Vương Tiểu Thiên đi lại, mặt sầm sì, mắt liếc cái máy tính bảng Tiêu Ngọc Hoành để trên bàn một cái, căn bản còn chẳng thèm mở máy luôn.

Quả nhiên vẫn là dọa cậu. Vương Tiểu Thiên bất lực ngồi xuống ghế, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu Tiêu Ngọc Hoành báo cảnh sát thật, hậu quả nghiêm trọng nhất mà cậu phải đối mặt chính là ngồi tù, mà cậu thì không dám đem nửa đời sau của mình ra đánh cược.

Móc điện thoại cướp được từ trong túi áo ra trả lại Tiêu Ngọc Hoành, Vương Tiểu Thiên lại bỏ ba lô xuống, sau đó lấy một cuốn sổ ra, hai tay dâng lên.

“Đồ trộm được đều ghi trong này, một đồng cũng không thiếu.” Vương Tiểu Thiên xoắn xuýt nói: “Hi vọng cậu đừng báo cảnh sát.”

“…Không báo đâu.” Tiêu Ngọc Hoành biết mình dọa cậu sợ rồi, bèn an ủi: “Tôi chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với anh thôi, anh đừng tránh né.”

Vương Tiểu Thiên nghĩ nghĩ rồi lại lấy bút ra: “Được, chúng ta nói chuyện rõ ràng, lập biên bản.”

Tiêu Ngọc Hoành nhìn ra cậu không hề muốn nói chuyện tình cảm với mình, chỉ muốn giải quyết vụ hack nick cho xong, thế là ngẫm nghĩ rồi quyết định làm theo ý cậu, đằng nào thì Vương Tiểu Thiên cũng biết hắn thích cậu rồi, như vậy sau này hắn cũng tiện theo đuổi, cũng không nôn nóng bắt cậu nhất định phải chấp nhận mình ngay.

Có thể dễ dàng nắm trong tay thì cậu đã chẳng phải “hoa trên non cao” rồi.

Tiêu Ngọc Hoành bèn nói: “Đồ tôi có thể tặng anh hết, đằng nào tôi cũng định làm một bộ trang bị cho anh, giờ cùng lắm chỉ tự làm lại bộ mới thôi, nhưng để bồi thường, tôi hi vọng anh có thể tiếp tục chơi game với tôi, đương nhiên quan hệ tình duyên trong game tôi cũng không muốn xóa, trước đây thế nào, sau này vẫn như thế đó.

Vương Tiểu Thiên lại không muốn: “Không, vô duyên vô cớ, tôi dựa vào cái gì mà nhận những thứ này của cậu? Đồ cậu lấy về hết đi, cậu không thiệt, tôi cũng chẳng mất, hai chúng ta đôi bên rõ ràng, sau này không liên quan gì nhau nữa.”

Tiêu Ngọc Hoành im lặng nghe, sau đó hỏi tiếp: “Vậy sau khi trả tôi số đồ này thì sao? Anh còn chơi với tôi nữa không?”

Điều hắn quan tâm chỉ có cái này, Vương Tiểu Thiên nhất quyết đòi trả hắn cũng được, sau này hắn tặng cậu trang bị là xong, như nhau cả.

Vương Tiểu Thiên nhíu mày nghĩ nghĩ, thực ra trong lòng cũng không nỡ, dù gì cũng chơi gần nửa năm rồi, nhưng nghĩ đến việc học làm trọng, cũng không muốn dây dưa tình cảm với Tiêu Ngọc Hoành, thế là dằn lòng nói: “Không chơi nữa, trả đồ cho cậu xong thì sẽ bỏ game.”

Tiêu Ngọc Hoành nghe xong thì không chịu: “Không được, yêu cầu của tôi chỉ có một, anh vẫn làm bà xã tôi chơi với tôi.”

Vương Tiểu Thiên bực mình nói: “Đồ trả cho cậu rồi thì tôi không nợ cậu cái gì nữa, không có nghĩa vụ chơi với cậu.”

Tiêu Ngọc Hoành thấy thái độ cậu kiên quyết, không hề có một chút lưu luyến nào với hắn, bất giác cau mày, thế là ngẫm nghĩ rồi cười, vui vẻ nói: “Được, cứ theo ý anh, đồ trả tôi, có điều cái vòng tay bản giới hạn của tôi bị anh bán rồi, tôi không cần anh trả vàng, tôi cũng chẳng thiếu vàng, tôi chỉ cần anh trả tôi một cái y hệt, còn nữa, tôi mặc kệ anh vì trả thù hay là vì muốn chơi tôi, đằng nào thì anh đóng giả làm con gái khiến tôi động lòng với anh, là lừa gạt tình cảm của tôi, thế nên theo như quy tắc ăn miếng trả miếng, tôi muốn anh trả tôi một phần tình cảm. Sao, công bằng chứ?”

Tiêu Ngọc Hoành nói rất rõ ràng, Vương Tiểu Thiên nghe xong hình như cũng không phản bác được gì, nhưng cậu chắc chắn không thể đồng ý với hắn, thế là nghiêm mặt nghĩ một hồi mới thương lượng với hắn: “Được, tôi sẽ cố gắng tìm lại cái vòng tay bản giới hạn đó trả cậu, nhưng tình cảm thì tôi sẽ không trả, cậu đã biết từ lâu rồi không phải sao? Tôi cũng bị cậu chơi hai tháng trời, chúng ta hòa nhau.”

“Tôi không chơi anh, tôi chỉ phối hợp với anh thôi, là anh chơi tôi mà.” Tiêu Ngọc Hoành không đồng ý, bắt đầu vô lại: “Mặc kệ, anh khiến tôi động lòng rồi, phải đền tình cảm cho tôi.”

Vương Tiểu Thiên phát cáu rồi, bèn mất kiên nhẫn mà nói: “Cậu muốn tôi trả thế nào? Tôi cũng đâu phải gay.”

“Sao lại không phải?” Tiêu Ngọc Hoành cười với cậu: “Anh toàn đỏ mặt với tôi thôi mà.”

Vương Tiểu Thiên nổi sùng, không thừa nhận: “Bố trời sinh mặt hồng hào bóng láng, đỏ mặt cục cứt! Không có! Với cả tôi nam tính thế này sao có thể cong được?”

Tiêu Ngọc Hoành nhìn thẳng vào cậu, im lặng một hồi rồi nói như thật: “Tôi thấy… cũng không thẳng lắm.”

“Phì!” Vương Tiểu Thiên càng xấu hổ hơn, tay vỗ bàn một cái rồi chửi: “Chính cậu cong rồi thì nhìn ai mà chẳng không thẳng! Đằng nào thì đền tình cảm là không thể, bố nhiều nhất cũng chỉ trả phí tổn thất tinh thần thôi!”

Vương Tiểu Thiên đã lùi rất nhiều bước rồi, công đạo cũng không đòi, trang bị cũng trả rồi, giờ đến phí tổn thất tinh thần cũng đồng ý trả rồi, chỉ muốn giải quyết chuyện này cho chóng, sau đó chăm chỉ học hành, mau mau tốt nghiệp tránh cái tên này ra, không thì cứ lằng nhằng với hắn thế này… cậu sợ…

Vương Tiểu Thiên hạ mắt, ngực nặng trịch, có một số việc cậu không dám nghĩ, ví dụ như vì sao cậu có thể chấp nhận chuyện Tiêu Ngọc Hoành là gay dễ dàng như vậy, lại ví dụ như vì sao cậu dễ dàng kích động với hắn như thế, còn lý trí của cậu thì nói với cậu rằng, nên cắt đứt thì phải cắt đứt ngay.

Ánh mắt Vương Tiểu Thiên trở nên kiên định, cậu ngước mắt lên nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoành, lạnh lùng nói: “Tôi không kỳ thị đồng tính, nhưng tôi cảnh cáo cậu, cậu còn bám lấy tôi như thế, tôi chỉ có thể xin thầy quản lý chuyển ký túc với lý do quấy rối thôi!”

Thái độ này, câu nói này của Vương Tiểu Thiên lập tức khiến Tiêu Ngọc Hoành khó chịu, cho dù hắn biết rõ Vương Tiểu Thiên là người nói năng thẳng thắn, nhưng vẫn không nhịn được mà sầu não.

Tiêu Ngọc Hoành cũng không phải người hay giận, tính tình lòng dạ hắn dù không xếp hạng là tốt nhất học viện nhưng cũng có thể đứng trong ba vị trí đầu, hắn nhập học đã được một năm rưỡi gần như chưa từng nổi giận với ai, còn Vương Tiểu Thiên thì lại rất có năng lực chọc giận hắn.

“Bám? Quấy rối? Được lắm, nói cứ như mình vô tội ấy.” Tiêu Ngọc Hoành đứng dậy, hắn sầm mặt đi về phía Vương Tiểu Thiên, Vương Tiểu Thiên căng thẳng, thế là cũng định đứng dậy chạy đi, nhưng Tiêu Ngọc Hoành sải cái chân dài một phát, bàn tay túm lấy bả vai Vương Tiểu Thiên, ép cậu ngồi xuống ghế.

Vương Tiểu Thiên bị hắn đè trên ghế không thể chạy được, đành phải bất an nuốt nước bọt, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình thản.

“Cậu định làm gì?” Vương Tiểu Thiên lạnh lùng hỏi hắn.

“Anh nói xem?” Tiêu Ngọc Hoành cười lạnh hỏi vặn, mà người bình thường luôn ôn hòa giờ sầm mặt lại, sự lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể mạnh hơn người khác đến mấy lần.

Vương Tiểu Thiên không khỏi sợ sệt, bèn quyết định tiên hạ thủ vi cường, vung nắm đấm đánh về phía mặt Tiêu Ngọc Hoành, nhưng Tiêu Ngọc Hoành phản ứng rất nhanh, nhanh nhẹn gọn gàng đỡ lấy nắm tay cậu bẻ ngoặt một cái, Vương Tiểu Thiên liền đau đến quéo mặt.

Cổ tay sắp gãy rồi! Vương Tiểu Thiên đau không chịu được, há hốc miệng, cũng may Tiêu Ngọc Hoành buông tay cậu ra, nhưng không hề lùi lại.

“…Quân tử động khẩu không động thủ.” Vương Tiểu Thiên vừa xoa cổ tay vẫn đau mãi không thôi, vừa căng thẳng nói, quên luôn rõ ràng là cậu vung nắm đấm trước: “Tôi trả cậu phí tổn thất tinh thần, sau này cũng không trêu chọc cậu nữa, như vậy vẫn không được sao?”

Tuy chịu thua không phải phong cách của cậu, nhưng tình hình trước mắt không cần phải để bản thân ăn hành nữa, Vương Tiểu Thiên quyết định tạm thời tránh mũi dao đã.

“Không được.” Hai tay Tiêu Ngọc Hoành ấn lên vai cậu, từ từ cúi người xuống.

Vương Tiểu Thiên trợn to mắt, thấy hắn càng lúc càng gần lại liền bất an vung một nắm đấm nữa, sau đó…

“Oa!” Vương Tiểu Thiên hét một tiếng thảm thiết, hai tay đều “tàn rồi”.

Lúc này mặt Tiêu Ngọc Hoành đã áp sát ngay trước mắt Vương Tiểu Thiên, Vương Tiểu Thiên đánh không lại, cũng không tránh được, đành phải mở to mắt căng thẳng nhìn hắn, ngực nhấp nhô kịch liệt.

“Cậu rốt cuộc là muốn thế nào?” Vương Tiểu Thiên cau mày hỏi.

“Tôi không muốn phí tổn thất tinh thần… tôi muốn em.” Tiêu Ngọc Hoành nhìn cậu từ khoảng cách gần, cứ cúi người như thế mà giam cậu trên cái ghế.

“Bố là con trai!” Vương Tiểu Thiên lớn tiếng nhắc nhở hắn, bị hắn đè thế này rất là khó chịu.

“Tôi biết… tôi còn rõ ràng hơn em.” Tiêu Ngọc Hoành thấp giọng nói, ánh mắt trở nên phức tạp: “Tôi đã từng trăn trở mãi chuyện ấy, tuy rằng em không tin…”

Hắn nói xong bèn vươn tay nắm lấy cằm Vương Tiểu Thiên, ép cậu nhìn thẳng vào mình: “Em phủ nhận tình cảm của tôi cũng được, đến tình cảm của chính em mà cũng muốn phủ nhận luôn sao?”

“Tôi không có!” Vương Tiểu Thiên lớn tiếng cãi, rất xấu hổ: “Tôi đã bảo tôi là thẳng rồi mà! Cậu đừng có vì bị tôi từ chối mà thẹn quá hóa giận được không?”

“Thẹn quá hóa giận?” Tiêu Ngọc Hoành nheo mắt, càng rướn đầu sát Vương Tiểu Thiên hơn mấy phần, làm cậu sợ đến mức vội vàng rụt ra đằng sau tránh.

“Hay, hay là cậu đánh tôi đi! Đánh tôi một trận thật đã vào!” Mặt hai người thực sự quá gần rồi, khiến Vương Tiểu Thiên quyết định lùi một bước: “Hoặc là… hoặc là đánh mông tôi… nói chung là… đừng thế này…”

“Thế nào?” Tiêu Ngọc Hoành biết thừa còn hỏi: “Như này?”

Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Ngọc Hoành bèn đột ngột hôn Vương Tiểu Thiên, Vương Tiểu Thiên hít một hơi khí lạnh, trợn tròn mắt ngơ ngẩn nhìn hắn, má đỏ ửng, người khô nóng, sau đó quay ngoắt đầu đi, tránh né.

Tim đập như muốn nổ tung, thậm chí khiến Vương Tiểu Thiên cảm thấy đau.

Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu tránh cũng không để tâm mà hôn lên gò má đỏ nhừ của cậu, sau đó lại muốn hôn cậu, Vương Tiểu Thiên đã không thể quay đi đâu được nữa, thấy hai người lại sắp hôn, cậu nhắm mắt, nước mắt rơi xuống.

“Đừng như vậy… xin lỗi, tôi sai rồi… cậu đừng thế này…” Vương Tiểu Thiên cũng không hiểu vì sao mình lại khóc, thích? Hay là không thích? Chính cậu cũng không hiểu, cậu chỉ biết hai người làm thế này là không đúng, thế nên cậu chọn xin tha: “Tôi xin lỗi, tôi quá ham muốn báo thù, đều là lỗi của tôi… cậu đừng thế này… cậu đánh tôi đi, tôi thà bị cậu đánh còn hơn, thật đấy…”

Tiêu Ngọc Hoành dừng lại, cũng ngạc nhiên, thấy cơ thể Vương Tiểu Thiên run lên, nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt, không khỏi chột dạ.

“Ôi…” Tiêu Ngọc Hoành than một tiếng, rời khỏi người cậu, nói nhỏ một câu: “Quỷ nhát gan.”

Vương Tiểu Thiên nghe thấy hơi chói tai.

Tiêu Ngọc Hoành ngồi xuống bên cạnh, đưa hộp giấy ăn sang, Vương Tiểu Thiên bực mình gạt ra, dùng tay áo chính mình lau qua loa, chờ nước mắt ngừng chảy rồi mới phức tạp nhìn Tiêu Ngọc Hoành một cái, vốn định chửi mấy câu nhưng không biết vì sao mà không chửi ra được, loanh quanh một hồi bèn đứng dậy khỏi ghế.

“Tôi muốn về trường.” Cậu nói, mắt đỏ hoe cảnh giác nhìn Tiêu Ngọc Hoành.

“Ở lại đi.” Tiêu Ngọc Hoành nói, giờ trời cũng tối rồi.

“Tôi muốn về trường.” Vương Tiểu Thiên lặp lại, kiên trì: “Tôi tự bắt taxi về.”

Nói xong bèn cầm ba lô lên đi ra ngoài.

Tiêu Ngọc Hoành hết cách, đành phải đứng lên theo: “Thôi vậy, thế thì tôi cũng về.”

Vương Tiểu Thiên vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại thì hai người ở cùng phòng ký túc, trốn chuyến này cũng chẳng có tác dụng gì, với cả đi taxi từ đây về trường cũng phải mất chừng ba mươi tệ, giờ mới ngầm đồng ý.

Hai người im lặng lên xe, sau đó im lặng về trường, Vương Tiểu Thiên dần bình tĩnh lại, nghĩ đến ban nãy ở trong biệt thự bị người kia chòng ghẹo, mình thì khóc không có tiền đồ, lòng không khỏi tức tối nhưng lại không thể làm gì được người này, thế là ngẫm nghĩ rồi lấy cuốn sổ ra bắt đầu len lén viết.

Tiêu Ngọc Hoành đang lái xe cảm nhận được một luồng oán hận tỏa ra từ người bên cạnh, bắt đầu nghi ngờ cậu đang viết những câu nguyền rủa mình.

Có điều thấy cậu lấy lại tinh thần rồi thì yên tâm không ít.

Đến cổng trường, Vương Tiểu Thiên bèn đưa quyển sổ cho hắn xem, giờ Tiêu Ngọc Hoành mới biết là cậu viết giấy thỏa thuận.

Tiêu Ngọc Hoành đọc lướt, nội dung đại khái có ba điểm:

Một: Vương Tiểu Thiên trả trang bị trộm được cho hắn, sau đó hắn không báo cảnh sát nữa.

Hai: Vương Tiểu Thiên trả hắn năm nghìn tệ phí tổn thất tinh thần, sau này hắn không được quấy rối cậu nữa.

Ba: Tiêu Ngọc Hoành thay cậu giữ bí mật hack nick và giả gái, còn Vương Tiểu Thiên giữ bí mật vụ hắn là gay.

Hai người từ giờ không ai nợ ai.

Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ rồi gạch chỗ “5000” phí tổn thất tinh thần đi, sửa thành “5201314”, lại sửa mấy chữ “không được quấy rối” thành “không tính hiềm khích trước kia”, giờ mới ký tên mình vào.

Mắt Vương Tiểu Thiên sắp lọt khỏi tròng, thò tay định cướp tờ giấy thỏa thuận lại, nhưng Tiêu Ngọc Hoành cao to chân tay dài, Vương Tiểu Thiên sống chết cũng không cướp lại được, đành phải bạnh mặt ngồi một chỗ sầm sì lườm hắn.

“Thỏa thuận này tôi không đồng ý.” Vương Tiểu Thiên lạnh lùng nói, phí tổn thất tinh thần “5201314”? Năm triệu hai trăm linh một nghìn ba trăm mười bốn tệ? Sao hắn không đi ăn cướp luôn đi?

Tiêu Ngọc Hoành cũng thẳng thắn: “Cho em ba lựa chọn, một, vào khám ngồi, hai, bị tôi làm, ba, làm theo thỏa thuận, tự em chọn đi.”

Vương Tiểu Thiên sầm mặt: “Nghĩ tôi dễ bắt nạt thế sao?”

Tiêu Ngọc Hoành không nói năng gì, lao thẳng sang Vương Tiểu Thiên, thò tay định lột quần cậu, Vương Tiểu Thiên hét ầm lên, sợ rồi.

“Tôi ký! Tôi ký!”

Tiêu Ngọc Hoành không lột quần cậu nữa, sau đó đưa bút sang, Vương Tiểu Thiên ấm ức kéo lại cái quần, lòng rất không tình nguyện, nhưng người bên cạnh đang nhìn chằm chằm, mà ban nãy cậu giãy giụa đã thử mở cửa xe, phát hiện bị khóa rồi, nếu cậu không ký thì không thể ra khỏi xe.

Thế là ký vào, nhưng thêm một dấu phẩy chỗ “5201314”, biến thành “520113,14”, con số này cậu có thể tạm thời chấp nhận được.

Tiêu Ngọc Hoành đương nhiên nhìn thấy cậu sửa nhưng không làm khó dễ nữa, xé tờ giấy thỏa thuận kia ra tự mình giữ, sau đó mới mở khóa cửa xe, thả Vương Tiểu Thiên xuống.

Vương Tiểu Thiên xuống xe rồi, có gan rồi, đạp vào bánh xe một cái thật mạnh rồi chửi ầm lên:

“Tiêu Ngọc Hoành! Đồ khốn nạn!”

Tiêu Ngọc Hoành cau mày, cũng không đáp lại mà bình thản xuống xe, làm Vương Tiểu Thiên sợ đến co cẳng chạy mất, lại vì hoảng hốt mà bị tuyết đọng làm trượt chân, ngã sml.

Tưởng sắp bị tóm rồi cơ, Vương Tiểu Thiên nằm trong đống tuyết quay đầu lại, phát hiện cậu trai cao gầy đẹp mã kia căn bản chẳng thèm đuổi theo cậu mà đang lấy đồ từ trong cốp xe ra.

Vương Tiểu Thiên tưởng là hành lý, kết quả định thần lại nhìn, là mấy chục hộp chocolate.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương