Chương 6 - Danh Tính Giả (1)


 

Nhiếp ảnh vẫn chưa được phổ biến trong thế giới này. 

 

Hầu hết các bức ảnh chỉ tồn tại hai màu đen trắng, thậm chí chất lượng cũng không được tốt lắm nên không thể so sánh chi tiết được. 

 

Khi phân biệt nhân dạng, chỉ có thể dựa trên quần áo, tuổi tác và tổng thể vóc dáng. 

 

Không có gì lạ khi họ đã nhầm lẫn. 

 

"Tôi xin lỗi, ngài Ludger." 

 

Tôi lấy làm tiếc cho người đã chết, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn chết.

 

Người sống nên tiếp tục sống. 

 

Và danh tính của Ludger thực sự rất hữu ích trong việc thoát khỏi tình huống oái oăm này. 

 

“Chúa ơi, cậu là giáo sư mới của Học viện Sören. Quả nhiên, phép thuật mà tôi thấy hồi nãy…” 

 

Giọng điệu của Veronica đối với tôi thay đổi ngay khi cái tên Sören được nhắc đến. 

 

Cô ấy cũng đang lẩm bẩm gì đó với chính mình. 

 

'Ra vậy. Lúc nãy cô ấy đã chứng kiến mình sử dụng phép thuật sao?' 

 

Có lẽ điều này càng củng cố thêm niềm tin của cô ấy đối với tôi. 

 

Ngay cả viên sĩ quan phút trước còn bán tín bán nghi phút sau lập tức cúi rạp xuống. 

 

“Tôi… tôi xin lỗi vì sự cố này! Thứ lỗi cho tôi vì đã bất lịch sự nhưng trong hoàn cảnh này thì không thể làm khác được.”

 

"Không sao đâu." 

 

Khi thốt ra câu đó, tôi thầm nghĩ rằng cái tên Sören này đúng là có tầm ảnh hưởng quá đi. 

 

Học viện pháp thuật duy nhất của Đế Quốc. 

 

Ngay cả khi xét trên toàn lục địa, Học viện tốt nhất vẫn là Sören. 

 

Tên của Sören không bao giờ bị coi nhẹ, và đáng ngạc nhiên thay khi anh ta nói tôi là giáo sư dạy học sinh ở đó. 

 

"Không thể tin được cậu ấy là một giáo sư Sören." 

 

"Mới trẻ thế này mà đã… thật tuyệt vời quá đi!" 

 

Đoàn lính canh và cảnh sát cũng bắt đầu xì xào bàn tán. 

 

Tôi quyết định sẽ trơ trẽn thêm tí nữa vì dù sao thì tình hình đã thành ra thế này rồi. 

 

Từ khoảnh khắc này, tôi sẽ trở thành Ludger Chelysie.

 

“Chúng tôi… Chúng tôi sẽ hộ tống ngài ra ngoài.” 

 

"Không sao đâu." 

 

“Không, ngài là người sẽ nuôi dưỡng tương lai của Đế quốc, làm sao chúng tôi có thể để ngài đi một mình như vậy? Ngài chỉ vừa mới bị chúng tôi lãng phí thì giờ.”

 

"Thật sao?" 

 

"Ngài biết đấy, chúng tôi cảm thấy rất có lỗi." 

 

'Có thôi đi không, tôi không muốn bị các anh bám!' 

 

Tôi không thể hét lên thành tiếng, vì vậy tôi đành miễn cưỡng đồng ý. 

 

“Cô Veronica, vậy tôi đi nhé. Chúng ta chưa có cơ hội được tìm hiểu nhau nhiều, nhưng được gặp cô chính là vinh hạnh của tôi.”

 

Tôi gửi lời từ biệt tới Veronica lần cuối trước khi lên đường. Chúng tôi chỉ mới quen được một thời gian ngắn, nhưng tôi nghĩ đây quả là một cột mốc đáng nhớ. 

 

Có lẽ cô ấy cũng cảm thấy như vậy, khi cô ấy mỉm cười và vẫy tay với tôi. 

 

“Vâng, thưa anh Ludger! Lần tới nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại!”

 

“Vậy thì…”

 

'Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ không gặp lại nhau đâu.' 

 

Tôi được đoàn lính canh hộ tống an toàn qua đám đông đang tụ tập ở lối ra của ga tàu. 

 

Lối ra cũng đông nghịt người, có lẽ vì đây là ga tàu nên có rất nhiều người ra vào. 

 

Tôi mở lời khi nghĩ rằng đây là thời điểm thích hợp.

 

“Mọi người đã theo tôi đến tận đây, thế là đủ. Tôi sẽ tự đi từ chỗ này. Nếu mọi người vẫn cứ khăng khăng thì tôi sẽ cảm thấy khó xử lắm."

 

“Ồ, vâng. Tôi hiểu rồi. Vậy mong ngài bảo trọng!” 

 

Cận vệ cúi chào tôi rồi sau đó quay trở lại nhà ga. 

 

Sau khi gật đầu chào tạm biệt họ, tôi thở dài bằng một cái nhún vai. 

 

Tôi gần như đã gặp rắc rối. 

 

Thật may là giây phút đó họ đã hiểu lầm tôi, nếu không thì tôi đã vừa bị bắt vì danh tính giả lẫn đồng phạm khủng bố rồi. 

 

Nhưng chắc là không thành vấn đề vì dù sao tôi đã sống sót qua giây phút quyết định đó. 

 

"Đây có phải là ngài Ludger Chelysie không?" 

 

Khi nghe tiếng gọi sau lưng, tôi cảm thấy toàn thân mình đông cứng. 

 

Tôi đã không cảm nhận được sự hiện diện của chủ nhân giọng nói. 

 

Khi tôi từ từ quay đầu ra phía sau, tôi thấy một quý ông cao tuổi với tư thế khá nhã nhặn đang nhìn mình. 

 

"Vâng, đúng rồi. Cho hỏi ngài là ai?" Tôi trả lời một cách trôi chảy, trái với trạng thái ngạc nhiên khi nãy. 

 

"Hân hạnh được gặp. Tên tôi là Wilford, nhân viên của Học viện Sören. Tôi đến đây để gặp ngài Ludger.” 

 

"… Xin lỗi, để gặp tôi?" 

 

“Vâng, tôi nghe nói đoàn tàu đã bị tấn công. Tôi vội vàng đến đây đề phòng lỡ có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi vui vì trông ngài vẫn ổn.”

 

Wilford nói và mở cửa cỗ xe của ông ấy.

 

"Giờ thì xin ngài hãy lên xe. Tôi sẽ hộ tống ngài đến Sören." 

 

“…” 

 

Tôi tròn mắt. 

 

'Tôi có nên bảo rằng ông ấy đã nhận nhầm người không nhỉ?' 

 

Không biết là quý ông tên Wilford này đã đợi ở đây bao lâu rồi, nhưng vì ông ấy cứ khăng khăng tôi là Ludger, nên chắc hẳn ông ấy đã thấy tôi chia tay với viên cảnh sát. 

 

Thực tế thì tôi không thể nói rằng mình không phải là Ludger và từ chối lời đề nghị của ông ấy được. 

 

Trên hết, khi ông ấy lần đầu tiên xuất hiện, tôi không thể cảm thấy bất kỳ sự hiện diện nào, có vẻ đây là một người rất giỏi ẩn nấp. 

 

Người đàn ông này…

 

Chắc chắn không phải là một nhân viên đơn giản. 

 

"… Được thôi." 

 

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước lên xe. 

 

* * * 

 

Veronica, Đội phó của đoàn Hiệp sĩ Thép lạnh, nhớ lại Ludger, người vừa rời khỏi chuyến tàu ban nãy. 

 

'Ludger Chelysie.' 

 

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cô đã nghĩ đây là một người vô cùng phi thường. 

 

Bởi vì cô ấy đã chứng kiến cảnh tượng đó… 

 

Cảnh tượng cậu đã quét sạch đám khủng bố bằng ngọn lửa trắng. 

 

Các Hiệp sĩ khác có thể không thấy rõ vì họ ở rất xa, nhưng cô ấy đã nhìn thấy tận mắt, và cô tự tin rằng mắt mình tinh hơn mắt của Đội trưởng. 

 

Mặc dù đối phương cũng đều là pháp sư… 

 

Nhưng Ludger đã hạ gục chúng mà không bị thương tích gì. 

 

Cách mà cậu ta làm rất thuần thục, như thể đây là một điều hiển nhiên. 

 

Kể cả lúc cô ấy giết tên khủng bố một cách tàn nhẫn, khuôn mặt của Ludger vẫn không hề biến sắc.

 

Đó không phải là phản ứng của một người đàn ông đang chết lặng vì sợ hãi. 

 

Ludger… cậu ấy đã quan sát toàn bộ tình huống với một cái đầu lạnh.

 

'Đây không phải là một người bình thường.' 

 

Một chiếc áo khoác đuôi dài màu đen trông đơn giản nhưng rất sang trọng, với bộ vest gọn gàng được thêu chỉ vàng trên đó… 

 

Cậu ấy để lại một ấn tượng lặng lẽ nhưng rất sắc sảo. 

 

Mái tóc dài hơi kéo ra sau, được cột ở sau gáy… 

 

Nhìn kỹ thì cô thấy đây đúng là một chàng trai trẻ quyến rũ với một ấn tượng rõ nét. 

 

Điều kích thích tính tò mò của cô ấy nhất là sức sống huyền bí tỏa ra từ Ludger. 

 

‘Ban đầu, mình còn tưởng cậu ấy là thành viên của hoàng tộc đang che giấu danh tính.' 

 

Khí chất của Ludger khiến cô ấy cảm thấy rất quen thuộc, đó là khí chất cô cảm nhận được khi đang đối diện với người có địa vị cao quý trong Hoàng Tộc. 

 

Vì vậy, khi nghe rằng Ludger là một giáo sư mới được bổ nhiệm tại Học viện Sören, cô tin rằng cậu ấy hoàn toàn có khả năng làm được điều đó. 

 

Không, chính ra, cô ấy thậm chí còn nghĩ rằng danh tiếng của Sören vẫn chưa đủ xứng đáng với người này. 

 

Cũng như người ta tin rằng cá giỏi bơi, chim giỏi bay — việc cô ấy tin Ludger làm ở Sören cũng vậy. 

 

Rõ ràng chuyện đó hiển nhiên đến nỗi cô lập tức bị thuyết phục. 

 

Cảm giác Deja Vu mãnh liệt hồi nãy đã trở thành sự thật ngay khi cô nghe thấy cái tên Sören. 

 

'Ludger Chelysie. Cô từng nghe danh cậu ấy rồi. Một pháp sư mới nổi. Cậu ấy là người trẻ nhất đạt được bậc 4, nộp 12 luận án cho ma tháp, và thậm chí còn tái thiết lập một trong những thách thức của họ, công thức Langester.' 

 

Ngoài ra, người ta nói rằng cậu ấy đã được bổ nhiệm làm một sĩ quan trong quân đội, người ấy thậm chí đã từng có đóng góp lớn trong một cuộc chiến săn Cryptid. 

 

'Cậu ấy nói là mới được bổ nhiệm làm giáo sư ở Sören, nhỉ?' 

 

Nếu vậy, cô rất tò mò. 

 

Thật tình cờ và bất ngờ, em gái cô cũng đang theo học Sören. 

 

Nếu sau này có cơ hội, cô nên hỏi thăm từ em ấy… 

 

'Cậu ấy giảng dạy thế nào?' 

 

*** 

 

Ngay từ đầu, kế hoạch tẩu thoát sau khi xuống tàu của tôi đã bị gián đoạn. 

 

Không ngờ Học viện sẽ cho người đến đón tôi. 

 

Cảm giác có hơi quá đáng, nhưng phải chấp nhận thôi, đây là Học viện Sören danh giá mà. 

 

Những giáo sư nào của học viện nổi tiếng nhất Đế quốc này sẽ được hưởng sự đối đãi đặc biệt ở bất cứ nơi nào họ bước đến. 

 

Chắc hẳn Sören đã rất lo lắng khi một nhân viên quý giá như vậy đã bị cuốn vào một cuộc tấn công khủng bố. 

 

Cũng dễ hiểu khi họ cho gửi người đến để phục vụ tôi một cách thuận tiện nhất.

 

'Vấn đề này có vẻ hơi lớn rồi đây.' 

 

Tôi nhìn vào bên trong cỗ xe. 

 

Bên trong là những chiếc ghế màu đỏ bằng lông mịn với hoa văn lạ mắt. Nhìn thế nào đi nữa thì đây là một toa xe mà tôi chỉ có thể miêu tả bằng hai từ ‘sang trọng’. Ngay cả khi di chuyển nhanh, nó cũng chỉ rung lắc rất nhẹ. 

 

Lực kéo của chiếc xe ngựa màu đen này là một con golem hình ngựa đầy hơi nước. 

 

Tôi vô cùng ngạc nhiên khi được chứng kiến những thành tựu mới nhất của nền công nghiệp ma thuật, nền công nghiệp phối hợp giữa máy móc và pháp thuật. 

 

Hơn hết, quý ông cao tuổi Wilford, người đang lái cỗ xe, trông có vẻ khá đặc biệt. 

 

Đó là vì tôi không hề cảm nhận được sự hiện diện của ông ấy cho tới khi ông ấy đến gần tôi. Vả lại, ông ấy ăn vận cũng rất chỉnh tề và có một thân hình rắn rỏi đến một bộ quần áo dày dặn cũng không thể che giấu được. 

 

'Rất có thể ông ấy là một cựu hiệp sĩ.' 

 

Thân hình của hiệp sĩ không thoái hóa chỉ vì họ già đi. Ngược lại, hiệp sĩ càng già dặn thì càng đáng gờm. 

 

Trên hết, họ còn sở hữu thể hình siêu phàm, là thành quả của nhiều năm kinh nghiệm. 

 

Nếu tôi không nghĩ gì mà bỏ chạy luôn trong một tình huống như vậy thì... 

 

'Nếu mình có viện cớ lẻn đi thì chắc chắn ông ấy sẽ nghi ngờ. Mình không thể lẻn đi, kể cả nếu có bỏ chạy thành công thì họ cũng sẽ lập tức phát lệnh truy đuổi.' 

 

Nhiều vấn đề lại bắt đầu rải rác trong đầu tôi. 

 

Trước hết là về danh tính Gerrard mà tôi đã sử dụng trước đây. 

 

Cần phải ngụy tạo ra một danh tính mới vì danh tính giả đó trên thực tế đã tiêu tùng rồi, và rõ ràng quá trình này sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc. 

 

Những gì tôi cần không phải là một lộ trình mang tính thủ tục, mà là đám tội phạm thế giới ngầm. Mặt khác, tôi cũng sẽ phải tìm hiểu thêm về những con hẻm tối ở thành phố này và tìm được chốn ở cho tới khi thành công tạo được một danh tính mới. 

 

Mất đi danh tính cũ, tôi không khác gì một người nhập cư bất hợp pháp. 

 

Không có danh tính cũng đồng nghĩa với việc không có quyền công dân. Nói cách khác thì tôi có chết ngoài đường xó chợ thì người ta vẫn không hề hay biết tôi là ai. 

 

Sau khi xét đến hết tất cả những khả năng đó, tôi quyết định từ bỏ việc chạy trốn vào lúc này. 

 

Tôi cần phải ưu tiên việc tự cứu lấy mình đã. 

 

'Tạm thời thì mình không nên làm gì để họ nghi ngờ mới được.' 

 

'Trước hết thì cứ đến Học viện Sören đã. Đến đó rồi vẽ kế hoạch cũng không muộn.' 

 

Cờ rộc. Cờ rộc. 

 

Khi chiếc xe chạy chậm lại, tôi biết cuối cùng mình đã đặt chân đến Học viện Sören. 

 

Đúng như tôi dự đoán, cửa sổ phía trước của cổ xe bật mở, rồi Wilford nói với tôi.

 

"Ngài Ludger, chúng ta đã đến nơi.” 

 

Lời nói của Wilford khiến tôi ngó nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. 

 

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một cánh cổng nguy nga tráng lệ và một vùng đất rộng lớn ở đằng xa. 

 

Lối đi mà cỗ xe đã đi qua được rải nhựa gọn gàng, cây xanh phía hai bên mọc um tùm nhưng được trồng đối xứng, càng tôn thêm vẻ đẹp tinh xảo. 

 

Các tòa nhà của Học viện Sören đang đứng dưới ánh nắng chói chang và tỏa sáng rực rỡ. 

 

‘Đây là tòa nhà chính, còn kia là biệt thự, kia là công viên, và đó là khán phòng, phải không nhỉ?' 

 

Ngoài quy mô lớn của mỗi tòa nhà, tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi khu đất này rộng bao nhiêu. 

 

'Chẳng phải chỗ này còn lớn hơn cả thành phố đô thị loại II sao?' 

 

Người bảo vệ đang gác canh cổng chính mở cửa sau khi cúi đầu nhẹ. 

 

Khi đi qua cổng chính, tôi cảm nhận được có rất nhiều ma lực ở đây. 

 

—Có bao nhiêu lớp vòng tròn ma pháp xếp chồng lên nhau tới mức tôi không thể nhìn thấy hình dáng ban đầu của chúng nữa vậy. 

 

Thật điên rồ. 

 

Thế này thì có ai đột nhập được vào đây bằng cổng trước chứ, nhưng nếu có thì chúng sẽ lập tức trở thành cát bụi và tan biến trong giây lát. 

 

Cờ rộc. Cờ rộc. 

 

Nơi con ngựa thép kéo xe dừng lại là một tòa nhà ở sâu bên trong, cách xa tòa nhà chính. 

 

Đó là một lâu đài hùng vĩ trông như một chiếc vương miện khổng lồ vậy. 

 

“Chúng ta tới nơi rồi. Xin mời ngài xuống xe.” 

 

Wilford ngăn lại khi tôi định mang theo hành lý. 

 

“Chúng ta sẽ quay lại, vì vậy ngài không cần mang theo hành lý đâu.” 

 

"…Được rồi." 

 

Sau khi ra khỏi xe ngựa, tôi đi được Wilford dẫn qua đài phun nước, qua những bức tượng đá tuyệt đẹp và vào tòa nhà. 

 

Nội thất bên trong trông thật đẹp mắt. 

 

Ánh sáng chiếu vào khung cửa sổ nhẹ nhàng lan tỏa và phản chiếu khắp tòa nhà, tạo nên một màu sắc ấm cúng cho người vào.

 

Ở một nơi bị khuất, một mùi thơm kích thích mũi tôi, và tôi có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo - cảm giác như tôi đang mơ vậy. 

 

Nội thất được thiết kế tinh xảo nhưng gọn gàng, trông giống như một phần kiến ​​trúc tuyệt đẹp của châu Âu thời Trung cổ. 

 

Nếu thành phố bên cạnh, Leathevelk, có bầu không khí ẩm như hơi nước, thì Học Viện lại mang hơi hướng tưởng tượng hơn nhiều. 

 

-Hahaha. 

 

-Nhóc, đừng làm vậy. 

 

Khi tôi theo Wilford lên tầng, bọn tôi lướt qua rất nhiều nhân viên và học sinh mặc đồng phục của Học Viện. 

 

Mỗi khi đi qua họ, tôi có thể nghe thấy tiếng thì thầm từ đằng sau. 

 

'Đừng nói là chúng đang bảo tôi giống đứa trẻ nhà quê nhé.' 

 

Không hiểu sao tôi cảm thấy hơi phiền vì điều đó, nên thi thoảng tôi đưa tay lên chỉnh lại trang phục và đầu tóc của mình. 

 

Trước kịp nhận ra thì tôi đã đến trước một thang máy lớn. 

 

'Mình sẽ vào trong này ư?' 

 

"Lối này." 

 

Tôi theo Wilford vào thang máy. Khi ở bên ngoài tôi nghĩ tòa nhà này đã cao lắm rồi, nhưng lại một lần nữa ngạc nhiên khi biết nó có đến gần 30 tầng. 

 

Giờ tôi mới thực sự tin đây là quy mô của một Học Viện Đế Quốc. 

 

Khi thang máy đến nơi, cánh cửa mở ra, và có một hành lang dài trải thảm đỏ với cánh cửa gỗ ở cuối. 

 

“Hiệu trưởng đang đợi cậu. Tôi sẽ ở lại đây chờ." 

 

"Cảm ơn ngài đã chỉ dẫn."

 

“Không cần phải vậy đâu. Đây là công việc của tôi mà.” 

 

Tôi băng qua hành lang và đến trước cửa phòng hiệu trưởng. 

 

Ngay khi tôi giơ tay định gõ cửa thì một giọng nói buồn ngủ nhưng hấp dẫn vang lên từ bên trong. 

 

"Mời vào." 

 

“…” 

 

Tôi mở cửa và đi vào trong.

 

"Rất vui được gặp cậu." 

 

Người phụ nữ đang ngồi ở bàn quay lưng ra cửa sổ chào tôi. 

 

Đây là hiệu trưởng của Học viện Sören. 

 

Bước lên ghế ngồi hiệu trưởng thì chí ít cô ấy cũng phải xếp được 6 trong số 8 hạng hiện có, đồng nghĩa với việc, đây là một pháp sư hạng nhất. 

 

Nhìn vẻ ngoài thì trông cô ấy như đang ở độ tuổi ngoài 20 vậy. 

 

Có lẽ cô ấy vừa mới sắp xếp đống tài liệu, cô ấy đặt cây bút máy đang cầm trên tay phải xuống và nhìn tôi chằm chằm. 

 

Mái tóc trắng rủ xuống như tấm rèm càng tỏa sáng rực rỡ hơn khi có ánh sáng từ cửa sổ sau lưng. 

 

Cô ấy để tóc tông 2 màu, bên ngoài là màu trắng, bên trong là màu hồng nhẹ. 

 

'Gì vậy?' 

 

Khoảnh khắc đôi mắt vàng của cô ấy đập vào mắt tôi, trong lòng tôi dấy lên một cảm xúc khó tả. 

 

Tôi cảm nhận được vẻ đẹp của hình bóng cô ấy sâu thẳm trong tâm hồn mình. 

 

Tôi cố gắng phớt lờ cảm giác kỳ lạ đó và nói với một giọng chắc nịch. 

 

“Tôi là Ludger Chelysie. Tôi đã đến đây sau lời triệu tập của cô.” 

 

'Ít nhất là cho đến bây giờ, tôi là Ludger Chelysie.' 

 

____

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương