Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem
Chương 34: Say rượu tranh chấp

Edit: Lavender – Blue

Beta: LeeMon

Tảo Tảo mặt lạnh đẩy đẩy Tiểu Dã: "Có chuyện mau nói."

Cánh tay Tiểu Dã không có sức lực như ngày thường, bị đẩy một chút, Tiểu Dã chợt mất đi chỗ dựa, dưới chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xuống, Tảo Tảo chỉ đành phải xoay người lại vịn anh: "Uống rượu say thì đi về nằm, chạy đến nơi này phát điên khùng gì hả?”

Tiểu Dã hài lòng tựa vào trên người Tảo Tảo, gác cằm ở trên vai của cô, "Anh muốn gặp em."

Trong lòng Tảo Tảo đang bực bội, thấy anh lộ ra dáng vẻ vô lại, tức giận nổi lên, tay đẩy đầu anh đang lại gần: "Tiểu Dã, bây giờ em và anh nói rõ ràng, anh đừng nói với em mấy lời buồn nôn nghĩ tới nghĩ lui, thích đi thích lại, em không thích nghe, dù sao từ trước tới nay anh cũng không thiếu người thích nghe, người nào thích nghe anh đi nói cho người đó là được."

"Được rồi, lời em muốn nói đã nói xong, phải đóng cửa rồi, em phải đi về." Tảo Tảo nói xong, đặt Tiểu Dã ở trên lan can, xoay người rời đi.

Không đợi cô cất bước, lập tức bị Tiểu Dã ôm eo từ phía sau, Tiểu Dã ở sau lưng hốt hoảng nói, "Đừng, Tảo Tảo, đừng đi, em đừng đi."

"Anh buông tay, " Tảo Tảo dùng sức nghiêng tới trước, dùng sức cạy tay Tiểu Dã, gỡ từng ngón từng ngón tay của anh, nhưng lần này cánh tay Tiểu Dã lại cứng như sắt, siết Tảo Tảo thật chặt, hai người giống kéo co giằng co hồi lâu. Tảo Tảo nổi nóng, ra sức đạp Tiểu Dã một đạp: "Tiểu Dã, dáng vẻ này của anh khiến cho em khinh thường anh."

"Khinh thường thì khinh thường đi, " Tiểu Dã bị giẫm đau chân nhảy lên, gắt gao siết chặt lấy cô: "Anh không buông, anh mà buông tay, em sẽ chạy theo Tiêu Dương ngay."

"Anh nói bậy gì đó?" Tảo Tảo nổi trận lôi đình, còn có người vô lại hơn Tiểu Dã sao, rõ ràng là anh và người đẹp như hình với bóng, nhưng bây giờ tới trả đũa.

"Tiểu Sướng nói em là bạn gái của Tiêu Dương, em còn nắm tay cậu ta, Tảo Tảo, vậy mà em lại kéo tay cậu ta, em còn chưa từng chủ động nắm tay anh mà." Tiểu Dã thở hổn hển càng ôm cô chặt hơn.

Tiểu Sướng, Tiểu Sướng, gọi thân thiết như vậy, Tảo Tảo tức giận đến toàn thân phát run, lại khổ vì không thể thoát thân, mắt thấy cửa phòng ngủ đối diện, cô nhân viên quản lý đã đóng cửa, cô quýnh lên, xoay người một cái, đối diện Tiểu Dã, cắn một cái lên trên bờ vai anh.

Tiểu Dã đau kêu một tiếng, tay vẫn không buông lỏng, ngược lại thuận thế ôm sát Tảo Tảo, mặc cho cô cắn. Tảo Tảo liền như dã thú bị nhốt trong lồng, nổi trận lôi đình, lại không có cách nào, đùi phải cô vừa động, không đợi cô phát huy thuật phòng thân của con gái, lập tức bị Tiểu Dã dùng hai chân kẹp lại, lần này Tảo Tảo ngay cả cựa mình cũng không thể làm được, cả người bị Tiểu Dã vững vàng cố định chặt chẽ rồi.

"Tiểu Dã, cái tên khốn kiếp này" Tảo Tảo mới mắng một câu, miệng lập tức bị ngăn chặn, đôi môi nóng như lửa của Tiểu Dã đã dính vào, Tảo Tảo liền hóa đá tại chỗ, cô bị Tiểu Dã cưỡng hôn,  đây là nụ hôn đầu của cô nha, cô đã từng tưởng tượng vô số lần, một buổi tối lãng mạn trước hoa dưới ánh trăng, nụ hôn đầu được một anh chàng đẹp trai khẽ ôm hôn triền miên, thế nhưng cứ như vậy bị một tên ma men miệng đầy mùi rượu vật lộn bên người dễ dàng cướp đi, Tiểu Dã vẫn còn lưu luyến ở trên môi của cô, trong phút chốc cô lại mất đi khả năng phản kháng, không phải là bởi vì say mê, mà bởi vì là nhục nhã, tại sao anh có thể làm như vậy.

Tảo Tảo giống một như con rối mặc cho Tiểu Dã ôm ấp, hôn, tim cô như thoát khỏi cơ thể, ở một bên lạnh lùng thờ ơ quan sát, đây chính là người trong lòng cô. Đúng vậy, cho dù cô trốn tránh và phản kháng thế nào, cho dù anh vô lại la lối om sòm như thế nào, cô vẫn không lừa được trái tim mình, cô vẫn thích anh, nhưng người cô thích là hạng người như thế nào, vừa hăng say nói lời tâm tình thích cô, vừa vờn quanh người đẹp.

Rốt cuộc Tiểu Dã cũng sớm nhận ra sự khác thường, từ từ ngừng lại, cuối cùng đôi môi của anh dừng trên môi Tảo Tảo, lại cọ tới cọ lui trên đó.

"Anh chơi đủ chưa?" Tảo Tảo nhẹ nhàng mở miệng, giống như sau khi chạy đua 800 mét, mệt mỏi không chịu nổi, "Chơi đã rồi thì để tôi trở về đi."

"Em tức giận?" Tiểu Dã luống cuống, giọng Tảo Tảo nghe rất xa cách, nhưng càng làm cho anh lo lắng hơn là hình như trái tim cũng càng ngày càng cách xa anh.

Thái độ Tảo Tảo lạnh nhạt khác thường, không lớn tiếng mắng anh, cũng không dùng sức đánh anh, nhưng Tiểu Dã lại càng lo sợ, anh buông lỏng tay một chút, nhưng vẫn chưa buông Tảo Tảo ra: "Tảo Tảo, em đừng như vậy, em mắng anh đi, em đánh anh đi, em đừng không nói lời nào."

Tảo Tảo thở dài, "Em không mắng anh, cũng sẽ không đánh anh, Tiểu Dã, chuyện tối nay em xem như chưa từng xảy ra, từ nay về sau, em và anh đường ai nấy đi, không liên quan với nhau."

"Không được" giọng Tiểu Dã nghẹn ngào: “Tảo Tảo, vì sao em nhẫn tâm như vậy, lời tuyệt tình như thế, em dễ dàng nói ra vậy sao. Anh không làm được, anh ngày ngày nhớ em, mỗi ngày chỉ ở trong phòng em ở mới ngủ được, trước khi nhắm mắt ngủ cũng nghĩ về em, vừa thức dậy cũng nghĩ muốn gặp em, em bảo anh đường ai nấy đi với em thế nào, sao có thể không liên quan tới em."

"Tảo Tảo, đừng đi, em đừng đi." Lời nói của Tiểu Dã mang theo cầu thành khẩn, Tiểu Dã cảm thấy trên mặt nóng và có chút ẩm ướt.

"Em còn chưa khóc, anh khóc cái gì?" Tảo Tảo cảm thấy phiền chán, rõ ràng là cô bị cợt nhả, rõ ràng là anh có lỗi với cô, bây giờ thì ngược lại giống như cô đuối lý hơn, sự ẩm ướt trên mặt cũng không có dừng lại, Tảo Tảo chán nản một lát, lớn tiếng quát: "Đừng khóc, Tiểu Dã, anh có phải là đàn ông không vậy."

Tiểu Dã không nói tiếng nào mặc cho cô mắng, chỉ giống như một đứa bé bướng bỉnh ôm cô không buông tay, Tảo Tảo mắng vừa thông suốt, cảm thấy không có hiệu quả chút nào, giọng nói chậm lại, cố gắng giảng đạo lý với Tiểu Dã, "Tiểu Dã, bên cạnh anh có nhiều cô gái vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, anh đi tìm các cô ấy chơi đi, họ rất vui lòng chơi với anh."

"Anh không thích, anh chỉ muốn ở bên em." Tiểu Dã phản bác.

Anh không thích khi có nhiều phụ nữ xinh đẹp vây quanh? Tảo Tảo đè nén lửa giận: "Nhưng anh thấy đó, con người của em tính tình nóng nảy, mặt mũi dáng người cũng không ra sao, chúng ta hoàn toàn không cùng đi trên một con đường, miễn cưỡng ở chung một chỗ chỉ khiến cả hai người khổ sở, anh buông em ra đi, anh tự do tự tại, em cũng có thể thoải mái."

"Không thể nào. " Tiểu Dã dừng lại một chút, lại đau lòng nói: "Tảo Tảo, tại sao em lại muốn anh buông tay, có phải em vẫn còn nghĩ về Tiêu Dương không, buổi tối lúc em đi cùng cậu ta, anh ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hai người một cái, anh chỉ sợ sẽ không kiềm chế được tức giận đánh Tiêu Dương một trận. Em không sợ anh đau lòng một chút nào sao."

"Đau lòng cái gì, em thấy anh vui vẻ còn không kịp. " Rốt cuộc Tảo Tảo không nhịn được nữa, chua xót trong lòng lan tràn khắp nơi, cô chỉ vào Tiểu Dã nói: "Không phải anh nói chuyện với Tiểu Sướng rất vui vẻ sao, vui vẻ đến nỗi đến tìm em trễ như thế, còn nói cái gì chỉ thích một mình em, chỉ muốn ở bên em, tất cả đều là đang gạt em."

Tảo Tảo cảm thấy lỗ mũi hơi chua, mắt hơi cay: "Em đã sớm nói rõ với anh rồi, em chỉ muốn tìm một người thật lòng yêu mình cùng mình sống những ngày bình yên, tại sao anh không chịu bỏ qua cho em, Tiểu Dã, anh là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái, anh hãy buông tha cho em được không, em thật sự không muốn qua lại với anh, em cũng không qua lại nổi, em sẽ nghiêm túc."

"Tảo Tảo, em lo lắng cho anh sao?" Tiểu Dã nhẹ nhàng nhích lại gần, đôi mắt lóe sáng nhìn cô, cằm nhẹ cọ xát gương mặt của cô: "Anh và Tiểu Sướng thật sự không có gì? Hôm nay là vô tình gặp ở quán cơm, cô ấy nói với anh vừa nhìn thấy bạn gái của Tiêu Dương, hai người liền bước vào, nhìn thấy em và Tiêu Dương anh vô cùng tức giận, sao còn có thể nghĩ đến việc cô ấy đang làm gì, sau khi hai người đi bọn anh cũng tạm biệt. Anh muốn tới tìm em, ai biết nửa đường gặp Bánh Nướng bị cậu ấy kéo đi uống rượu, Bánh Nướng bị bạn gái cậu ta đá, sống chết bám anh không thả, anh còn mượn cớ đi vệ sinh chạy đến đây, bỏ Bánh Nướng cho một người trong quán rượu kìa. Em không tin lời anh nói, bây giờ anh sẽ dẫn em đến quán rượu, nói không chứng Bánh Nướng còn ở đấy."

"Cô bé ngốc, anh thích em như vậy, em còn lo lắng cái gì?" Tiểu Dã bắt đầu cọ lỗ tai của cô, Tảo Tảo cảm thấy mâu thuẫn: "Trước kia anh quen rất nhiều bạn gái, nhưng từ xưa tới nay chưa có ai khiến anh không buông tay được như vậy, buổi sáng sẽ nghĩ em có bởi vì ngủ nướng mà bỏ bữa sáng không, buổi trưa sẽ nghĩ em có vì tiết kiệm tiền mà ăn mì gói hay không, buổi tối nếu không gặp em sẽ đoán em đang làm cái gì, gặp được em lại muốn thời gian trôi qua chậm một chút để có thời gian ở cùng em lâu hơn một chút."

"Nhưng ngay cả Hồng Nhan cũng cảm thấy anh và Thẩm Oánh Sướng không bình thường, rốt cuộc chuyện giữa anh và cô ấy là sao?" Tảo Tảo vẫn có chút nghi ngờ, cô cũng không phải là một người nhỏ mọn, ngay cả người ngoài như Hồng Nhan cũng nói như vậy.

Tiểu Dã dừng một chút: "Không có, anh và cô ấy không có gì."

"Tảo Tảo, tại sao em không tin anh, em nói em sẽ nghiêm túc, nhưng anh nghiêm túc từ lâu rồi. " Tiểu Dã kéo tay của cô, đặt lên trước ngực của anh: "Tảo Tảo, anh nghiêm túc, chẳng lẽ em thật sự không cảm nhận được sao?"

Bàn tay Tảo Tảo nhanh chóng cảm nhận được trái tim Tiểu Dã đang đập thình thịch, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim, hơi thở nóng rực của Tiểu Dã lướt qua lỗ tai của cô, cảm giảm tê dại truyền từ lỗ tai đến trái tim, Tảo Tảo cảm thấy nhịp tim tăng thật nhanh, cô mất tự nhiên đẩy Tiểu Dã một cái: "Tuy vậy, anh không thể làm điều vừa nãy với em như vậy."

"Như thế nào?" Tiểu Dã càng ngày càng gần, hình như giọng nói hơi khác so với bình thường.

"Chính là, chính là, như vậy." Tảo Tảo đỏ mặt tránh sang bên cạnh một chút.

"Có phải như thế này không."

Trên môi Tảo Tảo nóng lên, lời nói của Tiểu Dã biến mất trong sự mềm mại và nóng bỏng, cô lập tức hôn mê, trước mắt chỉ có một gương mặt phóng đại, trong đầu cô cái gì cũng không nhớ nổi nữa, choáng váng mặc cho Tiểu Dã hôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương