Hạ Lan Quyết Và Liêu Mẫn Chi
-
Chương 41:
Mọi người đều giảng nghĩa khí, trượng nghĩa.
Tiết anh văn này không dạy, toàn bộ quá trình Phạm Đại Tinh đều tối đen mặt mũi không nói chuyện.
Đứng một tiết học, người của tổ một đồng loạt quay về.
Tiết học tiếp theo, đổi lại nhóm học sinh tổ hai bị phạt đứng.
Liêu Mẫn Chi cùng Hạ Lan Quyết ở hàng đầu tiên của nhóm thứ hai.
Hạ Lan Quyết đứng dậy đi theo đội ngũ, thấy Liêu Mẫn Chi cũng đứng lên, cô ngăn lại: “Cậu đừng đi, cậu không có liên quan gì hết."
Lady hoàng ở phía sau đặt câu hỏi, giọng nói cũng là từ hàng phía sau truyền đến, Liêu Mẫn Chi đầu còn chưa ngẩng, căn bản chuyện gì cũng không biết.
“Không ai nói có ngoại lệ.”
Cậu đi thẳng đến góc cạnh cửa sổ, bên kia đặt một cái thùng rác, ít người đứng, nơi đó cũng rộng rãi hơn.
Hạ Lan Quyết hậm hực đi theo cậu chịu phạt đứng.
Cô lúc đó cũng có cười, cố nén tiếng cười nhưng cười rất vui vẻ.
Lớp ngữ văn này, Chu Lễ Thuật ưỡn ngực bước vào, vui tươi hớn hở: “Dô, hiện tượng lạ nha, nhiều người bị phạt đứng như vậy, các em đây là có nạn cùng chịu, hay là đền tội vậy?"
“Cũng đừng có nhàn rỗi nha, cầm sách giáo khoa lên, lấy bút chì, phạt đứng cũng không thể làm lỡ việc nghe giảng.”
“Theo tôi thấy đứng nhiều cũng rất tốt, tôi lên lớp, các em đều vùi đầu đọc sách, đây không phải là lãng phí những biểu cảm của tôi sao? Đứng, em nhìn tôi, tôi nhìn em, ánh mắt giao nhau, thân thiết, còn chút ký ức.”
Lão Chu nổi tiếng là lắm mồm.
Tiết này giảng chính là “Phương Công Chúc”, Chu Lễ Thuật ở trên bục giảng phân tích từng câu từng chữ, rung đùi đắc ý: “Bàn bàn yên, khuân khuân yên…… Nào, những người bị phạt đứng, từ trái sang phải, mỗi người đọc một câu, thay phiên nhau.”
“……”
“……”
“……”
Một tiết học 45 phút, đứng đã rất mệt, còn phải phối hợp với yêu cầu của lão Chu, còn phải cử động xoay qua xoay lại, Hạ Lan Quyết đứng được nửa tiếng, thật sự chịu đựng không nổi, muốn cúi xuống thư giãn gân cốt, nhưng lại không có nơi nào có thể mượn lực.
Cô chạm vào ống tay áo của Liêu Mẫn Chi, lấy sách che mặt, làm khẩu hình miệng với cậu: “Mệt quá, cậu mệt không?”
Cậu im lặng đứng lâu như vậy, lắc đầu, di chuyển sang bên cạnh một chút, để lộ ra cửa sổ, ý bảo cô đến dựa vào đi.
Hạ Lan Quyết rất vui lòng tiếp nhận sự chiếu cố của cậu, lặng lẽ dịch qua, đặt khủy tay và sách lên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Có Liêu Mẫn Chi che ở phía trước, cô liền làm việc riêng, đôi mắt ngắm ngoài cửa sổ.
Ánh nắng tháng mười tươi sáng không quá nóng, phản chiếu trong mắt trắng là bóng ánh vàng rực rỡ, khu rừng nhỏ dưới cửa sổ đã nhiễm màu vàng và đỏ thẫm, kết hợp với màu xanh của lá cây, giống sắc thái sặc sỡ của tranh sơn dầu.
Khó mà có được loại thời gian nhàn hạ ở trên lớp học ngắm phong cảnh như vậy.
Ánh mặt trời chiếu đến tầm mắt một mảng trắng, cô nhìn lại, dừng ở trên người nam sinh, đưa sách ngữ văn lên không kiêng nể gì mà đánh giá cậu.
Tiết anh văn này không dạy, toàn bộ quá trình Phạm Đại Tinh đều tối đen mặt mũi không nói chuyện.
Đứng một tiết học, người của tổ một đồng loạt quay về.
Tiết học tiếp theo, đổi lại nhóm học sinh tổ hai bị phạt đứng.
Liêu Mẫn Chi cùng Hạ Lan Quyết ở hàng đầu tiên của nhóm thứ hai.
Hạ Lan Quyết đứng dậy đi theo đội ngũ, thấy Liêu Mẫn Chi cũng đứng lên, cô ngăn lại: “Cậu đừng đi, cậu không có liên quan gì hết."
Lady hoàng ở phía sau đặt câu hỏi, giọng nói cũng là từ hàng phía sau truyền đến, Liêu Mẫn Chi đầu còn chưa ngẩng, căn bản chuyện gì cũng không biết.
“Không ai nói có ngoại lệ.”
Cậu đi thẳng đến góc cạnh cửa sổ, bên kia đặt một cái thùng rác, ít người đứng, nơi đó cũng rộng rãi hơn.
Hạ Lan Quyết hậm hực đi theo cậu chịu phạt đứng.
Cô lúc đó cũng có cười, cố nén tiếng cười nhưng cười rất vui vẻ.
Lớp ngữ văn này, Chu Lễ Thuật ưỡn ngực bước vào, vui tươi hớn hở: “Dô, hiện tượng lạ nha, nhiều người bị phạt đứng như vậy, các em đây là có nạn cùng chịu, hay là đền tội vậy?"
“Cũng đừng có nhàn rỗi nha, cầm sách giáo khoa lên, lấy bút chì, phạt đứng cũng không thể làm lỡ việc nghe giảng.”
“Theo tôi thấy đứng nhiều cũng rất tốt, tôi lên lớp, các em đều vùi đầu đọc sách, đây không phải là lãng phí những biểu cảm của tôi sao? Đứng, em nhìn tôi, tôi nhìn em, ánh mắt giao nhau, thân thiết, còn chút ký ức.”
Lão Chu nổi tiếng là lắm mồm.
Tiết này giảng chính là “Phương Công Chúc”, Chu Lễ Thuật ở trên bục giảng phân tích từng câu từng chữ, rung đùi đắc ý: “Bàn bàn yên, khuân khuân yên…… Nào, những người bị phạt đứng, từ trái sang phải, mỗi người đọc một câu, thay phiên nhau.”
“……”
“……”
“……”
Một tiết học 45 phút, đứng đã rất mệt, còn phải phối hợp với yêu cầu của lão Chu, còn phải cử động xoay qua xoay lại, Hạ Lan Quyết đứng được nửa tiếng, thật sự chịu đựng không nổi, muốn cúi xuống thư giãn gân cốt, nhưng lại không có nơi nào có thể mượn lực.
Cô chạm vào ống tay áo của Liêu Mẫn Chi, lấy sách che mặt, làm khẩu hình miệng với cậu: “Mệt quá, cậu mệt không?”
Cậu im lặng đứng lâu như vậy, lắc đầu, di chuyển sang bên cạnh một chút, để lộ ra cửa sổ, ý bảo cô đến dựa vào đi.
Hạ Lan Quyết rất vui lòng tiếp nhận sự chiếu cố của cậu, lặng lẽ dịch qua, đặt khủy tay và sách lên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Có Liêu Mẫn Chi che ở phía trước, cô liền làm việc riêng, đôi mắt ngắm ngoài cửa sổ.
Ánh nắng tháng mười tươi sáng không quá nóng, phản chiếu trong mắt trắng là bóng ánh vàng rực rỡ, khu rừng nhỏ dưới cửa sổ đã nhiễm màu vàng và đỏ thẫm, kết hợp với màu xanh của lá cây, giống sắc thái sặc sỡ của tranh sơn dầu.
Khó mà có được loại thời gian nhàn hạ ở trên lớp học ngắm phong cảnh như vậy.
Ánh mặt trời chiếu đến tầm mắt một mảng trắng, cô nhìn lại, dừng ở trên người nam sinh, đưa sách ngữ văn lên không kiêng nể gì mà đánh giá cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook