Nhạc bài thể dục theo đài vẫn đang mở, nhưng Vương Tiểu Thiên đã chẳng còn tâm trạng mà tranh đua với Tiêu Ngọc Hoành nữa, cậu trắng bệch mặt nhìn ngực giả silicon rớt cạnh chân mình, đầu trống không, một lúc lâu sau mới đập cái điện thoại đánh bụp, cho Tiêu Ngọc Hoành nhìn giường.
Sao lại rơi ra vậy?! Vương Tiểu Thiên đỏ nhừ mặt, xấu hổ không chịu nổi, cậu tin tưởng vị đại thần giả gái kia nên mới đi mua cái ngực giả này, nói cái gì mà siêu dính, chạy cũng không rớt, kết quả mình mới nhảy có mấy cái đã rơi ra rồi.
Biết thế đã mua loại hình bra. Vương Tiểu Thiên hối hận mãi không thôi, hận mình khi đó vì sao lại chê bra, giờ thì hay rồi, để Tiêu Ngọc Hoành cười vào mặt rồi.
Nhặt hai miếng silicon dưới đất lên, Vương Tiểu Thiên đang do dự xem có nên nhét lại không, nhưng nhớ lại hình ảnh lúc rơi ra ban nãy, quá xấu hổ, thế là cáu lên lại ném cái đét xuống đất.
Tiếng miếng silicon rơi xuống đất rất lớn, thế nên Tiêu Ngọc Hoành cũng nghe thấy, hiểu ra.
Chắc đang ném “ngực” ha? Trông cái tính dữ chưa kìa. Có điều cũng không phải không hiểu tâm trạng Vương Tiểu Thiên, hắn là người đứng xem thôi mà cũng xấu hổ chết được, thế là Tiêu Ngọc Hoành ngẫm nghĩ rồi cẩn thận khống chế giọng điệu mình, nhẹ nhàng an ủi: “Bà xã, ngực nhỏ một chút cũng không sao đâu, thực ra anh là chân phái…”
“Câm miệng!” Vương Tiểu Thiên cảm thấy chắc là mình lộ rồi, thế nên hung dữ mắng hắn, tự ngồi hậm hực.
Tiêu Ngọc Hoành nghe ra cậu đang xấu hổ, thế là cuống quít, anh đừng từ bỏ chứ! Tôi vẫn chưa xem đủ anh giả gái đâu! Tôi vẫn có thể tiếp tục giả vờ mà!
“Bà xã~ Anh thực sự không để tâm đâu, tuy em là… ừm… cup A…” Tiêu Ngọc Hoành lại an ủi, giả ngu: “Anh chỉ thắc mắc sao ngực em lại to hơn lần trước gặp, hóa ra là độn thêm, thực ra em không cần phải làm vậy đâu, so với ngực to thì anh thích chân dài hơn, thật đấy.”
Vương Tiểu Thiên dần bình tĩnh lại, nghe Tiêu Ngọc Hoành nói vậy không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ mình vẫn chưa lộ?
Lòng không khỏi thêm hi vọng, Vương Tiểu Thiên thực sự không muốn đối mặt với khả năng mình đã bị lộ, thế nên nghĩ một chút rồi nói với Tiêu Ngọc Hoành: “Anh tắt video đi, em muốn yên tĩnh.”
“Anh chính là Yên Tĩnh đây, anh ở lại với em.”
“Đừng lảm nhảm nữa… em đang bực.”
Tiêu Ngọc Hoành giờ mới nghe lời kết thúc cuộc gọi, Vương Tiểu Thiên nghe tiếng thông báo cuộc gọi kết thúc mới cầm điện thoại lên, sau đó vừa xoắn xuýt vừa luống cuống gọi điện cho em gái.
Vì là cuối tuần nên em gái nghe máy rất nhanh.
“A lô anh.”
“Ừm… em à, hỏi em một chuyện nhé, có lẽ hơi đường đột chút, nhưng hi vọng em có thể trả lời thành thật…” Vương Tiểu Thiên ấp úng, “Em là cup A à?”
Đầu bên kia im lặng, sau đó là tiếng cười mắng khinh bỉ của em gái: “Ấy, anh, hóa ra anh biến thái thế à?”
“Không, không phải! Là…” Vương Tiểu Thiên do dự rồi kể lại từ đầu đến đuôi cho em gái nghe, em gái nghe xong bèn cười phá lên, cười không thở nổi, khiến Vương Tiểu Thiên mãi mới nguôi được lại đỏ bừng mặt.
“Đừng cười nữa.” Vương Tiểu Thiên đỏ mặt cau mày: “Anh nghĩ mình sắp ngã ngựa rồi.”
“Không ngã được.” Em gái cũng nói thẳng, vì biết bí mật của Vương Tiểu Thiên rồi, sau khi thấy cậu mặc đồ nữ, trong lòng cũng không khỏi có chút coi cậu như chị gái, thế nên cũng không kiêng kị gì: “Em cup A.”
Vương Tiểu Thiên nghe xong liền thở phào, sau đó lại ngậm tăm một chốc mới an ủi: “Tết về anh sẽ mang cho em một thùng sữa bò đu đủ.”
“Anh cứ bóc quýt cho em đi.” Em gái cười, mắng cậu một câu: “Anh là đồ ngốc, đồ ngốc đừng để ngã ngựa nữa!”
“Vẫn chưa ngã mà.” Vương Tiểu Thiên lầm bầm, sau đó cúp máy.
May quá, em gái ngực phẳng, Tiêu Ngọc Hoành hình như cũng hiểu nhầm rồi, vậy thì cậu có thể tiếp lời hắn mà lấp liếm không? Vương Tiểu Thiên ngồi trên giường ngẫm nghĩ, tay không tự chủ được mà sờ lên ngực mình mấy lần, phẳng lì, có thể so với tấm phản luôn.
Với cả cho dù là cup A nhưng vẫn phải to hơn tấm phản của mình chứ? Vương Tiểu Thiên cảm thấy không đúng lắm, Tiêu Ngọc Hoành không dễ lừa như vậy mới phải, chẳng lẽ do nếp áo nên hắn nhìn ra thành cup A?
Nhưng nếu hắn thực sự đã nhận ra cậu rồi, sao lại chủ động nói đỡ cho cậu? Chuyện này có ích gì cho hắn chứ? Tại vui à?
Vương Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, cảm thấy với cái tính quái thai của Tiêu Ngọc Hoành thì rất có khả năng sẽ chơi trò kế trong kế với cậu thật, nhưng nghĩ thì lại phủ nhận ngay, bởi vì…
Hắn có phản ứng với cậu.
Đúng, nếu như hắn thực sự biết cậu chính là Hàn Tuyết Thiên, là đàn ông, hắn không thể có phản ứng được. Vương Tiểu Thiên nhất thời yên tâm hẳn, tuy rất buồn nôn nhưng thực sự đây chính là minh chứng tốt cho việc cậu vẫn chưa ngã ngựa.
Thế là tâm trạng đã khá hơn, cậu cầm điện thoại lên, nhặt lại tạo hình em gái dễ thương rồi nhắn tin cho Tiêu Ngọc Hoành:
Hàn Tuyết Thiên: Huhuhu~ xấu hổ quá~ người ta không còn mặt mũi nào gặp sư phụ chơm chơm nữa~ o(╥﹏╥)o
Đối phương trả lời rất nhanh, xem ra vẫn đang ôm điện thoại chờ cậu liên lạc.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Xoa xoa, đừng khóc, bà xã có chân đã rất vô địch rồi! o(≧v≦)o
Vương Tiểu Thiên thấy hắn có vẻ không hề để tâm, sự xấu hổ cũng dịu đi một chút, sau đó trả lời hắn:
Hàn Tuyết Thiên: Huhu~ sư phụ chơm chơm thực sự không ngại người ta là sân bay sao?
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Anh là chân phái trung thành~
Chân phái? Tức là thích chân hơn thích ngực hả? Vương Tiểu Thiên bèn nghĩ nghĩ rồi thò một cái chân ra khỏi tà xường xám, rất không có tiết tháo mà chụp ảnh chân gửi sang cho hắn.
Hàn Tuyết Thiên: chân_dài_mảnh_trắng_nõn_vô_địch_siêu_quyến_rũ.jpg
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Bà xã vạn tuế! Chân này anh có thể chơi cả một năm!
Chơi trứng mày ấy, có quỷ mới đưa chân cho mày chơi. Vương Tiểu Thiên cong môi, đã không còn khó chịu nữa, sau đó từ chối yêu cầu video call của Tiêu Ngọc Hoành, bắt đầu thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi về.
Lần trước tẩy trang xong không ở lại khách sạn tắm, kết quả vác cái xác toàn mùi mỹ phẩm về, để Tiêu Ngọc Hoành phát hiện ra, lần này Vương Tiểu Thiên rút kinh nghiệm, mang cả đồ để thay, sau đó tắm sạch sẽ một trận rồi mới đeo cái ba lô căng phồng ra khỏi khách sạn.
Xường xám và tóc giả đều để trong túi rác màu đen, Vương Tiểu Thiên vốn định vứt vào thùng rác vệ đường, nhưng nghĩ lại rồi vẫn cất vào trong ba lô, cảm thấy với cái tính chó vô sỉ của Tiêu Ngọc Hoành thì chưa biết chừng sau này lại bắt cậu giả gái lần nữa, đến lúc đó mua lại thì đúng là phí tiền.
Giữ lại vậy, nhét vào đáy tủ khóa lại là được. Vương Tiểu Thiên nghĩ vậy, sau đó bắt taxi về trường.
Ăn cơm tối xong mới về ký túc, ba người kia đang ăn đồ đặt ngoài rồi, Tiêu Ngọc Hoành ăn pizza và mỳ Ý, vừa ăn vừa xem phim, thấy Vương Tiểu Thiên về liền nhớ lại bộ xường xám quyến rũ của cậu, vì thế mà mặt lại đỏ lên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, hắn vừa cười vừa hỏi Vương Tiểu Thiên: “Ăn cơm chưa?”
Vẫn là thái độ đối xử như bạn bè.
“Rồi.” Vương Tiểu Thiên bình thản đáp một tiếng, vì hắn đang ở đây nên không dám nhét luôn bộ đồ nữ vào trong tủ, bèn để ba lô lên giường, sau đó ra ngồi trước bàn học, cởi giày ra.
“Xem phim cùng không?” Tiêu Ngọc Hoành mời cậu, còn cầm một miếng pizza đưa lên miệng Vương Tiểu Thiên: “Cho nè.”
Vương Tiểu Thiên bình thường không dễ dàng ăn đồ người khác cho, nhưng không biết từ lúc nào đã hình thành một tật xấu, cảm thấy ăn đồ của Tiêu Ngọc Hoành thì chẳng sao hết, đằng nào hắn cũng người ngốc tiền nhiều, thế là há miệng ngậm luôn miếng pizza trong tay Tiêu Ngọc Hoành, không muốn dùng cái tay vừa cởi tất chạm vào.
Tiêu Ngọc Hoành nhìn cậu hơi hạ mắt cắn lấy, khuôn mặt tuấn tú xuất trần vẫn lạnh lùng như trước, nhưng nhìn từ góc độ hắn thì không chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi dài của cậu, mà còn có thể nhìn thấy khuôn ngực mỏng manh và xương đòn gợi cảm…
Tiêu Ngọc Hoành đột ngột đỏ mặt, thế là thô bạo nhét luôn miếng pizza vào miệng Vương Tiểu Thiên xong lập tức đứng dậy.
“Đi vệ sinh!” Tiêu Ngọc Hoành nói giấu đầu hở đuôi, sau đó hoảng loạn rời khỏi phòng ký túc.
Vương Tiểu Thiên không nhận ra điểm khác thường ở hắn, vì cậu còn đang buồn bực vì miếng pizza này, Tiêu Ngọc Hoành nhét mạnh quá, gần như nhét quá nửa miếng vào trong miệng cậu, thế nên Vương Tiểu Thiên banh hàm ra gần như sắp nghẹn, tay không chạm vào được nhưng cũng không nỡ nhổ ra, thế là ngậm miếng pizza thò tay rút một tờ giấy ướt trên bàn Tiêu Ngọc Hoành lau tay, sau đó mới cầm miếng pizza ra.
Tên này muốn nghẹn chết cậu à? Vương Tiểu Thiên thầm mắng một câu, sau đó mới bắt đầu thong thả ăn.
Ngon~
Tiêu Ngọc Hoành đang xem phim cảnh sát tội phạm, phim Âu Mỹ, lúc đi ra vẫn không ấn tạm dừng, Vương Tiểu Thiên bèn xem một hồi, chờ ăn xong pizza bèn bò lên giường trên.
Mở máy tính ra, vì Tiêu Ngọc Hoành vẫn chưa lên game nên Vương Tiểu Thiên treo máy, sau đó đeo tai nghe lên nghe nhạc, đồng thời lấy sách ra bắt đầu đọc, hôm nay cậu ở lì trong khách sạn rồi, thế nên tối phải đọc sách một chút mới được.
Trong lúc Vương Tiểu Thiên đọc sách, Tiêu Ngọc Hoành ngồi ngoài đầu cầu thang hút thuốc, muốn yên tĩnh.
Ban nãy là sao thế???
Tiêu Ngọc Hoành đần thối ra, không ngờ hắn lại động lòng với Vương Tiểu Thiên trạng thái con trai! Dù cậu có đẹp đến mấy thì cũng là đàn ông mà! Đường nét khuôn mặt có mềm mại thì vẫn không thể che lấp được vẻ nam tính của cậu, quần áo mặc trên người là đồ nam vô cùng bình thường thậm chí còn hơi cũ, trong ngoài trên dưới đều tỏa ra một thứ mùi “tôi là đàn ông”, mẹ kiếp thế mà hắn lại động lòng!!!
Chắc không phải mình cong thật chứ? Tiêu Ngọc Hoành nghiêm túc lại, kế hoạch chơi cho vui vẫn còn cho đến lúc nãy đã lập tức tan thành mây khói, hắn ý thức được hình như chơi hơi quá rồi, cau mày ngậm điếu thuốc, tâm trạng rối bời.
Đèn cầu thang là đèn cảm ứng âm thanh, vì hắn không phát ra tiếng động nên đen sì sì, chỉ có ánh đỏ mờ mờ tỏa ra từ điếu thuốc, lúc sáng lúc tối, hệt như tâm trạng hắn.
Vương Tiểu Thiên giả gái rất đẹp, hắn vẫn muốn xem, cảm thấy người đẹp như vậy hắn có xem cả đời cũng không thấy đủ, vốn tưởng mình chỉ cố chấp cậu khi giả gái thôi, thậm chí còn vì muốn xem thêm mấy lần nữa mà tự lừa chính bản thân mình là chưa phát hiện thân phận thật của cậu, nhưng việc đến nước này… thực sự còn chơi tiếp được không?
Động lòng với Vương Tiểu Thiên trong lốt con gái thì thấy chẳng làm sao, bởi vì trông bề ngoài cậu vẫn là con gái, nhưng động lòng với cậu trong lốt con trai, thì hơi quá rồi.
Có lẽ chỉ là hậu di chứng sau khi xem cậu giả gái thôi, dù gì cũng là một người mà. Tiêu Ngọc Hoành nghĩ vậy, sau đó lấy điện thoại trong túi quần ra search “gái đẹp”, nhất thời nhảy ra một mớ hình ảnh sáng ngời đẹp đẽ, ừ, đẹp, muốn tán, đẹp, muốn tán, đẹp, muốn tán.
Lại search “trai đẹp”, ừ, bình thường, không có cảm giác, bình thường, không có cảm giác, bình thường, không có cảm giác.
Tiêu Ngọc Hoành hơi an tâm, cảm thấy chắc hẳn là hậu di chứng rồi, bèn ngậm điếu thuốc còn một xíu về phòng, sau đó vừa vào cửa liền trông thấy Vương Tiểu Thiên đang ngồi xếp bằng trên giường trên đọc sách, yên lặng, vì cúi đầu nên vài sợi tóc rủ xuống, che đi khuôn mặt cậu, nhưng phần lộ ra ngoài vẫn có thể nhìn ra là một người đẹp ngũ quan tinh xảo tuấn tú.
Muốn xoạc.
Tiêu Ngọc Hoành bỗng đỏ bừng mặt, hoảng loạn lại kéo đến, bèn bước nhanh ra ghế rồi ngồi xuống, dập tàn thuốc đi rồi bắt đầu ngẩn ra.
Hắn có lẽ, thực sự, cong rồi.
Tiêu Ngọc Hoành bỗng thấy hơi hối hận, nếu như mình không mang hứng thú chơi đùa mà chơi trò tình nhân với Vương Tiểu Thiên, hoặc là thoải mái thêm chút nữa, triệt để từ bỏ chấp niệm đối với “Hàn Tuyết Thiên”, hắn sẽ không lạc đến bước đường này.
Cũng không phải có ý kì thị gay, nhưng mà… chuyện này bỗng nhiên rơi xuống đầu mình, hắn không chấp nhận được.
Lúc này Đoàn Sách ngồi sau lưng hắn quay lại, hỏi Tiêu Ngọc Hoành: “Đánh phụ bản không?”
Tiêu Ngọc Hoành định thần lại, quay lại nhìn Đoàn Sách, vẻ mặt dần trở về bình thản.
Nhưng Đoàn Sách vẫn nhìn ra hắn khác bình thường, thế là quan tâm hỏi: “Sao thế?”
“…Không có gì.” Tiêu Ngọc Hoành đương nhiên không thể nói với cậu ta là mình có lẽ đã cong rồi, bình thường người ở cùng ký túc rất khó chấp nhận chuyện thằng cùng phòng mình là gay nhỉ? Thế nên hắn cười hờ hững: “Được, tôi lên đây.”
Thất giới cứ cách một thời gian là lại ra hoạt động, giống như hoạt động môn phái chiến đợt trước, chỉ cần người chơi có gia nhập môn phái là có thể tham dự hoạt động lấy thưởng, còn hoạt động ra lần này là nhiệm vụ khiêu chiến bình thường, người chơi hoàn thành năm nhiệm vụ khiêu chiến hàng ngày là có thể đến trang hoạt động điểm danh, đồng thời nhận phần thưởng khiêu chiến, nhiệm vụ khiêu chiến hàng ngày của mỗi người chơi level khác nhau đương nhiên là sẽ khác nhau.
Đoàn Sách và cậu béo tuy cấp bậc trong game không sánh bằng Tiêu Ngọc Hoành, thuộc vào tầng thứ hai của kim tự tháp, nhưng cũng là người chơi full cấp, thế nên nhiệm vụ khiêu chiến hàng ngày của họ như nhau, có thể làm chung, còn Vương Tiểu Thiên hiện tại mới có cấp 64, phải làm một mình.
Tiêu Ngọc Hoành quay lại, vừa mở tab đăng nhập game vừa len lén quan sát giường trên mình, Vương Tiểu Thiên đang đeo tai nghe vừa nghe nhạc vừa đọc sách, vẻ mặt tập trung, không hề có phản ứng gì, rõ ràng không nghe thấy những gì họ vừa nói.
Nếu là bình thường thì Tiêu Ngọc Hoành sẽ đặc biệt nhắn tin sang bảo cậu là mình lên game rồi, nhưng hôm nay…
Tiêu Ngọc Hoành chọn lặng lẽ lên game.
Lên game rồi phát hiện Vương Tiểu Thiên đang onl, có điều rõ ràng là đang treo máy, Tiêu Ngọc Hoành cũng không để ý đến cậu nữa, nhận lời mời tổ đội của Đoàn Sách xong bèn cùng họ đi làm nhiệm vụ khiêu chiến hàng ngày.
Dồn suy nghĩ vào trong game rồi, lập tức không còn khó chịu như lúc nãy nữa, sau đó khi cả bọn làm nhiệm vụ khiêu chiến thứ hai, Mã Kỳ Kỳ xuất hiện.
Vị đại tiểu thư này hình như không đi làm, vì thế mỗi khi Tiêu Ngọc Hoành lên game hầu như đều thấy mặt cô nàng, còn Mã Tuấn Phi thì chỉ xuất hiện vào buổi tối và cuối tuần.
Vì Vương Tiểu Thiên không ở đó nên Mã Kỳ Kỳ không hung hăng càn quấy như bình thường, cũng không chủ động đi tấn công Tiêu Ngọc Hoành mà mặt dày mày dạn muốn đi cùng họ: “Làm khiêu chiến hàng ngày hả? Thêm tôi được không?”
Đoàn Sách bèn chuyển quyền đội trưởng cho Tiêu Ngọc Hoành, ý bảo hắn tự quyết định.
Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ rồi nảy ra một ý.
Hắn cảm thấy có lẽ hắn có thể ghìm cương trước vực, trở lại bình thường.
Quả nhiên so với làm một người đồng tính, hắn vẫn muốn làm một người đàn ông bình thường hơn, tuy rất có lỗi với Vương Tiểu Thiên… nhưng chắc cậu cũng không muốn bị một người đàn ông yêu đâu nhỉ?
Trong khách sạn, khi cậu phát hiện hắn có phản ứng, cậu đã xấu hổ cực kỳ.
Vì thế Tiêu Ngọc Hoành gửi lời mời tổ đội cho Mã Kỳ Kỳ, lúc ấn chuột, hắn bỗng cảm thấy có chút buồn, có chút hổ thẹn, có chút bối rối, nhưng càng nhiều hơn là…
Kiên định.
Sao lại rơi ra vậy?! Vương Tiểu Thiên đỏ nhừ mặt, xấu hổ không chịu nổi, cậu tin tưởng vị đại thần giả gái kia nên mới đi mua cái ngực giả này, nói cái gì mà siêu dính, chạy cũng không rớt, kết quả mình mới nhảy có mấy cái đã rơi ra rồi.
Biết thế đã mua loại hình bra. Vương Tiểu Thiên hối hận mãi không thôi, hận mình khi đó vì sao lại chê bra, giờ thì hay rồi, để Tiêu Ngọc Hoành cười vào mặt rồi.
Nhặt hai miếng silicon dưới đất lên, Vương Tiểu Thiên đang do dự xem có nên nhét lại không, nhưng nhớ lại hình ảnh lúc rơi ra ban nãy, quá xấu hổ, thế là cáu lên lại ném cái đét xuống đất.
Tiếng miếng silicon rơi xuống đất rất lớn, thế nên Tiêu Ngọc Hoành cũng nghe thấy, hiểu ra.
Chắc đang ném “ngực” ha? Trông cái tính dữ chưa kìa. Có điều cũng không phải không hiểu tâm trạng Vương Tiểu Thiên, hắn là người đứng xem thôi mà cũng xấu hổ chết được, thế là Tiêu Ngọc Hoành ngẫm nghĩ rồi cẩn thận khống chế giọng điệu mình, nhẹ nhàng an ủi: “Bà xã, ngực nhỏ một chút cũng không sao đâu, thực ra anh là chân phái…”
“Câm miệng!” Vương Tiểu Thiên cảm thấy chắc là mình lộ rồi, thế nên hung dữ mắng hắn, tự ngồi hậm hực.
Tiêu Ngọc Hoành nghe ra cậu đang xấu hổ, thế là cuống quít, anh đừng từ bỏ chứ! Tôi vẫn chưa xem đủ anh giả gái đâu! Tôi vẫn có thể tiếp tục giả vờ mà!
“Bà xã~ Anh thực sự không để tâm đâu, tuy em là… ừm… cup A…” Tiêu Ngọc Hoành lại an ủi, giả ngu: “Anh chỉ thắc mắc sao ngực em lại to hơn lần trước gặp, hóa ra là độn thêm, thực ra em không cần phải làm vậy đâu, so với ngực to thì anh thích chân dài hơn, thật đấy.”
Vương Tiểu Thiên dần bình tĩnh lại, nghe Tiêu Ngọc Hoành nói vậy không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ mình vẫn chưa lộ?
Lòng không khỏi thêm hi vọng, Vương Tiểu Thiên thực sự không muốn đối mặt với khả năng mình đã bị lộ, thế nên nghĩ một chút rồi nói với Tiêu Ngọc Hoành: “Anh tắt video đi, em muốn yên tĩnh.”
“Anh chính là Yên Tĩnh đây, anh ở lại với em.”
“Đừng lảm nhảm nữa… em đang bực.”
Tiêu Ngọc Hoành giờ mới nghe lời kết thúc cuộc gọi, Vương Tiểu Thiên nghe tiếng thông báo cuộc gọi kết thúc mới cầm điện thoại lên, sau đó vừa xoắn xuýt vừa luống cuống gọi điện cho em gái.
Vì là cuối tuần nên em gái nghe máy rất nhanh.
“A lô anh.”
“Ừm… em à, hỏi em một chuyện nhé, có lẽ hơi đường đột chút, nhưng hi vọng em có thể trả lời thành thật…” Vương Tiểu Thiên ấp úng, “Em là cup A à?”
Đầu bên kia im lặng, sau đó là tiếng cười mắng khinh bỉ của em gái: “Ấy, anh, hóa ra anh biến thái thế à?”
“Không, không phải! Là…” Vương Tiểu Thiên do dự rồi kể lại từ đầu đến đuôi cho em gái nghe, em gái nghe xong bèn cười phá lên, cười không thở nổi, khiến Vương Tiểu Thiên mãi mới nguôi được lại đỏ bừng mặt.
“Đừng cười nữa.” Vương Tiểu Thiên đỏ mặt cau mày: “Anh nghĩ mình sắp ngã ngựa rồi.”
“Không ngã được.” Em gái cũng nói thẳng, vì biết bí mật của Vương Tiểu Thiên rồi, sau khi thấy cậu mặc đồ nữ, trong lòng cũng không khỏi có chút coi cậu như chị gái, thế nên cũng không kiêng kị gì: “Em cup A.”
Vương Tiểu Thiên nghe xong liền thở phào, sau đó lại ngậm tăm một chốc mới an ủi: “Tết về anh sẽ mang cho em một thùng sữa bò đu đủ.”
“Anh cứ bóc quýt cho em đi.” Em gái cười, mắng cậu một câu: “Anh là đồ ngốc, đồ ngốc đừng để ngã ngựa nữa!”
“Vẫn chưa ngã mà.” Vương Tiểu Thiên lầm bầm, sau đó cúp máy.
May quá, em gái ngực phẳng, Tiêu Ngọc Hoành hình như cũng hiểu nhầm rồi, vậy thì cậu có thể tiếp lời hắn mà lấp liếm không? Vương Tiểu Thiên ngồi trên giường ngẫm nghĩ, tay không tự chủ được mà sờ lên ngực mình mấy lần, phẳng lì, có thể so với tấm phản luôn.
Với cả cho dù là cup A nhưng vẫn phải to hơn tấm phản của mình chứ? Vương Tiểu Thiên cảm thấy không đúng lắm, Tiêu Ngọc Hoành không dễ lừa như vậy mới phải, chẳng lẽ do nếp áo nên hắn nhìn ra thành cup A?
Nhưng nếu hắn thực sự đã nhận ra cậu rồi, sao lại chủ động nói đỡ cho cậu? Chuyện này có ích gì cho hắn chứ? Tại vui à?
Vương Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, cảm thấy với cái tính quái thai của Tiêu Ngọc Hoành thì rất có khả năng sẽ chơi trò kế trong kế với cậu thật, nhưng nghĩ thì lại phủ nhận ngay, bởi vì…
Hắn có phản ứng với cậu.
Đúng, nếu như hắn thực sự biết cậu chính là Hàn Tuyết Thiên, là đàn ông, hắn không thể có phản ứng được. Vương Tiểu Thiên nhất thời yên tâm hẳn, tuy rất buồn nôn nhưng thực sự đây chính là minh chứng tốt cho việc cậu vẫn chưa ngã ngựa.
Thế là tâm trạng đã khá hơn, cậu cầm điện thoại lên, nhặt lại tạo hình em gái dễ thương rồi nhắn tin cho Tiêu Ngọc Hoành:
Hàn Tuyết Thiên: Huhuhu~ xấu hổ quá~ người ta không còn mặt mũi nào gặp sư phụ chơm chơm nữa~ o(╥﹏╥)o
Đối phương trả lời rất nhanh, xem ra vẫn đang ôm điện thoại chờ cậu liên lạc.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Xoa xoa, đừng khóc, bà xã có chân đã rất vô địch rồi! o(≧v≦)o
Vương Tiểu Thiên thấy hắn có vẻ không hề để tâm, sự xấu hổ cũng dịu đi một chút, sau đó trả lời hắn:
Hàn Tuyết Thiên: Huhu~ sư phụ chơm chơm thực sự không ngại người ta là sân bay sao?
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Anh là chân phái trung thành~
Chân phái? Tức là thích chân hơn thích ngực hả? Vương Tiểu Thiên bèn nghĩ nghĩ rồi thò một cái chân ra khỏi tà xường xám, rất không có tiết tháo mà chụp ảnh chân gửi sang cho hắn.
Hàn Tuyết Thiên: chân_dài_mảnh_trắng_nõn_vô_địch_siêu_quyến_rũ.jpg
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Bà xã vạn tuế! Chân này anh có thể chơi cả một năm!
Chơi trứng mày ấy, có quỷ mới đưa chân cho mày chơi. Vương Tiểu Thiên cong môi, đã không còn khó chịu nữa, sau đó từ chối yêu cầu video call của Tiêu Ngọc Hoành, bắt đầu thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi về.
Lần trước tẩy trang xong không ở lại khách sạn tắm, kết quả vác cái xác toàn mùi mỹ phẩm về, để Tiêu Ngọc Hoành phát hiện ra, lần này Vương Tiểu Thiên rút kinh nghiệm, mang cả đồ để thay, sau đó tắm sạch sẽ một trận rồi mới đeo cái ba lô căng phồng ra khỏi khách sạn.
Xường xám và tóc giả đều để trong túi rác màu đen, Vương Tiểu Thiên vốn định vứt vào thùng rác vệ đường, nhưng nghĩ lại rồi vẫn cất vào trong ba lô, cảm thấy với cái tính chó vô sỉ của Tiêu Ngọc Hoành thì chưa biết chừng sau này lại bắt cậu giả gái lần nữa, đến lúc đó mua lại thì đúng là phí tiền.
Giữ lại vậy, nhét vào đáy tủ khóa lại là được. Vương Tiểu Thiên nghĩ vậy, sau đó bắt taxi về trường.
Ăn cơm tối xong mới về ký túc, ba người kia đang ăn đồ đặt ngoài rồi, Tiêu Ngọc Hoành ăn pizza và mỳ Ý, vừa ăn vừa xem phim, thấy Vương Tiểu Thiên về liền nhớ lại bộ xường xám quyến rũ của cậu, vì thế mà mặt lại đỏ lên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, hắn vừa cười vừa hỏi Vương Tiểu Thiên: “Ăn cơm chưa?”
Vẫn là thái độ đối xử như bạn bè.
“Rồi.” Vương Tiểu Thiên bình thản đáp một tiếng, vì hắn đang ở đây nên không dám nhét luôn bộ đồ nữ vào trong tủ, bèn để ba lô lên giường, sau đó ra ngồi trước bàn học, cởi giày ra.
“Xem phim cùng không?” Tiêu Ngọc Hoành mời cậu, còn cầm một miếng pizza đưa lên miệng Vương Tiểu Thiên: “Cho nè.”
Vương Tiểu Thiên bình thường không dễ dàng ăn đồ người khác cho, nhưng không biết từ lúc nào đã hình thành một tật xấu, cảm thấy ăn đồ của Tiêu Ngọc Hoành thì chẳng sao hết, đằng nào hắn cũng người ngốc tiền nhiều, thế là há miệng ngậm luôn miếng pizza trong tay Tiêu Ngọc Hoành, không muốn dùng cái tay vừa cởi tất chạm vào.
Tiêu Ngọc Hoành nhìn cậu hơi hạ mắt cắn lấy, khuôn mặt tuấn tú xuất trần vẫn lạnh lùng như trước, nhưng nhìn từ góc độ hắn thì không chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi dài của cậu, mà còn có thể nhìn thấy khuôn ngực mỏng manh và xương đòn gợi cảm…
Tiêu Ngọc Hoành đột ngột đỏ mặt, thế là thô bạo nhét luôn miếng pizza vào miệng Vương Tiểu Thiên xong lập tức đứng dậy.
“Đi vệ sinh!” Tiêu Ngọc Hoành nói giấu đầu hở đuôi, sau đó hoảng loạn rời khỏi phòng ký túc.
Vương Tiểu Thiên không nhận ra điểm khác thường ở hắn, vì cậu còn đang buồn bực vì miếng pizza này, Tiêu Ngọc Hoành nhét mạnh quá, gần như nhét quá nửa miếng vào trong miệng cậu, thế nên Vương Tiểu Thiên banh hàm ra gần như sắp nghẹn, tay không chạm vào được nhưng cũng không nỡ nhổ ra, thế là ngậm miếng pizza thò tay rút một tờ giấy ướt trên bàn Tiêu Ngọc Hoành lau tay, sau đó mới cầm miếng pizza ra.
Tên này muốn nghẹn chết cậu à? Vương Tiểu Thiên thầm mắng một câu, sau đó mới bắt đầu thong thả ăn.
Ngon~
Tiêu Ngọc Hoành đang xem phim cảnh sát tội phạm, phim Âu Mỹ, lúc đi ra vẫn không ấn tạm dừng, Vương Tiểu Thiên bèn xem một hồi, chờ ăn xong pizza bèn bò lên giường trên.
Mở máy tính ra, vì Tiêu Ngọc Hoành vẫn chưa lên game nên Vương Tiểu Thiên treo máy, sau đó đeo tai nghe lên nghe nhạc, đồng thời lấy sách ra bắt đầu đọc, hôm nay cậu ở lì trong khách sạn rồi, thế nên tối phải đọc sách một chút mới được.
Trong lúc Vương Tiểu Thiên đọc sách, Tiêu Ngọc Hoành ngồi ngoài đầu cầu thang hút thuốc, muốn yên tĩnh.
Ban nãy là sao thế???
Tiêu Ngọc Hoành đần thối ra, không ngờ hắn lại động lòng với Vương Tiểu Thiên trạng thái con trai! Dù cậu có đẹp đến mấy thì cũng là đàn ông mà! Đường nét khuôn mặt có mềm mại thì vẫn không thể che lấp được vẻ nam tính của cậu, quần áo mặc trên người là đồ nam vô cùng bình thường thậm chí còn hơi cũ, trong ngoài trên dưới đều tỏa ra một thứ mùi “tôi là đàn ông”, mẹ kiếp thế mà hắn lại động lòng!!!
Chắc không phải mình cong thật chứ? Tiêu Ngọc Hoành nghiêm túc lại, kế hoạch chơi cho vui vẫn còn cho đến lúc nãy đã lập tức tan thành mây khói, hắn ý thức được hình như chơi hơi quá rồi, cau mày ngậm điếu thuốc, tâm trạng rối bời.
Đèn cầu thang là đèn cảm ứng âm thanh, vì hắn không phát ra tiếng động nên đen sì sì, chỉ có ánh đỏ mờ mờ tỏa ra từ điếu thuốc, lúc sáng lúc tối, hệt như tâm trạng hắn.
Vương Tiểu Thiên giả gái rất đẹp, hắn vẫn muốn xem, cảm thấy người đẹp như vậy hắn có xem cả đời cũng không thấy đủ, vốn tưởng mình chỉ cố chấp cậu khi giả gái thôi, thậm chí còn vì muốn xem thêm mấy lần nữa mà tự lừa chính bản thân mình là chưa phát hiện thân phận thật của cậu, nhưng việc đến nước này… thực sự còn chơi tiếp được không?
Động lòng với Vương Tiểu Thiên trong lốt con gái thì thấy chẳng làm sao, bởi vì trông bề ngoài cậu vẫn là con gái, nhưng động lòng với cậu trong lốt con trai, thì hơi quá rồi.
Có lẽ chỉ là hậu di chứng sau khi xem cậu giả gái thôi, dù gì cũng là một người mà. Tiêu Ngọc Hoành nghĩ vậy, sau đó lấy điện thoại trong túi quần ra search “gái đẹp”, nhất thời nhảy ra một mớ hình ảnh sáng ngời đẹp đẽ, ừ, đẹp, muốn tán, đẹp, muốn tán, đẹp, muốn tán.
Lại search “trai đẹp”, ừ, bình thường, không có cảm giác, bình thường, không có cảm giác, bình thường, không có cảm giác.
Tiêu Ngọc Hoành hơi an tâm, cảm thấy chắc hẳn là hậu di chứng rồi, bèn ngậm điếu thuốc còn một xíu về phòng, sau đó vừa vào cửa liền trông thấy Vương Tiểu Thiên đang ngồi xếp bằng trên giường trên đọc sách, yên lặng, vì cúi đầu nên vài sợi tóc rủ xuống, che đi khuôn mặt cậu, nhưng phần lộ ra ngoài vẫn có thể nhìn ra là một người đẹp ngũ quan tinh xảo tuấn tú.
Muốn xoạc.
Tiêu Ngọc Hoành bỗng đỏ bừng mặt, hoảng loạn lại kéo đến, bèn bước nhanh ra ghế rồi ngồi xuống, dập tàn thuốc đi rồi bắt đầu ngẩn ra.
Hắn có lẽ, thực sự, cong rồi.
Tiêu Ngọc Hoành bỗng thấy hơi hối hận, nếu như mình không mang hứng thú chơi đùa mà chơi trò tình nhân với Vương Tiểu Thiên, hoặc là thoải mái thêm chút nữa, triệt để từ bỏ chấp niệm đối với “Hàn Tuyết Thiên”, hắn sẽ không lạc đến bước đường này.
Cũng không phải có ý kì thị gay, nhưng mà… chuyện này bỗng nhiên rơi xuống đầu mình, hắn không chấp nhận được.
Lúc này Đoàn Sách ngồi sau lưng hắn quay lại, hỏi Tiêu Ngọc Hoành: “Đánh phụ bản không?”
Tiêu Ngọc Hoành định thần lại, quay lại nhìn Đoàn Sách, vẻ mặt dần trở về bình thản.
Nhưng Đoàn Sách vẫn nhìn ra hắn khác bình thường, thế là quan tâm hỏi: “Sao thế?”
“…Không có gì.” Tiêu Ngọc Hoành đương nhiên không thể nói với cậu ta là mình có lẽ đã cong rồi, bình thường người ở cùng ký túc rất khó chấp nhận chuyện thằng cùng phòng mình là gay nhỉ? Thế nên hắn cười hờ hững: “Được, tôi lên đây.”
Thất giới cứ cách một thời gian là lại ra hoạt động, giống như hoạt động môn phái chiến đợt trước, chỉ cần người chơi có gia nhập môn phái là có thể tham dự hoạt động lấy thưởng, còn hoạt động ra lần này là nhiệm vụ khiêu chiến bình thường, người chơi hoàn thành năm nhiệm vụ khiêu chiến hàng ngày là có thể đến trang hoạt động điểm danh, đồng thời nhận phần thưởng khiêu chiến, nhiệm vụ khiêu chiến hàng ngày của mỗi người chơi level khác nhau đương nhiên là sẽ khác nhau.
Đoàn Sách và cậu béo tuy cấp bậc trong game không sánh bằng Tiêu Ngọc Hoành, thuộc vào tầng thứ hai của kim tự tháp, nhưng cũng là người chơi full cấp, thế nên nhiệm vụ khiêu chiến hàng ngày của họ như nhau, có thể làm chung, còn Vương Tiểu Thiên hiện tại mới có cấp 64, phải làm một mình.
Tiêu Ngọc Hoành quay lại, vừa mở tab đăng nhập game vừa len lén quan sát giường trên mình, Vương Tiểu Thiên đang đeo tai nghe vừa nghe nhạc vừa đọc sách, vẻ mặt tập trung, không hề có phản ứng gì, rõ ràng không nghe thấy những gì họ vừa nói.
Nếu là bình thường thì Tiêu Ngọc Hoành sẽ đặc biệt nhắn tin sang bảo cậu là mình lên game rồi, nhưng hôm nay…
Tiêu Ngọc Hoành chọn lặng lẽ lên game.
Lên game rồi phát hiện Vương Tiểu Thiên đang onl, có điều rõ ràng là đang treo máy, Tiêu Ngọc Hoành cũng không để ý đến cậu nữa, nhận lời mời tổ đội của Đoàn Sách xong bèn cùng họ đi làm nhiệm vụ khiêu chiến hàng ngày.
Dồn suy nghĩ vào trong game rồi, lập tức không còn khó chịu như lúc nãy nữa, sau đó khi cả bọn làm nhiệm vụ khiêu chiến thứ hai, Mã Kỳ Kỳ xuất hiện.
Vị đại tiểu thư này hình như không đi làm, vì thế mỗi khi Tiêu Ngọc Hoành lên game hầu như đều thấy mặt cô nàng, còn Mã Tuấn Phi thì chỉ xuất hiện vào buổi tối và cuối tuần.
Vì Vương Tiểu Thiên không ở đó nên Mã Kỳ Kỳ không hung hăng càn quấy như bình thường, cũng không chủ động đi tấn công Tiêu Ngọc Hoành mà mặt dày mày dạn muốn đi cùng họ: “Làm khiêu chiến hàng ngày hả? Thêm tôi được không?”
Đoàn Sách bèn chuyển quyền đội trưởng cho Tiêu Ngọc Hoành, ý bảo hắn tự quyết định.
Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ rồi nảy ra một ý.
Hắn cảm thấy có lẽ hắn có thể ghìm cương trước vực, trở lại bình thường.
Quả nhiên so với làm một người đồng tính, hắn vẫn muốn làm một người đàn ông bình thường hơn, tuy rất có lỗi với Vương Tiểu Thiên… nhưng chắc cậu cũng không muốn bị một người đàn ông yêu đâu nhỉ?
Trong khách sạn, khi cậu phát hiện hắn có phản ứng, cậu đã xấu hổ cực kỳ.
Vì thế Tiêu Ngọc Hoành gửi lời mời tổ đội cho Mã Kỳ Kỳ, lúc ấn chuột, hắn bỗng cảm thấy có chút buồn, có chút hổ thẹn, có chút bối rối, nhưng càng nhiều hơn là…
Kiên định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook