Giống Rồng
-
Chương 11-2: Quỷ dữ dẹp loài hổ lang
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ mười một:
Phá đồi cọ, Gã Quỷ chém rắn hổ.
Vượt ải tử, Thứ sử khóc tôi hiền.
Chương 11.2 Quỷ dữ dẹp loài hổ lang
La Thành ngày cuối thu, nước con hào lạnh lẽo trong vắt lặng như tờ. Vương Thăng Triều giục giã đám binh lính chấn chỉnh quân ngũ mới điều động từ Phong Châu, Lâm Tây tới trấn giữ mặt phía đông.
Lý Do Độc lãnh binh đánh dẹp tàn dư quân triều đình các huyện phía đông nam, Toán Hoa Tài giữ mặt châu Bình Nguyên đã bị quân triều đình áp sát tới. Dương Chí Liệt lãnh đất huyện Vũ Bình, Thái Bình gây dựng lực lượng, chỉnh đốn lại dân tình hai huyện. Đỗ Sĩ Giao ở châu Phong bị giam lỏng trong phủ thứ sử, ngày ngày quanh ra quẩn vào, thi thoảng đi cùng với người em trai Sĩ Hoàng tới quán rượu Hoàng Y Tín Lộ.
Phía Trường Châu, đội quân man di của Dương Thanh đã nhân thời cơ đó mà khuếch trương thanh thế, đàn áp những cánh quân hướng về Tống Bình hòng giúp quân triều đình. Đầm long tướng Đỗ Phụng Quán mấy phen cầm lính đánh sát tới các thành huyện châu Ái. Đoàn Uyển dốc toàn lực quân binh chống trả, viết thư nghị hòa với Phụng Quán.
Đướng núi đi từ Tượng Sơn tới thung lũng Hoa Lư cũng đã được thông suốt khiến binh lực Man Hoàng càng thêm vững mạnh. Dương Thanh cùng với con trai Chí Liệt kết thành một vòng cung vững trãi, đặt mũi tên mang tên Thăng Triều sẵn sàng phóng đi bắn hạ quân đội triều đình đã được tăng viện số binh từ hai vạn lên tới bốn vạn rưỡi.
Các tướng dưới trướng Dương Thanh như Lý Toàn, Mã Tước, Ma Cao Dực, Đỗ Tồn Thăng đều lập được công lớn khiến quân đội châu Phong phải nể phục vài phần. Các bộ tướng của Chí Liệt cũng góp công không nhỏ vào thế trận của Thăng Triều tại Giao Châu nên Thăng Triều không khỏi lo lắng, làm việc gì cũng nể mặt họ Dương mà viết thư hỏi ý.
Khi đó, Triệu Cường nghe tin cha cùng hai huynh đệ bị bắt nhốt ở nhà lao huyện Tống Bình xin với Dương Thanh niệm tình cũ từ thuở còn ở châu Hoan mà ra mặt nói với Thăng Triều mong thoát tội cho về làm thứ dân. Vương Thăng Triều biết yếu điểm của Dương Thanh là đám người họ Triệu nên cho Chung Đạt đứng ra xử ba người đó.
Chung Đạt vốn ghét đám quan lại Tống Bình nên lúc bắt được ba người đó liền giải ba người đó về nhà lao huyện Gia Ninh châu Phong sai Hỏa Cước Tốc cai quản chặt chẽ. Triệu Cường cũng phải đành hậm hực trở về đất Trường Châu. Trên đường quay về, Triệu Cường gặp Tồn Thăng mang quân đi từ đất huyện Vũ Bình tăng viện cho Tống Bình.
Hai người nói khá lâu, Tồn Thăng hẹn với Triệu Cường một tuần sau gặp ở huyện Thái Bình, tìm cách tới Bạch Hạc để tìm người cho Cường.
Đỗ Sĩ Giao nghe tin Tồn Thăng tìm cách tới châu Phong liền bày ra kế lừa viên tướng giữ thành tới quán rượu, chuốc cho say.
Sĩ Hoàng nói với Đỗ Nam Hoàng Y tìm cách đưa hai người đó vào trong thành, việc xuôi ngay.
Viên tướng giữ thành uống say tới độ ba ngày không tỉnh lại, mọi việc trong thành đều do một tay Thăng Hùng lo liệu. Vốn bị khi tỉnh khi mơ nên Thăng Hùng bị anh em họ Đỗ qua mặt vài lần. Sĩ Giao bàn với người em Sĩ Hoàng, Sĩ Hoàng liền nói với Sĩ Giao:
- Cha con họ Triệu không đáng để anh ra tay giúp đỡ. Những kẻ như vậy tốt nhất không cần phải nặng tình với chúng làm gì. Hãy cứ để Kiều Đạt xử tội chúng.
- Dẫu gì thì con trai Hoằng là Cường cũng một lòng trung nghĩa. Dù sao mong muốn của hắn cũng đáng để tướng chủ lưu tâm mà viết thư ngỏ ý muốn ta giúp đỡ cha con hắn. Là những kẻ mang trọng tội, chúng đâu có thể làm gì được chúng ta. Chi bằng cho Cường một ân nghĩa để hắn thấy được tướng chủ vị tha, nhân nghĩa với bọn tôi dưới mà dốc lòng phò tá.
Sĩ Hoàng dốc rượu tu một hơi hết hũ, Hoàng không nói gì, miệng ngoác rộng như nhái bén, xõa tóc rũ rượi. Nhìn ánh mắt Sĩ Hoàng phảng phất chút buồn, Sĩ Giao tiếp lời gạn hỏi:
- Chẳng hay chú có điều chi chưa thỏa. Lại uống rượu mà thở ra tiếng buồn nặng trĩu.
- Đâu có gì đâu anh. Anh xưa nay ý đã quyết đâu có thể cản được. Em cũng không phải kẻ mà đám người họ Dương đó ưa gì. Ngày em tới châu Phong, nếu không có Do Độc cùng Tồn Thăng, chắc là em cũng chỉ muốn trong nhà lao của Thăng Triều chứ không muốn theo cái người mà anh một lời gọi tướng chủ, hai lời gọi chủ tướng ấy.
Sĩ Giao nheo mắt nhìn Sĩ Hoàng, lấy hũ rượu cùng cạn với Hoàng. Sĩ Giao tu một hơi cạn hũ cười lớn. Sĩ Hoàng tỏ mặt không vui, nổi đùng đùng hỏi anh:
- Cớ sao anh lại cười em. Điều đó đáng để cười lắm hay sao?
- Chẳng gì cũng là em trai ta, con trai của dòng dõi Đỗ gia. Một thời oanh liệt cai quản một vùng đất thiện lương, khét tiếng khắp Giao Châu. Nghĩ đi nghĩ lại sáu hổ giờ chỉ còn mình chú, há chăng lại chẳng buồn cho được. Khi bọn ta đánh cướp Lục Hổ, tìm không ra chú, chú lánh trú ở đâu. Tên Long Trạch kia ở đâu, hắn có nghĩ rằng bọn chú đã lăn lộn, khổ sở thế nào để thoát được sự vây bắt của quân lính. Vậy mà hắn đường đường chính chính vào Tống Bình nhậm chức tước, làm tới tước Binh mã sứ nắm hết binh quyền Giao Châu. Ngoài lúc tay Long Trạch đó một mình cướp ngục ở hương Phù Đổng, thì hắn đã ở đâu. Hay khi lúc hắn chức trọng, binh lực trong tay hắn có nghĩ đến chú mà tìm chú hay không. Buồn tiếc chi một kẻ như vậy.
Sĩ Hoàng gạt lời:
- Anh không thể hiểu được đâu. Dẫu là cướp nhưng bọn đệ không như người khác nghĩ. Huynh đệ dẫu với bên ngoài khiến kẻ khác sợ sệt, kinh hãi. Tình cảm không đến độ thân thiết như thể ruột thịt giống em với anh Sĩ Giao nhưng cũng chẳng khác gì thủ túc tình thân. Em biết tin huynh ấy làm binh mã sứ cũng viết thư thăm hỏi vài lần. Huynh ấy cũng thương nhớ các huynh đệ mà việc quân không thể dứt ra mà nghĩ đến bọn đệ được nên việc gặp gỡ cũng đành tạm gác. Nay huynh ấy bị bắt nhốt ở nhà lao, nhờ Sĩ Giao huynh dò hỏi giùm để đệ tới để bày tỏ chút tâm tình. Được như vậy thì em cũng thỏa lòng. Mong anh nghĩ cách giúp cho tiểu đệ này.
Sĩ Giao kiên cưỡng nhận lời. Ngày sau cùng nơi nhà lao huyện Gia Ninh, Triệu Cường cùng với Sĩ Hoàng tới gặp viên bổ đầu Đinh Tráng. Tráng nghe danh Sĩ Giao quân sư mà tiếp đón hậu tình, gã quỷ Tồn Thăng gặp lại bạn cũ ngồi hàn huyên với Tráng suốt mấy canh liền. Hai người đó nâng chén mời rượu Sĩ Giao, Sĩ Giao luận bàn kinh sử trong cơn ngà ngà khiến hai người võ dũng mở mang đầu óc, liên tục ngỏ lời khen vị quân sư học thức hơn người.
Ở phía bên trong ngục tối nhà lao huyện Gia Ninh, Sĩ Hoàng gặp Long Trạch thấy sắc mặt kém đi vài phần so với khi gặp Long Trạch ở thành Bạch Hạc. Khi đó Trạch còn là tướng quân của Tống Bình tới châu Phong để dự thao diễn toàn quân phủ đô hộ.
Hoàng nắm tay hỏi Trạch:
- Đã mấy lần gặp lại tứ ca. So với những lần trước gặp ở hội lính, anh đã sa sút đi phần nhiều. Tiểu đệ thấy buồn lắm thay.
Long Trạch không nhìn mặt Sĩ Hoàng, giọng nói đầy phẫn nộ:
- Ta đâu có huynh đệ gì với ngươi. Lục Hổ cùng bốn vị sư huynh đệ với ta họ đã chết từ lâu.
Sĩ Hoàng than thở:
- Nếu chẳng phải Thôi Kết mà tứ phò giúp đó đánh đuổi tiểu đệ chạy tới đất châu Phong thì đâu phải nông nỗi ra thế này. Đệ biết huynh ở Tống Bình ra vào phủ đô hộ nên đã mấy lần viết thư thăm hỏi. Muốn gặp huynh mà không có thời cơ tương ngộ.
Long Trạch nói giọng ứ trong cổ:
- Nếu ta muốn thì đã tự tìm gặp nhà ngươi. Ta biết ngươi ở châu Phong qua lại với đám người của Dương Thanh, giúp bọn chúng gây dựng lại lực lượng hòng chống phá quân Tống Bình. Chống lại triều đình, chống lại quan đô hộ đó chính là chống ta, phản lại ta. Những người phản lại ta, phản lại triều đình sẽ không có kết cục hay ho gì. Ngươi hãy cứ giương mắt to mà nhìn.
Lục Hổ gầm gừ như bị trúng đao:
- Huynh nói như vậy đệ chẳng thể nói gì. Quanh năm suốt tháng họ Vương đó quản thúc, nói đệ có thể tự do tung hoành thì cũng không phải, tiểu đệ bị giam hãm suốt chừng ấy năm, lại mang tiếng dựa hơi đàn bà nên chẳng còn mặt mũi mà đi đâu. Tiểu đệ quê mùa, không có chí lớn hùng tâm như huynh trưởng Sĩ Giao. Chỉ muốn trở về cuộc sống như dại dột ngày trước, cùng huynh đệ cướp bóc bọn thổ hào, mang chiến quả chia cho huynh đệ, ăn uống no say bàn luận chuyện thế gian.
Tứ Hổ Long Trạch lặng đi một lúc, quay mặt ra nhìn Sĩ Hoàng, vết đao chém chẻ đôi khuôn mặt xanh xao. Mái tóc rũ ướt bết lại thành từng bối như vẫn còn dính mưa hòa với máu ngày trước đánh nhau với quân tướng của Dương Chí Liệt. Sĩ Hoàng cầm chặt lấy tay Long Trạch, Trạch gồng mình, những vết thương từ chiến trận cùng vết thương vừa bị do đòn roi tra tấn nơi ngục tù đỏ rực lên trên tấm thân xanh ngắt trần trụi của Trạch.
Long Trạch nói với Sĩ Hoàng:
- Đệ hãy tới chùa Kiến Sơ, cạnh Đại Đường Nam tự mà ta vẫn thường hay tới đó dưới gốc cây khế ta có chôn một chiếc hòm đựng lá thư. Rồi đệ tìm gặp vị sư phụ người Tiên Du, tên là Lập Đức trong chùa ấy. Người đó sẽ đọc được văn tự ấy. Mong đệ sẽ làm nốt tâm nguyện của ta để ta dưới suối vàng có thể nhắm mắt.
Long Trạch nói rồi quắc mắt lên nhìn thẳng vào mắt Sĩ Hoàng, bẻ gãy bàn tay của Hoàng. Sĩ Hoàng không kịp rút tay lại đau đớn ngã khụy xuống. Mím môi nén đau Sĩ Hoàng cố chống tay vào song cửa, Long Trạch đập vỡ chiếc cong đựng nước tiểu trong gian tù kéo Sĩ Hoàng siết vào song cửa đưa mảnh vỡ chiếc cong kè cổ Sĩ Hoàng gào thét:
- Mau mau nói bọn chúng thả ta ra mau. Lục Đệ đã chết, nhà ngươi chỉ là một tên họ Đỗ em trai của kẻ thù của ta Đỗ Sĩ Giao. Gọi tên Bá Nam đó tới đây thả ta ra mau.
Sĩ Hoàng nén cơn đau, cổ dấm máu giọng thì thào nói với Long Trạch:
- Giết đệ khi còn có thể. Đừng mong họ sẽ thả cho huynh.
- Đừng nói nhiều nữa. Gọi chúng vào thả ta ra. Ta sẽ tha chết cho ngươi.
Sĩ Hoàng dấn cổ vào mảnh vỡ, Long Trạch càng ấn sâu hơn khiến máu chảy ra càng nhiều.
Nghe tiếng quát tháo lớn trong nhà lao, Hỏa Cước Tốc cũng Sĩ Giao xông vào trong gian nhốt Long Trạch. Cửa đã bị phá tung, xích gông cũng bị giằng đứt, chỉ còn Sĩ Hoàng nằm dưới sàn đất ôm cổ đầy máu.
Sĩ Hoàng được đám sai nha khênh ra phía ngoài lấy vải quấn để cầm máu. Sĩ Giao trông thấy hoảng hốt nhìn vào vết thương. Một rạch ngang cổ nhưng không chạm phải yết hầu và mạch máu chính.
Sĩ Giao nhìn thật kỹ rồi thở phào nhẹ nhõm vỗ về mọi người:
- Các anh em hãy cứ an tâm. Chỉ là vết thương ngoài da. Nam tử hán mất một vài giọt máu đâu có là gì. Phải không Sĩ Thương.
Sĩ Hoàng gật đầu nhè nhẹ sợ máu chảy thật mạnh. Hỏa Cước Tốc cho lời Sĩ Giao là phải, sai đám sai nha đặt Sĩ Hoàng nằm bên chiếc chõng tre để dưỡng thương. Tên sai nha chạy tới bẩm báo, trước khi bỏ trốn tên Long Trạch đó không hiểu sao có được chìa khóa mở gông, xích sắt rồi khống chế Đỗ viên ngoại. Hỏa Cước Tốc tức giận hỏi tên sai nha đó:
- Không phải chìa khóa các ngươi cất giữ cẩn thận trong phòng tra tấn. Từ sáng tới giờ có kẻ nào vào đó hay không? Lục soát toàn bộ huyện thành không cho kẻ nào vào ra cho đến khi tìm thấy được phạm nhân bỏ trốn.
Sĩ Giao nhìn Sĩ Hoàng vờ nhắm mắt nhìn trộm Sĩ Giao cùng Đinh Tráng liền cất lời:
- Đã gây ra tội lớn, ảnh hưởng tới việc công của nha huyện. Thật ngại quá, xin Đinh bổ đầu lượng thứ cho. Sĩ Thương chú ấy bất cẩn để xảy ra chuyện như vậy xin cứ nghiêm trị đúng tội.
Công Tráng xua xua mấy tên sai nha ra ngoài, nói với Sĩ Giao:
- Sĩ Thương đâu có tội gì. Chỉ là do bọn ta sơ suất khiến phạm nhân thoát được ra ngoài lại gây tổn thương cho các vị. Xin hai vị trở về dưỡng vết thương, tránh lời thị phi.
Nói dứt lời, Sĩ Giao liền nhờ mấy tên sai nha khênh Sĩ Hoàng ra xe ngựa trở về thành Bạch Hạc. Sĩ Giao nhìn Sĩ Hoàng biết được tâm tư, Sĩ Hoàng mấy lần định giải thích liền bị Sĩ Giao cản lại không cho nói.
Cùng lúc đó, Hỏa Cước Tốc sai người canh giữ đám người họ Triệu cẩn thận, giám sát Triệu Cường từng chút từng chút. Đinh Tráng thoăn thoắt bước chân khắp nẻo đường tìm ra tên trọng tội da xanh đó.
Đỗ Tồn Thăng hồi lâu đi tìm bãi đất trống để tiện quay về thì nghe bọn sai nha kể lại sự tình cũng dắt ngựa đi tìm. Sực nhớ lại khi đi ra đến bãi sông gần nhà lao có một kẻ dáng vẻ lén lút, men theo sát tường chạy về phía tây, Gã Quỷ thúc ngựa chạy theo hướng đó.
Như được thần tiên mách bảo, ngựa của Gã Quỷ liên tục hý vang đến đoạn bụi rậm khó đi thì ngựa đó lại chọn đường ấy mà đi. Đến một đồi cọ rậm rạp, Gã Quỷ trông thấy bóng người đang đứng để đi tiện, liền thúc ngựa chạy tới. Tiếng vó ngựa dồn dập khiến người đó giật mình chạy lao vào trong rừng cọ.
Gã Quỷ đuổi theo, cầm dao quắm phạt đổ đến bảy mươi cây cọ cùng bụi dậm chắn ngang. Long Trạch thấy không thể chạy thoát liền dụ ngựa của Tồn Thăng tới một hố ong lớn. Ngựa theo đà đuổi lao thẳng về phía Long Trạch, Long Trạch nhảy sang một bên nằm sạp xuống dưới đất, ngựa đạp trúng hố ong, ngã nhào ra đất khiến Gã Quỷ nằm sõng soài ra phía trước. Đàn ong vây lấy ngựa mà đốt, Gã Quỷ cầm dao quắm vội vàng chạy về khe nước gần đó nín thở ngụp xuống dưới làn nước tránh bọn ong bay tới.
Đàn ong vừa rời đi, Gã Quỷ đứng dậy quay ngang dọc tìm dấu của Long Trạch. Tiếng ngựa kêu thảm thiết khiến Gã Quỷ phân tâm. Gã Quỷ đành phải lấy dao lớn chặt đầu ngựa để nó không kêu nữa. Long Trạch nhổm dậy bò lùi ra xa hố ong, tiếng xào xạc khiến Gã Quỷ đánh mắt theo. Cầm dao quắm đẫm máu ngựa xông tới nhằm Long Trạch bổ thật mạnh. Trạch bật mình tránh được đòn chí mạng, chạy về phía bìa rừng nơi dưới chân đồi.
Gã Quỷ hô hào đuổi theo:
- Đứng lại tên quỷ da xanh kia. Lần này nhà ngươi sẽ không thoát khỏi dao quắm của ta. Mau mau đầu hàng chịu trói.
Long Trạch thở không ra hơi, lại gần bờ sông Thao đỏ rực, cúi mặt xuống mặt sông uống lấy uống để. Gã Quỷ nhổ một gốc cây quăng mạnh về phía bờ sông, nước bắn lên tung tóe khiến Long Trạch ướt hết thảy. Long Trạch cởi bỏ quần áo kín mít như bưng đã bị sũng nước khoe mình trần đầy thớ sẹo. Gã Quỷ cười lớn ầm vang:
- Lần này thì nhà ngươi sẽ chẳng thể chạy thoát. Nếu quỳ xuống cúi xin thì ta sẽ tha cho. Còn không thì hãy lãnh một đòn dao quắm của ta.
Long Trạch giậm chân xuống dưới nước, dùng lá cọ phe phẩy trên mặt sông, chỉ thoáng lát đã đi ra giữa bờ sông. Gã Quỷ trông theo mà tòng tâm bất lực, đứng trên bờ mắng chửi một hồi lâu. Long Trạch cười khinh Gã Quỷ bất tài, bỗng giữa dòng có hòn đá nổi lên khiến Long Trạch mất thăng bằng ngã nhào xuống nước. Là Sĩ Giao đứng ở sau gã Quỷ cầm quạt mo phe phẩy miệng mỉm cười:
- Thứ tà pháp của nhà ngươi, ta đã nghiệm được từ lâu. Chí Liệt đã từng nói cho ta nhà ngươi dùng tà pháp hòng thoát được nguy nan. Nay chớ hòng thoát được khỏi tay ta.
Long Trạch bơi ngang sang phía bờ bên kia mà dòng nước cứ xoáy cuộn trở lại. Sức Long Trạch vùng vẫy hồi lâu, hắn dạt vào phía bờ nơi Gã Quỷ cầm sẵn dao lớn chờ hắn dạt vào. Long Trạch đập tay xuống mặt nước, bỗng nước tung tóe trắng bọt ập lên người Gã Quỷ. Trạch nhanh nhẹn giật lấy dao quắm của Dương Diện Tồn Thăng. Gã Quỷ bị bọt nước che mất tầm nhìn, Sĩ Giao trông thấy ném cho Gã Quỷ một thanh kiếm. Long Trạch xông tới hòng hất kiếm ra xa nhưng không kịp.
Gã Quỷ cầm lấy kiếm xông thẳng tới Long Trạch ra đòn uy lực tựa núi đổ. Quan sát một lúc, Sĩ Giao nói với Tồn Thăng:
- Họ Long đó chỉ quen dùng trảo cước, song câu thuần thục đến độ hoàn hảo. Trong tay hắn giờ chỉ còn có một, hãy dùng kiếm đánh vào mạn trái không cầm vũ khí của hắn. Đánh đến khi hắn quen chiêu thức dùng trảo, câu đỡ đòn, ắt sẽ bị kiếm chém lìa tay.
Gã Quỷ dùng kiếm liên tiếp ra đòn tấn công về cánh tay trái không cầm vũ khí của Trạch. Long Trạch gượng gạo dùng tay phải cầm dao quắm đỡ lấy đòn của Tồn Thăng.
Tồn Thăng dùng sức toàn cơ thể dồn đánh năm mươi hiệp về phía tay trái của Long Trạch. Đỡ được thêm vài hiệp, như lời Sĩ Giao nói, tay phải đã mỏi, Long Trạch chuyển dao quắm sang tay trái để ra đỡ đòn. Gã Quỷ đổi chiều đánh sang phía phải tay của Trạch. Đỡ được bảy hiệp, Long Trạch như thường lệ vung tay phải lên đỡ nhát kiếm của Gã Quỷ như thể trong tay đeo Long trảo.
Kiếm sắc lẹm chém đứt ngọt cánh tay Long Trạch. Long Trạch điên cuồng dùng dao quắm chém về phía Gã Quỷ Tồn Thăng, Dương Diện dùng hai tay đỡ lấy đòn trời giáng của Long Trạch. Năm mươi hiệp nữa trôi qua, Long Trạch mất máu quá nhiều, mắt hoa cố đánh với Gã Quỷ. Gã Quỷ theo đà phản đòn chém ngang ngực Long Trạch, người đứt làm đôi. Hai lá phổi bập bùng máu chảy, trái tim cắt xẻ làm hai máu lênh láng một vũng đỏ tươi hòa vào đất.
Gã Quỷ mệt nhoài nằm xuống đất thở dốc, mặt trắng bệch như trúng gió lúc say. Đỗ Sĩ Giao chạy tới kéo Gã Quỷ gượng dậy, từ phía bìa rừng có đám lính đi tới trông thấy xác Long Trạch đỏ ỏn ba đoạn trên đất liền gom ba phần xác của Long Trạch mang về huyện thành Gia Ninh. Gã Quỷ nằm trên chiếc xe ngựa, đôi mắt lờ đờ trắng dã như người sắp chết, Sĩ Giao phải lau giọt mồ hôi trên người vào chiếc khăn lụa, vắt kiệt từng giọt nhỏ vào miệng Gã Quỷ. Gã Quỷ nằm thiếp đi hổn hển cho đến khi về tới huyện thành.
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ mười một:
Phá đồi cọ, Gã Quỷ chém rắn hổ.
Vượt ải tử, Thứ sử khóc tôi hiền.
Chương 11.2 Quỷ dữ dẹp loài hổ lang
La Thành ngày cuối thu, nước con hào lạnh lẽo trong vắt lặng như tờ. Vương Thăng Triều giục giã đám binh lính chấn chỉnh quân ngũ mới điều động từ Phong Châu, Lâm Tây tới trấn giữ mặt phía đông.
Lý Do Độc lãnh binh đánh dẹp tàn dư quân triều đình các huyện phía đông nam, Toán Hoa Tài giữ mặt châu Bình Nguyên đã bị quân triều đình áp sát tới. Dương Chí Liệt lãnh đất huyện Vũ Bình, Thái Bình gây dựng lực lượng, chỉnh đốn lại dân tình hai huyện. Đỗ Sĩ Giao ở châu Phong bị giam lỏng trong phủ thứ sử, ngày ngày quanh ra quẩn vào, thi thoảng đi cùng với người em trai Sĩ Hoàng tới quán rượu Hoàng Y Tín Lộ.
Phía Trường Châu, đội quân man di của Dương Thanh đã nhân thời cơ đó mà khuếch trương thanh thế, đàn áp những cánh quân hướng về Tống Bình hòng giúp quân triều đình. Đầm long tướng Đỗ Phụng Quán mấy phen cầm lính đánh sát tới các thành huyện châu Ái. Đoàn Uyển dốc toàn lực quân binh chống trả, viết thư nghị hòa với Phụng Quán.
Đướng núi đi từ Tượng Sơn tới thung lũng Hoa Lư cũng đã được thông suốt khiến binh lực Man Hoàng càng thêm vững mạnh. Dương Thanh cùng với con trai Chí Liệt kết thành một vòng cung vững trãi, đặt mũi tên mang tên Thăng Triều sẵn sàng phóng đi bắn hạ quân đội triều đình đã được tăng viện số binh từ hai vạn lên tới bốn vạn rưỡi.
Các tướng dưới trướng Dương Thanh như Lý Toàn, Mã Tước, Ma Cao Dực, Đỗ Tồn Thăng đều lập được công lớn khiến quân đội châu Phong phải nể phục vài phần. Các bộ tướng của Chí Liệt cũng góp công không nhỏ vào thế trận của Thăng Triều tại Giao Châu nên Thăng Triều không khỏi lo lắng, làm việc gì cũng nể mặt họ Dương mà viết thư hỏi ý.
Khi đó, Triệu Cường nghe tin cha cùng hai huynh đệ bị bắt nhốt ở nhà lao huyện Tống Bình xin với Dương Thanh niệm tình cũ từ thuở còn ở châu Hoan mà ra mặt nói với Thăng Triều mong thoát tội cho về làm thứ dân. Vương Thăng Triều biết yếu điểm của Dương Thanh là đám người họ Triệu nên cho Chung Đạt đứng ra xử ba người đó.
Chung Đạt vốn ghét đám quan lại Tống Bình nên lúc bắt được ba người đó liền giải ba người đó về nhà lao huyện Gia Ninh châu Phong sai Hỏa Cước Tốc cai quản chặt chẽ. Triệu Cường cũng phải đành hậm hực trở về đất Trường Châu. Trên đường quay về, Triệu Cường gặp Tồn Thăng mang quân đi từ đất huyện Vũ Bình tăng viện cho Tống Bình.
Hai người nói khá lâu, Tồn Thăng hẹn với Triệu Cường một tuần sau gặp ở huyện Thái Bình, tìm cách tới Bạch Hạc để tìm người cho Cường.
Đỗ Sĩ Giao nghe tin Tồn Thăng tìm cách tới châu Phong liền bày ra kế lừa viên tướng giữ thành tới quán rượu, chuốc cho say.
Sĩ Hoàng nói với Đỗ Nam Hoàng Y tìm cách đưa hai người đó vào trong thành, việc xuôi ngay.
Viên tướng giữ thành uống say tới độ ba ngày không tỉnh lại, mọi việc trong thành đều do một tay Thăng Hùng lo liệu. Vốn bị khi tỉnh khi mơ nên Thăng Hùng bị anh em họ Đỗ qua mặt vài lần. Sĩ Giao bàn với người em Sĩ Hoàng, Sĩ Hoàng liền nói với Sĩ Giao:
- Cha con họ Triệu không đáng để anh ra tay giúp đỡ. Những kẻ như vậy tốt nhất không cần phải nặng tình với chúng làm gì. Hãy cứ để Kiều Đạt xử tội chúng.
- Dẫu gì thì con trai Hoằng là Cường cũng một lòng trung nghĩa. Dù sao mong muốn của hắn cũng đáng để tướng chủ lưu tâm mà viết thư ngỏ ý muốn ta giúp đỡ cha con hắn. Là những kẻ mang trọng tội, chúng đâu có thể làm gì được chúng ta. Chi bằng cho Cường một ân nghĩa để hắn thấy được tướng chủ vị tha, nhân nghĩa với bọn tôi dưới mà dốc lòng phò tá.
Sĩ Hoàng dốc rượu tu một hơi hết hũ, Hoàng không nói gì, miệng ngoác rộng như nhái bén, xõa tóc rũ rượi. Nhìn ánh mắt Sĩ Hoàng phảng phất chút buồn, Sĩ Giao tiếp lời gạn hỏi:
- Chẳng hay chú có điều chi chưa thỏa. Lại uống rượu mà thở ra tiếng buồn nặng trĩu.
- Đâu có gì đâu anh. Anh xưa nay ý đã quyết đâu có thể cản được. Em cũng không phải kẻ mà đám người họ Dương đó ưa gì. Ngày em tới châu Phong, nếu không có Do Độc cùng Tồn Thăng, chắc là em cũng chỉ muốn trong nhà lao của Thăng Triều chứ không muốn theo cái người mà anh một lời gọi tướng chủ, hai lời gọi chủ tướng ấy.
Sĩ Giao nheo mắt nhìn Sĩ Hoàng, lấy hũ rượu cùng cạn với Hoàng. Sĩ Giao tu một hơi cạn hũ cười lớn. Sĩ Hoàng tỏ mặt không vui, nổi đùng đùng hỏi anh:
- Cớ sao anh lại cười em. Điều đó đáng để cười lắm hay sao?
- Chẳng gì cũng là em trai ta, con trai của dòng dõi Đỗ gia. Một thời oanh liệt cai quản một vùng đất thiện lương, khét tiếng khắp Giao Châu. Nghĩ đi nghĩ lại sáu hổ giờ chỉ còn mình chú, há chăng lại chẳng buồn cho được. Khi bọn ta đánh cướp Lục Hổ, tìm không ra chú, chú lánh trú ở đâu. Tên Long Trạch kia ở đâu, hắn có nghĩ rằng bọn chú đã lăn lộn, khổ sở thế nào để thoát được sự vây bắt của quân lính. Vậy mà hắn đường đường chính chính vào Tống Bình nhậm chức tước, làm tới tước Binh mã sứ nắm hết binh quyền Giao Châu. Ngoài lúc tay Long Trạch đó một mình cướp ngục ở hương Phù Đổng, thì hắn đã ở đâu. Hay khi lúc hắn chức trọng, binh lực trong tay hắn có nghĩ đến chú mà tìm chú hay không. Buồn tiếc chi một kẻ như vậy.
Sĩ Hoàng gạt lời:
- Anh không thể hiểu được đâu. Dẫu là cướp nhưng bọn đệ không như người khác nghĩ. Huynh đệ dẫu với bên ngoài khiến kẻ khác sợ sệt, kinh hãi. Tình cảm không đến độ thân thiết như thể ruột thịt giống em với anh Sĩ Giao nhưng cũng chẳng khác gì thủ túc tình thân. Em biết tin huynh ấy làm binh mã sứ cũng viết thư thăm hỏi vài lần. Huynh ấy cũng thương nhớ các huynh đệ mà việc quân không thể dứt ra mà nghĩ đến bọn đệ được nên việc gặp gỡ cũng đành tạm gác. Nay huynh ấy bị bắt nhốt ở nhà lao, nhờ Sĩ Giao huynh dò hỏi giùm để đệ tới để bày tỏ chút tâm tình. Được như vậy thì em cũng thỏa lòng. Mong anh nghĩ cách giúp cho tiểu đệ này.
Sĩ Giao kiên cưỡng nhận lời. Ngày sau cùng nơi nhà lao huyện Gia Ninh, Triệu Cường cùng với Sĩ Hoàng tới gặp viên bổ đầu Đinh Tráng. Tráng nghe danh Sĩ Giao quân sư mà tiếp đón hậu tình, gã quỷ Tồn Thăng gặp lại bạn cũ ngồi hàn huyên với Tráng suốt mấy canh liền. Hai người đó nâng chén mời rượu Sĩ Giao, Sĩ Giao luận bàn kinh sử trong cơn ngà ngà khiến hai người võ dũng mở mang đầu óc, liên tục ngỏ lời khen vị quân sư học thức hơn người.
Ở phía bên trong ngục tối nhà lao huyện Gia Ninh, Sĩ Hoàng gặp Long Trạch thấy sắc mặt kém đi vài phần so với khi gặp Long Trạch ở thành Bạch Hạc. Khi đó Trạch còn là tướng quân của Tống Bình tới châu Phong để dự thao diễn toàn quân phủ đô hộ.
Hoàng nắm tay hỏi Trạch:
- Đã mấy lần gặp lại tứ ca. So với những lần trước gặp ở hội lính, anh đã sa sút đi phần nhiều. Tiểu đệ thấy buồn lắm thay.
Long Trạch không nhìn mặt Sĩ Hoàng, giọng nói đầy phẫn nộ:
- Ta đâu có huynh đệ gì với ngươi. Lục Hổ cùng bốn vị sư huynh đệ với ta họ đã chết từ lâu.
Sĩ Hoàng than thở:
- Nếu chẳng phải Thôi Kết mà tứ phò giúp đó đánh đuổi tiểu đệ chạy tới đất châu Phong thì đâu phải nông nỗi ra thế này. Đệ biết huynh ở Tống Bình ra vào phủ đô hộ nên đã mấy lần viết thư thăm hỏi. Muốn gặp huynh mà không có thời cơ tương ngộ.
Long Trạch nói giọng ứ trong cổ:
- Nếu ta muốn thì đã tự tìm gặp nhà ngươi. Ta biết ngươi ở châu Phong qua lại với đám người của Dương Thanh, giúp bọn chúng gây dựng lại lực lượng hòng chống phá quân Tống Bình. Chống lại triều đình, chống lại quan đô hộ đó chính là chống ta, phản lại ta. Những người phản lại ta, phản lại triều đình sẽ không có kết cục hay ho gì. Ngươi hãy cứ giương mắt to mà nhìn.
Lục Hổ gầm gừ như bị trúng đao:
- Huynh nói như vậy đệ chẳng thể nói gì. Quanh năm suốt tháng họ Vương đó quản thúc, nói đệ có thể tự do tung hoành thì cũng không phải, tiểu đệ bị giam hãm suốt chừng ấy năm, lại mang tiếng dựa hơi đàn bà nên chẳng còn mặt mũi mà đi đâu. Tiểu đệ quê mùa, không có chí lớn hùng tâm như huynh trưởng Sĩ Giao. Chỉ muốn trở về cuộc sống như dại dột ngày trước, cùng huynh đệ cướp bóc bọn thổ hào, mang chiến quả chia cho huynh đệ, ăn uống no say bàn luận chuyện thế gian.
Tứ Hổ Long Trạch lặng đi một lúc, quay mặt ra nhìn Sĩ Hoàng, vết đao chém chẻ đôi khuôn mặt xanh xao. Mái tóc rũ ướt bết lại thành từng bối như vẫn còn dính mưa hòa với máu ngày trước đánh nhau với quân tướng của Dương Chí Liệt. Sĩ Hoàng cầm chặt lấy tay Long Trạch, Trạch gồng mình, những vết thương từ chiến trận cùng vết thương vừa bị do đòn roi tra tấn nơi ngục tù đỏ rực lên trên tấm thân xanh ngắt trần trụi của Trạch.
Long Trạch nói với Sĩ Hoàng:
- Đệ hãy tới chùa Kiến Sơ, cạnh Đại Đường Nam tự mà ta vẫn thường hay tới đó dưới gốc cây khế ta có chôn một chiếc hòm đựng lá thư. Rồi đệ tìm gặp vị sư phụ người Tiên Du, tên là Lập Đức trong chùa ấy. Người đó sẽ đọc được văn tự ấy. Mong đệ sẽ làm nốt tâm nguyện của ta để ta dưới suối vàng có thể nhắm mắt.
Long Trạch nói rồi quắc mắt lên nhìn thẳng vào mắt Sĩ Hoàng, bẻ gãy bàn tay của Hoàng. Sĩ Hoàng không kịp rút tay lại đau đớn ngã khụy xuống. Mím môi nén đau Sĩ Hoàng cố chống tay vào song cửa, Long Trạch đập vỡ chiếc cong đựng nước tiểu trong gian tù kéo Sĩ Hoàng siết vào song cửa đưa mảnh vỡ chiếc cong kè cổ Sĩ Hoàng gào thét:
- Mau mau nói bọn chúng thả ta ra mau. Lục Đệ đã chết, nhà ngươi chỉ là một tên họ Đỗ em trai của kẻ thù của ta Đỗ Sĩ Giao. Gọi tên Bá Nam đó tới đây thả ta ra mau.
Sĩ Hoàng nén cơn đau, cổ dấm máu giọng thì thào nói với Long Trạch:
- Giết đệ khi còn có thể. Đừng mong họ sẽ thả cho huynh.
- Đừng nói nhiều nữa. Gọi chúng vào thả ta ra. Ta sẽ tha chết cho ngươi.
Sĩ Hoàng dấn cổ vào mảnh vỡ, Long Trạch càng ấn sâu hơn khiến máu chảy ra càng nhiều.
Nghe tiếng quát tháo lớn trong nhà lao, Hỏa Cước Tốc cũng Sĩ Giao xông vào trong gian nhốt Long Trạch. Cửa đã bị phá tung, xích gông cũng bị giằng đứt, chỉ còn Sĩ Hoàng nằm dưới sàn đất ôm cổ đầy máu.
Sĩ Hoàng được đám sai nha khênh ra phía ngoài lấy vải quấn để cầm máu. Sĩ Giao trông thấy hoảng hốt nhìn vào vết thương. Một rạch ngang cổ nhưng không chạm phải yết hầu và mạch máu chính.
Sĩ Giao nhìn thật kỹ rồi thở phào nhẹ nhõm vỗ về mọi người:
- Các anh em hãy cứ an tâm. Chỉ là vết thương ngoài da. Nam tử hán mất một vài giọt máu đâu có là gì. Phải không Sĩ Thương.
Sĩ Hoàng gật đầu nhè nhẹ sợ máu chảy thật mạnh. Hỏa Cước Tốc cho lời Sĩ Giao là phải, sai đám sai nha đặt Sĩ Hoàng nằm bên chiếc chõng tre để dưỡng thương. Tên sai nha chạy tới bẩm báo, trước khi bỏ trốn tên Long Trạch đó không hiểu sao có được chìa khóa mở gông, xích sắt rồi khống chế Đỗ viên ngoại. Hỏa Cước Tốc tức giận hỏi tên sai nha đó:
- Không phải chìa khóa các ngươi cất giữ cẩn thận trong phòng tra tấn. Từ sáng tới giờ có kẻ nào vào đó hay không? Lục soát toàn bộ huyện thành không cho kẻ nào vào ra cho đến khi tìm thấy được phạm nhân bỏ trốn.
Sĩ Giao nhìn Sĩ Hoàng vờ nhắm mắt nhìn trộm Sĩ Giao cùng Đinh Tráng liền cất lời:
- Đã gây ra tội lớn, ảnh hưởng tới việc công của nha huyện. Thật ngại quá, xin Đinh bổ đầu lượng thứ cho. Sĩ Thương chú ấy bất cẩn để xảy ra chuyện như vậy xin cứ nghiêm trị đúng tội.
Công Tráng xua xua mấy tên sai nha ra ngoài, nói với Sĩ Giao:
- Sĩ Thương đâu có tội gì. Chỉ là do bọn ta sơ suất khiến phạm nhân thoát được ra ngoài lại gây tổn thương cho các vị. Xin hai vị trở về dưỡng vết thương, tránh lời thị phi.
Nói dứt lời, Sĩ Giao liền nhờ mấy tên sai nha khênh Sĩ Hoàng ra xe ngựa trở về thành Bạch Hạc. Sĩ Giao nhìn Sĩ Hoàng biết được tâm tư, Sĩ Hoàng mấy lần định giải thích liền bị Sĩ Giao cản lại không cho nói.
Cùng lúc đó, Hỏa Cước Tốc sai người canh giữ đám người họ Triệu cẩn thận, giám sát Triệu Cường từng chút từng chút. Đinh Tráng thoăn thoắt bước chân khắp nẻo đường tìm ra tên trọng tội da xanh đó.
Đỗ Tồn Thăng hồi lâu đi tìm bãi đất trống để tiện quay về thì nghe bọn sai nha kể lại sự tình cũng dắt ngựa đi tìm. Sực nhớ lại khi đi ra đến bãi sông gần nhà lao có một kẻ dáng vẻ lén lút, men theo sát tường chạy về phía tây, Gã Quỷ thúc ngựa chạy theo hướng đó.
Như được thần tiên mách bảo, ngựa của Gã Quỷ liên tục hý vang đến đoạn bụi rậm khó đi thì ngựa đó lại chọn đường ấy mà đi. Đến một đồi cọ rậm rạp, Gã Quỷ trông thấy bóng người đang đứng để đi tiện, liền thúc ngựa chạy tới. Tiếng vó ngựa dồn dập khiến người đó giật mình chạy lao vào trong rừng cọ.
Gã Quỷ đuổi theo, cầm dao quắm phạt đổ đến bảy mươi cây cọ cùng bụi dậm chắn ngang. Long Trạch thấy không thể chạy thoát liền dụ ngựa của Tồn Thăng tới một hố ong lớn. Ngựa theo đà đuổi lao thẳng về phía Long Trạch, Long Trạch nhảy sang một bên nằm sạp xuống dưới đất, ngựa đạp trúng hố ong, ngã nhào ra đất khiến Gã Quỷ nằm sõng soài ra phía trước. Đàn ong vây lấy ngựa mà đốt, Gã Quỷ cầm dao quắm vội vàng chạy về khe nước gần đó nín thở ngụp xuống dưới làn nước tránh bọn ong bay tới.
Đàn ong vừa rời đi, Gã Quỷ đứng dậy quay ngang dọc tìm dấu của Long Trạch. Tiếng ngựa kêu thảm thiết khiến Gã Quỷ phân tâm. Gã Quỷ đành phải lấy dao lớn chặt đầu ngựa để nó không kêu nữa. Long Trạch nhổm dậy bò lùi ra xa hố ong, tiếng xào xạc khiến Gã Quỷ đánh mắt theo. Cầm dao quắm đẫm máu ngựa xông tới nhằm Long Trạch bổ thật mạnh. Trạch bật mình tránh được đòn chí mạng, chạy về phía bìa rừng nơi dưới chân đồi.
Gã Quỷ hô hào đuổi theo:
- Đứng lại tên quỷ da xanh kia. Lần này nhà ngươi sẽ không thoát khỏi dao quắm của ta. Mau mau đầu hàng chịu trói.
Long Trạch thở không ra hơi, lại gần bờ sông Thao đỏ rực, cúi mặt xuống mặt sông uống lấy uống để. Gã Quỷ nhổ một gốc cây quăng mạnh về phía bờ sông, nước bắn lên tung tóe khiến Long Trạch ướt hết thảy. Long Trạch cởi bỏ quần áo kín mít như bưng đã bị sũng nước khoe mình trần đầy thớ sẹo. Gã Quỷ cười lớn ầm vang:
- Lần này thì nhà ngươi sẽ chẳng thể chạy thoát. Nếu quỳ xuống cúi xin thì ta sẽ tha cho. Còn không thì hãy lãnh một đòn dao quắm của ta.
Long Trạch giậm chân xuống dưới nước, dùng lá cọ phe phẩy trên mặt sông, chỉ thoáng lát đã đi ra giữa bờ sông. Gã Quỷ trông theo mà tòng tâm bất lực, đứng trên bờ mắng chửi một hồi lâu. Long Trạch cười khinh Gã Quỷ bất tài, bỗng giữa dòng có hòn đá nổi lên khiến Long Trạch mất thăng bằng ngã nhào xuống nước. Là Sĩ Giao đứng ở sau gã Quỷ cầm quạt mo phe phẩy miệng mỉm cười:
- Thứ tà pháp của nhà ngươi, ta đã nghiệm được từ lâu. Chí Liệt đã từng nói cho ta nhà ngươi dùng tà pháp hòng thoát được nguy nan. Nay chớ hòng thoát được khỏi tay ta.
Long Trạch bơi ngang sang phía bờ bên kia mà dòng nước cứ xoáy cuộn trở lại. Sức Long Trạch vùng vẫy hồi lâu, hắn dạt vào phía bờ nơi Gã Quỷ cầm sẵn dao lớn chờ hắn dạt vào. Long Trạch đập tay xuống mặt nước, bỗng nước tung tóe trắng bọt ập lên người Gã Quỷ. Trạch nhanh nhẹn giật lấy dao quắm của Dương Diện Tồn Thăng. Gã Quỷ bị bọt nước che mất tầm nhìn, Sĩ Giao trông thấy ném cho Gã Quỷ một thanh kiếm. Long Trạch xông tới hòng hất kiếm ra xa nhưng không kịp.
Gã Quỷ cầm lấy kiếm xông thẳng tới Long Trạch ra đòn uy lực tựa núi đổ. Quan sát một lúc, Sĩ Giao nói với Tồn Thăng:
- Họ Long đó chỉ quen dùng trảo cước, song câu thuần thục đến độ hoàn hảo. Trong tay hắn giờ chỉ còn có một, hãy dùng kiếm đánh vào mạn trái không cầm vũ khí của hắn. Đánh đến khi hắn quen chiêu thức dùng trảo, câu đỡ đòn, ắt sẽ bị kiếm chém lìa tay.
Gã Quỷ dùng kiếm liên tiếp ra đòn tấn công về cánh tay trái không cầm vũ khí của Trạch. Long Trạch gượng gạo dùng tay phải cầm dao quắm đỡ lấy đòn của Tồn Thăng.
Tồn Thăng dùng sức toàn cơ thể dồn đánh năm mươi hiệp về phía tay trái của Long Trạch. Đỡ được thêm vài hiệp, như lời Sĩ Giao nói, tay phải đã mỏi, Long Trạch chuyển dao quắm sang tay trái để ra đỡ đòn. Gã Quỷ đổi chiều đánh sang phía phải tay của Trạch. Đỡ được bảy hiệp, Long Trạch như thường lệ vung tay phải lên đỡ nhát kiếm của Gã Quỷ như thể trong tay đeo Long trảo.
Kiếm sắc lẹm chém đứt ngọt cánh tay Long Trạch. Long Trạch điên cuồng dùng dao quắm chém về phía Gã Quỷ Tồn Thăng, Dương Diện dùng hai tay đỡ lấy đòn trời giáng của Long Trạch. Năm mươi hiệp nữa trôi qua, Long Trạch mất máu quá nhiều, mắt hoa cố đánh với Gã Quỷ. Gã Quỷ theo đà phản đòn chém ngang ngực Long Trạch, người đứt làm đôi. Hai lá phổi bập bùng máu chảy, trái tim cắt xẻ làm hai máu lênh láng một vũng đỏ tươi hòa vào đất.
Gã Quỷ mệt nhoài nằm xuống đất thở dốc, mặt trắng bệch như trúng gió lúc say. Đỗ Sĩ Giao chạy tới kéo Gã Quỷ gượng dậy, từ phía bìa rừng có đám lính đi tới trông thấy xác Long Trạch đỏ ỏn ba đoạn trên đất liền gom ba phần xác của Long Trạch mang về huyện thành Gia Ninh. Gã Quỷ nằm trên chiếc xe ngựa, đôi mắt lờ đờ trắng dã như người sắp chết, Sĩ Giao phải lau giọt mồ hôi trên người vào chiếc khăn lụa, vắt kiệt từng giọt nhỏ vào miệng Gã Quỷ. Gã Quỷ nằm thiếp đi hổn hển cho đến khi về tới huyện thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook