[ H+ ] Yêu Em Không Phải Vì Mùi Hương
C2: Thuốc Ức Chế Tôi Cần Nó

Những buổi quay phim đều diễn ra tốt đẹp. Vũ Đằng càng ngày càng tiến bộ hơn trong việc diễn xuất nhưng vẫn có điều gì đó khiến Tử Hoành cảm thấy cậu như đang tránh né mình. Cảm giác đó luôn tồn tại trong lòng khiến anh càng ngày càng cảm thấy khó chịu.Trợ lý sau khi đều tra cũng nói cho anh biết Vũ Đằng đúng là một Beta, và hầu như chẳng ai nhận ra cậu ấy có điều gì đó khác biệt ngoại trừ anh.

Ngày hôm nay sẽ quay một cảnh quan trọng trong bộ phim, tình tiết về mâu thuẫn tình cảm giữa Cao Sĩ Đức và Châu Thư Dật là nhân vật mà cả hai đang diễn, và đây cũng là bước đột phá cho tình cảm của nhân vật trong phim. Tử Hoành là diễn viên lâu năm cũng có nhiều kinh nghiệm, nhưng đây là cảnh nóng đặt biệt nên bản thân cũng uống chút rượu whisky để nhập tâm vào vai diễn hơn. Nhìn thấy Vũ Đằng ngồi lo lắng phía sau phim trường bèn lấy thêm một ly rượu đi đến bên cạnh người nọ.

Sau nhiều lần tiếp xúc Tử Hoành càng hiểu rõ tính tình của người nọ hơn. Vũ Đằng tuy ít nói, lúc mới đầu sẽ mang lại cho người khác sự xa cách nhưng khi tiếp xúc anh nhận ra mọi biểu hiện của cậu đều rất dễ thương. Có lẽ do bản thân Vũ Đằng là con lai Nhật- Đài nên ngay cả giọng nói cũng mang theo chút đáng yêu không cưỡng lại được. Bây giờ hai người cũng không nói là thân, nhưng có lẽ Vũ Đằng so với những người khác thì chỉ là nói chuyện với anh nhiều hơn thôi. Dù sao bây hai người xưng hô cũng đỡ ngượng hơn lần đầu gặp gỡ, đều đó làm cho Tử Hoành cảm thấy có chút hài lòng.

- Em có muốn uống chút rượu trước khi quay không?
- Cám ơn. Vũ Đằng chìa tay nhận lấy ly rượu trước mặt, cậu đã biết hôm nay diễn cảnh thân mật cùng Tử Hoành nên đã sớm uống trước thuốc ức chế để đề phòng sẵn, nhưng bản thân vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay, hít lấy một hơi nhìn sang người bên cạnh đang nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm lấy mình.
- Không sao đâu, nếu em không ổn hãy nói với anh. Tử Hoành nhìn về ly rượu đã cạn cũng biết bản thân cậu đang lo lắng cỡ nào. Đành nhẹ lời an ủi, mùi hương ngọt ngào đôi lúc lại quanh quẩn bên chóp mũi như có như không, anh liền nhíu mày nhận ra có gì đó không đúng lắm. Nhưng cuối cùng cũng bỏ qua mọi nghi ngờ tiếp tục thảo luận cùng Vũ Đằng cảnh quay sắp tới.

.....
- Chuẩn bị! Diễn!

Đạo diễn hô lớn máy quay bắt đầu hướng về phía hai người.

Tử Hoành đẩy ngã Vũ Đằng lên ghế sopha ghì chặt lấy tay người nọ, chớp mũi men theo làn da, lướt qua như khắc họa đường nét gương mặt người nọ vào lòng, lướt đến khóe môi, bèn dừng lại hôn lấy đôi môi trước mặt anh, men rượu bên trong cơ thể cả hai lại càng làm tăng thêm sự kích thích, đầu lưỡi bắt đầu len sâu vào bên trong khoang miệng liếm láp vị ngọt của đôi môi, hút lấy hơi thở của đối phương. Vũ Đằng cố gắng đáp trả lại nụ hôn từ Tử Hoành, nhưng càng lúc nụ hôn lại càng thêm cháy bỏng, bàn tay của Tử Hoành lướt nhẹ vuốt ve lấy da thịt bên trong lớp áo, mùi hương Alpha nồng đậm xộc lên trên cánh mũi khiến bản thân Vũ Đằng dần trở nên hoảng loạn. Cơ thể có chút hoảng sợ, hít lấy một hơi cảm nhận bắp đùi của Tử Hoành đang chà xát nơi thân dưới của cậu.

- Cắt . Cảnh hôm nay ổn rồi tạm ngừng tại đây thôi. Mọi người dọn dẹp nghĩ ngơi nào.

Vũ Đằng run rẩy ôm lấy lồng ngực của chính mình, cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng buổi quay cũng đã xong, cắn chặn răng ngăn chặn cơn khủng hoảng trong đáy lòng. Cảm giác bản thân mình đã sai một bước rồi, cứ nghĩ là chỉ cần tăng thêm liều lượng của thuốc ức chế thì có thể ngăn chặn sự tác động của mùi hương Alpha đến cơ thể cậu, cũng như ngăn lại mùi tin tức tố trên cơ thể mình phát ra. Nhưng cậu lại không ngờ rằng mùi hương trên cơ thể của Tử Hoành quá đậm, khiến cơ thể cậu bị kích thích mà dâng tràn cảm xúc khó hiểu, cùng những cảm giác đau đớn chưa từng có khi chống cự lại cơn sóng đang dâng trào trong bản thân mình.

- Em không sao chứ ? Tử Hoành lo lắng nhìn sang, thấy Vũ Đằng mặt tái mét tay nắm chặt lấy lớp áo nơi lồng ngực, tựa như người bị rút cạn không khí xung quanh.
- Không sao. Em về trước. Vũ Đằng nói cố gượng dậy, giả vờ bình tĩnh chào mọi người trong phim trường, nhanh tay lấy túi xách trước mặt đi nhanh về phía cửa. Giờ phút này đây thuốc ức chế mới có thể giúp cậu ổn định lại, bước chân vội hướng vào phía sau góc khuất nơi bức tường, bàn tay run run mở lấy khóa kéo lục tung túi xách lấy ra hộp đựng thuốc định mở ra, nhưng cơ thể lại dường như bắt đầu không còn nghe theo sự điều khiển của cậu, hộp thuốc chưa tới tay đã rơi xuống lăn về phía trước. Vũ Đằng đưa mắt nhìn theo vội vàng nhặt lên, chợt thấy cánh tay nhặt lên trước cậu. Tim của Vũ Đằng như ngừng đập tại giây phúc này. Tử Hoành đứng im lặng phía sau ánh đèn đường, bóng tối che lấy biểu hiện trên gương mặt, cầm lấy hộp thuốc của cậu mở ra nhìn vào bên trong.

- Đây là gì? Em định uống gì?
Tử Hoành dò hỏi, đôi mắt mở to ngạc nhiên hết cỡ, không thể tin vào mắt mình. Rõ ràng đây là thuốc ức chế, nhưng tại sao Vũ Đằng lại cần uống, không lẽ là do bị ảnh hưởng bởi mùi hương Alpha trên người anh hay sao, nhưng không thể được, chẳng phải em ấy là một Beta ?


- Này hai người đứng đây làm gì vậy, đạo diễn mời mọi người đi ăn đêm, đi chứ Tử Hoành.
Tiếng trợ lý từ phía sau lưng cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

Vũ Đằng thở hổn hển cảm thấy bản thân mình không cách nào chống cự nổi nữa , định giơ tay giật lấy hộp thuốc trên tay Tử Hoành cố thoát khỏi tình huống hiện tại.
Nhưng Tử Hoành đã vội giật lại, lên tiếng bảo trợ lý đi nhờ xe phía sau, còn bản thân dùng sức nắm lấy cổ tay Vũ Đằng lôi về phía cái xe của mình trước mặt.

Vũ Đằng bị ném vào phía ghế sau xe, trơ mắt nhìn Tử Hoành nhét hộp thuốc ức chế của cậu vào bên trong túi quần rồi khởi động xe đi khỏi.
Cơ thể bị mùi hương Alpha ảnh hưởng dần trở nên nóng bức, thuốc ức chế lại trong tay người nọ chỉ có thể cắn răn đến bật máu ngăn lại cơn run rẩy đau đớn bên trong lòng ngực.
Tử Hoành cuối cùng cũng dừng xe lại, mở cửa bước vào ghế sau, nhìn Vũ Đằng mồ hôi rơi đầy trên trán, gương mặt lạnh lùng thường ngày, lại thay thế bằng cặp mắt mơ màng cùng gương mặt dần trở nên đỏ ửng trông cực kì gợi cảm. Mùi hương ngọt ngào tỏa ra nồng đậm trên xe.


- Cậu là Omega ? Tử Hoành nhíu mài lấy ra hộp thuốc ức chế trong túi quần, nhìn người nọ đôi mắt nhìn anh như van xin.
- Đưa nó cho em.
- Tại sao em lại phải giấu.
- Chuyện đó không liên quan đến anh.
Vũ Đằng cắn chặt môi, nhìn người trước mắt mình đang cố ý dò hỏi, gấp đến độ trở nên cực kì tức giận.
- Không liên quan? Được. Tử Hoành nhìn biểu hiện của Vũ Đằng dường như không thể chống cự hơn nữa, nhưng vẫn cố bướng bĩnh che giấu chuyện xảy ra, kể từ lúc rời khỏi phim trường anh luôn quan sát từng biểu hiện của cậu, cùng cả tháng trời tiếp xúc cùng nhau, mọi sự quan tâm và những lo lắng của anh đều bị vẻ mặt lạnh lùng xa cách và đề phòng của Vũ Đằng ngó lơ, khiến bản thân anh dường như sắp phát điên lên mất. Anh chẳng biết tình cảm bên trong mình dành cho em ấy là gì, và anh đang cần gì ở Vũ Đằng.

- Để anh giúp em.
Mở nắp đổ từng viên thuốc xuống sàn xe dưới ánh mắt mở to kinh ngạc của Vũ Đằng. Tử Hoành hít lấy một hơi mùi hương tin tức tố ngọt ngào dễ chịu. Đây là lần đầu tiên anh lại bị kích thích bởi mùi hương Omega đến vậy, dường như chỉ riêng Vũ Đằng mới khiến anh mê luyến, tựa như những phản ứng ghét bỏ Omega từ trước nay chưa hề tồn tại.

- Anh định làm gì? Vũ Đằng cực kì hoảng hốt nhìn người nọ sáp lại gần mình, mùi hương Alpha bên cạnh khiến bản thân không còn sức nào nữa để chống cự. Một làn sóng trong cơ thể lại lần nữa bộc phát, làm cho sự cầm cự thoáng chốc gần như vỡ tan.

Tử Hoành nâng lên cầm của đối phương hôn lấy đôi môi trước mặt, đầu lưỡi len vào ép buộc chúng phải tách ra, vị mặn của máu len theo đầu lưỡi mang theo hương vị ép buộc cùng kích thích. Hơi thở nồng nhiệt mang theo sự hấp dẫn làm Vũ Đằng quên mất bản thân mình cần phải hành động gì để chống lại, chỉ biết ôm lấy phía sau gáy người nọ, vươn đầu lưỡi ra đáp trả lại nụ hôn của người phía trước. Cơn nóng cùng đau đớn bên trong cơ thể dường như được dịu đi phần nào. Cảm nhận bàn tay của Tử Hoành luồn vào phía sau lớp áo, vuốt ve lấy da thịt trên cơ thể mình, độ mẫn cảm khiến mọi cái chạm vào như có luồn điện chạy dọc bên trong cơ thể.
Vũ Đằng chợt bình tĩnh nhận ra mọi chuyện đang diễn ra, tiếng nói cười từ bên ngoài vọng vào, cuối cùng cậu mới nhận ra bản thân mình đang ở bên trong xe ô tô được đậu trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm, ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài chiếu vào có thể nhìn rõ một nhóm người đang từ xa đi đến.


- Đủ rồi. Vũ Đằng cực kì khủng hoảng rời khỏi cái hôn của Tử Hoành, bàn tay đặt trên lòng ngực đẩy anh ra xa khỏi mình, nhớ lại nụ hôn đáp trả lúc nãy lúc khiến bản thân trở nên cực kì xấu hổ.

- Em đang ngại, hay là sợ người khác nhìn thấy? Tử Hoành nắm lấy cổ tay Vũ Đằng kéo ra xa, nhìn sang gương mặt ngượng ngùng của người nọ cùng hàm răng đang cắn chặt lấy môi đến bật máu, lại cảm thấy có chút đau lòng.

Tử Hoành đưa ngón cái lau lấy vết máu còn vươn trên khóe môi của Vũ Đằng, từ từ lướt xuống chạm vào nơi hạ thể đang căng phồng nóng bức của Vũ Đằng, cố nhịn lấy mùi hương Omega đang khiêu khích lấy mình.

- Chẳng phải phía dưới đang căng cứng hay sao? Em đừng nói mỗi lần tiếp xúc với anh em đều phải dùng thuốc ức chế? Hôm nay em đã uống bao nhiêu đến mức nó không còn tác dụng nữa? Em định để mặc như vậy rồi đau đến ngất đi hay sao? Nếu không muốn em có thể đẩy anh ra.

Tử Hoành nghiêng đầu khẽ nói thì thầm vào vành tai của Vũ Đằng. Mặc kệ tiếng nói của nhóm người càng ngày càng đến gần bên cạnh xe. Tử Hoành cúi đầu liếm nhẹ vành tay của người nọ, hôn dọc xuống làn da nơi cần cổ trắng xinh đẹp đang lộ ra, ngón tay luồn vào tách mở hàm răng đang cắn chặn, chơi đùa cùng với đầu lưõi ướt ác bên trong khoang miệng, cảm nhận tiếng hít thở rên rĩ đang cố chịu đựng. Bàn tay từ từ lướt xuống khoang bụng, nắm lấy dây kéo khóa quần kéo xuống, luồn vào trong nắm lấy dục vọng đang căng cứng của Vũ Đằng.
Vũ Đằng bật ra tiếng rên khẽ nắm chặt lấy áo của Tử Hoành dựa người vào lòng anh, cảm giác mềm mại tựa như chú mèo nhỏ đang bị người khác bắt nạt. Sự kích thích cùng với cửa kính xe xung quanh nhìn ra ngoài có thể thấy những người đang bước gần đến, sự hồi hộp cũng đủ để thiêu đốt trái tim cậu, nhưng bản thân lại chẳng còn chút sức nào cứ mặc cho bàn tay của Tử Hoành đang làm loạn, xoa nắn phía bên trong lớp quần lót của mình.

Tử Hoành nhẹ nhàng vuốt lên xuống theo chiều dài của vật, đôi môi hôn lấy đôi má ửng hồng đang nghiêng đầu dựa vào vai anh. Mùi hương ngọt ngào cùng những sợi tóc mềm mại lướt trên vai anh làm lòng anh thêm rạo rực. Hít lấy một hơi nhịn lấy sự ham muốn của bản thân mình, Tử Hoành cố giữ lấy tia lý trí, dịu dàng vuốt ve vật trong tay anh, cảm nhận Vũ Đằng đang run vì cơn khoái cảm đang ập đến. Cắn lấy vai anh để kiềm chế tiếng rên, co giật bắn ra từng đợt cao trào cùng hưng phấn bên trong cơ thể mình.

Tử Hoành cởi lấy áo khoác của mình đơn giản lau đi tinh dịch trên làn da của Vũ Đằng, cũng lau lấy trên tay anh, ôm lấy người nọ dựa vào lòng mình, cảm nhận hơi thở của cậu nhẹ nhàng từ từ chìm vào giấc ngủ, cố gắng dùng suy nghĩ để kìm chế vật nóng đang căng cứng giữa hai chân anh. Bản thân Tử Hoành chợt nhận ra câu trả lời cho bấy lâu nay mà anh tìm kiếm, cảm giác trái tim trống rỗng của anh gần như được lấp đầy. Cuối cùng anh cũng tìm được người mà anh mong muốn gắn kết đến hết cuộc đời mình. Mùi hương ngọt ngào vẫn còn vươn nơi chóp mũi, khẽ đánh nhẹ vào trái tim anh, Vũ Đằng em chính là định mệnh của anh rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương