Gieo Gió Gặt Bão
Chương 2

4.

Trong tay mẹ tôi có tiền gửi ngân hàng, bất động sản cũng có hai căn, nếu bà ký, những thứ để dưỡng lão này đều phải góp vào.

Tôi nhịn không được mở miệng khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ vẫn là nên nghĩ lại..."

Lông mày mẹ tôi dựng thẳng: "Có cái gì mà nghĩ? Con trai tôi còn có thể hại tôi sao? Tôi không biết cái gì đảm bảo hay không đảm bảo, tôi chỉ biết phải giúp con trai tôi.”

Nói xong lại liếc mắt nhìn tôi: "Chị lần này không giúp Tiểu Tuấn, sang năm cháu gái lớn của tôi xuất ngoại, chị đã hứa cho nó 10 vạn thì nhất định phải cho, chị là cô ruột của nó!”

"Dương Manh chị cũng đừng lo lắng, nó lớn lên phải lập gia đình, có thể tốn của chị bao nhiêu tiền chứ?”

Vài lời đã thức tỉnh tôi. Sống lại một đời, thiếu chút nữa lại sống trở về!

Tôi đưa hợp đồng và bút cho mẹ: "Mẹ, mẹ ký ở đây đi, ký xong đừng quên đóng dấu tay.”

Mẹ tôi tuy rằng lớn tuổi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, hai nét bút đã ký xong, ấn ngón tay cái vào mực.

Phương Tuấn muốn ngăn cản căn bản không kịp nữa.

Tôi nắm tay con gái: "Con gái, chúng ta về nhà, sau này mẹ sẽ không đưa con đến đây nữa.”

Dương Manh còn chưa quen tôi đột nhiên thân mật, có vẻ có chút chần chờ, tôi không nói lời nào nắm chặt tay con bé.

Dương Manh sửng sốt một chút, cũng nắm lấy tay tôi, sau đó cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.

Con gái, lần này mẹ nhất định phải bảo vệ con thật tốt, không để cho con chịu chút uất ức nào.

Phương Vũ San đứng bên cạnh im lặng nhìn thấy vậy, không biết bị cái gì k1ch thích, cũng tới nắm lấy tay còn lại của tôi, vẻ mặt bất mãn: “Cô, hôm nay cô làm sao vậy? Bà nội nói chúng ta họ Phương mới là người một nhà.”

Tôi nghĩ đến sắc mặt ở kiếp trước của nó, chán ghét rút tay ra: "Không ngờ cháu còn nhỏ tuổi nhưng tư tưởng lại rất phong kiến, Dương Manh là con tôi sinh, con bé mới là người một nhà với tôi, cháu thì tính là gì chứ?"

“Nếu cháu đã như vậy, về sau đừng nghĩ đến chuyện tôi cho cháu một đồng nào!”

Phương Vũ San bị tôi sỉ nhục đến đỏ bừng cả mặt, nước mắt lưng tròng, nó đột nhiên trở mặt, lớn tiếng nói: "Cô đừng có xem thường người khác, chờ ba tôi kiếm được nhiều tiền, nhà chúng tôi mua biệt thự lớn, cho dù cô có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng không cho cô bước vào cửa nhà tôi đâu!"

Tôi cười: "Tôi chờ ngày nhà cháu mua biệt thự lớn.”

Nói xong, tôi liền dẫn Dương Manh về nhà không quay đầu lại.

5.

Vừa về đến nhà, Dương Lực cũng đã trở lại, người anh ấy đầy bụi bặm và mệt mỏi, trong tay còn mang theo laptop, một cái áo khoác da màu đen đã mặc 5 năm rồi, cổ áo cũng đã bạc màu.

Vừa nhìn thấy anh, tôi liền không khống chế được nhào tới ôm anh khóc lớn: "Ông xã, em rất nhớ anh!”

Tôi đã từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.

Dương Lực kinh ngạc ôm lấy tôi, vừa vỗ nhẹ lưng tôi, vừa dùng ánh mắt hỏi Dương Manh, hai người đều không hiểu chuyện gì, đều cảm thấy tôi có chút buồn cười.

Đợi đến khi khóc đủ rồi, tôi nhìn thấy anh lại mang máy tính về nhà, đau lòng nói: "Đã tăng ca một ngày, trở về còn phải làm việc, anh muốn mệt chet à?"

Dương Lực hơn bốn mươi tuổi, anh ấy có năng lực nhưng là người thành thật, không biết nịnh nọt cho nên ở công ty vẫn là một nhân viên bình thường.

Bình thường tăng ca không nói, có đôi khi về nhà còn phải làm đến nửa đêm, tóc bạc càng ngày càng nhiều, tôi nhìn thấy vô cùng đau lòng.

Tôi từng để anh ấy nghỉ ngơi một thời gian rồi mới đi làm, nhưng anh ấy lại nói ở tuổi này làm sao dám từ chức, nếu anh ấy không có việc làm, tôi và Dương Manh phải làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây, tôi càng hận bản thân mình kiếp trước, vô duyên vô cớ đ ập nhiều tiền như vậy vào nhà mẹ đẻ, cuối cùng còn đưa cả m ạng của Dương Lực vào theo.

Tôi kìm nước mắt, ném máy tính của Dương Lực sang một bên: "Hôm nay không tăng ca, chúng ta xuống quán ăn, thuận tiện đi dạo trung tâm thương mại, mua đồ cho em và Manh Manh."

Nói xong, tôi không nói lời nào kéo bọn họ ra cửa.

Khi đến trung tâm mua sắm, tôi đã thay đổi thái độ bướng bỉnh trước đây và chỉ mua quần áo của các thương hiệu lớn cho Dương Lực, mua cho Dương Manh máy ảnh DSLR và máy tính Apple mà con bé vẫn luôn muốn.

"Con gái, chờ sang năm con thi tốt nghiệp cấp 3 xong, mẹ dẫn con đi Châu Âu du lịch, cả nhà chúng ta cùng đi."

“Em muốn đi Tây Ban Nha xem nhà Mira, em vẫn luôn muốn đến đó!"

Dương Lực ôm vai tôi, chế nhạo nói: "Bà xã à, sao đột nhiên em lại hào phóng như vậy?”

Tôi nghiêm túc trả lời anh ấy: "Dương Lực, trước kia em đã làm sai, em xin lỗi anh, em cam đoan sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

Dương Lực không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, anh ấy ngượng ngùng gãi đầu, vừa lúc đi ngang qua một cửa hàng máy chơi game, dứt khoát dẫn tôi đi vào:

“Hiện tại những trò chơi này làm như thật vậy, gần đây công ty anh cũng nhận một hạng mục tương tự.”

Ông chủ nhiệt tình đón tiếp, đề cử cho chúng tôi loại máy chơi game mới nhất.

Tôi nhìn vào bản demo trò chơi trên màn hình TV, một người đang vung kiếm chiến đấu với quái thú, đột nhiên một ý tưởng chợt loé lên trong đầu tôi.

Tôi nhớ rằng một năm sau, một trò chơi di động nhỏ tên 《 Dragon Boy 》 ra mắt và nhanh chóng trở nên phổ biến trên toàn thế giới.

Nó thực sự đã đánh bại những kiệt tác khác và trở thành trò chơi kiếm được tiền nhiều nhất trong năm.

Mà người sáng tạo ra trò chơi, là một studio chỉ có ba người.

Sau khi bọn họ thành công nhận phỏng vấn, nói một năm trước, bọn họ còn đang rầu rĩ vì tiền thuê nhà, tìm người đầu tư khắp nơi, 100 ngàn là có thể mua cổ phần, nhưng không ai coi trọng bọn họ.

Nghĩ đến đây, tôi vỗ mạnh đùi một cái, tôi xem trọng mấy người! Dương Lực bọn họ bị tôi dọa hết hồn.

Tôi không quan tâm đ ến những thứ khác, vội vàng kéo anh và Dương Manh ra, kích động nói: "Ông xã, em có một ý kiến hay, anh không cần làm công cho người ta nữa!"

6.

Về đến nhà, tôi sai Dương Manh đi làm bài tập, sau đó kéo Dương Lực vào phòng ngủ, lại đóng kín cửa sổ.

Phú quý đầy trời này, cũng không thể để cho người khác nhặt được.

Dương Lực mặt đỏ lên nghi hoặc: "Cái này không tốt, con gái còn chưa ngủ đâu, nó bây giờ lớn rồi..."

Tôi tức giận đấm anh: "Anh nghĩ gì vậy? Là người vừa rồi em nói với anh ở trung tâm thương mại.”

Tôi nói với Dương Lực có một studio trò chơi muốn tìm người đầu tư, đảm bảo có thể kiếm được nhiều tiền.

Thấy Dương Lực không tin, tôi cắn răng một cái: "Nói thật cho anh biết, em đã sống lại, một năm sau 《 Dragon Boy 》khẳng định đại bạo, hiện tại đầu tư vào đó, tương lai có thể kiếm về gấp trăm ngàn lần."

Tôi không giả vờ nữa, lập tức ngả bài.

Nhưng Dương Lực nhìn tôi chằm chằm trong chốc lát, nghẹn ngào nói: "Bà xã, là anh vô dụng, đều do anh kiếm được quá ít, bây giờ em muốn tiền muốn đến đ iên rồi.”

Tôi tức giận đến trợn trắng mắt. Để thuyết phục Dương Lực, tôi tìm được ba người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp không lâu kia.

Trong đó có một người tên là Thích Quân, anh ta là người dẫn đầu thành lập studio, chúng tôi cùng nhau nghe anh ta kể lại đầy đủ về ý tưởng thiết kế của 《 Dragon Boy 》.

Dương Lực, cũng xem như một nửa người đồng hành, nghe cậu ấy nói xong, lại thử chơi một lát, cũng cảm thấy có hi vọng, quyết định đầu tư ngay tại chỗ.

Ba người kia đều sửng sốt, đoán chừng chưa từng thấy ai vung tiền thoải mái như vậy, liên tục nói lời cảm ơn với chúng tôi, tôi chú ý tới vành mắt Thích Quân đều đỏ cả lên.

Bọn họ không biết, một năm sau, 《 Dragon Boy 》 sẽ tạo ra kỳ tích về doanh số bán hàng, ba người bọn họ sẽ trở thành người dẫn đầu mới trong giới game, trở thành thần tượng của giới trẻ, nổi tiếng khắp nơi.

Mà tôi cùng Dương Lực nắm chắc phần thắng. Thật đẹp.

7.

Thu nhập của tôi và Dương Lực vốn cũng không tệ, một đời này không bị ai ép nợ, cũng không cần trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, trong tay nhất thời dư dả không ít.

Đời trước trường học của Dương Manh tổ chức ra nước ngoài du lịch, báo chi phí năm vạn, bởi vì tôi không nỡ lấy tiền, không cho con bé báo danh.

Rất nhiều người trong lớp Dương Manh đều đi, bởi vì điều này mà con bé rầu rĩ không vui rất lâu.

Lần này tôi hỏi con bé sớm vài ngày: "Con gái bảo bối, khi nào thì nộp tiền đi du lịch? Mẹ đưa tiền cho con nộp, đi thôi!”

Lúc đầu Dương Manh còn bối rối, được vài ngày, cô ấy đột nhiên hưng phấn nói với tôi: "Mẹ, mẹ thật sự là thần, làm sao mẹ biết được?"

Tôi ra vẻ thần bí nói: "Bởi vì mẹ được tái sinh trở về, mẹ cái gì cũng biết.”

Không ngờ Dương Manh chớp mắt, nặng nề gật đầu: "Quả nhiên, mẹ đã sớm đoán được.”

Con bé thật sự tin điều đó sao?

Phương Vũ San học cùng lớp với Dương Manh, biết Dương Manh muốn đi, nó cũng mặc kệ.

Ngày đó chủ nhiệm lớp Dương Manh tạm thời thêm giờ, tan học muộn, chờ tôi đến trường đã không còn ai.

Dương Manh còn chưa đi ra, tôi ở cổng trường chờ con bé, mơ hồ nghe được tiếng khóc nức nở truyền ra từ chỗ rẽ, tiếng này nghe rất quen thuộc.

"Con mặc kệ, Dương Manh được đi, con cũng muốn đi!"

Nghe được tên con gái, tôi lặng lẽ đi qua, đúng là Phương Vũ San cùng em dâu.

Em dâu đang an ủi nó: "San San, tiền của chúng ta bây giờ đều dùng trong việc làm ăn, làm gì có tiền cho con ăn chơi?"

Phương Vũ San giậm chân, nước mắt đầy mặt: "Con mặc kệ, từ nhỏ đến lớn nó ăn gì dùng gì, cũng không so được với con? Tại sao lần này nó đi được, con lại không được?”

Em dâu đau lòng không chịu được, oán hận nói: "Đều tại cô con, từ lần đó về cô ta cũng không cho chúng ta tiền. Nếu không cũng không đến mức như bây giờ, ba con hiện tại rất coi trọng tiền, nói lần này có thể kiếm nhiều tiền, con thông cảm cho nhà mình chút đi."

Phương Vũ San từ nhỏ được lớn lên trong sự nuông chiều, ỷ vào sự yêu thương của tôi, khắp nơi chèn ép Dương Manh, đây là lần đầu tiên nó rơi vào thế hạ phong.

Dù có làm gì thì nó cũng chỉ ngồi đó, không chịu rời đi cho đến khi mẹ nó đồng ý trả tiền cho nó.

Lúc này tôi cố ý ho khan một tiếng, hai người nhất thời giống như bị sét đánh.

Tôi làm bộ như vừa mới phát hiện ra họ: "Ai nha, trùng hợp như vậy à, San San làm sao vậy?”

Phương Vũ San còn nhớ rõ chuyện lần trước, nhìn thấy tôi liền quay đầu đi như kẻ thù, không nói chuyện với tôi.

Tôi nói: "Có phải vì chuyện du học nước ngoài không, San San, cháu đã lớn như vậy rồi, phải biết thông cảm cho gia đình, cha cháu kiếm tiền không dễ dàng..."

Em dâu gay gắt đáp lại lời tôi: “Ai nói nhà tôi không có tiền, nhà tôi làm ăn lớn, không phải chỉ năm vạn thôi sao? Vậy thì tính là gì chứ? Kiến thức nông cạn!”

Nói xong, cô ta liền đẩy Phương Vũ San vào trong xe: "Không biết là ai nghèo, trời lạnh đón con cũng không lái xe tới. A, đúng rồi, nhà chị không có xe, ha ha ha ha!"

Nói xong, cô ta nhanh chóng rời đi. Hàng phòng ngự bị phá vỡ.

Dương Manh đeo cặp sách đi tới: "Mẹ, mợ có phải đã quên hay không, nhà chúng ta rẽ một cái là tới, lái xe làm gì?"

Tôi cười cười: "Mặc kệ mợ con đi, lần này đi con nhớ mang theo máy ảnh DSLR, chụp nhiều ảnh đẹp về.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương