Ở đầu bên kia, Vương Tiểu Thiên rõ ràng đã chìm nghỉm trong sự xấu hổ, cậu để điện thoại lên đầu giường, sau đó dựa vào cái chăn vừa mềm vừa trắng ngồi theo tư thế thục nữ, đôi mắt chuốt mascara hơi cụp xuống, một lúc lâu sau mới gồng mình ngước lên, nhìn về Tiêu Ngọc Hoành trong video.

Hắn đang ở khách sạn? Vương Tiểu Thiên nhìn thấy khung cảnh xung quanh hắn, sau đó nhẹ người hẳn, không cần phải lo bộ dạng này của mình sẽ bị Đoàn Sách và cậu béo nhìn thấy nữa.

Hai người đối mặt với nhau qua màn hình, vài giây sau không hẹn mà cùng rời tầm mắt, đều rất xấu hổ.

Nhưng Tiêu Ngọc Hoành tốt xấu gì cũng là người quen khống chế tình hình, vì thế nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó cầm điện thoại bắt đầu trêu Vương Tiểu Thiên: “Bà xã xinh quá, em dịch ra đằng sau đi, để anh xem cả người.”

Vương Tiểu Thiên ngần ngừ một chút rồi làm theo lời hắn, từ từ dịch về phía cuối giường, động tác cẩn thận, chân cũng khép chặt lại, sợ động mạnh quá lại làm lộ thân phận thực là nam.

Tiêu Ngọc Hoành ở đó nhìn cậu dịch từng xíu từng xíu, căn bản không thể ngừng được nụ cười trên môi, cảm thấy Vương Tiểu Thiên thực sự quá lợi hại, lần đầu tiên thấy cậu mặc đồ nữ hoàn toàn bị lừa thì thôi khỏi nói, nhưng giờ rõ ràng biết sự thật rồi mà vẫn thấy cậu mặc đồ nữ đẹp như thế, đúng là đáng sợ.

Sao lại hợp đồ nữ vậy nhỉ? Tiêu Ngọc Hoành phát rầu, bình thường thấy cậu ăn mặc đi đứng cũng đâu có bóng lộ đâu.

Vương Tiểu Thiên cảm thấy lùi cũng tàm tạm rồi, bèn sửa sang lại vạt trước của xường xám rồi mới nhìn vào điện thoại để cách rất xa, nhỏ giọng hỏi hắn: “Thế, thế này… được chưa?”

Vương Tiểu Thiên nói hơi ấp úng, không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày.

“Ok.” Tiêu Ngọc Hoành cười đáp, sau đó lại yêu cầu: “Để lộ chân ra đi mà, lấy vạt xường xám che lại làm gì?”

Cái thằng háo sắc này. Vương Tiểu Thiên đỏ mặt tức giận nghĩ, đương nhiên là từ chối: “Không muốn.”

“Bà xã tốt,” Tiêu Ngọc Hoành không ngờ lại làm nũng với cậu, “Cho anh xem đi mà~”

Vương Tiểu Thiên muốn vào nhà vệ sinh nôn một cái xong ra, Tiêu Ngọc Hoành không học sự cao quý nho nhã của cậu mà toàn học mấy cái phát ớn.

Với cả hắn gọi bà xã có phải hơi mượt quá rồi không? Vương Tiểu Thiên oán thầm trong bụng, vốn định từ chối tiếp, nhưng nghĩ lại thì toàn thân mình đều bị hắn nhìn thấy hết rồi, lộ cái chân cũng chẳng có gì đáng ngại, hơn nữa như thế mà dỗ được hắn vui, chưa biết chừng về hắn lại cho cậu mượn tài khoản chơi thoải mái cũng nên?

Da dẻ trắng muốt, chân dài bóng mượt, lại phối thêm lớp tất mỏng mượt mà, quyến rũ vô địch.

Tiêu Ngọc Hoành lập tức phấn khích, vừa phỉ nhổ Vương Tiểu Thiên không ngờ lại dám khoe chân thật, vừa hào hứng dí đầu lại gần điện thoại, cứ như làm vậy là có thể lại gần Vương Tiểu Thiên hơn.

Tuy trước đây lúc tắm cho cậu đã phát hiện chân cậu rất đẹp rồi, nhưng nhìn từ góc độ này lại càng mảnh dẻ hơn.

Mạnh! Vô địch!

Vương Tiểu Thiên ngồi ở đó, nhìn thấy trên màn hình điện thoại cũ mèm của mình hiện ra khuôn mặt Tiêu Ngọc Hoành, đặc biệt to, khiến cậu không nhịn được mà cười.

“Đẹp không?” Vương Tiểu Thiên nghĩ chắc là hắn hết nghi mình rồi, thế là cũng to gan hơn, ánh mắt mơ màng bắt đầu trêu lại.

Tiêu Ngọc Hoành cong môi, thấy cậu trêu mình như vậy bèn rất muốn cười: “Đẹp, muốn liếm.”

Thuận miệng nói ra lại khiến Vương Tiểu Thiên đỏ bừng mặt, nhưng thấy hắn mê mẩn chính mình thế, tự nhiên lại có cảm giác ưu việt, nhất thời nổi hứng muốn chọc hắn, thế là học theo bộ phim từng xem, giơ chân lên, cặp chân dài vừa trắng vừa thẳng, mũi chân lại cong lên như múa ba lê, khiến Tiêu Ngọc Hoành xem mà máu sôi sùng sục.

Lợi hại lợi hại… anh đã không còn là Vương Tiểu Thiên mà tôi quen nữa rồi, anh là thần! Tiêu Ngọc Hoành phục sát đất, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc chân đẹp đang giơ cao lên kia, không chỉ tim đập thình thịch dữ dội hơn, đến cơ thể cũng bắt đầu nóng rực.

Dường như có thứ gì đó muốn xé đất chui ra.

Vương Tiểu Thiên giơ chân lên một hồi rồi hạ xuống, cũng không dám trêu nữa, đang đắc ý hỏi Tiêu Ngọc Hoành một câu thấy sao thì bỗng để ý thấy vẻ mặt hắn hơi khác, gương mặt đẹp trai hồng hồng, cơ thể cao lớn khom lại, giống như đang nhẫn nhịn gì đó.

Vương Tiểu Thiên lại nhìn chằm chằm vào hắn trong màn hình một hồi, bỗng hiểu ra, mặt lập tức đỏ bừng lên, cũng ngồi nghiêm chỉnh lại, người đẹp một giây trước còn dưỡn dẹo, giờ đã hệt như bé ngoan.

Vô sỉ! Hạ lưu! Bẩn thỉu! Dơ dáy!

Vương Tiểu Thiên đỏ nhừ mặt cúi đầu chửi, hoàn toàn quên mất rằng Tiêu Ngọc Hoành có phản ứng là do cậu trêu mà ra.

Tiêu Ngọc Hoành cũng rất đau khổ, hắn nhìn ra Vương Tiểu Thiên đã phát hiện điểm khác thường ở hắn, bởi vậy rất lúng túng, bèn nói với cậu: “Anh vào nhà vệ sinh một tí…”

“Không được đi!” Vương Tiểu Thiên gần như là gầm lên, đỏ mặt trợn mắt trừng hắn, cậu không muốn bị một thằng con trai khác coi thành đối tượng thủ dâm!

Tiêu Ngọc Hoành ngẩn ra, sau đó cười gượng: “Em hiểu lầm rồi, anh vào nhà vệ sinh không phải là muốn làm cái đó…”

“Câm miệng!” Vương Tiểu Thiên xấu hổ vô cùng, đầu óc rối loạn quên luôn mình đang đóng giả em gái dễ thương, vừa há miệng đã lớn tiếng mắng: “Ngồi yên! Không được nhúc nhích!”

Tiêu Ngọc Hoành không dám cựa quậy nữa, ngồi thẳng lưng trước màn hình, hệt như học sinh tiểu học.

Vương Tiểu Thiên vẫn không yên tâm, bèn nói: “Giơ tay lên.”

“…” Tiêu Ngọc Hoành cạn lời, sau đó giơ hai tay lên như phạm nhân, cuối cùng cũng khiến Vương Tiểu Thiên đang nổi giận hài lòng.

Hai người cách màn hình anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, im lặng một lúc, Tiêu Ngọc Hoành đã bình tĩnh lại bèn ỉu xìu.

“Bà xã hung dữ thế.” Một thằng con trai to đùng đại bác một mét chín hai giả bộ đáng thương, “Không giống bình thường.”

Vương Tiểu Thiên phản ứng lại mới phát hiện mình ban nãy phá hỏng tạo hình rồi, nhưng lòng vẫn còn giận, thế là đỏ mặt nói: “Còn không phải tại anh… hạ lưu.”

Tuy là oán giận nhưng giọng đã dịu hẳn đi, cũng không còn bắt ép như ban nãy.

Chính tôi cũng không ngờ được ok… Tiêu Ngọc Hoành cũng có nỗi khổ khó nói, vốn tưởng nhiều nhất chỉ là tim đập nhanh hơn, nào ngờ cơ thể lại không ngoan ngoãn như thế.

Lần này thực sự không ổn rồi. Tiêu Ngọc Hoành hơi bối rối, cho dù Vương Tiểu Thiên giả gái có đẹp đến mức nào thì cũng không thể xóa nhòa được chuyện cậu là con trai, mình chỉ đùa là cong thôi, chẳng lẽ lại cong thật?

Không, có lẽ chỉ là do bộ dạng cậu mặc đồ nữ uy lực quá mạnh, gay thực sự sẽ nổi ham muốn với con trai. Tiêu Ngọc Hoành nghĩ vậy bèn thoải mái hơn, để làm dịu không khí ngột ngạt, hắn bèn chuyển đề tài.

“Bà xã nhảy một bài được không? Anh hát “Chinh phục” cho em!”

“Nhảy?” Đề tài chuyển quá nhanh, Vương Tiểu Thiên hơi ngẩn ra: “Em không biết nhảy.”

“Không biết nhảy? Anh dạy em.” Tiêu Ngọc Hoành rất thẳng thắn, cảm thấy hành động thì bớt lúng túng hơn là ngồi nói chuyện, thế là đứng dậy để điện thoại dựng thẳng trên bàn, sau đó ra ngoài mở một bản disco, cũng không xấu hổ, thoải mái nhảy cho Vương Tiểu Thiên bên kia xem, tuy không chuyên nghiệp gì nhưng vì bề ngoài cao to đẹp trai, động tác cũng nhuần nhuyễn, thế nên trông lại rất oách.

“Không phải hát “Chinh phục” cho em sao?” Vương Tiểu Thiên muốn cười, sao lại tự hớn hở nhảy thế này?

“Vừa nhảy vừa hát thôi.” Tiêu Ngọc Hoành cổ vũ Vương Tiểu Thiên: “Cũng đâu có ai xem, chúng ta cứ nhảy bừa đi.”

“Không phải anh đang xem sao?” Vương Tiểu Thiên xấu hổ cực kỳ, da mặt cậu không dày được bằng Tiêu Ngọc Hoành.

“Anh không cười em đâu.” Tiêu Ngọc Hoành ngoắc tay về phía Vương Tiểu Thiên trong màn hình: “Nào, đừng sợ.”

Vương Tiểu Thiên không chịu nổi nhất người khác nói mình sợ, thế là cậu do dự một chút rồi mới chậm chạp bò từ trên giường xuống, chỉnh lại góc độ điện thoại rồi hồi tưởng lại mấy điệu nhảy loạn cào cào trong phim, cố sức gượng gạo nhảy mấy cái theo tiết tấu: “Như này?”

“Làm theo động tác của anh.” Tiêu Ngọc Hoành dạy thật: “Tay mở ra, mông cong lên, chân cử động… Ha ha ha ha ha… em nhảy cái gì thế… ha ha ha…”

Tiêu Ngọc Hoành phá ra cười, vui không chịu được, không chỉ không nhảy tiếp được mà còn cười đến gập cả người.

Vương Tiểu Thiên đỏ mặt, nổi cáu, đã bảo là không cười nhạo cơ mà?! Nói chuyện cứ như đánh rắm ấy, thế là không vui lầm bầm với điện thoại: “Em đâu có đi bar bao giờ, đương nhiên không sánh bằng anh rồi, không thì chúng ta so bài thể dục theo đài đi? Xem anh có chuẩn bằng em không nhé?”

Tiêu Ngọc Hoành vẫn còn đang cười nhưng cũng thu mình lại một chút, để duy trì bầu không khí thoải mái dễ chịu này, hắn bèn vui vẻ đồng ý: “Được thôi, so bài thể dục theo đài.”

Vương Tiểu Thiên thân là người đề nghị lại sửng sốt: “Thật, thật hả?”

“Thật chứ.” Tiêu Ngọc Hoành cầm điện thoại lên mở nhạc bài thể dục theo đài thật, sau đó nhướng mày với Vương Tiểu Thiên vẻ khiêu khích: “Không phải nói là chuẩn hơn anh sao?”

Vương Tiểu Thiên phục ai cũng không phục hắn, giờ lại bị kích tính háo thắng, thế là gật đầu, lại vứt tạo hình em gái dễ thương sang một bên: “Nhảy thì nhảy!”

Mình thi không bằng hắn, đánh không lại hắn, đến tập bài thể dục theo đài cũng không đấu lại sao? Vương Tiểu Thiên thầm nghĩ, vận sức, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu nghiêm túc như vậy cũng đá luôn cái dép lê màu trắng dùng một lần dưới chân đi, đeo mỗi tất không giẫm lên sàn nhà lạnh ngắt, cũng không có ý định nhường.

Nhạc bài thể dục theo đài vang lên: “Bài thể dục theo đài toàn quốc bài thứ tám, thời đại đang vẫy gọi! Một hai ba bốn năm sáu bảy tám…”

Hai người không hẹn mà cùng nhảy lên trước điện thoại, Tiêu Ngọc Hoành còn dùng tư thế dẫn đầu của lớp trưởng, hô theo: “Hai hai ba bốn năm sáu bảy tám!”

Vương Tiểu Thiên nào chịu thua, cũng há miệng rống lên: “Ba hai ba bốn năm sáu bảy tám!”

“Bốn hai ba bốn năm sáu bảy tám!”

“Năm hai ba bốn năm sáu bảy tám!”

Những người thuê phòng quanh hai người, đang nghỉ ngơi hay đang xem tivi đều toát mồ hôi hột.

Sao lại có người tập thể dục theo đài trong khách sạn vậy??? Lại còn tập rõ hăng…

Tiêu Ngọc Hoành quả thực không tệ, tay dài chân dài vung lên mạnh mẽ theo từng khẩu lệnh, động tác cũng rất tiêu chuẩn, còn biểu diễn bài thể dục theo đài một cách vô cùng nam tính, còn Vương Tiểu Thiên cũng chẳng kém, động tác đạt chuẩn, vì mặc xường xám mà thỉnh thoảng lại lộ đôi chân dài trắng nõn ra, nhìn lại rất có phong vị riêng.

“Động tác thứ tư! Động tác nhảy!”

Hai người đối diện nhau qua màn hình lập tức nhảy lên theo khẩu lệnh, Tiêu Ngọc Hoành nhảy cao, Vương Tiểu Thiên không chịu yếu thế mà nhảy mạnh hơn, hai quả trước ngực cũng nảy tưng tưng theo, nảy đến mức Tiêu Ngọc Hoành hết cả hồn.

Hey hey! Người anh em sắp rơi rồi kìa! Tiêu Ngọc Hoành vừa mới nghĩ thầm trong bụng như vậy thì đã thấy hai quả trước ngực Vương Tiểu Thiên phụp một cái rơi ra, rớt đánh cái đét xuống đất.

Vương Tiểu Thiên: “…”

Tiêu Ngọc Hoành: “…”

Tình hình lại trở nên vô cùng xấu hổ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương