"Chúng ta không có đi chơi, Tiểu Hắc, em đừng quấy rối!" Tiểu Bạch vừa gõ đầu em trai, lập tức mở miệng từ chối, "Chỗ anh và Mịch Nhi muốn đi không phải là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện tới, em cứ ngoan ngoãn ở nhà đi!"

"Tại sao em không được!" Tiểu Hắc đẩy tay anh trai ra, mạnh miệng nói: " Quan hệ của em và Mịch Nhi cũng rất tốt, cũng không phải là người ngoài! Em cũng muốn đi tới căn cứ bí mật đó!"

"Tiểu Hắc, mặc dù chúng ta cũng rất thân thiết, nhưng em không thể tới căn cứ được. . . . . ." Mịch Nhi đứng ở bên cạnh Tiểu Bạch, khua tay dụ dỗ Tiểu Hắc nói, "Nếu như quan hệ của chúng ta với anh Tiểu Bạch, thì cũng không giống nhau, nên là người ngoài rồi"

"Tại sao vậy!" Tiểu Hắc suýt thì phát điên, khua miệng bực bội, "Anh trai và em đều cùng biết chị, trong học kỳ này em còn là bạn học của chị, thì sao chúng ta lại là người ngoài!"

"Bởi vì. . . . . . Bởi vì anh và Mịch Nhi sẽ trở thành người một nhà, lần này người một nhà chúng ta và dì Tố chú Mục Thần trở về căn cứ!" Khóe miệng Tiểu Bạch chứa đựng nụ cười, "Mịch Nhi sẽ phải dẫn theo người chồng tương lai là anh cùng đi, em thì sao? Em lấy thân phận gì đi!"

"Này Này! Anh cả, chị dâu, hai người đang muốn cười nhạo em trai độc thân này sao!" Tiểu Hắc dứt khoát châm chọc hai người, cậy mạnh nói, "Em vẫn muốn đi tới căn cứ kia, để đi tìm người vợ tương lại! Nhất định hai người phải mang em đi!"

"Cái gì, cái gì vậy? Mọi người đang nói gì vậy?" Giọng nói của ba người quá mức ồn ào, đã khiến em gái ở căn phòng cách vách cũng bị đánh thức, cô bé ngáp ngắn, dụi mắt đi vào trong phòng, "Anh cả, anh hai, hai người muốn đi đâu, em có thể đi cùng không?"

"Sao em lại đi ra ngoài rồi!" Tiểu Bạch cùng Mịch Nhi đồng thời lo lắng kéo em gái ngồi xuống, "Mấy ngày nay em đang phát sốt, nên nghỉ ngơi thật tốt--"

Tiểu Hắc cũng giúp em gái phủ thêm thảm mỏng, giựt giây nói: "Anh xem, Tiểu Muội cũng muốn đi, cho nên tất cả mọi người chúng ta cùng đi đi! Coi như bốn người cùng đi nghỉ phép, chỗ này cũng là một nơi đặc biệt dùng để nghỉ đông!"

"Không được! Một mình em nháo đủ rồi, làm sao em ấy có thể lặn lội đường xa. . . . . ."

Liên Hoa bất đắc dĩ nhìn bốn tiểu quỷ tranh chấp thành đoàn, không thể không lên tiếng khuyên can: "Các con, đừng tranh cãi nữa!"

Kéo tất cả lớn nhỏ mấy đứa tới, Liên Hoa nhức đầu day trán, tất cả mọi chuyện khiến cô hiểu rõ, sau đó bắt đầu nghiêm mặt sắp xếp: "Mịch Nhi muốn cùng cha mẹ trở về căn cứ đúng không? Tiểu Bạch con muốn cùng đi, nếu như mà bọn họ đồng ý, thì mẹ sẽ không có ý kiến, về phần Tiểu Hắc cũng giống vậy, nếu như con có thể lấy được đồng ý của họ, thì mẹ cũng không ngăn cản. Nhưng Tiểu Muội không thể đi, bệnh của con mới vừa chuyển biến tốt, không thể ra cửa!"

Cứ như vậy, Liên Hoa bố trí sắp xếp, cuối cùng Mịch Nhi Tiểu Bạch và Tiểu Hắc chơi cờ, cho đến khi Tố Tâm và Mục Thần trở lại thành phố K, quyết định những người cùng nhau trở về căn cứ: Mịch Nhi, Tiểu Bạch, và Tiểu Hắc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương