2019年9月11日

Thật lòng mà nói, ngày hôm nay của tớ không có niềm vui, à... một thời gian dài rồi tớ vẫn chưa tìm thấy bản thân của hồi trước. Tựa như là tớ đã đi qua rất nhiều thập kỉ để đến với không gian này nhưng lại cố chấp sống mãi trong hồi ức của rất rất lâu về trước.

Tớ đã từng mơ thấy mình chạy băng qua cánh rừng sâu đen tối, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch vì sợ hãi. Tớ sợ hãi việc ở một mình, sự cô đơn như một con quái vật nắm giữ lấy linh hồn tớ, chờ trực nuốt lấy sự vui vẻ còn đọng lại.


Nếu mà, ... nếu mà lúc đó, có ánh đèn thì thực tốt. Tớ thường cho bản thân hi vọng và cũng dễ bị hụt hẫng. Tớ quên mất sự buồn bã khi nhìn thấy ánh đèn cũ tắt như thế nào mà vẫn vui thay khi thấy một ánh sáng nhè nhẹ đến từ những người dịu dàng với tớ.

Tớ đã từng nghĩ cuộc sống này đều dịu dàng và ấm áp. Sự vui vẻ và lạc quan đã gửi cho tớ hết thảy những mộng đẹp rồi tự nó nhấn chìm tớ trong những khoảng không lơ lửng. Có lẽ rằng, chỉ cần một sự đụng chạm nhẹ từ vật thể lạ, tớ có thể quay cuồng.

Sống trên đời này, có ai không tiếp nhận những lúc chẳng vừa ý đâu? Nhưng hình như tớ thường dễ tạo cho mình thói quen thoải mái, tớ dần quên mất một quá khứ giông dài trong sự tổn thương mà tin rằng hiện tại và tương lai sẽ chẳng gặp lại...


Nhưng khi gặp lại,
tớ đã ước gì mình chẳng buồn đến thế.

Hà Nội, ngày 11 tháng 9 năm 2019
Woony

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương