Ánh sáng trắng chói mắt chiếu vào nhãn cầu, bởi vì ở trong bóng tối quá lâu, sau khi mí mắt mệt mỏi nhắm vào mở ra mấy lần, một lúc sau tầm mắt mới lấy lại tiêu cự.
Trần nhà cũ kỹ, cột nhà sắt tây đã hoen rỉ, trong góc là một chiếc đèn như dùng trong phẫu thuật, ý thức từ một mớ hỗn độn dần trở nên tỉnh táo.
....
Người đang nằm trên đất khẽ cử động ngón tay, bởi vì ánh sáng chiếu rọi xuống khiến cậu vô thức muốn che mắt, kết quả mới nhấc tay lên đã bị một cỗ sức lực cản lại, khiến cổ tay cậu phát đau, gần như lập tức thanh tỉnh.
Chu Liệu cúi xuống nhìn phát hiện ra hai tay mình bị dây thừng trói lại, dây thừng trên cổ tay đã siết chặt khiến làn da đỏ ửng.

Đây là một không gian kín hoàn toàn xa lạ, ngay cả cửa sổ cũng bị tấm thép hàn kín mít, nhưng cũng giống như nơi ở, tủ lạnh, bếp cỡ nhỏ, giường, tủ quần áo, kệ để đồ, gần như đều có đủ.
Cả căn phòng đều cũ kỹ nhưng lại sạch sẽ, cứ như chủ nhân của nó mắc bệnh sạch sẽ, mỗi một đồ vật đều được bày ngay ngắn, ngay cả mặt sàn cũng sạch đến nỗi không thấy một hại bụi nào.
Trên bàn còn có một chiếc máy tính đang gập lại, bên cạnh là ánh đèn sáng trắng.
Cậu dùng mười mấy giây nhớ lại tại sao bản thân lại ở đây, Chu Liệu chỉ nhớ rằng cậu đã đi viếng ông ngoại, sau đó đi vệ sinh thì hình như bị người ta theo dõi, rồi sau đó...
Trái tim Chu Liệu đập mạnh mấy nhịp, không chắc có phải mình bị bắt cóc rồi không, cậu nuốt nước bọt, cố gắng tìm dấu vết của chủ nhân tại nơi này, nhìn quanh một vòng, không phát hiện gì hết.
Cậu đếm một lượt số người mình đã từng đắc tội, cũng không nghĩ ra được ai lại có bản lĩnh bắt cóc mình.
"Đệt..."
Chu Liệu đã từ chối nghĩ những điều này, dù sau thì bảo toàn mạng sống mới là quan trọng nhất.

Cậu kìm nén cơn đau nơi cổ tay, cố gắng lết đến bên cạnh mép giường, lúc đến gần chân giường, gương mặt cậu đã đau đến vặn vẹo, nhưng vẫn cắn răng bắt đầu khẽ ma sát dây thừng lên cột chân giường.
Bởi vì đã hôn mê quá lâu, bụng đã bắt đầu réo lên, dây trói chỉ bị ma sát ra một lỗ hỏng nhỏ tý.


Trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo, cậu đổ mồ hôi lạnh, đồ vật sắc nhọn nhất trong tầm mắt cũng chỉ có cái này mà thôi.
Không biết qua bao lâu, làn da trên cổ tay cậu sắp bị ma sát đến rách ra, phía cửa đột nhiên có tiếng bước chân.

Chu Liệu dừng động tác trên tay lại bắt đầu tập trung tinh thần, muốn xem xem rốt cuộc là kẻ trời đánh rác rưởi nào đã bắt cóc mình.
Cửa được mở ra, đập vào mắt là một đôi giày thể thao cũ kỹ nhưng rất sạch.
Chu Liệu ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn rõ người trước mặt, đồng tử đang híp lại đột nhiên mở lớn.
"....!Tần Trạm?"
Người trước mặt mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vào, mặc một chiếc áo gió màu đen, mặt không có biểu cảm gì thu lại chiếc ô ướt nhách trên tay, sau đó đóng cửa phòng lại.
"Tần Trạm? Mẹ kiếp mày có ý gì? Mày dám theo dõi lại còn bắt cóc tao?" Chu Liệu nghĩ đến hàng ngàn hàng vạn người cũng chưa từng nghĩ đến Tần Trạm, dù sao đối phương lấy đâu ra bản lĩnh dám làm loại chuyện này.
Tần Trạm để đồ nấu ăn mới mua vào tủ lạnh, không màng đến lời chất vấn của Chu Liệu.
"Cởi ra cho tao"
"Nghe thấy chưa!"
"Chỉ vì tao đã cướp năm nghìn tệ của mày sao?"
"Thả tao ra, không chừng bây giờ thả sớm, tao còn có thể cho mày gấp mười lần"
"Này, tai điếc rồi à"
Chu Liệu nhìn thấy Tần Trạm đột nhiên nghiêng đầu qua, đôi mắt không hề có chút dao động của cảm xúc, chỉ nhìn cậu rồi bật ra hai chữ.

"Câm miệng"
"....Cái gì?" Chu Liệu như không thể ngờ Tần Trạm sẽ nói chuyện với mình như vậy, cậu thoáng bật cười: "Tao câm miệng? mẹ nó chứ mày theo dõi bắt cóc còn bắt tao im miệng?"
Tần Trạm nhìn Chu Liệu ngồi dưới sàn vẫn là bộ dạng hống hách giương cung bạt kiếm, hắn đi đến trước mặt đối phương, nhấc chân dẵm lên dây thừng, bị sức nặng lôi kéo, Chu Liệu đau đến nỗi không nhịn được kêu thành tiếng.
"Mẹ kiếp mày đang làm gì!" hai tay Chu Liệu bị trói chặt, muốn giãy giụa nhưng chỉ khiến bị đau thêm, cả người cậu dán sát lên mặt sàn, cắn răng nhìn Tần Trạm gào lên: "Thả ra! Đau muốn chết!"
"Đau nhường nào?"
"Mẹ chứ mày thử rồi biết! Cổ tay ông sắp nát rồi!"
Tần Trạm ngồi xổm xuống, kéo khóa áo ra, để lộ một vết sẹo hình cung vô cùng rõ trên hầu khiết: "Có đau bằng cái này không?"
Chu Liệu nhìn một cái rồi quay đi, lúc đó chính tay cậu đã dí lên đó, thậm chí bây giờ cậu vẫn còn nhớ âm thanh "Xì xì" đốt cháy khi đầu thuốc chạm vào da thịt.
"...Mày muốn trả thù tao à?" Chu Liệu bị đau đến mồ hôi đầm đìa: "Tần Trạm, bọn họ phát hiện tao mất tích sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó mày xong đời"
"Không đâu" Tần Trạm cầm lấy găng tay y tế màu xanh, gương mặt lạnh nhạt: "Cậu đã hôn mê hai ngày rồi, tin nhắn cậu gửi đi cho ba mẹ lúc ở nghĩa trang chẳng có ai trả lời hết"
Cơ thể đang nằm rạp xuống đất kia căng hiển nhiên căng cứng lại.
"Tôi lấy điện thoại của cậu để xin nghỉ học qua trang web của trường rồi, đã có thư trả lời rồi, cũng nhờ vào đại danh của cậu, còn chẳng phải nộp giấy tờ cơ bản nào, còn về phần bạn bè cậu, tôi nói cậu tâm trạng không tốt nên đi ra ngoài du lịch rồi"
"...Nghỉ học? mẹ kiếp ai cho mày tự ý sắp xếp?" gương mặt Chu Liệu trở nên vặn vẹo vì mấy lời nói hoang đường này: "Mẹ chứ mày mở điện thoại tao kiểu gì?? Mày nghĩ rằng bọn họ không nghi ngờ sao? Tao nói đột nhiên nghỉ phép đi du lịch mà cũng có người tin?"
"Mở khóa bằng gương mặt cũng không khó" Tần Trạm lấy điện thoại của cậu ra, lần này hắn dùng mặt của chính mình mở khóa, mở tin nhắn thoại mà hắn gửi Trần Tiện ngay trước mặt Chu Liệu.
"Trên đường đi gặp chút chuyện, chắc là không tới được, tao muốn nghỉ học một kỳ đi du lịch"
Có vẻ đối phương thấy hoang mang, gửi một đống dấu hỏi chấm qua, hỏi cậu sao lại đột nhiên như vậy, nãy còn bảo là đang tới rồi.

Tần Trạm mở tin nhắn thoại tiếp theo.
"Không có tâm trạng, đột nhiên thấy không có sức đâu học tiếp, ra ngoài chơi một chuyến cho xong, lúc nào về tao gọi mày"
Bên Trần Tiện lại gửi đến một loạt dấu hỏi chấm, hỏi cậu có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không, hay là đi thăm mộ rồi ngộ ra nhân sinh, nhưng cậu ta cũng quen với cái tính thích gì làm nấy của Chu Liệu, cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao thì bọn họ đi học chẳng khác gì đi chơi, chỉ có điều anh Long nghe bảo tối nay cậu không đến nữa lại sầm mặt.
Sau đó đối phương lại hỏi vài câu nữa, Tần Trạm đều trả lời từng câu giống hệt với giọng điệu của Chu Liệu, không hề có sơ hở.
Chu Liệu nhìn đoạn chat này, cậu siết chặt nắm đấm mắt trừng lớn như muốn rách ra: "Tao nói lúc nào vậy?"
"Cậu không nói, tôi dùng AI để mô phỏng giọng nói của cậu" Tần Trạm khóa điện thoại: "Cậu còn không nghe ra, bọn họ sao phát hiện được?"
Chu Liệu đột nhiên rơi vào khủng hoảng, xương sống lạnh ngắt, Tần Trạm vốn đứng đầu chuyên ngành máy tính, hơn nữa đối phương theo dõi mình lâu như vậy, thật không dám tưởng tượng bây giờ Tần Trạm hiểu rõ con người cậu như thế nào, lại còn dùng kỹ thuật để lấp liếm việc cậu mất tích một cách hoàn mỹ.
Mà khiến cậu sợ nhất là, hình như Tần Trạm không đơn giản chỉ là bắt cóc.
"....Mày muốn gì? Tiền?"
Tần Trạm nhìn cậu không nói chuyện.
"Mày muốn gì tao đều cho hết, mày thả tao ra, tao sẽ không báo cảnh sát" trái tim Chu Liệu đập nhanh đến nỗi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực: "Tao đảm bảo sẽ cho bà của mày phòng bệnh và trị liệu tốt nhất, tao cũng sẽ chia tay với Bạch Linh"
Tần Trạm đứng dậy, không để ý đến việc Chu Liệu đột nhiên thay đổi thái độ, hắn đi vào trong phòng bếp nhỏ đun nước nấu mì.
"Chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?"
"Tần Trạm..." Chu Liệu nhìn bóng lưng im lặng của đối phương, nở một nụ cười gượng ép: "Mày muốn điều kiện gì, chúng ta cùng bàn bạc"
"Trước đó đánh mày là tao sai, tao cũng không nên chơi đùa Bạch Linh, mày muốn bao nhiêu tiền tao đều cho mày hết, thế nào?"
"Tao đảm bảo ra ngoài sẽ không nuốt lời"
"Tần Trạm..."
....
Cậu nói đến khô cả cổ họng, người trước mặt vẫn không có phản hồi gì.


Tần Trạm vẫn chăm chăm làm việc của mình, không hề bị ảnh hưởng bởi cậu, ăn cơm rửa bát, lau bàn, ngồi vào trước máy tính viết mã code trò chơi, giống hệt một người máy được tính toán tinh vi.
Chu Liệu vừa lạnh vừa đói, so với việc bị giày vò khi bị bắt cóc đơn thuần thì việc tra tấn tinh thần của Tần Trạm càng khiến cậu muốn sụp đổ, không nhận được bất kỳ hồi đáp nào khiến cậu phát điên.
Vốn dĩ cậu không phải người sẽ hạ mình để cầu xin, bị trói ở đây lâu như vậy sự nhẫn nại đã đạt đến đỉnh điểm, cậu gần như hét về phía bóng lưng Tần Trạm.
"Mẹ kiếp rốt cuộc mày muốn làm gì! Nói đi chứ!"
Tần Trạm xoay ghế qua, trên sống mũi là gọng kính màu bạc, đây là lần đầu tiên Chu Liệu nhìn thấy Tần Trạm đeo kính, bởi vì phản quang nên không thấy rõ được đôi mắt của hắn.
"Mày muốn gì...cũng phải nói cho tao chứ?"
Chu Liệu đã không thể chịu đựng nổi thái độ này của Tần Trạm, thà rằng cậu bị đánh cho một trận, cậu cũng không muốn bị lăng trì trong sự im lặng này, còn chẳng thể biết được suy nghĩ của đối phương.

Bây giờ cậu đói đến hoa mắt chóng mặt, bởi vì nói không ngừng mà cổ họng khô khốc, cái nơi rách nát này còn lạnh nữa, cứ nằm dán lên sàn nhà lạnh như băng này Chu Liệu thấy mình sắp báo phế đến nơi.
Tần Trạm tháo kính xuống, cậu đi sang bên cạnh lấy ít nước vào chiếc bát inox, sau đó bưng đến đặt trước xuống mặt Chu Liệu.
Nhìn hành động như cho động vật uống nước này của Tần Trạm, Chu Liệu trừng lớn mắt, cậu đá tung cái bát, một nửa số nước trong đó đổ lên ống quần Tần Trạm.
"Thằng điên này, mẹ nó mày rốt cuộc muốn gì, mày coi tao là thứ gì vậy?"
Tần Trạm không quan tâm đến ống quần mình bị ướt, hắn ngồi xổm xuống, bàn tay đeo găng tay y tế màu xanh bóp chặt lấy cằm của Chu Liệu, sau đó ngón cái cậy mở khóe miệng của đối phương, trong lúc Chu Liệu đang giãy giụa kịch liệt hắn đổ hết số nước còn lại vào trong miệng cậu, sức lực mạnh đến nỗi đôi môi của nam sinh trắng bệch.
Người trước mặt bị sặc nước bắt đầu chống tay xuống san ho khù khụ, bởi vì đau đớn nơi cổ tay mà không còn cả sức để phản kháng.
Tần Trạm lại đứng dậy, hắn từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống con người bị sặc đến nôn khan.
"Xem ra cậu vẫn chưa hiểu tình hình hiện tại"
"Tôi không thích giao lưu với người chết"
......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương