Gieo Gió Gặt Bão
Chương 3

8.

Dương Manh vẫn cảm thấy rất hứng thú với nhiếp ảnh, hình như con bé trời sinh đã thiên phú về mảng này, chỉ với một chiếc điện thoại di động, ảnh con bé chụp ra đều có cảm giác đặc biệt.

Lần này đi mấy quốc gia, vừa có phong cảnh tự nhiên tú lệ, lại có kiến trúc lịch sử bao la hùng vĩ.

Kiếp trước Phương Vũ San đi, trở về cố ý cho Dương Manh xem ảnh chụp trong điện thoại di động của nó, không biết Dương Manh cảm thấy hâm mộ bao nhiêu, bây giờ nhớ tới khiến tôi cảm thấy chua xót.

May mà ông trời cho tôi cơ hội bù đắp.

Sau khi xuống máy bay Dương Manh gửi wechat cho tôi, nói cho tôi biết Phương Vũ San cũng đi, nhưng nó luôn có tâm trạng chán nản, rầu rĩ không vui.

Hơn nữa nó vừa xuống máy bay đã ngã bệnh, nôn mửa, tiêu chảy và sốt cao.

Toàn bộ quá trình không phải ở trong xe thì là ở khách sạn, một ngày cũng không ra ngoài chơi, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ vô ích.

Vài ngày sau Dương Manh lại nói cho tôi biết, con bé chụp được một tấm ảnh cực đẹp, trở về muốn cho tôi xem.

Đợi đến mười ngày sau Dương Manh kết thúc chuyến du lịch, tôi rốt cục cũng được nhìn thấy tấm ảnh kia.

Dưới bầu trời xanh trong là tuyết mịn như cát trắng, giữa khung hình có một thân cây quật cường đứng thẳng, lá cây của nó đều rụng hết, cành cây tùy ý sinh trưởng.

Mặt sau của cây là cảnh mặt trời mọc, lấy cây làm trung tâm, tỏa ra một vầng hào quang tuyệt đẹp.

Tôi không thể nói được cảm giác của mình, nhưng cảnh tượng này đột nhiên ập đến với tôi, khiến tôi cảm thấy hơi chua xót.

“Mẹ, mẹ cũng cảm động phải không? Lúc đó con nhìn thấy, cũng giống như mẹ, rất muốn khóc, liền lập tức dùng máy ảnh chụp lại.”

“Con gái chúng ta thật xịn xò!” Dương Lực tự hào nói," Ba tìm người in ra, treo trên tường nhà chúng ta.”

Mà tôi thì đang nghĩ đến mấy ngày hôm trước nhìn thấy cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế đang kêu gọi mọi người nộp bài thi, vì thế lập tức báo danh thay Dương Manh, coi như thử xem.

9.

《 Dragon Boy 》lên kệ, tuy rằng không phải sản phẩm lớn, nhưng cho dù là phong cách vẽ hay là thao tác vận hành của nó đều là hạng nhất, khả năng chơi rất cao.

Danh tiếng trò chơi nhanh chóng được truyền rộng rãi, rất nhanh đã leo lên top đầu danh sách được tải về, dù là thành phần tri thức trong văn phòng hay là mẹ bỉm, thời gian rảnh rỗi đều có thể chơi.

Tên của Thích Quân cũng liên tiếp lên hot search, trở thành đối tượng được giới trẻ theo đuổi.

Trong khoảng thời gian này, chúng tôi và Thích Quân vẫn duy trì liên lạc, cậu ấy rất cảm kích chúng tôi đã giúp đỡ cậu ấy trong thời khắc khó khăn nhất.

Cậu ấy nói lúc trước không tìm được nhà đầu tư, tuyệt vọng đến mức gần như buông bỏ, nhờ có chúng ta đầu tư mấy chục vạn kia, cậu ấy đã có thể hoàn thành phần cuối cùng, mới có được thành tựu như bây giờ.

Mỗi lần gọi điện thoại chỉ nói những thứ này, nói đến mức khiến tôi chột dạ.

Cuối năm, 《 Dragon Boy 》 đạt được giải thưởng lớn trò chơi ở nước ngoài, Thích Quân đại diện đi lĩnh thưởng, cậu ấy muốn mời chúng tôi cùng đi, tôi và Dương Lực vội vàng xua tay từ chối.

Hiện nay trò chơi này đã gây được tiếng vang lớn và rất phổ biến trên toàn thế giới.

Như đã thỏa thuận, chúng tôi nhận được tiền hoa hồng tám chữ số, nằm mơ cũng muốn cười tỉnh!

Nó đã vượt xa mong đợi của chúng tôi.

Đột nhiên có tiền, tôi và Dương Lực cũng không biết nên mua cái gì, đành phải tạm thời gửi vào ngân hàng, cuộc sống thường ngày vẫn trôi qua như cũ.

10.

Lễ mừng năm mới, Phương Tuấn tổ chức mời cả nhà đến khách sạn lớn ăn cơm. Nghe nói nó đầu tư làm ăn kiếm được tiền, xe đều đổi thành xe bốn bánh.

Giống hệt kiếp trước, nhưng thật ra những thứ này đều là để che đậy biểu hiện giả dối của nó.

Sự thật là rất nhanh Phương Tuấn liền phát hiện nó bị "bằng hữu" lừa, 5 triệu thua sạch. Và cuộc sống của tôi đột nhiên rơi xuống vực thẳm.

Nhưng bây giờ chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi nữa.

Khách sạn Phương Tuấn đặt ở nhà hàng lớn Phẩm Hải, hẹn nhau lúc 5 giờ, nhưng đúng lúc tuyết rơi lớn, tôi gọi xe gần một tiếng mới tới.

Đợi lúc đến phòng bao, bọn người Phương Tuấn đều đã ăn hết.

Thấy chúng tôi toàn thân lạnh buốt, đầu thì đầy tuyết, em dâu vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: "Đã sớm bảo các người mua xe lại không nghe, hiện tại mua cái xe cũ rẻ tiền cũng chỉ một hai vạn thôi, coi như có thể che gió tránh mưa."

"Chúng ta mới vừa đổi chiếc ô tô giá đâu khoảng 50 vạn thôi, ngồi lên vừa êm lại thoải mái, tôi hiện tại ngồi xe buýt không được nữa rồi. Những thứ đó chỉ dành cho người nghèo, cấn mông!"

Tôi bảo Dương Manh tìm chỗ ngồi xuống: "Chúng tôi không biết lái xe, nói sao cũng không cần thiết.”

Tôi và Dương Lực đều không thích lái xe, cũng chưa từng học qua, hơn nữa hiện tại tàu điện ngầm cũng thuận tiện.

Em dâu khinh thường liếc mắt, nhỏ giọng than thở: "Chứ không phải là không có tiền sao? Tìm cớ làm gì.”

Mẹ tôi ngồi ở ghế chính, cười híp mắt, cái gì cũng không nói.

Tôi nhìn kỹ người một nhà này, em dâu uốn tóc, mặc áo lông chồn, cả người đeo trang sức vàng, Phương Tuấn đầu tóc bóng dầu, thắt lưng bên hông lộ ra bên ngoài, phía trên có một chữ "H" rất lớn.

Về phần Phương Vũ San, trang điểm đậm, buộc tóc cao, mặc chiếc váy dài chấm đất màu xanh nhạt của Công chúa Elsa, mỗi lần ăn một miếng đều phải dùng khăn giấy lau miệng một chút.

Xem ra thật sự là có tiền, giơ tay nhấc chân đều là phong thái của quý tộc phương Tây.

“Phụt!" Dương Manh không nhịn được, phun ra một tiếng, vội vàng cúi đầu che giấu.

Phương Tuấn đứng lên nâng ly đọc diễn văn, cảm ơn mẹ vì đã chiếu cố nhiều năm, hiện tại nó cuối cùng đã phát đạt, chuẩn bị sang năm sau mua biệt thự, nhưng nó tuyệt đối không hề đề cập tới sự giúp đỡ của tôi lúc trước.

Tôi cúi đầu làm cơm khô, không đề cập tới mới tốt, tên ôn thần này, tôi ước gì cách xa nó một chút.

Cơm nước xong, Phương Tuấn tiếp tục lừa dối mẹ tôi đầu tư lương hưu cho nó.

Phương Vũ San cùng em dâu nhàm chán chơi game trên điện thoại di động, tôi vừa nhìn, thật trùng hợp, chính là 《 Dragon Boy 》.

Tôi không thích chơi game, lúc trước dùng wechat đăng nhập một lần, thấy em dâu bọn họ đều đang chơi, hơn nữa đều là VIP.

Thấy tôi tò mò thò đầu ra, em dâu đắc ý nói: "Bây giờ em đã cấp 30 rồi, nạp vào đó cũng mấy trăm rồi, loại người không nỡ nạp tiền như chị, còn có thể trải nghiệm trò chơi gì chứ?"

Phương Vũ San cũng đắc ý nói: "Mẹ, mẹ đừng để cô nạp tiền, cô ấy cũng không có tiền, hơn nữa loại người chơi nhân dân tệ như chúng ta, dân thường không biết được đâu.”

Dương Lực nhịn không được nói: "Thật ra trò chơi này chỉ cần kỹ thuật mạnh, không nạp tiền cũng có thể chơi tốt, có mấy đại thần đều không khắc kim.”

Em dâu khinh thường nói: "Lão nương có tiền, lười luyện kỹ thuật, tôi mới nạp thêm 100 tệ, có tiền thật sướng.”

Dương Lực không nói lời nào, anh ấy vừa uống chút bia, đi ra ngoài đi toilet, để điện thoại di động lên bàn.

Anh ấy vừa đi ra ngoài, di động liền vang lên, trên màn hình hiện mấy chữ to "Ngân hàng XX”.

Phương Tuấn ngồi ở bên cạnh Dương Lực, tôi còn chưa kịp ngăn cản, nó đã nhanh tay lẹ mắt ấn nút kết nối, còn cười nói có phải chúng tôi nợ thẻ tín dụng hay không, cố ý mở loa ngoài.

Giọng nói vang dội của quản lý ngân hàng truyền ra: "Dương tiên sinh chúc mừng năm mới, nhân ngày hội tân xuân này, tôi thay mặt toàn thể nhân viên ngân hàng XX, xin gửi lời chào đến ngài và người nhà!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương