Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng
-
Chương 120: Bảo Bảo muốn làm Hoàng đế
Edit: Thảo My
Ngũ hộ pháp nặng nề vứt nhánh cây cầm trong tay xuống trên đất, khẽ hất hàm, hừ lạnh một tiếng, nói: "NN tên cẩu hoàng đế, đi, chúng ta đi khuyên Giáo chủ."
Tứ hộ pháp nghe vậy nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Bắt giặc phải bắt vua, chúng ta còn không bằng đi tìm phu nhân."
"Lão Tứ, ta không thích nghe so sánh này của ngươi, Giáo chủ ta là thần, tại sao có thể nói như vậy chứ?" Thất hộ pháp không vui khi nghe cái so sánh này, mặc dù, hắn biết phương pháp xử lí của Tứ hộ pháp là có thể thực hiện được, nhưng mà, nghe lời này, hắn thế nào đều cảm thấy không thoải mái.
Tứ hộ pháp liếc mắt xem thường, nói: "Lão Thất, ngươi khi nào tính toán như vậy? Một cái so sánh thôi mà."
Đại Hộ Pháp vẫn trầm mặc không nói, nhìn về phía bọn họ, nói: "Lão Tứ, ta cũng không thích nghe."
"Ta cũng không thích nghe."
"Lão Tứ chính là người một không học thức, mấy huynh đệ cũng chớ tính toán. Chỉ là, lời của hắn cũng có đạo lý, chúng ta không bằng đi tìm phu nhân trước."
"Cầm vương mẫu bắt ngọc đế, so sánh như vậy được rồi chứ?" Tứ hộ pháp từ trên cây nhảy xuống, nhìn chúng huynh đệ rối rít từ trên cây nhảy xuống, nói: "Rèn sắt khi còn nóng, chúng ta cùng nhau tìm phu nhân. Lòng phu nhân mang dân chúng, từ trước đến giờ thương cảm dân chúng, chúng ta chỉ cần thuyết phục phu nhân, cũng không lo lắng cửa ải của Giáo chủ."
"Không sai! Người vì hắn làm quần áo không công, đặt hạnh phúc ở trong tay người khác, chùi đít cho người khác, không bằng tự chúng ta nắm giữ tất cả." Bát hộ pháp gật đầu một cái, lại nói: "Ta tin tưởng, lấy năng lực của giáo chủ và phu nhân, nhất định có thể để dân chúng trải qua cuộc sống an cư lạc nghiệp."
"Không sai! Chỉ cần như vậy, Tử Long Lĩnh mới có thể không bị đả kích bên ngoài, nếu như để Đông Lý Quyền thêm nữa, hắn sớm muộn sẽ lại phái binh tới diệt trừ Ma Giáo chúng ta. Năm đó hắn cả sinh mạng dân chúng cũng không để ý, còn khiến phu nhân sinh non, những món nợ này, chúng ta cũng không thể quên."
"Muốn để Đông Lý Phong làm quần áo không công cho hắn, năm đó chuyện ở Thánh Phật sơn, chỉ sợ cũng Đông Lý Quyền an bài."
Bây giờ suy nghĩ một chút chuyện lúc trước, bọn họ đều có một loại cảm giác hậu tri hậu giác, mang toàn bộ chuyện tình để cùng một chỗ tỉ mỉ phân tích lần nữa, không khó có thể phân tích ra những chuyện này không thoát được quan hệ với Đông Lý Quyền.
Vẻ mặt chúng hộ pháp lạnh lùng đối mặt, hiểu ngầm trong lòng nhau, ăn ý cất bước chuẩn bị đi đến 【 Như Mộng cư 】.
Lúc này, cửa viện lộ ra một cái đầu nhỏ, Bảo Bảo từ cửa nhảy vào, ngẩng đầu nhìn bọn họ nghiêm trang nói: "Đông Lý Quyền là ai?"
"Cẩu hoàng đế Đông Lý triều."
"Hắn rất xấu sao?"
"......" Các hộ pháp ngươi một câu ta một lời kể hết chuyện xấu Đông Lý Quyền đã làm.
Nghe vậy, một khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo đã hiện đầy tức giận, hắn cắn chặt răng ngà, lông mày non mịn cao vút, quát lên: "Khá lắm cẩu hoàng đế ác độc, hắn vô lương như thế, tại sao còn có nhiều người nghe lời hắn như vậy?"
"Bởi vì hắn là Hoàng đế, lời nói của hắn chính là thánh chỉ."
Bảo Bảo mặt mờ mịt nhìn về phía chúng hộ pháp, hỏi: "Thúc thúc, lời nói của hoàng đế tất cả mọi người phải nghe sao?"
"Trên lý thuyết là như thế không sai, nhưng mà, người Tử Long Lĩnh chúng ta cũng không chịu bộ dáng kia của hắn." Lục hộ pháp mặt hả hê nói: "Ở trong mắt của chúng ta Giáo chủ chính là vương, lời của hắn mới là thánh chỉ của chúng ta."
Bảo Bảo nhẹo đầu nhỏ, tay sờ cằm, mặt khó chịu cau mày không biết đang suy nghĩ gì? Một lát sau, hắn đột nhiên mở miệng nói: "Đã như thế, chúng ta sẽ để phụ thân làm Hoàng đế, nhìn cẩu Hoàng đế còn có thể hại người chung quanh hay không? Người như vậy, tại sao có thể khiến người trong thiên hạ đều nghe hắn?"
Chúng hộ pháp nghe lời Bảo Bảo nói, đều kích động cực kỳ, đều lả tả nhìn hắn, nói: "Bảo Bảo có thể theo chúng ta đi khuyên phu nhân hay không?"
"Được! Cứ để ta lo." Bảo Bảo nghĩa bạc vân thiên (hợp với chính nghĩa và lợi ích chung) vỗ ngực bảo đảm nói: "Chuyện này cũng chỉ có cha ta có thể làm tốt, bọn họ chẳng qua đều là một chuyện cười mà thôi."
"Ha ha!" Nghe vậy, các hộ pháp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn nhau vui vẻ cười lớn.
Đây là lần đầu tiên sau khi Đại Nam rời đi, bọn hắn vui vẻ cười to như thế.
Hổ phụ vô khuyển tử!
Tiểu Giáo chủ quả thật không tầm thường, còn nhỏ tuổi đã có nhãn lực và tâm tư như thế.
......
Tô Nhược Mộng buông sổ sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn các hộ pháp và Bảo Bảo, hỏi: "Các ngươi tìm ta có việc?"
Bảo Bảo tiến lên vài bước, đi tới bên người Tô Nhược Mộng, cầm lấy cánh tay nàng lắc lư mấy cái, nói: "Mẹ, chúng ta tới là xin ngươi đi khuyên cha. Hiện tại dân chúng thiên hạ lo lắng chịu đựng, khổ không thể tả, trái lại tên cẩu hoàng đế Đông Lý Quyền, hắn không những không xem nỗi khổ của dân chúng là nỗi khổ của mình, còn từng tàn nhẫn dùng ôn dịch giết hại con dân của mình. Người như vậy bây giờ không có tư cách ngồi ở vị trí đó, bằng hắn không thể mang đến hạnh phúc và lợi ích cho dân chúng."
Tô Nhược Mộng không trả lời hắn ngay, mà là ngẩng đầu lên mắt mang nghi ngờ nhìn về phía chúng hộ pháp, thấy các hộ pháp đều lắc đầu một cái, liền cúi đầu nhìn thẳng Bảo Bảo, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Bảo Bảo, cớ gì nói ra lời ấy? Ngươi căn cứ vào cái gì? Ngươi có nghĩ qua cha ngươi có muốn loại cuốc sống kia hay không?"
Nghe được Bảo Bảo nói chuyện, nàng rất giật mình. Nhưng mà, nàng muốn biết rõ ý tưởng chân thật của Bảo Bảo, nghe hắn có thật biết quân vương là như thế nào không? Có phải thật tâm lo lắng dân chúng thiên hạ hay không?
Nàng biết Lôi Ngạo Thiên, đối mặt với nỗi khổ dân chúng, nhất định sẽ khởi nghĩa vũ trang. Nhưng mà, cướp lấy giang sơn không dễ, bảo vệ giang sơn lại càng không dễ. Hạnh phúc của dân chúng không phải một Hoàng đế là có thể cấp cho, mà cần một đời một đời Hoàng đế kiên trì bền bỉ.
Nghe vậy, Bảo Bảo nhẹo đầu nhỏ, sau khi trầm ngâm một lát, hắn ngẩng đầu lên, nghiêm trang nói: "Mẹ, ngươi để phụ thân làm Hoàng đế mười năm, chuyện sau này cứ giao cho ta. Ta nhất định sẽ không để cho cha mẹ thất vọng, đợi đến khi đó, cha mẹ có thể trải qua cuộc sống mình muốn rồi."
"Bảo Bảo có thể nghĩ như vậy, mẫu thân rất vui mừng. Nhưng mà, Bảo Bảo biết một vị hoàng đế tốt nên làm như thế nào sao?" Tô Nhược Mộng nở nụ cười, tiếp tục hỏi hắn.
"Chỉ dùng người mình biết, thương cảm dân tình." Bảo Bảo nói qua dừng một chút, suy nghĩ một chút, bổ sung: "Mẹ, Bảo Bảo biết không nhiều lắm, nhưng Bảo Bảo có thể học, về sau, Bảo Bảo sẽ hết lòng theo các vị thúc thúc học tập, theo phu tử học tập đạo trị quốc."
Các hộ pháp sớm bị chí hướng của Bảo Bảo làm cho chấn động sửng sốt, nghe Bảo Bảo nói muốn theo bọn hắn học tập, mỗi một người đều phục hồi tinh thần lại, cặp mắt tinh lượng nhìn về phía Tô Nhược Mộng, gật đầu đồng ý như gà mổ thóc.
Ánh mắt bọn họ lúc này nhìn Bảo Bảo, đã nóng bỏng như lửa, bọn họ đối với Tiểu Giáo chủ trưởng thành sớm lại thông minh cơ trí, có thể nói là hết sức bội phục. Một ít lời nói mới vừa của hắn, nhưng đủ đi vào lòng bọn họ, cũng thành công làm sự bình tĩnh của bọn họ rung động một lần lại một lần.
Bọn họ đột nhiên cảm thấy trên người Tiểu giáo chủ tản mát ra vầng sáng nhàn nhạt, kết hợp với mặt trẻ con tuấn mỹ, giờ khắc này, bọn họ không hề cảm thấy hắn là đứa nhỏ tinh nghịch thích trêu cợt người nữa, mà là thần đồng do trời cao phái đến.
Tương lai thiên hạ này có phụ tử bọn hắn nắm giữ, lo gì dân chúng không thể an cư lạc nghiệp.
Các hộ pháp nhìn nhau, đều lả tả nhìn Tô Nhược Mộng quỳ một gối xuống, cao giọng nói: "Phu nhân, Tiểu Giáo chủ có cái hồng chí này, kính xin phu nhân khuyên nhủ Giáo chủ. Bây giờ dân chúng khổ không thể tả, bọn họ cần một minh quân chân chính dẫn dắt bọn họ. Chúng ta nhất định mang hết toàn lực thay Giáo chủ đọat lại giang sơn, mong phu nhân thành toàn."
Tô Nhược Mộng không trả lời bọn hắn ngay, mà ngẩng đầu nhìn về cửa phòng, nhếch môi cười, nói: "Nhị Lôi Tử, chàng cũng nghe được lời của bọn họ? Chuyện này chàng quyết định đi?" Nàng đã sớm phát hiện Lôi Ngạo Thiên ở cửa phòng, cho nên nàng không lên tiếng là bởi vì nàng muốn nghe ý tưởng của Bảo Bảo trước.
Hôm nay, nghe nhi tử còn nhỏ tuổi đã biết rõ đạo làm vua, cũng có thể thương cảm dân chúng, trong lòng tảng đá lớn nàng đã bỏ xuống, nàng chờ Lôi Ngạo Thiên gật đầu.
"Giáo chủ, xin bớt giận!" Các hộ pháp nghe lời nói của Tô Nhược Mộng, vội vàng xin ‘ tội ’. Làm huynh đệ nhiều năm như vậy, bọn họ biết rõ Lôi Ngạo Thiên không thích cuộc sống hoàng quyền, mà bọn họ lại gạt hắn tìm phu nhân giúp một tay khuyên hắn, bọn họ thật sự lo lắng Lôi Ngạo Thiên sẽ tức giận.
Lôi Ngạo Thiên sải bước đi vào, trên mặt nhàn nhạt, không nhìn ra là vui hoặc giận, hắn nhẹ đặt vạt áo xuống, nhàn nhạt ngồi xuống. Trong lúc phất tay, vô thượng toả ra phong phạm và khí chất hoàng giả.
"Tới, uống trà!" Tô Nhược Mộng rót một ly trà, nhẹ nhàng dời đến trước mặt hắn.
"Được!" Lôi Ngạo Thiên nhìn về phía Tô Nhược Mộng ôn nhu cười một tiếng, nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một hớp, chỉ cảm thấy hương trà nhất thời tràn ngập tim phổi, nước trà ôn nhuận trượt xuống cổ họng, đưa đến hương thơm khắp miệng, tinh thần cũng không nhịn bởi vì hương trà mà dừng lại.
Thể hồ quán đính, đại khái cũng là như vậy sao?
Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, con ngươi đen trầm tĩnh như hồ nhẹ nhàng vừa nhấc, nhàn nhạt quét nhìn các hộ pháp quỳ một chân xuống đất, nói: "Các ngươi đều đứng lên đi."
"Thuộc hạ không dám!"
"Các ngươi cũng không sai, cho nên, ta cũng không tức giận. Như vậy, các ngươi có thể yên tâm đứng dậy chưa? Chuyện này là các ngươi van cầu, ta có thể đồng ý, các ngươi muốn suy nghĩ cho ta. Vận mệnh của ta không quan trọng, mà ta không thể cầm giáo đồ và Tử Long Lĩnh, còn có tính mệnh dân chúng thiên hạ làm việc qua loa." Tròng mắt đen khẽ chuyển, Lôi Ngạo Thiên thấy trong phòng tất cả đều là người mình tin tưởng, cũng không kiêng kỵ mở miệng, giữa hai lông mày xuất sắc kia, ẩn chứa tâm sự thâm sâu.
Tô Nhược Mộng thấy hắn cầm ngón trỏ trượt dọc theo mép chén, nhưng không có tâm tư thưởng thức trà, đưa tay kéo Bảo Bảo qua, nhìn về phía các hộ pháp, nhẹ giọng nói: "Các ngươi đều nghe được, chuyện này trước hết tới đây, các ngươi cũng trở về đi. Có một số việc không vội vàng được, cái gì tới sẽ tới, thời gian chưa tới cũng không gấp được."
Các hộ pháp như có điều ngộ ra gật đầu một cái, chỉnh tề có lực lên tiếng: "Dạ, thuộc hạ hiểu, thuộc hạ cáo lui!" Nói xong, bọn họ đứng lên, nối đuôi ra.
Tô Nhược Mộng giương mắt, nhìn Lôi Ngạo Thiên ngồi ở bên cạnh mình, thấy hắn đã ôm Bảo Bảo ngồi trên đùi hắn, nhàn nhạt cười cười, nói: "Nhị Lôi Tử, nói một chút quan điểm của chàng đi? Có một số việc không thể luôn trốn tránh, nếu như chàng thật sự vì trước kia Hách Liên tộc xuống dốc làm dân chúng chịu khổ mà tự trách, ta lại cho rằng dũng cảm đứng lên gánh vác trách nhiệm, mới là biện pháp giải quyết tốt nhất."
"Phụ thân, ngươi không phải thường dạy Bảo Bảo, nam tử hán phải dũng cảm sao? Ngươi không phải nói, gặp chuyện phải nghĩ biện pháp giải quyết sao?" Bảo Bảo tiếp lời Tô Nhược Mộng, ngay sau đó chuyện lại chợt biến, đánh giọng thương lượng nói: "Phụ thân, Bảo Bảo sẽ cố gắng học tập, phụ thân chỉ cần cho Bảo Bảo thời gian mười năm là được, mười năm sau, Bảo Bảo sẽ nhận lấy trọng trách của cha, để cha mẹ trải qua cuộc sống thoải mái, có được hay không?"
"......" Lôi Ngạo Thiên không trả lời bọn họ, mà là lẳng lặng nhìn Bảo Bảo trong ngực.
"......" Tô Nhược Mộng cũng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn hai cha con bọn họ không tiếng động trao đổi ánh mắt.
Một lát sau, Bảo Bảo thấy Lôi Ngạo Thiên không đồng ý, liền đưa tay lắc lắc cánh tay của hắn, tựa như làm nũng nói: "Phụ thân, ngươi đồng ý đi, có được hay không? Về sau Bảo Bảo nhất định sẽ nghe lời, nhất định sẽ dụng tâm học tập, nhất định sẽ cố gắng bảo vệ người và chuyện mình quan tâm. Phụ thân, ngươi cũng đồng ý chứ?"
Nhíu nhíu mày, Tô Nhược Mộng đi thẳng vào vấn đề nói: "Nhị Lôi Tử, ta biết rõ nguyên nhân chàng do dự, nhưng mà, chàng đổi lại phương hướng suy nghĩ, nếu như thiên hạ này không có một minh quân cầm quyền, dân chúng làm sao có thể có cuộc sống dễ chịu? Bằng vào hình thức chúng ta hiện tại giúp đỡ dân chúng, căn bản là trị ngọn không trị gốc. Nếu như nhỏ hy sinh có thể đổi tới hạnh phúc lớn, chúng ta cớ sao không làm? Lời nói của Bảo Bảo chàng cũng đã nghe, đứa bé có hồng chí này, chúng ta làm cha mẹ, làm sao có thể không cho bọn nhỏ thể hiện chứ? Đông Lý Quyền không cho dân hạnh phúc, trong lòng mọi người chúng ta đều hiểu rõ, nếu để hắn tiếp tục, sẽ chỉ là nỗi khổ của dân chúng. Còn nữa, hắn không thể nào bỏ qua Tử Long Lĩnh, cho nên, chuyện này chỉ là vấn đề thời gian, sớm muộn gì cũng có ngày chúng ta vẫn phải xung đột vũ trang với hắn."
"Mộng nhi, nàng không phải nói muốn ở Tử Long Lĩnh trải qua cuộc sống tiêu dao bận bịu làm ruộng trồng trọt, rảnh rỗi lên núi thái hái trái cây sao?"
Tô Nhược Mộng ngẩn ra, nhìn Lôi Ngạo Thiên thật sâu, đột nhiên có chút hiểu, nguyên nhân hắn kiên trì không chỉ có một, cuộc sống lý tưởng của nàng cũng ở trong lo nghĩ của hắn. Trong lòng mãnh liệt chảy qua một dòng nước ấm, trong nháy mắt làm ấm áp tứ chi của nàng.
"Mười năm sau, Bảo Bảo nhận vị, chúng ta cũng không phải có thể trở về Tử Long Lĩnh trải qua cuộc sống chúng ta muốn sao? Chàng chưa bao giờ để xuống qua ý thức trách nhiệm với dân chúng, vậy sao không chân chính có trách nhiệm bọn họ một lần, chúng ta chỉ là dùng mười năm, nhưng lại được an lòng, cũng có thể chân chính lấy được cuộc sống yên tĩnh."
Cuộc sống yên tĩnh không phải là người khác cho, mà là mình tranh giành. Cuộc sống ở trong loạn thế này, chuyện không phải ngươi nghĩ là có thể. Giống như những năm gần đây, bọn họ vẫn muốn cuộc sống yên tĩnh, nhưng mà, có rất nhiều người không thể nào để mặc cho bọn họ bình yên.
Có quốc mới có gia.
Nhất là người giống như Lôi Ngạo Thiên lòng mang dân chúng thiên hạ, nếu như dân chúng không thể chân chính an cư lạc nghiệp, hắn làm sao có thể trải qua cuộc sống yên tĩnh chân chính chứ?
Về công, về tư.
Lần này, bọn họ thuận theo ý trời và dân ý là chắc chắn. Đợi đến lúc dân chúng cơm no áo ấm, cũng chính là lúc bọn họ ẩn cư ở Tử Long Lĩnh, chân chính bắt đầu trải qua cuộc sống điền viên.
Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Được! Ta đồng ý! Nhưng chuyện này không thể gấp, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn."
"Tốt rồi, phụ thân rốt cuộc đồng ý." Bảo Bảo vui mừng từ trong ngực Lôi Ngạo Thiên nhảy lên, đưa tay ôm chặt cổ hắn, dùng sức hôn một cái ở trên gương mặt hắn, cười nói: "Chụt...... Phụ thân, ta yêu ngươi! Ngươi là anh hùng trong lòng ta, về sau, cha con chúng ta đồng tâm, nhất định có thể đồng lực đồng tâm."
"Ha ha! Bảo Bảo nói thật hay, phụ tử chúng ta đồng tâm, đồng lực đồng tâm."
Cong môi cười yếu ớt, Tô Nhược Mộng bĩu môi, có chút ghen ghét nói: "Phụ tử hai người các ngươi hình như quên sự tồn tại của ta?"
"Chụt......"
"Chụt......"
Hai cái hôn vang dội lại dịu dàng, Lôi Ngạo Thiên ôm Bảo Bảo thân thể nhanh chóng đến gần, chia ra hướng hôn một cái lên gò má Tô Nhược Mộng, miệng đồng thanh nói: "Sao có thể chứ? Ha ha!"
Một nhà ba người, hoà thuận vui vẻ nở nụ cười. Nhìn nhau, đều thấy được tình yêu nồng đậm trong mắt nhau, cùng niềm tin kiên định với tương lai.
......
"Cha, Tô Nhược Mộng thật đúng là đại tỷ ta sao?" Nam Cung Tử Thanh đứng ở trước bàn đọc sách, ánh mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Trọng Khiêm ngồi ở trên ghế bát tiên, trải qua nguy hiểm trở về, hỏi.
Ngày đó, sau khi hắn trấn an mẫu thân, bạo dạn đi 【 Thành vương phủ 】 cùng đại tỷ thương nghị nên như thế nào cứu phụ thân, nhưng đại tỷ không những không chịu cứu phụ thân, còn nói chắc như đinh đóng cột: "Tô Nhược Mộng là tư sinh nữ (con gái riêng) của cha, nàng không thể nào thương tổn tới tính mạng phụ thân."
Hắn bất đắc dĩ trở lại phủ Thừa Tướng, sau khi suy nghĩ một ngày một đêm, hắn quyết định cầu người không bằng cầu mình, tự mình lên Tử Long Lĩnh đón phụ thân hồi kinh. Thuận tiện đi gặp Tô Nhược Mộng đó một hồi, xem xem nàng đến cùng có đúng là đại tỷ của mình hay không?
Khiến hắn không có nghĩ tới, hắn còn chưa chạy tới Tử Long Lĩnh đã gặp được phụ thân vận chuyển lương thảo về, dọc theo con đường này, lòng hắn biết thời gian, địa điểm đều không thích hợp, cũng một đường mang lời nhẫn nhịn về nhà. Lần này về đến nhà, đợi đến sau khi Nam Cung Trọng Khiêm vào cung giao lương thực, hắn cũng không nhịn được nữa đến thư phòng hỏi vấn đề quanh quẩn ở trong lòng hắn nhiều ngày.
Nam Cung Trọng Khiêm ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn một cái, sau đó mới chậm rãi gật đầu một cái, mang theo chút bất đắc dĩ và nồng nặc áy náy, nói: "Nàng là thân tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với ngươi, chuyện này mặc kệ ngươi làm sao biết, cũng trước không cần nói cho mẫu thân của ngươi."
"Ta hiểu." Nam Cung Tử Thanh gật đầu một cái, lên tiếng.
"Ta mới vừa về đến nhà, còn rất nhiều chuyện phải xử lý, ngươi trở về phòng trước đi." Nam Cung Trọng Khiêm hiển nhiên không muốn tiếp tục đàm luận chuyện này, liền dời đề tài, mặt lộ vẻ mệt mỏi nâng trán, phất phất tay bảo hắn ra khỏi thư phòng.
"Dạ, phụ thân mới vừa về đến nhà, không nên quá mệt nhọc, cũng sớm nghỉ ngơi." Nam Cung Tử Thanh cung kính đáp, xoay người cất bước rời đi.
Ai, chuyện này có chút không dễ làm.
Mẫu thân là một lão bình dấm chua, mà đại tỷ rất dễ nhận thấy có thành kiến rất lớn với Nhược Mộng tỷ tỷ, hắn mặc dù không hiểu, ân ân oán oán giữa các nàng, nhưng mà lần trước nghe giọng nói không tốt của nàng, nói rõ giữa hai người tỷ tỷ này có thứ hắn không biết.
Xem ra, phụ thân kẹp ở giữa, chỉ có thể ở thế khó xử rồi.
Nam Cung Trọng Khiêm nhìn cửa phòng đóng chặt, thở thật dài một cái, suy nghĩ không khỏi trở lại hình ảnh ngày đó ngồi đối mặt nói chuyện với Tô Nhược Mộng. Không ngờ nàng thả hắn rời đi, cho hắn lương thảo để báo cáo kết quả công tác, cũng không phải bởi vì phụ nữ tình thâm, mà bởi vì là nàng có chuyện cần hắn làm.
Dọc theo con đường này, hắn một mực suy nghĩ lại những thứ mình theo đuổi vài năm nay, cuối cùng, hắn cho ra một kết luận, hắn sai rồi! Hắn thật sự sai rồi!
Hắn quyết định hoàn thành yêu cầu của Tô Nhược Mộng, từ nay về sau, làm quan, làm người thật tốt, nhặt lại chí hướng chính mình quên mất —— thật lòng thật dạ vì dân chúng giành phúc lợi. Nhưng mà, nhặt lại chí hướng, sau khi gặp vua, hắn lại bắt đầu không có tự tin.
Hắn mang theo lương thảo trở về, chẳng những không được Đông Lý Quyền khen ngợi, ngược lại bị hắn chửi mắng một trận, nói gì lương thảo trù bị quá ít. Lại nhìn không khí ngột ngạt hậu viện hoàng cung bây giờ, Hoàng đế bị chính phi tử của mình đánh bị thương, ngẫm lại những dân chúng đang chịu khổ kia, hắn có chút tuyệt vọng.
Một Hoàng đế cả cuộc sống riêng của mình cũng rối loạn, thật sự có thể mang hạnh phúc và lợi ích cho dân chúng sao?
Hắn rất hoài nghi!
"Cốc cốc cốc...... Tướng gia."
"Vào đi."
Cọt kẹt~~ một nam tử trung niên quần áo người hầu đẩy cửa vào, nhìn về phía Nam Cung Trọng Khiêm ngồi ngay ngắn phía sau bàn đọc sách, cung kính chắp hai tay hành lễ, nói: "Tướng gia, chuyện ngươi giao đãi, đã có một chút manh mối. Theo lão nhân trong cung nhớ lại, lúc ấy công công đưa tin sau đó liền phát bệnh chết rồi, chỉ là, lúc hắn xuất phát, trong nhà gởi một bao đồ lớn, ở trong đó có thể có đầu mối."
"Quê của hắn ở nơi nào? Lập tức phái người đi tìm." Nam Cung Trọng Khiêm thân làm quan lớn nhiều năm, dĩ nhiên hiểu chuyện người sau khi đi bệnh mà chết như vậy, phần lớn đều là bị người giết, chủ yếu bởi vì bọn họ biết quá nhiều, lưu lại chỉ trở thành chướng ngại vật.
Nói như thế, Mộng nhi hoài nghi không phải là không có đạo lý, lúc ấy chuyện tiên hoàng căn bản cũng không kiểm tra xem xét kỹ càng, qua loa định tội trạng, hôm sau đã hạ lệnh đưa hơn một trăm người Trình gia lên đoạn đầu đài. Vụ án này định đoạt thần tốc như thế, bây giờ suy nghĩ ngược lại thật có vấn đề, rất có thể còn có nội tình.
Lúc ấy, tất cả mọi người chưa từng hoài nghi, thật sự là bởi vì Trình gia tuy là gia tộc làm binh khí triều đình ngự dụng, nhưng bọn họ nhưng không có quan chức trong người, cho nên, ai cũng không nghĩ nên vì một dân chúng mà đắc tội với tiên hoàng.
"Tiểu nhân, đi xuống an bài."
"Ừ, mang hết toàn lực điều tra, nhất định phải tra được đầu mối hữu dụng."
"Dạ, tiểu nhân cáo lui."
"Đi đi."
Ngũ hộ pháp nặng nề vứt nhánh cây cầm trong tay xuống trên đất, khẽ hất hàm, hừ lạnh một tiếng, nói: "NN tên cẩu hoàng đế, đi, chúng ta đi khuyên Giáo chủ."
Tứ hộ pháp nghe vậy nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Bắt giặc phải bắt vua, chúng ta còn không bằng đi tìm phu nhân."
"Lão Tứ, ta không thích nghe so sánh này của ngươi, Giáo chủ ta là thần, tại sao có thể nói như vậy chứ?" Thất hộ pháp không vui khi nghe cái so sánh này, mặc dù, hắn biết phương pháp xử lí của Tứ hộ pháp là có thể thực hiện được, nhưng mà, nghe lời này, hắn thế nào đều cảm thấy không thoải mái.
Tứ hộ pháp liếc mắt xem thường, nói: "Lão Thất, ngươi khi nào tính toán như vậy? Một cái so sánh thôi mà."
Đại Hộ Pháp vẫn trầm mặc không nói, nhìn về phía bọn họ, nói: "Lão Tứ, ta cũng không thích nghe."
"Ta cũng không thích nghe."
"Lão Tứ chính là người một không học thức, mấy huynh đệ cũng chớ tính toán. Chỉ là, lời của hắn cũng có đạo lý, chúng ta không bằng đi tìm phu nhân trước."
"Cầm vương mẫu bắt ngọc đế, so sánh như vậy được rồi chứ?" Tứ hộ pháp từ trên cây nhảy xuống, nhìn chúng huynh đệ rối rít từ trên cây nhảy xuống, nói: "Rèn sắt khi còn nóng, chúng ta cùng nhau tìm phu nhân. Lòng phu nhân mang dân chúng, từ trước đến giờ thương cảm dân chúng, chúng ta chỉ cần thuyết phục phu nhân, cũng không lo lắng cửa ải của Giáo chủ."
"Không sai! Người vì hắn làm quần áo không công, đặt hạnh phúc ở trong tay người khác, chùi đít cho người khác, không bằng tự chúng ta nắm giữ tất cả." Bát hộ pháp gật đầu một cái, lại nói: "Ta tin tưởng, lấy năng lực của giáo chủ và phu nhân, nhất định có thể để dân chúng trải qua cuộc sống an cư lạc nghiệp."
"Không sai! Chỉ cần như vậy, Tử Long Lĩnh mới có thể không bị đả kích bên ngoài, nếu như để Đông Lý Quyền thêm nữa, hắn sớm muộn sẽ lại phái binh tới diệt trừ Ma Giáo chúng ta. Năm đó hắn cả sinh mạng dân chúng cũng không để ý, còn khiến phu nhân sinh non, những món nợ này, chúng ta cũng không thể quên."
"Muốn để Đông Lý Phong làm quần áo không công cho hắn, năm đó chuyện ở Thánh Phật sơn, chỉ sợ cũng Đông Lý Quyền an bài."
Bây giờ suy nghĩ một chút chuyện lúc trước, bọn họ đều có một loại cảm giác hậu tri hậu giác, mang toàn bộ chuyện tình để cùng một chỗ tỉ mỉ phân tích lần nữa, không khó có thể phân tích ra những chuyện này không thoát được quan hệ với Đông Lý Quyền.
Vẻ mặt chúng hộ pháp lạnh lùng đối mặt, hiểu ngầm trong lòng nhau, ăn ý cất bước chuẩn bị đi đến 【 Như Mộng cư 】.
Lúc này, cửa viện lộ ra một cái đầu nhỏ, Bảo Bảo từ cửa nhảy vào, ngẩng đầu nhìn bọn họ nghiêm trang nói: "Đông Lý Quyền là ai?"
"Cẩu hoàng đế Đông Lý triều."
"Hắn rất xấu sao?"
"......" Các hộ pháp ngươi một câu ta một lời kể hết chuyện xấu Đông Lý Quyền đã làm.
Nghe vậy, một khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo đã hiện đầy tức giận, hắn cắn chặt răng ngà, lông mày non mịn cao vút, quát lên: "Khá lắm cẩu hoàng đế ác độc, hắn vô lương như thế, tại sao còn có nhiều người nghe lời hắn như vậy?"
"Bởi vì hắn là Hoàng đế, lời nói của hắn chính là thánh chỉ."
Bảo Bảo mặt mờ mịt nhìn về phía chúng hộ pháp, hỏi: "Thúc thúc, lời nói của hoàng đế tất cả mọi người phải nghe sao?"
"Trên lý thuyết là như thế không sai, nhưng mà, người Tử Long Lĩnh chúng ta cũng không chịu bộ dáng kia của hắn." Lục hộ pháp mặt hả hê nói: "Ở trong mắt của chúng ta Giáo chủ chính là vương, lời của hắn mới là thánh chỉ của chúng ta."
Bảo Bảo nhẹo đầu nhỏ, tay sờ cằm, mặt khó chịu cau mày không biết đang suy nghĩ gì? Một lát sau, hắn đột nhiên mở miệng nói: "Đã như thế, chúng ta sẽ để phụ thân làm Hoàng đế, nhìn cẩu Hoàng đế còn có thể hại người chung quanh hay không? Người như vậy, tại sao có thể khiến người trong thiên hạ đều nghe hắn?"
Chúng hộ pháp nghe lời Bảo Bảo nói, đều kích động cực kỳ, đều lả tả nhìn hắn, nói: "Bảo Bảo có thể theo chúng ta đi khuyên phu nhân hay không?"
"Được! Cứ để ta lo." Bảo Bảo nghĩa bạc vân thiên (hợp với chính nghĩa và lợi ích chung) vỗ ngực bảo đảm nói: "Chuyện này cũng chỉ có cha ta có thể làm tốt, bọn họ chẳng qua đều là một chuyện cười mà thôi."
"Ha ha!" Nghe vậy, các hộ pháp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn nhau vui vẻ cười lớn.
Đây là lần đầu tiên sau khi Đại Nam rời đi, bọn hắn vui vẻ cười to như thế.
Hổ phụ vô khuyển tử!
Tiểu Giáo chủ quả thật không tầm thường, còn nhỏ tuổi đã có nhãn lực và tâm tư như thế.
......
Tô Nhược Mộng buông sổ sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn các hộ pháp và Bảo Bảo, hỏi: "Các ngươi tìm ta có việc?"
Bảo Bảo tiến lên vài bước, đi tới bên người Tô Nhược Mộng, cầm lấy cánh tay nàng lắc lư mấy cái, nói: "Mẹ, chúng ta tới là xin ngươi đi khuyên cha. Hiện tại dân chúng thiên hạ lo lắng chịu đựng, khổ không thể tả, trái lại tên cẩu hoàng đế Đông Lý Quyền, hắn không những không xem nỗi khổ của dân chúng là nỗi khổ của mình, còn từng tàn nhẫn dùng ôn dịch giết hại con dân của mình. Người như vậy bây giờ không có tư cách ngồi ở vị trí đó, bằng hắn không thể mang đến hạnh phúc và lợi ích cho dân chúng."
Tô Nhược Mộng không trả lời hắn ngay, mà là ngẩng đầu lên mắt mang nghi ngờ nhìn về phía chúng hộ pháp, thấy các hộ pháp đều lắc đầu một cái, liền cúi đầu nhìn thẳng Bảo Bảo, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Bảo Bảo, cớ gì nói ra lời ấy? Ngươi căn cứ vào cái gì? Ngươi có nghĩ qua cha ngươi có muốn loại cuốc sống kia hay không?"
Nghe được Bảo Bảo nói chuyện, nàng rất giật mình. Nhưng mà, nàng muốn biết rõ ý tưởng chân thật của Bảo Bảo, nghe hắn có thật biết quân vương là như thế nào không? Có phải thật tâm lo lắng dân chúng thiên hạ hay không?
Nàng biết Lôi Ngạo Thiên, đối mặt với nỗi khổ dân chúng, nhất định sẽ khởi nghĩa vũ trang. Nhưng mà, cướp lấy giang sơn không dễ, bảo vệ giang sơn lại càng không dễ. Hạnh phúc của dân chúng không phải một Hoàng đế là có thể cấp cho, mà cần một đời một đời Hoàng đế kiên trì bền bỉ.
Nghe vậy, Bảo Bảo nhẹo đầu nhỏ, sau khi trầm ngâm một lát, hắn ngẩng đầu lên, nghiêm trang nói: "Mẹ, ngươi để phụ thân làm Hoàng đế mười năm, chuyện sau này cứ giao cho ta. Ta nhất định sẽ không để cho cha mẹ thất vọng, đợi đến khi đó, cha mẹ có thể trải qua cuộc sống mình muốn rồi."
"Bảo Bảo có thể nghĩ như vậy, mẫu thân rất vui mừng. Nhưng mà, Bảo Bảo biết một vị hoàng đế tốt nên làm như thế nào sao?" Tô Nhược Mộng nở nụ cười, tiếp tục hỏi hắn.
"Chỉ dùng người mình biết, thương cảm dân tình." Bảo Bảo nói qua dừng một chút, suy nghĩ một chút, bổ sung: "Mẹ, Bảo Bảo biết không nhiều lắm, nhưng Bảo Bảo có thể học, về sau, Bảo Bảo sẽ hết lòng theo các vị thúc thúc học tập, theo phu tử học tập đạo trị quốc."
Các hộ pháp sớm bị chí hướng của Bảo Bảo làm cho chấn động sửng sốt, nghe Bảo Bảo nói muốn theo bọn hắn học tập, mỗi một người đều phục hồi tinh thần lại, cặp mắt tinh lượng nhìn về phía Tô Nhược Mộng, gật đầu đồng ý như gà mổ thóc.
Ánh mắt bọn họ lúc này nhìn Bảo Bảo, đã nóng bỏng như lửa, bọn họ đối với Tiểu Giáo chủ trưởng thành sớm lại thông minh cơ trí, có thể nói là hết sức bội phục. Một ít lời nói mới vừa của hắn, nhưng đủ đi vào lòng bọn họ, cũng thành công làm sự bình tĩnh của bọn họ rung động một lần lại một lần.
Bọn họ đột nhiên cảm thấy trên người Tiểu giáo chủ tản mát ra vầng sáng nhàn nhạt, kết hợp với mặt trẻ con tuấn mỹ, giờ khắc này, bọn họ không hề cảm thấy hắn là đứa nhỏ tinh nghịch thích trêu cợt người nữa, mà là thần đồng do trời cao phái đến.
Tương lai thiên hạ này có phụ tử bọn hắn nắm giữ, lo gì dân chúng không thể an cư lạc nghiệp.
Các hộ pháp nhìn nhau, đều lả tả nhìn Tô Nhược Mộng quỳ một gối xuống, cao giọng nói: "Phu nhân, Tiểu Giáo chủ có cái hồng chí này, kính xin phu nhân khuyên nhủ Giáo chủ. Bây giờ dân chúng khổ không thể tả, bọn họ cần một minh quân chân chính dẫn dắt bọn họ. Chúng ta nhất định mang hết toàn lực thay Giáo chủ đọat lại giang sơn, mong phu nhân thành toàn."
Tô Nhược Mộng không trả lời bọn hắn ngay, mà ngẩng đầu nhìn về cửa phòng, nhếch môi cười, nói: "Nhị Lôi Tử, chàng cũng nghe được lời của bọn họ? Chuyện này chàng quyết định đi?" Nàng đã sớm phát hiện Lôi Ngạo Thiên ở cửa phòng, cho nên nàng không lên tiếng là bởi vì nàng muốn nghe ý tưởng của Bảo Bảo trước.
Hôm nay, nghe nhi tử còn nhỏ tuổi đã biết rõ đạo làm vua, cũng có thể thương cảm dân chúng, trong lòng tảng đá lớn nàng đã bỏ xuống, nàng chờ Lôi Ngạo Thiên gật đầu.
"Giáo chủ, xin bớt giận!" Các hộ pháp nghe lời nói của Tô Nhược Mộng, vội vàng xin ‘ tội ’. Làm huynh đệ nhiều năm như vậy, bọn họ biết rõ Lôi Ngạo Thiên không thích cuộc sống hoàng quyền, mà bọn họ lại gạt hắn tìm phu nhân giúp một tay khuyên hắn, bọn họ thật sự lo lắng Lôi Ngạo Thiên sẽ tức giận.
Lôi Ngạo Thiên sải bước đi vào, trên mặt nhàn nhạt, không nhìn ra là vui hoặc giận, hắn nhẹ đặt vạt áo xuống, nhàn nhạt ngồi xuống. Trong lúc phất tay, vô thượng toả ra phong phạm và khí chất hoàng giả.
"Tới, uống trà!" Tô Nhược Mộng rót một ly trà, nhẹ nhàng dời đến trước mặt hắn.
"Được!" Lôi Ngạo Thiên nhìn về phía Tô Nhược Mộng ôn nhu cười một tiếng, nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một hớp, chỉ cảm thấy hương trà nhất thời tràn ngập tim phổi, nước trà ôn nhuận trượt xuống cổ họng, đưa đến hương thơm khắp miệng, tinh thần cũng không nhịn bởi vì hương trà mà dừng lại.
Thể hồ quán đính, đại khái cũng là như vậy sao?
Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, con ngươi đen trầm tĩnh như hồ nhẹ nhàng vừa nhấc, nhàn nhạt quét nhìn các hộ pháp quỳ một chân xuống đất, nói: "Các ngươi đều đứng lên đi."
"Thuộc hạ không dám!"
"Các ngươi cũng không sai, cho nên, ta cũng không tức giận. Như vậy, các ngươi có thể yên tâm đứng dậy chưa? Chuyện này là các ngươi van cầu, ta có thể đồng ý, các ngươi muốn suy nghĩ cho ta. Vận mệnh của ta không quan trọng, mà ta không thể cầm giáo đồ và Tử Long Lĩnh, còn có tính mệnh dân chúng thiên hạ làm việc qua loa." Tròng mắt đen khẽ chuyển, Lôi Ngạo Thiên thấy trong phòng tất cả đều là người mình tin tưởng, cũng không kiêng kỵ mở miệng, giữa hai lông mày xuất sắc kia, ẩn chứa tâm sự thâm sâu.
Tô Nhược Mộng thấy hắn cầm ngón trỏ trượt dọc theo mép chén, nhưng không có tâm tư thưởng thức trà, đưa tay kéo Bảo Bảo qua, nhìn về phía các hộ pháp, nhẹ giọng nói: "Các ngươi đều nghe được, chuyện này trước hết tới đây, các ngươi cũng trở về đi. Có một số việc không vội vàng được, cái gì tới sẽ tới, thời gian chưa tới cũng không gấp được."
Các hộ pháp như có điều ngộ ra gật đầu một cái, chỉnh tề có lực lên tiếng: "Dạ, thuộc hạ hiểu, thuộc hạ cáo lui!" Nói xong, bọn họ đứng lên, nối đuôi ra.
Tô Nhược Mộng giương mắt, nhìn Lôi Ngạo Thiên ngồi ở bên cạnh mình, thấy hắn đã ôm Bảo Bảo ngồi trên đùi hắn, nhàn nhạt cười cười, nói: "Nhị Lôi Tử, nói một chút quan điểm của chàng đi? Có một số việc không thể luôn trốn tránh, nếu như chàng thật sự vì trước kia Hách Liên tộc xuống dốc làm dân chúng chịu khổ mà tự trách, ta lại cho rằng dũng cảm đứng lên gánh vác trách nhiệm, mới là biện pháp giải quyết tốt nhất."
"Phụ thân, ngươi không phải thường dạy Bảo Bảo, nam tử hán phải dũng cảm sao? Ngươi không phải nói, gặp chuyện phải nghĩ biện pháp giải quyết sao?" Bảo Bảo tiếp lời Tô Nhược Mộng, ngay sau đó chuyện lại chợt biến, đánh giọng thương lượng nói: "Phụ thân, Bảo Bảo sẽ cố gắng học tập, phụ thân chỉ cần cho Bảo Bảo thời gian mười năm là được, mười năm sau, Bảo Bảo sẽ nhận lấy trọng trách của cha, để cha mẹ trải qua cuộc sống thoải mái, có được hay không?"
"......" Lôi Ngạo Thiên không trả lời bọn họ, mà là lẳng lặng nhìn Bảo Bảo trong ngực.
"......" Tô Nhược Mộng cũng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn hai cha con bọn họ không tiếng động trao đổi ánh mắt.
Một lát sau, Bảo Bảo thấy Lôi Ngạo Thiên không đồng ý, liền đưa tay lắc lắc cánh tay của hắn, tựa như làm nũng nói: "Phụ thân, ngươi đồng ý đi, có được hay không? Về sau Bảo Bảo nhất định sẽ nghe lời, nhất định sẽ dụng tâm học tập, nhất định sẽ cố gắng bảo vệ người và chuyện mình quan tâm. Phụ thân, ngươi cũng đồng ý chứ?"
Nhíu nhíu mày, Tô Nhược Mộng đi thẳng vào vấn đề nói: "Nhị Lôi Tử, ta biết rõ nguyên nhân chàng do dự, nhưng mà, chàng đổi lại phương hướng suy nghĩ, nếu như thiên hạ này không có một minh quân cầm quyền, dân chúng làm sao có thể có cuộc sống dễ chịu? Bằng vào hình thức chúng ta hiện tại giúp đỡ dân chúng, căn bản là trị ngọn không trị gốc. Nếu như nhỏ hy sinh có thể đổi tới hạnh phúc lớn, chúng ta cớ sao không làm? Lời nói của Bảo Bảo chàng cũng đã nghe, đứa bé có hồng chí này, chúng ta làm cha mẹ, làm sao có thể không cho bọn nhỏ thể hiện chứ? Đông Lý Quyền không cho dân hạnh phúc, trong lòng mọi người chúng ta đều hiểu rõ, nếu để hắn tiếp tục, sẽ chỉ là nỗi khổ của dân chúng. Còn nữa, hắn không thể nào bỏ qua Tử Long Lĩnh, cho nên, chuyện này chỉ là vấn đề thời gian, sớm muộn gì cũng có ngày chúng ta vẫn phải xung đột vũ trang với hắn."
"Mộng nhi, nàng không phải nói muốn ở Tử Long Lĩnh trải qua cuộc sống tiêu dao bận bịu làm ruộng trồng trọt, rảnh rỗi lên núi thái hái trái cây sao?"
Tô Nhược Mộng ngẩn ra, nhìn Lôi Ngạo Thiên thật sâu, đột nhiên có chút hiểu, nguyên nhân hắn kiên trì không chỉ có một, cuộc sống lý tưởng của nàng cũng ở trong lo nghĩ của hắn. Trong lòng mãnh liệt chảy qua một dòng nước ấm, trong nháy mắt làm ấm áp tứ chi của nàng.
"Mười năm sau, Bảo Bảo nhận vị, chúng ta cũng không phải có thể trở về Tử Long Lĩnh trải qua cuộc sống chúng ta muốn sao? Chàng chưa bao giờ để xuống qua ý thức trách nhiệm với dân chúng, vậy sao không chân chính có trách nhiệm bọn họ một lần, chúng ta chỉ là dùng mười năm, nhưng lại được an lòng, cũng có thể chân chính lấy được cuộc sống yên tĩnh."
Cuộc sống yên tĩnh không phải là người khác cho, mà là mình tranh giành. Cuộc sống ở trong loạn thế này, chuyện không phải ngươi nghĩ là có thể. Giống như những năm gần đây, bọn họ vẫn muốn cuộc sống yên tĩnh, nhưng mà, có rất nhiều người không thể nào để mặc cho bọn họ bình yên.
Có quốc mới có gia.
Nhất là người giống như Lôi Ngạo Thiên lòng mang dân chúng thiên hạ, nếu như dân chúng không thể chân chính an cư lạc nghiệp, hắn làm sao có thể trải qua cuộc sống yên tĩnh chân chính chứ?
Về công, về tư.
Lần này, bọn họ thuận theo ý trời và dân ý là chắc chắn. Đợi đến lúc dân chúng cơm no áo ấm, cũng chính là lúc bọn họ ẩn cư ở Tử Long Lĩnh, chân chính bắt đầu trải qua cuộc sống điền viên.
Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Được! Ta đồng ý! Nhưng chuyện này không thể gấp, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn."
"Tốt rồi, phụ thân rốt cuộc đồng ý." Bảo Bảo vui mừng từ trong ngực Lôi Ngạo Thiên nhảy lên, đưa tay ôm chặt cổ hắn, dùng sức hôn một cái ở trên gương mặt hắn, cười nói: "Chụt...... Phụ thân, ta yêu ngươi! Ngươi là anh hùng trong lòng ta, về sau, cha con chúng ta đồng tâm, nhất định có thể đồng lực đồng tâm."
"Ha ha! Bảo Bảo nói thật hay, phụ tử chúng ta đồng tâm, đồng lực đồng tâm."
Cong môi cười yếu ớt, Tô Nhược Mộng bĩu môi, có chút ghen ghét nói: "Phụ tử hai người các ngươi hình như quên sự tồn tại của ta?"
"Chụt......"
"Chụt......"
Hai cái hôn vang dội lại dịu dàng, Lôi Ngạo Thiên ôm Bảo Bảo thân thể nhanh chóng đến gần, chia ra hướng hôn một cái lên gò má Tô Nhược Mộng, miệng đồng thanh nói: "Sao có thể chứ? Ha ha!"
Một nhà ba người, hoà thuận vui vẻ nở nụ cười. Nhìn nhau, đều thấy được tình yêu nồng đậm trong mắt nhau, cùng niềm tin kiên định với tương lai.
......
"Cha, Tô Nhược Mộng thật đúng là đại tỷ ta sao?" Nam Cung Tử Thanh đứng ở trước bàn đọc sách, ánh mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Trọng Khiêm ngồi ở trên ghế bát tiên, trải qua nguy hiểm trở về, hỏi.
Ngày đó, sau khi hắn trấn an mẫu thân, bạo dạn đi 【 Thành vương phủ 】 cùng đại tỷ thương nghị nên như thế nào cứu phụ thân, nhưng đại tỷ không những không chịu cứu phụ thân, còn nói chắc như đinh đóng cột: "Tô Nhược Mộng là tư sinh nữ (con gái riêng) của cha, nàng không thể nào thương tổn tới tính mạng phụ thân."
Hắn bất đắc dĩ trở lại phủ Thừa Tướng, sau khi suy nghĩ một ngày một đêm, hắn quyết định cầu người không bằng cầu mình, tự mình lên Tử Long Lĩnh đón phụ thân hồi kinh. Thuận tiện đi gặp Tô Nhược Mộng đó một hồi, xem xem nàng đến cùng có đúng là đại tỷ của mình hay không?
Khiến hắn không có nghĩ tới, hắn còn chưa chạy tới Tử Long Lĩnh đã gặp được phụ thân vận chuyển lương thảo về, dọc theo con đường này, lòng hắn biết thời gian, địa điểm đều không thích hợp, cũng một đường mang lời nhẫn nhịn về nhà. Lần này về đến nhà, đợi đến sau khi Nam Cung Trọng Khiêm vào cung giao lương thực, hắn cũng không nhịn được nữa đến thư phòng hỏi vấn đề quanh quẩn ở trong lòng hắn nhiều ngày.
Nam Cung Trọng Khiêm ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn một cái, sau đó mới chậm rãi gật đầu một cái, mang theo chút bất đắc dĩ và nồng nặc áy náy, nói: "Nàng là thân tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với ngươi, chuyện này mặc kệ ngươi làm sao biết, cũng trước không cần nói cho mẫu thân của ngươi."
"Ta hiểu." Nam Cung Tử Thanh gật đầu một cái, lên tiếng.
"Ta mới vừa về đến nhà, còn rất nhiều chuyện phải xử lý, ngươi trở về phòng trước đi." Nam Cung Trọng Khiêm hiển nhiên không muốn tiếp tục đàm luận chuyện này, liền dời đề tài, mặt lộ vẻ mệt mỏi nâng trán, phất phất tay bảo hắn ra khỏi thư phòng.
"Dạ, phụ thân mới vừa về đến nhà, không nên quá mệt nhọc, cũng sớm nghỉ ngơi." Nam Cung Tử Thanh cung kính đáp, xoay người cất bước rời đi.
Ai, chuyện này có chút không dễ làm.
Mẫu thân là một lão bình dấm chua, mà đại tỷ rất dễ nhận thấy có thành kiến rất lớn với Nhược Mộng tỷ tỷ, hắn mặc dù không hiểu, ân ân oán oán giữa các nàng, nhưng mà lần trước nghe giọng nói không tốt của nàng, nói rõ giữa hai người tỷ tỷ này có thứ hắn không biết.
Xem ra, phụ thân kẹp ở giữa, chỉ có thể ở thế khó xử rồi.
Nam Cung Trọng Khiêm nhìn cửa phòng đóng chặt, thở thật dài một cái, suy nghĩ không khỏi trở lại hình ảnh ngày đó ngồi đối mặt nói chuyện với Tô Nhược Mộng. Không ngờ nàng thả hắn rời đi, cho hắn lương thảo để báo cáo kết quả công tác, cũng không phải bởi vì phụ nữ tình thâm, mà bởi vì là nàng có chuyện cần hắn làm.
Dọc theo con đường này, hắn một mực suy nghĩ lại những thứ mình theo đuổi vài năm nay, cuối cùng, hắn cho ra một kết luận, hắn sai rồi! Hắn thật sự sai rồi!
Hắn quyết định hoàn thành yêu cầu của Tô Nhược Mộng, từ nay về sau, làm quan, làm người thật tốt, nhặt lại chí hướng chính mình quên mất —— thật lòng thật dạ vì dân chúng giành phúc lợi. Nhưng mà, nhặt lại chí hướng, sau khi gặp vua, hắn lại bắt đầu không có tự tin.
Hắn mang theo lương thảo trở về, chẳng những không được Đông Lý Quyền khen ngợi, ngược lại bị hắn chửi mắng một trận, nói gì lương thảo trù bị quá ít. Lại nhìn không khí ngột ngạt hậu viện hoàng cung bây giờ, Hoàng đế bị chính phi tử của mình đánh bị thương, ngẫm lại những dân chúng đang chịu khổ kia, hắn có chút tuyệt vọng.
Một Hoàng đế cả cuộc sống riêng của mình cũng rối loạn, thật sự có thể mang hạnh phúc và lợi ích cho dân chúng sao?
Hắn rất hoài nghi!
"Cốc cốc cốc...... Tướng gia."
"Vào đi."
Cọt kẹt~~ một nam tử trung niên quần áo người hầu đẩy cửa vào, nhìn về phía Nam Cung Trọng Khiêm ngồi ngay ngắn phía sau bàn đọc sách, cung kính chắp hai tay hành lễ, nói: "Tướng gia, chuyện ngươi giao đãi, đã có một chút manh mối. Theo lão nhân trong cung nhớ lại, lúc ấy công công đưa tin sau đó liền phát bệnh chết rồi, chỉ là, lúc hắn xuất phát, trong nhà gởi một bao đồ lớn, ở trong đó có thể có đầu mối."
"Quê của hắn ở nơi nào? Lập tức phái người đi tìm." Nam Cung Trọng Khiêm thân làm quan lớn nhiều năm, dĩ nhiên hiểu chuyện người sau khi đi bệnh mà chết như vậy, phần lớn đều là bị người giết, chủ yếu bởi vì bọn họ biết quá nhiều, lưu lại chỉ trở thành chướng ngại vật.
Nói như thế, Mộng nhi hoài nghi không phải là không có đạo lý, lúc ấy chuyện tiên hoàng căn bản cũng không kiểm tra xem xét kỹ càng, qua loa định tội trạng, hôm sau đã hạ lệnh đưa hơn một trăm người Trình gia lên đoạn đầu đài. Vụ án này định đoạt thần tốc như thế, bây giờ suy nghĩ ngược lại thật có vấn đề, rất có thể còn có nội tình.
Lúc ấy, tất cả mọi người chưa từng hoài nghi, thật sự là bởi vì Trình gia tuy là gia tộc làm binh khí triều đình ngự dụng, nhưng bọn họ nhưng không có quan chức trong người, cho nên, ai cũng không nghĩ nên vì một dân chúng mà đắc tội với tiên hoàng.
"Tiểu nhân, đi xuống an bài."
"Ừ, mang hết toàn lực điều tra, nhất định phải tra được đầu mối hữu dụng."
"Dạ, tiểu nhân cáo lui."
"Đi đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook