Gửi Cho Tuổi Trẻ - Tùy Bút
-
C28: #27. Chẳng Nỡ
"Khi trời quyết định đổ mưa, trời sẽ tạo tiếng sấm.
Khi người quyết định xa tôi, người sẽ ngày một tạo khoảng cách"
Em có biết khi nào mình xa nhau không?
1 năm, 7 tháng, 19 ngày.
Có biết rằng trong những ngày dài không điểm dừng, tôi vẫn luôn nhớ về em, một cô gái Hà Nội ngọt ngào và thanh thuần. Em đã từng ích kỉ nói rằng em muốn làm tuổi thanh xuân của anh, nhưng chắc em cũng chẳng biết được rằng từ rất lâu, rất lâu về trước anh đã mặc định em là tương lai.
Xuân, hạ, thu, đông, em đã từng nói sẽ mãi yêu mãi yêu một Hà Nội vừa đông đúc ồn ào nhưng lại ấm áp,nhiệt thành. Và em cũng nói em yêu anh, yêu anh.
Xuân.
Em mặc một chiếc áo dài đỏ, đi chúc tết khắp phố phường với nụ cười luôn nở trên môi. Nhận những lời chúc hạnh phúc... mãi mãi.
Hạ.
Em ngồi trên cát, ngắm nhìn biển xanh mây trắng. Nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng sóng vừa gần vừa xa. Em bảo sau này nhất định sẽ sống gần biển, vì em chót sa vào khoảng xanh rộng lớn này mất rồi.
Thu.
Em dạo quanh Hồ Gươm với những bước chậm rãi. Chậm đến mức như thể đang cố nhớ hết cái thu se se lạnh đậm mùi hoa sữa nơi Hà Nội phồn hoa. Em nói rằng, em sợ, em quên mất.
Đông.
Em mặc một chiếc cardigan len màu sữa với chiếc mũ len tôi mua tặng, nằm trên chiếc giường trắng im lặng ngước mắt nhìn ra cửa sổ đã đóng. Đáy mắt em tĩnh, tôi không biết lúc đó em đã tâm sự với trời cao kia điều gì mà chỉ nói một câu rằng, em đã biết một Hà Nội thơ trong suốt năm dài tháng rộng. Em không nỡ, không nỡ rời xa nó. Anh biết đấy, em không nỡ... rời xa anh.
Tình yêu của em vừa ấm áp, nhiệt thành lại vừa trong sáng, chân thật.
Nhưng rồi, em vẫn phải đi, bỏ lại anh, bỏ lại Hà Nội, bỏ lại một em đã rất thanh thuần.
Hà Nội, ngày 23/9/2019
Woony
*Bài viết còn được đăng tại nick instagram: blogcuachungminh. Nếu các bạn hứng thú có thể gửi gắm những điều tâm sự, lắng nghe những câu chuyện qua lăng kính ngoài kia. Tớ rất muốn nghe nhiều câu chuyện trên đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook