc áo dài tay, cậu sợ lạnh sao?

Hạ Lan Quyết muốn chọc một chút vào xương bả vai của cậu, hẳn là cứng, cấn tay.

Cô dùng nắp bút chạm vào khuỷu tay cậu: “Bên ngoài, có một cái tổ chim.”

Liêu Mẫn Chi hơi hơi nghiêng người nhìn thoáng qua, Hạ Lan Quyết đưa tay ra chỉ: “Chỗ đó.”

Mắt cậu rất tốt, gật đầu một cái, biểu tình nhìn thấy rồi.close

Tiết ngữ văn kết thúc chính là thời gian nghỉ trưa, bắp chân Hạ Lan Quyết run lên, nằm dài trên bàn muốn nghỉ ngơi trước khi đi bộ - cô còn phải leo nhiều bậc thang để xuống tầng dưới, đi bộ đến cổng trường dưới chân núi, đi bộ về nhà.

Học sinh xung quanh lục tục rời khỏi phòng học.

Liêu Mẫn Chi cũng không đi, đang làm bài tập ngữ văn —— giờ này nhà ăn có nhiều người, cậu thông thường sẽ chờ một lát mới đi.

Hạ Lan Quyết ở trong hộc bàn tìm kiếm, lại lục lọi cặp sách của mình.



Hết thức ăn rồi.

Tất cả đều đã ăn sạch rồi.

Hạ Lan Quyết ăn đồ ăn vặt, miệng như hamster không dừng lại được, đồ ăn vặt trong nhà đều do Triệu Linh bổ sung, Triệu Linh không cho cô mang túi đồ ăn vặt đến trường, sợ trên lớp cô sẽ bị phân tâm.

Hành động này của cô, Liêu Mẫn Chi cũng thấy, dùng ngón tay đẩy qua một viên kẹo—— là kẹo hạnh nhân mà hai ngày trước cô cho cậu.

Bị cậu quên ở góc bàn.

“Sao cậu không ăn vậy? Không thích ăn kẹo hạnh nhân sao? Cậu thích ăn cái gì?”

Hạ Lan Quyết bóc vỏ kẹo ra, cho viên kẹo vào miệng, thích ý hừ khẩu khí.

Người trong lớp đều đi rồi, chỉ còn hai người bọn họ.

“Còn không đi ăn cơm sao?” Hạ Lan Quyết cũng định rời đi.

“Đi.”

“Ăn căn tin sao?”



“Đúng vậy.”

“Nghe nói nhà ăn rất khó ăn, lúc trước bạn học trong lớp của chúng ta, ăn một cái to như vậy ——” cô dùng tay ra hiệu, vẻ mặt khoa trương, “Nhổ ra một con sâu bướm từ trong miệng.”

Liêu Mẫn Chi không có phản ứng gì.

“Cố Siêu bọn họ có một nhóm ăn cơm, đặt cơm ở quán bên ngoài, mỗi ngày đều đặt bàn cơm, giá cũng không quá đắt.”

“Bên ngoài còn có một cửa hàng mì sợi Lan Châu, bọn họ cũng thường xuyên đến ăn.”

Huống Miểu Miểu nói, cô rất thân với các nam sinh trong lớp, ngày ăn ba bữa ngoài cổng trưởng và thường ngồi chung với các bạn nam trong lớp.

Học sinh nội trú không được tùy ý ra ngoài, hết cách chỉ có thể ăn cơm căn tin, nhưng Liêu Mẫn Chi là học sinh ngoại trú, có thẻ ra vào nên có thể đi ra ngoài ăn cơm.

“Cậu có thể đi cùng với Cố Siêu đó. Đều là bạn học cùng lớp, thật ra cũng rất náo nhiệt.”

Liêu Mẫn Chi nhìn cô một cái, nhạt giọng nói: “Căn tin tiện.”

“Tôi không giống với Cố Siêu.”

“Được rồi.”

Chuyện của Lady Hoàng ồn ào rất lớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương