Trên máy bay trực thăng đang đến căn cứ bí mật không có bất kỳ vệ tinh có thể tìm được, ba đứa trẻ và hai người lớn cộng thêm người điều khiển ôn ào thì không lúc nào nhàn rỗi.

Tiểu Hắc lôi kéo Tiểu Bạch và Mịch Nhi chơi trò chơi tìm báu vật, cuối cùng từ lúc bắt đầu hưng phấn ra cửa chạy loạn cho nên mệt mỏi, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc nằm xuống thì đã ngủ mất rồi. Bình thường bọn chúng cũng đều sẽ ngồi máy bay tư nhân đi chơi khắp nơi, chỉ là lần này không có cha mẹ đi cùng, lại còn đến nơi có chút thần bí, cho nên bọn chúng vui mừng bỏ đi giây cương, chỉ mới lúc đầu hưng phấn, sau đó cũng nhanh bình tĩnh lại.

Mịch Nhi bỏ lại hai người, chạy nhanh đi tìm Tố Tâm và Mục Thần, líu ríu không ngừng hỏi thăm cha mẹ không được gặp hơn nửa năm. Cô bé có quá nhiều chuyện muốn biết, những ngày tháng này bọn họ đã đi đâu, đã gặp được chuyện gì, có nhớ cô bé hay không. . . . . .

Vẫn hỏi tới cùng, cũng khiến cô bé hài lòng, sau đó Mịch Nhi hỏi đến trọng điểm: "Mẹ, con vẫn chưa kịp hỏi, chú Joe và dì Joe quen biết lúc nào vậy, tại sao đã có bảo bảo nhanh như vậy?"

"Mẹ cũng không biết, chỉ là chợt nhận được điện thoại của chú Joe, trực tiếp thông báo muốn mẹ trở về, nói rằng em bé của chú ấy không ổn. Về phần người mẹ là ai, bọn họ phát triển quan hệ lúc nào, thì chú ấy cũng không kịp nói cho mẹ biết. Vả lại, chúng ta đã rời khỏi căn cứ hai năm rồi, rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi. . . . . ."

"Đúng vậy a, lúc chúng ta rời đi, chú Joe chỉ thích nói chuyện làm ăn chứ không nói tình cảm, chỉ thích vũ khí không không thích phụ nữ, hì hì, xem con trở về cười nhạo thế nào!" Mịch Nhi che miệng cười trộm, "Nhất định là chú ấy rất quý dì Joe, Nếu không sẽ không nóng nảy muốn gọi mẹ về!"

"Được rồi, con trở về có thể tận tình cười nhạo chú ấy, chỉ là không cho cười nhạo em trai hoặc em gái đó!"Tố Tâm dịu dàng cười, so sánh với sự lạnh lùng nửa năm trước, cô đã có một chút tình cảm riêng, đôi mắt lạnh lùng đã có nụ cười, "Chú Joe của con cũng như anh trai chăm sóc mẹ, nếu thấy chú ấy tìm được hạnh phúc gia đình, thì mẹ cũng thấy vui mừng."

"Trở về căn cứ, nhất định em phải giới thiệu anh ta cho tôi biết." Mục Thần nhìn hai mẹ con trò chuyện với nhau vui vẻ, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay họ đang nắm chặt, bao lấy cánh tay nhỏ bé của Mịch Nhi trong lòng bàn tay, cũng không thể tránh khỏi đụng chạm thân mật với cô, "Vẫn nên chăm sóc mấy người đó, tôi cũng muốn cám ơn bọn họ --"

"Uhm." Tay Tố Tâm run lên, cũng không có tránh né, cô gật đầu một cái, khóe mắt có vài gợn sóng lay động.

Mịch Nhi nghiêng đầu một chút, tại sao cô bé cảm thấy, giữa cha và mẹ, mơ hồ có có chút khác lạ đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương