Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé
-
Chương 1
“Chúng ta ly hôn đi”
Người đàn ông cao quý, kiêu ngạo, ánh mắt chẳng chút tình cảm, liếc nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Tôi sẽ bồi thường cho cô. Cô muốn tiền, công việc, thậm chí tìm bác sĩ tốt nhất cho mẹ cô, tôi đều có thể giúp cô” Anh nói một cách dửng dưng.
Lạc Thanh Du cố kìm nước mắt trong tuyệt vọng.
Ngày đó, vợ chưa cưới của Chiến Hàn Quân đào hôn, để ứng phó với giới truyền thông, tạm thời bắt cô làm cô dâu thay thế. Anh nghĩ cô không thể cưỡng lại sức cám dỗ của cái danh mợ Chiến. Chỉ có Lạc Thanh Du biết cô lấy anh, chỉ muốn thành toàn tâm nguyện yêu anh suốt hai kiếp.
Anh sẽ không bao giờ biết cô yêu anh nhiều như thế nào.
“Tôi lấy anh, không phải vì tiền” Trước mặt anh, vì yêu quá sâu đậm, nên lúc nào cũng hèn mọn.
Đôi mất sâu thắm của người đàn ông ánh lên một nụ cười giễu cợt.
Hai người không quen biết lấy nhau, không phải vì tiền thì còn có thể vì gì? “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Nếu cô không có yêu cầu gì đặc biệt, ngày mai tôi sẽ bảo luật sư mang đơn ly hôn đến gặp cô” Người đàn ông uống cạn ly cà phê, sau đó đặt ly xuống bàn, quay người lên tầng.
Ánh mắt Lạc Thanh Du rơi vào ly cà phê, trên khuôn mặt rụt rè dần dần lộ ra vẻ không cam lòng và quật cường.
Gió qua để lại tiếng, nhạn quá để lại dấu! Đã từng yêu anh đến tan nát cối lòng hai lần, sao có thể cam lòng hạ màn rời sân Nửa tiếng sau.
Lạc Thanh Du lên tầng “Chồng!” Cô cẩn trọng đứng trước cửa, rụt rè gọi Ánh mắt Chiến Hàn Quân đang chăm chú vào tài liệu, khi nghe thấy tiếng “chồng” của cô, anh không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên, thâm trầm nhìn cô chăm chú.
Kết hôn một năm, anh chưa bao giờ cho phép.
cô gọi anh là chồng, trước giờ cô vẫn luôn tuân theo, không ngờ định ly hôn, dũng khí của cô lại thả sức vùng lên.
“Nói.
Lạc Thanh Du nói: “Tôi có thể ly hôn. Tôi không cần nhà hay tiền, tôi chỉ muốn một đứa bé” Mặc dù giong nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sự quật cường.
Khóe mắt Chiến Hàn Quân khẽ nhíu, hừ, xem ra 1o gan hơn nhiều đấy.
“Tôi và cô? Không thể nào” Trong giọng điệu lộ rõ sự chán ghét Lạc Thanh Du ước chừng thời gian, thuốc mà cô bỏ vào ly của anh chắc không bao lâu nữa sẽ phát huy tác dụng, đúng không? “Dù gì chúng ta cũng từng là vợ chồng, cứ cho kịch tàn người tan, tôi cũng phải nhận được lợi ích gì chứt’ Lạc Thanh Du không từ bỏ, xương sống thắng tắp, thái độ hèn mọn trở nên cứng rằn.
Chiến Hàn Quân khẽ nhướng mày, rất tốt, cừu nhỏ cuối cùng cũng lộ ra đuôi cáo rồi sao? “Lạc Thanh Du, đừng có dùng trò lạt mềm buộc chặt với tôi. Những thứ tôi cho cô sẽ không khiến cô bị thiệt. Nếu cô quá tham lam, thì một xu cũng không có đâu!” “Anh Quân, ta đã nói là tôi không cần tiên” Lạc Thanh Du lại nhấn mạnh, thái độ đoạn tuyệt, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh: “Tôi muốn mượn anh một thứ” ” Chiến Hàn Quân cau mày, có chút mất kiên nhắn. Lúc này, anh đột nhiên cảm thấy trong người có chút nóng khác thường.
“Lạc Thanh Du, cô dám bỏ thuốc tôi?” Chiến Hàn Quân đột nhiên hiểu được ý của cô, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên trầm xuống, như bị phủ trong lớp.
tuyết ngàn năm không tan.
‘Vẻ mặt Lạc Thanh Du điềm tĩnh, không thừa.
nhận hay phủ nhận, mím nhẹ môi mỏng, không hốt hoảng, không vội vàng cởi sạch quần áo trên người, đi về phía trước dán lên…
Chiến Hàn Quân rõ ràng muốn kháng cự, nhưng nhu cầu thể xác mãnh liệt khiến anh buộc phải siết cô vào trong lòng Ma quỷ phong ấn trong cơ thể kêu gào đưa anh 1a từ thung lũng tối tăm đến đỉnh trời cao rộng.
Một đêm xuân sắc, quấn quýt triền miên.
Sáng sớm, ánh ban mai yếu ớt xuyên qua tấm lụa mỏng màu ngà phủ xuống nền phòng bãng đá cẩm thạch.
Trên giường, người đàn ông tỉnh táo mở mắt, khuôn mặt tuấn tú như tạc từ băng lộ ra khí chất cao quý, quyến rũ Tối hôm qua, cảnh anh và Lạc Thanh Du mây.
mưa tràn vào tâm trí, Chiến Hàn Quân giật mình ngồi bật dậy.
‘Vén chăn đệm lên, mấy giọt máu đỏ đỏ tường trên chiếc ga trải giường trầng muốt như đóa hoa.
nở rộ nơi băng tuyết, đẹp đế lạ thường.
Sắc mặt Chiến Hàn Quân lập tức lạnh đi Chết tiệt, Lạc Thanh Du dám tính kế với anh? Đôi chân thon thả đều đặn rơi xuống đất, lúc mặc áo choàng tâm vào, vô tình quét phải thứ gì đó trên chiếc tủ đầu giường xuống đất Chiến Hàn Quân cúi xuống nhặt lên, là một tấm thẻ ngân hàng và một tin nhần tú lệ.
trong thẻ ngân hàng là tiền thù lao cho tối qua. Từ giờ tôi và anh không nợ nần gì nhau! Tạm biệt” Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông vốn đã hầm hầm, giờ lại càng thêm dữ dẫn.
“Lạc Thanh Du!” Thanh âm như tiếng cello êm dịu phá ngang bầu trời, như pháo thuốc nổ tung, đến cả tòa nhà cũng run theo.
Cô ta dám coi anh như trai bao? Còn dám dùng tiền của anh ta để làm nhục anh.
Những ngón tay thon dài như ngọc của Chiến Hàn Quân cuộn lại, siết chặt, vì dùng lực mà mất đi huyết sắc.
“Lạc Thanh Du, cô nên cầu nguyện đừng để rơi vào tay tôi!” Ở phía đông thành phố, trong một căn nhà cho.
thuê hẻo lánh.
Lạc Thanh Du nằm trên ghế sô pha vải giản dị, tay cầm quả táo cần dở, nhưng lại nhìn chảm chằm vào màn hình TV.
Người dẫn chương trình cầm bức ảnh đen trắng của cô lên, nghiêm trang giải thích: “Mợ chủ nhà họ Chiến, Lạc Thanh Du mấy hôm.
trước đã bỏ nhà đi. Tất cả các máy quay an ninh đều không phát hiện hành tung của cô khách sạn và nhà trọ toàn thành phố cũng không lưu lại chứng minh thư. Nếu có ai biết được tung ích của cô ấy, xin vui lòng gọi vào số điện thoại đang hiển thị trên màn hình, tiền thưởng là ba tỷ đồng” Lạc Thanh Du tức giận ném lõi táo lên TY.
“Tôi vẫn chưa chết đâu. Chiến Hàn Quân, anh dùng di ánh để tìm tôi là có ý gì?” Ngay sau đó nở nụ cười tự đắc: ‘Muốn bắt tôi, kiếp sau đi” Lạc Thanh Du vuốt ve khuôn mặt rất khác so với trong di ảnh, lời thốt ra tự tin phi thường.
Chiến Hàn Quân chỉ biết cô là con gái ngoài giá thú của Lạc Sơn, thuở nhỏ lớn lên ở một ngôi làng miền núi lạc hậu, vì vậy anh ta coi thường cô, cho răng cô là một cô gái nhà quê dốt nát, thô tục.
Nhưng anh ta không biết, cô đã sống hai kiếp Kiếp trước, cô là Nghiêm Linh Trang, trưởng nữ nhà họ Nghiêm, một trong bốn gia tộc nức tiếng ở Phong Châu, thành tích học tập xuất sắc, không chỉ là sinh viên xuất sắc khoa an ninh mạng của học viện Thăng Long, mà còn xuất thân từ gia đình.
danh giá, tiếng thơm vang dội, đa tài lại đa nghệ.
Kỹ năng hóa trang của cô tỉnh xảo cao siêu đạt tới trình độ có thể hóa thành người khác.
Vào ngày rời khỏi nhà họ Chiến, sau khi hóa trang cẩn thận, thành công tránh được tất cả máy.
quay giám sát của biệt thự.
Chiến Hàn Quân nghĩ muốn tìm được cô dễ thế do Mười tháng sau Trong căn phòng đi thuê, Lạc Thanh Du hạ sinh ba em bé đáng yêu.
Nhìn mấy bé con trắng nõn, mềm mại trong nôi, hai nam, một nữ, Lạc Thanh Du ngơ ngẩn.
Mười tháng liền, tin tức tìm kiếm cô chưa từng dừng lại.
Một người kiêu ngạo như Chiến Hàn Quân, bị cô tính kế đến mức độ như vậy, chắc sẽ thù cả đời.
Nếu như bị anh ta bắt, Lạc Thanh Du có thể tưởng tượng ra kết cục của mình, sợ rằng sẽ bị anh ta ném xuống biển cho cá mập ăn, như vậy cũng chưa chắc gỡ được mối hận trong lòng anh ta! Giờ đã có con rồi, cô không thể nào cứ sống ẩn dật thế được.
Lạc Thanh Du suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định – nén đau dứt bỏ thứ mình thương yêu, trộm lấy bình an nửa đời sau.
Người đàn ông cao quý, kiêu ngạo, ánh mắt chẳng chút tình cảm, liếc nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Tôi sẽ bồi thường cho cô. Cô muốn tiền, công việc, thậm chí tìm bác sĩ tốt nhất cho mẹ cô, tôi đều có thể giúp cô” Anh nói một cách dửng dưng.
Lạc Thanh Du cố kìm nước mắt trong tuyệt vọng.
Ngày đó, vợ chưa cưới của Chiến Hàn Quân đào hôn, để ứng phó với giới truyền thông, tạm thời bắt cô làm cô dâu thay thế. Anh nghĩ cô không thể cưỡng lại sức cám dỗ của cái danh mợ Chiến. Chỉ có Lạc Thanh Du biết cô lấy anh, chỉ muốn thành toàn tâm nguyện yêu anh suốt hai kiếp.
Anh sẽ không bao giờ biết cô yêu anh nhiều như thế nào.
“Tôi lấy anh, không phải vì tiền” Trước mặt anh, vì yêu quá sâu đậm, nên lúc nào cũng hèn mọn.
Đôi mất sâu thắm của người đàn ông ánh lên một nụ cười giễu cợt.
Hai người không quen biết lấy nhau, không phải vì tiền thì còn có thể vì gì? “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Nếu cô không có yêu cầu gì đặc biệt, ngày mai tôi sẽ bảo luật sư mang đơn ly hôn đến gặp cô” Người đàn ông uống cạn ly cà phê, sau đó đặt ly xuống bàn, quay người lên tầng.
Ánh mắt Lạc Thanh Du rơi vào ly cà phê, trên khuôn mặt rụt rè dần dần lộ ra vẻ không cam lòng và quật cường.
Gió qua để lại tiếng, nhạn quá để lại dấu! Đã từng yêu anh đến tan nát cối lòng hai lần, sao có thể cam lòng hạ màn rời sân Nửa tiếng sau.
Lạc Thanh Du lên tầng “Chồng!” Cô cẩn trọng đứng trước cửa, rụt rè gọi Ánh mắt Chiến Hàn Quân đang chăm chú vào tài liệu, khi nghe thấy tiếng “chồng” của cô, anh không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên, thâm trầm nhìn cô chăm chú.
Kết hôn một năm, anh chưa bao giờ cho phép.
cô gọi anh là chồng, trước giờ cô vẫn luôn tuân theo, không ngờ định ly hôn, dũng khí của cô lại thả sức vùng lên.
“Nói.
Lạc Thanh Du nói: “Tôi có thể ly hôn. Tôi không cần nhà hay tiền, tôi chỉ muốn một đứa bé” Mặc dù giong nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sự quật cường.
Khóe mắt Chiến Hàn Quân khẽ nhíu, hừ, xem ra 1o gan hơn nhiều đấy.
“Tôi và cô? Không thể nào” Trong giọng điệu lộ rõ sự chán ghét Lạc Thanh Du ước chừng thời gian, thuốc mà cô bỏ vào ly của anh chắc không bao lâu nữa sẽ phát huy tác dụng, đúng không? “Dù gì chúng ta cũng từng là vợ chồng, cứ cho kịch tàn người tan, tôi cũng phải nhận được lợi ích gì chứt’ Lạc Thanh Du không từ bỏ, xương sống thắng tắp, thái độ hèn mọn trở nên cứng rằn.
Chiến Hàn Quân khẽ nhướng mày, rất tốt, cừu nhỏ cuối cùng cũng lộ ra đuôi cáo rồi sao? “Lạc Thanh Du, đừng có dùng trò lạt mềm buộc chặt với tôi. Những thứ tôi cho cô sẽ không khiến cô bị thiệt. Nếu cô quá tham lam, thì một xu cũng không có đâu!” “Anh Quân, ta đã nói là tôi không cần tiên” Lạc Thanh Du lại nhấn mạnh, thái độ đoạn tuyệt, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh: “Tôi muốn mượn anh một thứ” ” Chiến Hàn Quân cau mày, có chút mất kiên nhắn. Lúc này, anh đột nhiên cảm thấy trong người có chút nóng khác thường.
“Lạc Thanh Du, cô dám bỏ thuốc tôi?” Chiến Hàn Quân đột nhiên hiểu được ý của cô, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên trầm xuống, như bị phủ trong lớp.
tuyết ngàn năm không tan.
‘Vẻ mặt Lạc Thanh Du điềm tĩnh, không thừa.
nhận hay phủ nhận, mím nhẹ môi mỏng, không hốt hoảng, không vội vàng cởi sạch quần áo trên người, đi về phía trước dán lên…
Chiến Hàn Quân rõ ràng muốn kháng cự, nhưng nhu cầu thể xác mãnh liệt khiến anh buộc phải siết cô vào trong lòng Ma quỷ phong ấn trong cơ thể kêu gào đưa anh 1a từ thung lũng tối tăm đến đỉnh trời cao rộng.
Một đêm xuân sắc, quấn quýt triền miên.
Sáng sớm, ánh ban mai yếu ớt xuyên qua tấm lụa mỏng màu ngà phủ xuống nền phòng bãng đá cẩm thạch.
Trên giường, người đàn ông tỉnh táo mở mắt, khuôn mặt tuấn tú như tạc từ băng lộ ra khí chất cao quý, quyến rũ Tối hôm qua, cảnh anh và Lạc Thanh Du mây.
mưa tràn vào tâm trí, Chiến Hàn Quân giật mình ngồi bật dậy.
‘Vén chăn đệm lên, mấy giọt máu đỏ đỏ tường trên chiếc ga trải giường trầng muốt như đóa hoa.
nở rộ nơi băng tuyết, đẹp đế lạ thường.
Sắc mặt Chiến Hàn Quân lập tức lạnh đi Chết tiệt, Lạc Thanh Du dám tính kế với anh? Đôi chân thon thả đều đặn rơi xuống đất, lúc mặc áo choàng tâm vào, vô tình quét phải thứ gì đó trên chiếc tủ đầu giường xuống đất Chiến Hàn Quân cúi xuống nhặt lên, là một tấm thẻ ngân hàng và một tin nhần tú lệ.
trong thẻ ngân hàng là tiền thù lao cho tối qua. Từ giờ tôi và anh không nợ nần gì nhau! Tạm biệt” Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông vốn đã hầm hầm, giờ lại càng thêm dữ dẫn.
“Lạc Thanh Du!” Thanh âm như tiếng cello êm dịu phá ngang bầu trời, như pháo thuốc nổ tung, đến cả tòa nhà cũng run theo.
Cô ta dám coi anh như trai bao? Còn dám dùng tiền của anh ta để làm nhục anh.
Những ngón tay thon dài như ngọc của Chiến Hàn Quân cuộn lại, siết chặt, vì dùng lực mà mất đi huyết sắc.
“Lạc Thanh Du, cô nên cầu nguyện đừng để rơi vào tay tôi!” Ở phía đông thành phố, trong một căn nhà cho.
thuê hẻo lánh.
Lạc Thanh Du nằm trên ghế sô pha vải giản dị, tay cầm quả táo cần dở, nhưng lại nhìn chảm chằm vào màn hình TV.
Người dẫn chương trình cầm bức ảnh đen trắng của cô lên, nghiêm trang giải thích: “Mợ chủ nhà họ Chiến, Lạc Thanh Du mấy hôm.
trước đã bỏ nhà đi. Tất cả các máy quay an ninh đều không phát hiện hành tung của cô khách sạn và nhà trọ toàn thành phố cũng không lưu lại chứng minh thư. Nếu có ai biết được tung ích của cô ấy, xin vui lòng gọi vào số điện thoại đang hiển thị trên màn hình, tiền thưởng là ba tỷ đồng” Lạc Thanh Du tức giận ném lõi táo lên TY.
“Tôi vẫn chưa chết đâu. Chiến Hàn Quân, anh dùng di ánh để tìm tôi là có ý gì?” Ngay sau đó nở nụ cười tự đắc: ‘Muốn bắt tôi, kiếp sau đi” Lạc Thanh Du vuốt ve khuôn mặt rất khác so với trong di ảnh, lời thốt ra tự tin phi thường.
Chiến Hàn Quân chỉ biết cô là con gái ngoài giá thú của Lạc Sơn, thuở nhỏ lớn lên ở một ngôi làng miền núi lạc hậu, vì vậy anh ta coi thường cô, cho răng cô là một cô gái nhà quê dốt nát, thô tục.
Nhưng anh ta không biết, cô đã sống hai kiếp Kiếp trước, cô là Nghiêm Linh Trang, trưởng nữ nhà họ Nghiêm, một trong bốn gia tộc nức tiếng ở Phong Châu, thành tích học tập xuất sắc, không chỉ là sinh viên xuất sắc khoa an ninh mạng của học viện Thăng Long, mà còn xuất thân từ gia đình.
danh giá, tiếng thơm vang dội, đa tài lại đa nghệ.
Kỹ năng hóa trang của cô tỉnh xảo cao siêu đạt tới trình độ có thể hóa thành người khác.
Vào ngày rời khỏi nhà họ Chiến, sau khi hóa trang cẩn thận, thành công tránh được tất cả máy.
quay giám sát của biệt thự.
Chiến Hàn Quân nghĩ muốn tìm được cô dễ thế do Mười tháng sau Trong căn phòng đi thuê, Lạc Thanh Du hạ sinh ba em bé đáng yêu.
Nhìn mấy bé con trắng nõn, mềm mại trong nôi, hai nam, một nữ, Lạc Thanh Du ngơ ngẩn.
Mười tháng liền, tin tức tìm kiếm cô chưa từng dừng lại.
Một người kiêu ngạo như Chiến Hàn Quân, bị cô tính kế đến mức độ như vậy, chắc sẽ thù cả đời.
Nếu như bị anh ta bắt, Lạc Thanh Du có thể tưởng tượng ra kết cục của mình, sợ rằng sẽ bị anh ta ném xuống biển cho cá mập ăn, như vậy cũng chưa chắc gỡ được mối hận trong lòng anh ta! Giờ đã có con rồi, cô không thể nào cứ sống ẩn dật thế được.
Lạc Thanh Du suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định – nén đau dứt bỏ thứ mình thương yêu, trộm lấy bình an nửa đời sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook