Vương Tiểu Thiên chạy nhanh, Tiêu Ngọc Hoành đuổi cũng nhanh, mà Vương Tiểu Thiên biết là không chạy được hắn bèn trốn ra sau sofa, căng thẳng nhìn Tiêu Ngọc Hoành.

“Cậu đuổi theo tôi làm gì?” Vương Tiểu Thiên rất căng thẳng.

“Hôn hôn ôm ôm thôi.” Tiêu Ngọc Hoành trả lời thẳng thắn, đằng nào cũng bị Vương Tiểu Thiên nhìn ra rồi, hắn cũng buông thả bản thân luôn.

Vương Tiểu Thiên trợn mắt: “Cậu nghĩ tôi sẽ để cậu hôn à?”

“Không phải tôi đang thử đây sao?” Tiêu Ngọc Hoành cách sofa mà cười với cậu, sau đó đột nhiên thò tay ra túm cậu, dọa Vương Tiểu Thiên vội lùi ra đằng sau.

“Cậu còn như thế là tôi hét lên đấy!” Vương Tiểu Thiên nuốt nước bọt, hơi sợ rồi, biết vạch trần Tiêu Ngọc Hoành sẽ làm hắn nổi điên thế này thì cậu đã không làm thế rồi, nhưng cứ nghĩ đến hắn biết thừa bí mật của mình, còn giấu mình chơi không biết bao lâu rồi, lòng thực sự vừa tức vừa không cam lòng, thế là nhất quyết bắt hắn phải nếm mùi hoang mang.

Kết quả người này chẳng hoảng chút nào mà còn rất cao hứng, khiến Vương Tiểu Thiên bên này chỉ muốn hộc máu.

Tiêu Ngọc Hoành cười: “Hét gì? Hét cưỡng hiếp à?”

Vương Tiểu Thiên đỏ nhừ mặt, tức đến ngứa cả răng, còn Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu quả thực sợ rồi, thế là không trêu nữa.

“Thôi vậy, đằng nào sau này cũng sẽ hôn được, anh đây không vội.” Tiêu Ngọc Hoành bình thản nói, lùi lại, tỏ vẻ mình không bắt cậu nữa.

Vương Tiểu Thiên hết lời để nói, cũng không biết tên này lấy tự tin ở đâu ra, bèn chửi: “Từ bỏ đi, cậu chỉ có phần rửa chân cho bố thôi.”

Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ rồi vui vẻ đồng ý: “Được thôi, ăn xong chúng ta vào phòng tắm, tôi không chỉ có thể rửa chân cho anh mà còn có thể chà lưng cho anh nữa.”

“…” Vương Tiểu Thiên tức nghẹn, cứ có cảm giác như có gì đó nghẹn lại trong ngực, không lên được cũng không xuống được.

Tiêu Ngọc Hoành lại quay vào bếp, chẳng mấy chốc đã bưng hai đĩa to ra, Vương Tiểu Thiên rướn đầu sang nhìn, được lắm, bít tết kìa, bên cạnh còn có mỳ Ý nữa, thậm chí còn có trứng rán chín một nửa và súp lơ.

Sắc này, hương này… Vương Tiểu Thiên nghi ngờ người từng làm thêm ở nhà hàng tây không phải cậu mà là Tiêu Ngọc Hoành.

“Không tệ chứ?” Tiêu Ngọc Hoành nhìn ra Vương Tiểu Thiên kinh ngạc và tán thưởng, thế là ra oai với cậu: “Gọi ông xã đi, tôi sẽ cho anh ăn.”

Vương Tiểu Thiên nhàn nhạt liếc hắn một cái, lấy bánh hành rán bọc trong hai lớp túi nilon từ trong ba lô ra, lại mở bình giữ nhiệt rót một cốc nước uống cùng.

Ông không thèm. Vương Tiểu Thiên hứ một tiếng, cũng may lúc chiều cậu ra khỏi nhà ăn sợ lúc học bị đói, thế là bỏ một tệ rưỡi mua cái bánh này, không thì giờ có khi để Tiêu Ngọc Hoành đắc ý thật.

“…” Tiêu Ngọc Hoành quả nhiên không ra oai nữa, đứng cạnh bàn ăn nhìn cậu, sau đó cười làm lành: “Tiểu Thiên, sang ăn đi.”

Vương Tiểu Thiên bình thản gặm bánh: “Không cần, tôi ăn đồ của tôi.”

“Ăn bánh sao no được?” Tiêu Ngọc Hoành hơi hối hận vì mình trêu high quá, không kịp phanh lại, kết quả chọc Vương Tiểu Thiên giận rồi: “Anh sang ăn cùng tôi đi mà? Anh xem tôi đã làm hai phần rồi.”

Vương Tiểu Thiên lạnh lùng liếc hắn một cái, vẫn không bị lay động, Tiêu Ngọc Hoành thấy không dỗ được cậu, thế là nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra.

“Alo, 110 ạ? Là thế này, bạn học tôi trộm đồ, giá trị 120 vạn…”

Vương Tiểu Thiên bật dậy khỏi sofa, cầm bánh hành xông thẳng đến với tốc độ khi chạy 100m, muốn cướp điện thoại của Tiêu Ngọc Hoành, còn Tiêu Ngọc Hoành thấy thế liền vội vàng quay mặt về phía cậu, giang hai tay ra, sau đó Vương Tiểu Thiên phát hiện không đúng, phanh gấp.

Tiêu Ngọc Hoành giang hai tay đứng đó, Vương Tiểu Thiên cúi người duy trì tư thế phanh gấp, sau đó nhìn điện thoại trong tay Tiêu Ngọc Hoành, màn hình đen sì, nào giống đang gọi điện.

Ánh mắt âm u nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoành, Vương Tiểu Thiên sầm mặt đứng thẳng người dậy, Tiêu Ngọc Hoành thấy không thể lừa cậu tự lao vào vòng tay mình được, cũng chẳng xấu hổ mà chủ động kéo chiếc ghế gỗ tinh xảo đẹp đẽ ra, cười làm tư thế mời: “Phòng trưởng thượng tọa.”

Tiếng phòng trưởng này làm Vương Tiểu Thiên hài lòng, giờ mới miễn cưỡng ngồi xuống trước bàn ăn, nhưng vẫn không thôi cảnh giác, mắt nhìn thẳng vào Tiêu Ngọc Hoành, chắc chắn hắn ngoan ngoãn đi ra phía đối diện mình ngồi mới cúi đầu nhìn đĩa bít tết trông rất ngon kia.

Ô, bít tết cắt thành hình trái tim luôn này. Vương Tiểu Thiên hơi kinh ngạc, đáy lòng cũng có cảm giác quái lạ, đến khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên.

Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu thích, lòng cũng vui hẳn, thế là để bầu không khí thoải mái hơn một chút, hắn bèn lấy một chai rượu vang từ trong tủ rượu ra.

Vương Tiểu Thiên nhìn thấy bèn mở miệng ngăn lại: “Tôi không uống rượu.”

“Ăn bít tết mà không uống rượu vang thì coi sao được?” Tiêu Ngọc Hoành mở nút chai ra, sau đó lừa Vương Tiểu Thiên: “Anh xem, nút chai cũng mở ra rồi, không uống hết thì mai sẽ bốc hơi hết đấy.”

Vương Tiểu Thiên bực mình nhìn hắn: “Cậu coi tôi là đồ ngốc à?”

Được rồi, lại không lừa được. Tiêu Ngọc Hoành đành im lặng tự rót cho mình, Vương Tiểu Thiên lại ngăn lại.

“Cậu cũng không được uống.” Vương Tiểu Thiên nghiêm túc nhìn hắn: “Tôi sợ cậu say rượu loạn tính.”

“…” Tiêu Ngọc Hoành không kìm được mà bật cười, tính cảnh giác này được lắm, cho 11 điểm, cho thêm một điểm không sợ cậu kiêu ngạo.

“Uống nước lọc thôi.” Vương Tiểu Thiên nói, đẩy bình giữ nhiệt của mình sang.

Tiêu Ngọc Hoành cũng không lèo nhèo, đóng nút chai rượu vang lại rồi cầm bình giữ nhiệt của Vương Tiểu Thiên sang, rót nước lọc vào ly chân cao của hai người.

Ly chân cao lại để uống nước lọc, đây mới thực sự là phong cách.

Hai người bắt đầu ăn, Vương Tiểu Thiên đã từng làm thêm ở nhà hàng tây nên biết cách dùng dao nĩa, chỉ tội không quen như dùng đũa, cậu cắt một miếng bít tết thử vị, ừm, thịt rất mềm rất xốp, rán vừa chín tới, mùi vị nước sốt cũng rất ngon.

Không tồi. Vương Tiểu Thiên ít khi ăn đồ tây nên ăn rất ngon lành, còn Tiêu Ngọc Hoành vừa nhìn cậu vừa thong thả ăn, thấy cậu ăn rất ngon miệng thì cũng rất hài lòng.

Sau đó Vương Tiểu Thiên ăn mãi ăn mãi liền phát hiện Tiêu Ngọc Hoành hầu như luôn nhìn cậu, không khỏi hơi xấu hổ, bèn lạnh mặt hỏi hắn một câu: “Tôi là tivi à?”

Lại còn vừa nhìn vừa ăn.

Tiêu Ngọc Hoành cười với cậu: “Anh là đóa hoa nhỏ~”

Cái gì cơ??? Vương Tiểu Thiên bị hắn làm phát ớn, cảm thấy hoa mùa xuân bắt đầu bay lượn xung quanh người đối diện rồi, thế là nghĩ nghĩ rồi quyết định đại sát phong cảnh một phát.

“Chúng ta đàm phán đi.” Vương Tiểu Thiên đổi đề tài, mặt nghiêm túc: “Yêu cầu của tôi chỉ có một, cậu xin lỗi tôi, tôi sẽ trả đồ trộm được cho cậu, sau này chúng ta không nợ nần gì nhau, nước sông không phạm nước giếng, cậu thấy sao?”

“Không muốn.” Tiêu Ngọc Hoành từ chối không chút nghĩ ngợi, Vương Tiểu Thiên bèn cau mày, lại nghe thấy Tiêu Ngọc Hoành nói tiếp: “Tôi có thể xin lỗi anh, nợ nần gì đó tôi chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng nước sông không phạm nước giếng là không thể được.”

Vương Tiểu Thiên hơi đỏ mặt, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như trước: “Cậu đang trả thù tôi?”

“Sao vậy được?” Tiêu Ngọc Hoành thở dài, tỏ tình luôn: “Tôi thích anh, anh biết rõ mà.”

Vương Tiểu Thiên im lặng, sau đó cúi đầu, mãi lâu sau mới phức tạp hỏi hắn: “Cậu chắc chắn là cậu thích tôi thật? Không phải vì… Hàn Tuyết Thiên?”

Vương Tiểu Thiên cảm thấy chuyện Tiêu Ngọc Hoành thích hắn có liên quan rất lớn đến việc cậu giả gái, làm bạn học với hắn cả năm rưỡi trời, cậu có thể nhìn ra Tiêu Ngọc Hoành là người bình thường, tuy không có bạn gái nhưng quả thực là thích con gái, vì thế tình cảm của hắn dành cho cậu không hề chân thực.

Đột nhiên thấy hơi hổ thẹn, cậu chỉ muốn hack nick đòi công đạo cho mình chứ không hề có ý lừa gạt tình cảm hắn, nhưng giờ cậu đã bẻ cong một người đang yên đang lành rồi.

“Anh nghi ngờ tình cảm của tôi?” Tiêu Ngọc Hoành nghe xong cũng không giận, bình thản nói: “Yên tâm, tôi đã suy nghĩ nghiêm túc rồi mới đi đến kết luận này, tôi cũng từng hoang mang vì chuyện này mà.”

Vương Tiểu Thiên chợt nhớ cách đây không lâu Tiêu Ngọc Hoành từng chê cậu “ngực lép”, nhưng sau đó lại nhanh chóng mê đắm cậu trở lại, bèn nghi hoặc truy hỏi: “Cậu hoang mang bao lâu?”

Tiêu Ngọc Hoành biết người này không dễ lừa, bèn thành thật trả lời: “Chừng một buổi tối… chưa đến một ngày.”

Tổ sư mày nghĩ có một buổi tối mà dám nói là nghiêm túc? Vương Tiểu Thiên nổi cáu: “Phiền cậu về hoang mang thêm mười ngày nửa tháng nữa đi.”

Chưa thấy ai come out tùy tiện thế này.

Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu không chịu tin mình bèn nghiêm trang nói: “Nhưng tôi cảm thấy, yêu một người chỉ một giây thôi là đủ rồi.”

“Có cái mông ấy.” Vương Tiểu Thiên nhổ vào mặt hắn: “Một giây? Tình yêu sét đánh à? Tôi không tin thứ đó đâu nhé, nói thẳng ra chỉ là cái mác bọn nhan cẩu lập cho mình mà thôi, không tìm hiểu rõ ràng mà cũng dám xưng là “yêu”? Thôi đi, “yêu” không phải thứ tùy tiện như thế.”

Vương Tiểu Thiên nói khó nghe nhưng đó chính là những gì cậu nghĩ, hơn nữa cậu càng lúc càng không tin tình cảm của Tiêu Ngọc Hoành dành cho cậu: “Cậu không yêu tôi, cậu chỉ yêu ‘Hàn Tuyết Thiên’ thôi, cậu biết bị tôi lừa, cậu không cam lòng, sau đó vừa hay bề ngoài tôi cũng được, tạm thời vừa mắt cậu, thế nên cậu chỉ chuyển dịch tình cảm của cậu mà thôi. Có điều, mười tám tuổi cũng là tuổi như vậy mà.”

Vừa phân tích ra như thế, lại thấy cũng khá hợp với tính tình Tiêu Ngọc Hoành, nhan cẩu, ham chơi, tuổi trẻ, ngông cuồng.

Nhưng Tiêu Ngọc Hoành không phục phân tích của Vương Tiểu Thiên: “Tôi mười chín rồi.”

“Hơn một tuổi có gì khác nhau à?” Vương Tiểu Thiên tỏ vẻ người lớn, tận tình khuyên nhủ: “Nghe anh đây đi, giờ từ bỏ tình cảm này vẫn còn kịp, không sau này hối hận rồi thì kẻ khổ vẫn là bản thân thôi.”

Không thể không nói xô nước lạnh này của Vương Tiểu Thiên giội rất hay, Tiêu Ngọc Hoành từ mùa xuân bị giội thẳng về mùa đông, nhưng tình cảm chung quy vẫn là của mình, cho dù để văn nhân vĩ đại nhất miêu tả cũng không thể thực sự hình dung ra cảm giác đó, thế nên Tiêu Ngọc Hoành vẫn không lay động, cho dù Vương Tiểu Thiên nói rất có lý.

Không định tiếp tục biện giải cho bản thân nữa, nói nhiều có khi lại thành ra mình phân cao thấp với đối phương, mà bàn về phân cao thấp thì không ai sánh bằng Vương Tiểu Thiên, thế nên Tiêu Ngọc Hoành trầm ngâm một lúc rồi hỏi ngược Vương Tiểu Thiên: “Vậy còn anh? Gọi tôi là ông xã nửa năm trời, chẳng lẽ không có chút cảm giác nào với tôi sao?”

Tiêu Ngọc Hoành cảm thấy ngôn ngữ là thứ mang sức mạnh, có những lời nói dối nói nhiều rồi đến bản thân cũng tin, đừng nói gì là thôi miên lợi hại, thế nên hắn nghĩ cho dù Vương Tiểu Thiên không yêu hắn thì chắc chắn cũng có chút cảm giác.

Vương Tiểu Thiên hơi hoang mang, mặt cũng đỏ lên, nhưng lông mày thì cau lại: “Đó là “Hàn Tuyết Thiên’ gọi, không phải tôi.”

Cậu đến hai chữ “ông xã” cũng không muốn nói.

Thấy cậu đã đến nước này mà vẫn thà chết không chịu nhận, Tiêu Ngọc Hoành không khỏi tức đến bật cười, hơn nữa tình cảm của mình bị cậu liên tục phủ nhận, Tiêu Ngọc Hoành cuối cùng không nhịn được mà nói thẳng: “Thôi đi, hôm đó tập thể dục theo đài nhảy đến rơi cả ngực, còn không thừa nhận à?”

Vương Tiểu Thiên đỏ bừng mặt, bàn tay đang cầm dao nĩa siết thật chặt: “Em gái tôi ngực lép.”

“Em gái anh nghe anh nói vậy sẽ buồn lắm đấy, thiệt cho cô bé bảo vệ anh như vậy.” Tiêu Ngọc Hoành mở điện thoại ra, tìm đoạn ghi âm hồi hắn đi tìm em gái Vương Tiểu Thiên, chỉ nghe thấy trong không khí lạnh như băng vang lên tiếng nói lo lắng của cô gái nhỏ:

“Anh! Xong rồi! Bạn học kia của anh đến tìm em rồi!”

“Chính là cái tên Coi thường sinh tử ấy!”

“Em đang mặc áo khoác anh gửi cho em mà.”

“Làm sao được chứ? Làm em gái đương nhiên phải bảo vệ anh trai rồi.”

“Được, em ra ngoài lấp liếm hắn cho anh đây.”

Trong đoạn ghi âm chỉ có tiếng của một mình em gái Vương Tiểu Thiên, hơn nữa cũng không phải quá rõ ràng, nhưng tập trung nghe kỹ thì vẫn có thể nghe được, đồng thời không khó để đoán được cô đang nói chuyện gì với Vương Tiểu Thiên, vì thế sắc mặt Vương Tiểu Thiên giờ trở nên trắng bệch.

Hóa ra… Tiêu Ngọc Hoành đã biết từ lúc ấy rồi à…

Vương Tiểu Thiên chìm trong hoang mang, cho dù cậu quyết định ngả bài với Tiêu Ngọc Hoành cũng đã nghĩ đến khả năng bại lộ, nhưng không đến thời khắc cuối cùng thì cậu vẫn không muốn thừa nhận mình đã từng làm chuyện như vậy, mặc đồ nữ, õng ẹo, còn khoe chân, xấu hổ đến mức nào? Nhưng hôm nay chứng cứ xác thực rồi, bảo cậu biện giải thế nào đây?

Tiêu Ngọc Hoành thấy Vương Tiểu Thiên trắng bệch cả mặt, không khỏi mềm lòng, bèn tắt đoạn ghi âm đi.

“Xin lỗi, tôi vốn không định đem đoạn ghi âm này ra, nhưng chỉ khi chúng ta làm rõ triệt để mới có thể nói chuyện rõ ràng được.” Tiêu Ngọc Hoành chân thành nhìn Vương Tiểu Thiên: “Tôi chỉ muốn để anh biết, tôi đã biết anh chính là ‘Hàn Tuyết Thiên’ từ hai tháng trước rồi, tôi thừa nhận ban đầu tôi chơi tiếp với anh chỉ vì muốn đùa cho vui, nhưng tôi dần dần nghiêm túc rồi, mỗi ngày nói chuyện chơi game với anh, không biết đã coi anh là bà xã từ lúc nào, thế nên tình cảm của tôi dành cho anh thực ra là lượng đổi dẫn đến chất đổi, yêu anh có lẽ chỉ trong một thoáng chốc, nhưng ở cạnh anh đã là hàng nghìn hàng vạn giây.”

Vương Tiểu Thiên nhìn hắn, im lặng không nói, còn Tiêu Ngọc Hoành thì vươn tay sang nắm lấy tay cậu: “Và tôi cảm thấy, trong lòng anh chắc chắn cũng có tôi, tôi có thể nhìn ra, cũng có thể cảm nhận được, cho dù là tôi vuốt tóc anh hay là tặng anh một bông hồng, anh đều sẽ giật mình, sẽ ngượng nghịu, nhưng không hề căm ghét.”

Vương Tiểu Thiên nhìn thẳng vào hắn, môi mím rất chặt, sắc mặt vẫn khó coi như trước, thật lâu sau cậu đột ngột hất tay Tiêu Ngọc Hoành đang nắm tay cậu ra.

“Nhưng cũng không yêu.” Vương Tiểu Thiên đứng dậy, giọng lạnh lẽo và vội vã, mà trong vội vã lại mang cả hoảng hốt: “Tôi không cần cậu xin lỗi nữa, những thứ tôi trộm đi cũng sẽ trả cậu toàn bộ, vòng tay đã bán đi rồi, 900 nghìn vàng lấy về cũng đưa cậu cả, chúng ta đường ai nấy đi.”

Vương Tiểu Thiên nói xong bèn xoay người đi về phía sofa, cầm ba lô lên đeo lên lưng, Tiêu Ngọc Hoành bình thản nhìn cậu, chờ Vương Tiểu Thiên ra đến cửa mới thong thả cầm điện thoại lên.

“Alo, 110 ạ? Là thế này, bạn học tôi trộm đồ, giá trị 120 vạn…”

Vương Tiểu Thiên đeo ba lô quay ngoắt lại, mặt sầm sì.

Tiêu Ngọc Hoành để điện thoại xuống, sau đó chỉ chỉ ghế đối diện mình: “Ngồi xuống.”

Vương Tiểu Thiên bất động.

Tiêu Ngọc Hoành lại cầm điện thoại lên: “Alo, 110 ạ?”

Vương Tiểu Thiên ngồi xuống.

Tiêu Ngọc Hoành bèn thỏa mãn để điện thoại xuống, nào ngờ Vương Tiểu Thiên nhanh tay lẹ mắt chộp lấy điện thoại của Tiêu Ngọc Hoành rồi cho vào trong túi, sau đó đứng lên lao thật nhanh ra cửa.

“Muốn lấy điện thoại thì về trường mà lấy!” Vương Tiểu Thiên không thèm quay đầu lại mà rống to, định xóa đoạn ghi âm đi, tránh để Tiêu Ngọc Hoành lại báo cảnh sát làm cậu bất an.

Tiêu Ngọc Hoành nhướn mày, vô cùng bình thản lấy máy tính bảng từ trong ngăn kéo ra.

“Alo, 110 ạ? Là thế này, bạn học tôi trộm đồ, giá trị 121 vạn…”

Vương Tiểu Thiên lao ra đến cửa dừng phắt lại, muốn hộc máu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương