Chương 7 - Danh Tính Giả (2)


 

Lớp tóc ngoài có màu trắng; lớp tóc có màu hồng nhạt giống như hoa anh đào. Cô ấy là một mỹ nhân với mái tóc có hai tông màu rất đặc biệt. 

 

Hiệu trưởng đón nhận lời chào của tôi với một nụ cười rạng rỡ. 

 

“Vâng, rất vui được gặp anh, ngài Ludger. Nhân tiện thì, anh ổn chứ? Tôi nghe nói anh mới bị cuốn vào một cuộc tấn công khủng bố.”

 

“Không sao. Trong lúc nguy cấp tôi đã được đoàn Hiệp sĩ Thép Lạnh giúp đỡ kịp thời.”

 

“Ôi trời, thật nhẹ nhõm. Khi nghe tin tôi cũng khá hoảng loạn. Lâu lắm rồi chúng tôi mới tiếp nhận một giáo viên mới nên nếu để anh bị thương thì thật khó chấp nhận. Ý tôi là, chuyện đó sẽ còn ảnh hưởng đến cả thanh danh của nhà trường nữa, tôi nói đúng chứ?” 

 

Thoải mái nói về chuyện giữ gìn thể diện trước mặt tôi, chắc hẳn đây không phải một người có tính cách bình thường.

 

Thật ra thì cũng phải thôi. Mấy người giỏi vốn thường có tính cách khá quái dị. 

 

–Mấy gã pháp sư thậm chí còn ghê hơn.

 

Thầy tôi cũng vậy. Người phụ nữ trước mặt tôi cũng không khác gì. 

 

Mấy chuyện kiểu này đối với tôi mà nói cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. 

 

"Vậy là anh hoàn toàn ổn nhỉ?" 

 

Nhìn cô hiệu trưởng đang nhìn chằm chằm vào tôi và khéo nở một nụ cười, tôi tự hỏi liệu cô ấy có nhận thấy điều gì đó kỳ lạ ở tôi không. 

 

'Nghĩ lại thì, không biết trước đây hiệu trưởng đã từng gặp qua Ludger chưa nhỉ? Vậy thì chẳng phải cô ấy sẽ ra sự thay đổi của người đang ngồi trước mặt sao?'

 

Giọng nói của cô ấy nhanh chóng kéo tôi trở về thực tại. 

 

“Chúng ta mới chỉ trao đổi với nhau qua thư từ; hôm nay được gặp mặt mới thấy anh quả là một người cao ráo và đứng đắn.”

 

May mắn thay, hình như đây là cuộc gặp mặt đầu tiên giữa Ludger và hiệu trưởng. 

 

“Cảm ơn vì lời khen của cô, dù sao thì đó cũng chỉ là những lời nói suông.” tôi đáp lại với một tiếng thở dài nhẹ nhõm trong lòng. 

 

“Không phải chỉ là nói suông đâu. Tôi nghĩ rằng khi kỳ học bắt đầu thì các sinh viên sẽ phản ứng rất cuồng nhiệt đấy? Anh đẹp trai đến vậy mà.”

 

"Cô quá khen rồi." 

 

"Chà, anh cầm tạm lấy cái này đi." 

 

Hiệu trưởng đưa cho tôi một tờ giấy. 

 

“Chúng tôi đã thông báo trước cho anh rồi, nhưng để anh trực tiếp xác nhận một cách kỹ lưỡng có lẽ sẽ tốt hơn. Kỳ hạn hợp đồng là hai năm. Tiền lương chúng tôi có ghi ở đó. Ở đây anh sẽ được bao ăn ở.” 

 

Tôi nhận tờ hợp đồng và đọc lướt qua nội dung của nó một cách cẩn trọng. 

 

Tôi cũng không nghĩ nhiều về bản hợp đồng lắm vì tôi tính sẽ chuồn khỏi chỗ này một khi tạo ra được danh tính thay thế. 

 

—Ít nhất là cho đến khi tôi đọc được nội dung bên trong. 

 

'Ơ? Khoan.' 

 

Những gì được viết bên trong khiến tôi phải tròn mắt ngạc nhiên. 

 

'Lương một tháng là 30 đồng vàng đế quốc?' 

 

Một đồng tiền vàng của đế quốc tương đương với một triệu denar, denar là đơn vị tiền tệ chung được sử dụng trên lục địa. 

 

Nói cách khác, 30 đồng vàng đế quốc tương ứng với 30 triệu denar, tức là gần 300 triệu won (233.814 đô la) nếu tính theo đơn vị tiền tệ của Trái Đất nơi tôi từng sống. 

 

Mà đó chỉ mới là một tháng lương. 

 

Mức lương hàng tháng là 300 triệu won (233.814 USD). Cái mức này là đem nội tạng đi bán rồi, Học viện Sören lại đề xuất mức lương khủng này sao. 

 

Không hổ danh là học viện ma pháp tốt nhất ở đế quốc. 

 

Ở Trái Đất thì mức lương hàng năm của một giáo sư đại học giàu kinh nghiệm ở khu Gangnam thậm chí còn rơi vào tầm 10 tỷ won (7.790.559 USD). 

 

Dù sao thì chuyện đó cũng không phải là không thể. 

 

‘Mỗi học kỳ và mỗi ngày cuối năm còn được phát lương bổng ư? Hơn nữa, mình thậm chí có thể được tăng lương dựa trên biểu hiện? Nếu nhận được đánh giá tốt từ học sinh, cũng được tăng lương? 

 

Nếu tôi có thể giành được hết đám đống lương bổng đó thì mức lương hàng năm sẽ rơi vào khoảng hơn 500 triệu denar. 

 

Kỳ hạn hợp đồng của tôi là hai năm, vì vậy tổng cộng sẽ là hơn 1 tỷ denar. 

 

Với số tiền đó thì vứt đâu tôi cũng có thể sống được, và nếu muốn tôi thậm chí còn có thể đề xuất với họ một công việc tay trái. 

 

Ực. 

 

Tôi vô thức nuốt nước bọt. 

 

Thật ngạc nhiên khi lương đã nhiều rồi mà số kinh phí hỗ trợ trong đợt khai giảng cũng nhiều không kém. Tùy theo đánh giá mà người ta còn tăng mức hỗ trợ giải ngân cho giáo viên nữa. 

 

Ngoài ra, tôi còn được cấp một ngôi nhà riêng và ăn được bao ăn bao ở, vì vậy tôi sẽ không phải tốn tiền trừ phi có dịp đặc biệt. 

 

'Nếu mình sống sót ở đây trong hai năm, mình sẽ có một tỷ denar. So với Trái Đất thì tương ứng với 10 tỷ won, và đây mới chỉ là mức lương tối thiểu. Nếu làm tốt thì mình có thể được tăng lương và gia hạn hợp đồng sau khi nó kết thúc.' 

 

Một mức điều kiện chỉ có thể được mô tả bằng chữ ‘khủng’. 

 

"Họ bảo đây là học viện tốt nhất trên đế quốc nhỉ?" 

 

'Trước khi đến đây thì cuộc đời mình đã sống là cái thá gì chứ...?' 

 

"Anh nghĩ sao? Có ổn không?”

 

"…Không tồi." 

 

'Tôi chỉ đang làm giá thôi, phải gọi là quá tuyệt mới đúng.' 

 

Tôi hít thở sâu và đọc lại bản hợp đồng. 

 

Quả nhiên, đây không phải là mơ. Cảm giác như tự nhiên trúng giải độc đắc vậy. 

 

Nhưng có một vấn đề cơ bản… 

 

'Đúng là Sören đủ khả năng để cung cấp cho mình một cuộc sống thế này, nhưng đi kèm với đó là rất nhiều gánh nặng mà một giáo viên của Sören phải đảm nhận.' 

 

'Liệu mình có thể chịu đựng được vị trí này không?' 

 

'Liệu mình có thể giảng dạy tốt với tư cách là một giáo viên ở đây, ở một nơi hội tụ đủ loại thiên tài trên đế quốc?' 

 

'Không đời nào. Nếu mình có thể che giấu được sự thấp hèn đó trong một ngày thì quả là một điều kỳ diệu.' 

 

Tuy vậy, tôi vẫn tự tin khoác lác mà không hề chớp mắt. Việc đó đã ăn vào sâu vào tiềm thức của tôi rồi, thiếu nó thì tôi sẽ gặp nguy hiểm. 

 

Tôi nhanh chóng phân tích tình hình. 

 

'Chỉ nhìn vào mức lương hàng năm thôi đã thấy hấp dẫn rồi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất nặng nề. Nhưng đã đến nước này rồi thì chỉ còn cách đồng ý. Ludger lẽ ra đang ngồi ở đây, mà giờ mình đã trở thành Ludger Chelysie.' 

 

Làm sao tôi có thể từ chối được? 

 

Họ đã xác nhận việc bổ nhiệm tôi lên làm giáo sư, vì vậy đâu thể buông một câu xanh rờn là tôi không muốn làm nữa chứ? Làm vậy chắc chắn họ sẽ nghi ngờ. 

 

Thực tế thì câu trả lời mà tôi phải đưa ra đã được định sẵn.

 

'Vậy là mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.' 

 

Sau đó tôi quyết tâm sẽ tận dụng danh tính Ludger Cheliysie này. 

 

Tôi chỉ cần mắt nhắm mắt mở mà ở lại đây trong hai năm thôi. 

 

Phải, sau hai năm thì tôi sẽ có thể kết thúc cuộc sống này. Dù sao sống ở đây tôi có thể tự do di chuyển và còn được phát lương, không hề gò bó hay hà khắc như ở quân đội mà?' 

 

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy thoải mái rồi. 

 

Tôi đưa bản hợp đồng cho hiệu trưởng và mở lời. 

 

Lừa dối, múa mép, và hợp lý hóa bầu không khí. 

 

—Đó chính là chuyên môn của tôi. 

 

"Tôi đã kiểm tra mọi chi tiết có trong hợp đồng." 

 

“Tốt, vậy từ bây giờ chúng ta hãy chăm sóc lẫn nhau thật tốt nhé, anh Ludger.” 

 

“Vâng, cảm ơn sự hợp tác của cô, tôi rất mong đợi đấy.” 

 

Tôi bắt tay với vị hiệu trưởng đang mỉm cười. 

 

Việc phải giữ cái khuôn mặt giả này làm tôi toát mồ hôi nãy giờ vì tôi sợ khi nói chuyện nhiều thì khóe miệng của tôi sẽ bị nhăn. 

 

*** 

 

Sau khi rời phòng hiệu trưởng, tôi đi theo ông Wilford đang đợi sẵn bên ngoài tới căn hộ đã được chỉ định. 

 

Trông nó hoàn toàn phù hợp với đẳng cấp của Học viện Sören. 

 

Ngay cả những tòa nhà dành riêng cho giáo viên trông cũng rất đắt đỏ. 

 

Tôi không thể tin rằng chỗ tôi sẽ ở là một ngôi nhà hai tầng trông giống trong truyện cổ tích. 

 

"Còn ba tuần nữa kỳ học mới bắt đầu, vì vậy ngài hãy sử dụng nơi đây làm chốn nghỉ." 

 

Sau khi nói vậy thì ông Wilford vào xe và rơi đi. 

 

Ngay cả khi rời đi, ông ấy vẫn giữ một thái độ vô cùng kỷ cương, có thể nói ông ấy đúng là mẫu quý ông điển hình. 

 

'Đi thôi nhỉ?'

 

Tôi xách vali vào nhà. 

 

* * * 

 

Khi nhìn từ bên ngoài vào thì tôi đã cảm nhận được chút ít rồi, nhưng khi vào bên trong thì lại rất khác. Nội thất đầy đủ, và không có lấy một hạt bụi nào - dường như căn phòng được chăm sóc thường xuyên. 

 

Khi tôi mở phòng tắm ra, trông đẹp kinh khủng. 

 

Phòng tắm được lát gạch trắng trông có vẻ phù hợp với giới quý tộc. Có nước nóng, và thậm chí có cả một cái bồn tắm để tôi ngâm mình. 

 

Không hổ là một thế giới nơi đã diễn ra cuộc Cách mạng Ma thuật. 

 

Bịch. 

 

Sau khi đã kiểm tra xong mọi ngóc ngách trong nhà, tôi nhảy lên chiếc ghế sofa êm ái. 

 

'Từ bây giờ thì mình là một giáo sư… nhỉ?' 

 

Rất nhiều chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó. 

 

Tôi vô tình bị cuốn vào vụ khủng bố, bị hiểu lầm là một người khác, và lại còn bị dẫn đến nơi này làm giáo sư nữa. 

 

Tôi đã rất ngạc nhiên về cách tình huống đã phát triển, nhưng đã đi xa đến đây rồi thì có muốn cũng không thể chạy được nữa. 

 

'Nếu giờ mà đột nhiên biến mất thì họ sẽ lập tức đi hỏi thăm tung tích của Ludger, và vì người ta đã nhìn thấy khuôn mặt thật của mình nên sẽ không còn chỗ cho mình trốn nữa.' 

 

Việc tôi vô tình bán đứng khuôn mặt của mình thay vì đeo mặt nạ ngụy trang đã trở thành một một mối đe dọa. 

 

Cuối cùng thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đóng giả làm Ludger Chelysie. 

 

Trong lúc đó- 

 

“Chà. Chuyện này khó nhằn thật đấy.”

 

—Đã 27 năm kể từ khi tôi đến thế giới này. 

 

Tôi chuyển sinh vào thế giới này cùng với những ký ức của kiếp trước, ngoài ra thì không có gì đặc biệt. 

 

Tuy nhiên, cuộc sống của cha mẹ tôi trong kiếp này vì quá bi thảm nên tôi phải học cách tự lực cánh sinh.

 

Đồng thời, đây cũng là một cuộc sống kỳ lạ vì tôi đã suýt chết mấy lần khi bị cuốn vào đủ loại sự cố. 

 

Nói chung là rất khó hiểu. 

 

Tôi tình cờ trở thành một giáo sư ở học viện. 

 

Và đó là Học viện Sören, nơi tốt nhất trên Đế chế. 

 

Tôi tự hỏi gọi là ‘tình cờ’ thì có phải không.

 

"Thực ra đây chỉ là một công việc giả mạo." 

 

Tôi thậm chí không cố tình, nhưng tôi đã tìm được một công việc giả. 

 

Nhưng tôi cũng không thể bỏ được. 

Tôi đang trong tình huống ‘cưỡi lưng hổ khó xuống’ mà người ta vẫn thường nói. 

 

Nếu mệt quá mà ngã khỏi lưng hổ thì sẽ bị nó ăn thịt. 

 

Đây là một cuộc chiến giữa tôi - và con hổ - xem ai mệt trước. 

 

‘Được rồi, hai năm. Hai năm. Thế là đủ.' 

 

Dù sao thì tôi vẫn cần một danh tính mới. 

 

Danh tính Ludger trong câu chuyện này quả thực rất thuận lợi. 

 

Ludger Chelysie là một người thanh niên tha hương tới Đế Quốc; ở đây sẽ chẳng có ai quen cậu ta cả. 

 

Dù vậy, tôi quyết định sẽ tìm hiểu thêm về Ludger, để đề phòng. 

 

Tôi xách vali của Ludger lên phòng ngủ tầng hai. Khi vừa vào phòng, tôi lập tức đóng rèm hai bên và lục soát căn phòng — xem có thiết bị giám sát không. 

 

'Không có gì cản đường mình.' 

 

Tôi nghĩ mọi thứ đều đã ổn, vì vậy tôi chuẩn bị mở chiếc vali ra… 

 

Cạch. 

 

"Hửm?" 

 

'Gì thế? Vali bị khóa ư?'

 

Tôi đã kiểm tra kỹ chiếc vali da. Nhìn kỹ mới thấy có một vòng tròn ma thuật nhỏ nằm trên ổ khóa kim loại. 

 

'Đây là... một dạng ma thuật bảo vệ.' 

 

Trông nó không lớn lắm, không ngờ một vòng tròn ma thuật cấp cao, khó nắm bắt, lại được đặt ở một chỗ thế này. 

 

'Không hổ danh là giáo viên được bổ nhiệm vào học viện Sören.' 

 

Ngồi nhìn chiếc vali, tôi băn khoăn không biết phải làm gì với nó. 

 

Tôi không bỏ cuộc, mà là đang tìm cách mở nó. 

 

'Giá mà có thuốc thử ở đây thì tiện, nhưng mình không mang đống hành lý cũ tới đây, vì vậy phải tìm cách khác.' 

 

Tôi làm ướt một chiếc khăn cỡ vừa và bỏ sang bên cạnh. Sau đó, tôi lấy một cái que và gọi một đốm lửa lên đầu que. 

 

—Đó là「Hỏa」, phép khai triển ma thuật nguyên tố căn bản. 

 

Chỉ lớn vừa chiếc bật lửa, nhưng sức nóng của nó vẫn rất đáng kể. 

 

Tôi di chuyển đầu que đến chỗ ổ khóa vali. 

 

Hơi nóng bắt đầu làm nóng chảy đồng thau. 

 

Vài phút sau, ngay khi đồng thau chuyển đỏ, tôi lấy chiếc khăn ướt dí vào nó. 

 

Xìii. 

 

Kim loại bị nung nóng nguội đi nhanh chóng, kèm theo đó là tiếng nước bay hơi. Không lâu sau, ổ khóa và vòng tròn ma thuật đều bị bẻ cong. 

 

Tất nhiên, chỉ nhiêu đó thôi chưa đủ để triệt tiêu được tác dụng của vòng tròn ma thuật. 

 

Phép thuật đâu có dễ ăn như vậy. 

 

"Nhưng đây là khoảng thời gian tôi có thể tạo ra một khoảng trống giữa một bức tường vững chắc." 

 

Ngay lúc này…. 

 

Tôi đã không bỏ lỡ khoảnh khắc ngắn ngủi và bắn mạnh mana của mình vào tâm của vòng tròn ma thuật. 

 

Đó là điểm trọng yếu của vòng tròn ma thuật. Những gì tôi đang làm có thể được gọi là 'hack'. 

 

Vụt!

 

'Mình làm được rồi.' 

 

Khi tôi phá vỡ vòng tròn ma thuật, tác dụng của nó đã biến mất. 

 

Đồng thời, ổ khóa bật mở.

 

'Dễ như ăn bánh.' 

 

Không có gì lạ khi có người khắc một ấn thuật hoặc kết giới lên vali. 

 

Hầu hết các pháp sư đều quan trọng tính bảo mật, vì vậy phép thuật bảo vệ gần như được coi là kiến ​​thức căn bản. 

 

Nếu không thể thực hiện nó thì họ thậm chí còn mời cả người quen hoặc các công ty chuyên nghiệp đến để làm thay họ. 

 

Trong trường hợp đó nếu cố gắng phá bỏ phép thuật bảo vệ thì nó sẽ tự khắc kích hoạt thần chú tiêu hủy toàn bộ nội dung bên trong. 

 

Đó là biểu hiện của một tư tưởng cực đoan thường thấy ở các pháp sư, họ thà loại bỏ đồ của mình còn hơn giao nộp chúng cho người khác. 

 

Tuy nhiên, để gỡ bỏ phép thuật bảo vệ một cách an toàn, thì cần phải đi từ cách thức nó được tạo ra. Tất nhiên, quá trình này tốn rất nhiều thời gian, còn tôi thì đang vội. 

 

Vậy nên tôi mới chọn phương pháp đó. 

 

Một phương pháp gần như được coi là một thủ thuật gian lận vì tôi không nhất thiết phải phân tích câu thần chú. 

 

'Chỉ cần biết phép thuật được khắc ở đâu và được làm bằng gì là đủ.' 

 

Thông thường, kim loại mạnh là vật liệu chủ đạo để khắc ra vòng tròn ma thuật. Không ai có thể khắc được vòng tròn ma thuật lên túi da. 

 

Da rất kém hiệu quả nếu dùng như một phương tiện dẫn truyền ma thuật. 

 

Quần áo và giấy tờ cũng vậy. Ngoại trừ giấy được làm từ vỏ gỗ ma thuật, thì không thể khắc ấn thuật hay kết giới lên quần áo hoặc giấy tờ trừ khi bạn là pháp sư từ bậc 6 trở lên. 

 

Ngược lại, kim loại có khả năng dẫn truyền ma thuật rất tốt. 

 

Các kim loại phổ biến nhất là sắt và đồng thau; còn tốt hơn thì là bạc, vàng và bạch kim. 

 

Chất liệu tốt nhất là đá quý, nhưng bản thân nó đó rất đắt tiền nên chỉ có quý tộc cấp cao mới đáp ứng được. 

 

Vậy hiển nhiên sắt và đồng thau giá rẻ sẽ được sử dụng phổ biến nhất, còn tôi thì đã hoàn toàn quen thuộc với những phương pháp xâm nhập vào hai loại vật liệu này. 

 

Đó phương pháp làm nóng và giãn nở kim loại được khắc vòng tròn ma thuật lên, rồi nhanh chóng làm lạnh để nó co lại. 

 

Vòng tròn ma thuật được chạm khắc trên kim loại sau đó sẽ bị biến dạng trong quá trình giãn nở và co lại của kim loại. 

 

Nhưng ngay cả sau khi bị biến dạng thì vòng tròn ma thuật sẽ tự động phục hồi như chưa có chuyện gì xảy ra.

 

Nhưng lỗ hổng tồn tại vào thời điểm đó là một lỗ hổng chí mạng. 

 

Vào lúc đó, tôi bắn mạnh mana của mình, gỡ bỏ và phá hủy cốt lõi hoạt động của vòng tròn ma thuật. 

 

'May mà cách đó có tác dụng.' 

 

Chà, đây không phải là một phương pháp có nhiều ngươi biết đến; chỉ là một thủ thuật được tạo ra nhờ áp dụng kiến ​​thức khoa học thôi. 

 

Hầu hết các pháp sư đều là những người coi trọng lịch sử và truyền thống, và coi thường coi thường khoa học. 

 

Kết quả là họ sẽ không lường trước được những tình huống thế này, và đó là cơ hội cho tôi. 

 

'Nếu cẩn thận hơn thì Ludger lẽ ra cần mang một chiếc vali sắt được bao phủ bởi đầy vòng tròn ma thuật mới phải.' 

 

May mắn thay, Ludger Chelysie thật đã không đi xa đến vậy. 

 

Tôi mở vali và kiểm tra đồ đạc trong đó. 

 

Hừm, đây là...' 

 

____

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương