Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng
Chương 119: Lộ ra không ít chuyện xấu của Bảo Bối

Edit: Thảo My

Trời tháng sáu như mặt đứa trẻ, thay đổi bất thường.

Mới sáng đây vẫn còn là ánh nắng mặt trời rực rỡ, thời điểm bữa sáng, bầu trời Tử Long Lĩnh đã giăng đầy mây đen, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy trong không trung mây đen cuồn cuộn theo gió. Khiến tâm tình người vốn đau thương, càng thêm uất ức, trong lòng nói không nên lời trầm muộn và đau đớn.

Ở giữa bình địa trước tổng đàn để quan tài tử đàn của Nam Đường chủ, giáo đồ Ma Giáo, tất cả dân chúng thôn trang dưới chân núi đều tự giác xếp thành hàng, trước ngực cài bông hoa trắng nhỏ, vẻ mặt nặng nề đưa tiễn Nam Đường chủ.

Bảo bảo và Bối Bối cũng đứng ở bên người các a di, mặt trẻ con mê muội, lông mày non mềm nhíu chặt, ánh mắt bình tĩnh khóa ở trên quan tài. Bọn họ không hiểu tại sao người sẽ chết? Bọn họ cũng không hiểu tại sao Nam thúc thúc đoạn thời gian trước trở lại mang cho bọn họ món đồ chơi đến từ Tây Vực lại chết?

Hai tiểu tử kia nghĩ tới Nam thúc thúc đối tốt với mình, nghĩ tới một phòng đồ chơi kỳ lạ, hốc mắt bọn họ không khỏi đỏ lên, nước mắt lã chã rơi xuống.

Sau khi mọi người mặc niệm, mây đen quanh quẩn trên không trung thổi tới phương xa, mặt trời từ sau mây đen thò đầu ra, giống như nó cũng không nỡ lòng nhìn một màn đau lòng tử biệt này. Lôi Cận và Lôi Ngạo Thiên dẫn mọi người đi đưa tiễn Nam Đường chủ, toàn bộ hành trình trừ tiếng kèn ai oán, cũng không có người nói chuyện.

Ở thời khắc đau lòng này, mọi người đều lựa chọn trầm mặc.

"Đại Nam, ly này mời ngươi! Kiếp sau chúng ta vẫn làm huynh đệ tốt." Đại Hộ Pháp đi tới trước mộ bia, vẻ mặt nặng nề rót một ly rượu, nhẹ nhàng vẩy vào trên đất. Nâng đôi mắt ửng đỏ lên nhìn bia mộ, giống như hắn xuyên thấu qua bia mộ thấy Nam Đường chủ.

"Đại Nam, ta cũng kính ngươi một ly. Rượu mừng của ta ngươi cũng không trở về uống, tới, chúng ta bổ sung, ta mời ngươi 3 chén." Nhị hộ pháp từ trong tay Đại Hộ Pháp nhận lấy bầu rượu, mình uống trước một ly, lại rót một ly trên mặt đất, cũng uống vào 3 chén.

"Đại Nam, ngươi yên tâm! Mối thù của ngươi, chúng ta sẽ không quên."

"Đại Nam, ngươi đi tốt! Chúng ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi."

"Đại Nam, ngươi yên tâm đi! Giáo chủ và các huynh đệ Ma Giáo, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ngươi."

"Đại Nam, kiếp sau chúng ta vẫn là huynh đệ tốt."

"......" Chúng hộ pháp mỗi một người giọng điệu đều trầm trọng nhìn bia mộ, chậm rãi nói.

Trước ngôi mộ, một lần yên tĩnh, chỉ nghe con chim trên cây ở trong rừng kêu to. Bảo Bảo và Bối Bối liếc nhau một cái, hiểu ngầm trong lòng nhau, hai tiểu tử kia mặt đều nặng nề từ trong đám người đi ra, ăn ý quỳ gối trước mộ phần, cung kính dập đầu ba cái.

"Nam thúc thúc, ngươi yên tâm! Bảo Bảo sẽ hiếu thuận cha mẹ, cũng sẽ cùng mọi người bảo vệ Tử Long Lĩnh. Bảo Bảo nhất định sẽ đi theo phu tử học tập cho thật giỏi, làm một người văn võ song toàn, đứa bé ngoan hiếu nghĩa lưỡng toàn."

Bảo Bảo nói chuyện, mọi người ở đây nghe được cũng không khỏi cảm động vui mừng. Nhất là thân là phương diện sư phụ võ công của Bảo Bảo, sắc mặt bọn họ mới vừa trầm trọng như vậy, cũng bởi vì lời của hắn mà thoáng hoãn một chút. Chỉ là, lời kế tiếp của Bảo Bảo và Bối Bối, lại làm cho bọn họ không nhịn được nghĩ muốn ngay tại chỗ đánh vào cái mông bọn họ.

Bối Bối nhìn bia mộ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nam thúc thúc, ta cũng giống Bảo Bảo. Chúng ta đồng ý ngươi, về sau không bao giờ nghịch ngợm nữa, sẽ không bao giờ vụng trộm trêu cợt người nữa."

Bảo Bảo tiếp lời Bối Bối, gật đầu lia lịa, nói: "Ừ, ta về sau sẽ không bao giờ nửa đêm ở dưới cửa sổ phòng Nhị thúc thúc bắt chước mèo kêu nữa."

Cái gì? Nhị hộ pháp cùng Tâm Nương nghe lời của hắn, không khỏi thất kinh, trên mặt nhanh chóng nổi lên đóa đóa đỏ ửng quẫn bách. Tiểu tử, thì ra năm ngày ba bữa tiếng mèo kêu là hắn kêu, làm cho bọn họ ban đêm khi ôn tồn bị cắt ngang N lần.

Bối Bối nhìn Bảo Bảo thẳng thắn như vậy, nghĩ đến cha mẹ đã nói, đứa bé thành thực mới là đứa bé ngoan, cũng bắt đầu thẳng thắng nói ‘ chuyện xấu ’ mình đã từng làm.

"Ta cũng vậy! Ta về sau sẽ không bao giờ thừa dịp Bát thúc thúc ngủ, vẽ tranh trên mặt hắn nữa."

"Ta về sau không bao giờ cầm loạn thuốc của Thất thúc thúc nữa, cũng sẽ không len lén bỏ thuốc của Thất thúc thúc vào trong nước trà các thúc thúc nữa."

"Ta cũng không trên lưng Ngũ thúc thúc dán tranh rùa nữa."

"Ta cũng sẽ không ăn trộm điểm tâm Tam a di cho Lục thúc thúc nữa."

"Ta cũng sẽ không......"

Bảo Bảo và Bối Bối ngươi một câu, ta một câu tiếp tục bất ngờ, mọi người ở đây đều rối rít đổi sắc mặt, nhất là Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, mặt áy náy nghiêng đầu nhìn về phía các hộ pháp, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên hô ngừng, hay là nên trở về trách phạt bọn họ?

"Được, được, được! Bảo Bảo và Bối Bối không hổ là con cháu Lôi gia chúng ta, quả thật đều là đứa bé ngoan dám làm dám chịu." Lôi Cận khẽ vuốt râu, tiến lên đưa tay đưa bế hai bọn họ lên, trong tròng mắt đen biểu lộ nồng nặc sủng ái.

Bảo Bảo và Bối Bối cùng nhau nhìn về phía Lôi Cận, không xác định chắc chắǹ hỏi: "Gia gia, chúng ta làm những việc này, ngươi cũng không tức giận sao?"

"Sẽ không! Chút chuyện nhỏ này, các thúc thúc cũng sẽ không ngại." Lôi Cận thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn họ nhăn lại, khuôn mặt tự trách, nhất thời đau lòng không thôi, vội ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người, hỏi: "Các ngươi sẽ không để ý, có đúng hay không?"

"Chúng ta sẽ không để ý, biết sai có thể sửa là vô cùng tốt."

"Không biết, sẽ không! Người nào khi còn bé không làm chút chuyện nghịch ngợm phá phách?"

"Cũng không sao? Bảo Bảo và Bối Bối là đứa bé ngoan."

Các hộ pháp vẻ mặt nhàn nhạt nói không ngại, nhưng trong lòng lại ăn ý bồi thêm một câu: "Để ý, chúng ta để ý. Nếu như có thể bảo đảm về sau không hề làm những việc này nữa, chúng ta coi như cho qua."

Suy nghĩ một chút những thứ mình bị người khác chỉnh không giải thích được rồi lại không biết người nào gây nên chuyện, bọn họ không khỏi sinh lòng sợ hãi. Đặc biệt là Nhị hộ pháp, đoán chừng về sau hắn mỗi khi nghe mèo kêu, trong lòng sẽ có một tầng bóng ma.

"Gia gia, các thúc thúc không ngại, ta và tỷ tỷ về sau có phải còn có thể làm loại đùa giỡn vô hại này hay không?" Bảo Bảo chăm chú nhìn Lôi Cận, chớp chớp mắt, khiêm tốn hỏi.

"Cái gì?" Lôi Cận dừng một chút, muốn nói làm như vậy không tốt, nhưng nhìn đến ánh mắt mong đợi của hai tiểu tử kia, tim của hắn lập tức mềm thành kẹo đường, cảm thấy các cháu vui vẻ là quan trọng nhất. Vì vậy, hắn gật đầu một cái, nói: "Các thúc thúc không ngại, dĩ nhiên, có thể."

Hắn là một tổ phụ nhị thập tứ hiếu, bình thường, luôn thay đổi biện pháp từ chung quanh chuẩn bị đồ chơi cho Bảo Bảo và Bối Bối. Đối với Bảo Bảo và Bối Bối đều là có cầu tất ứng, nếu như Bảo Bảo và Bối Bối nói muốn có sao trên trời, chỉ sợ hắn cũng sẽ sai người tạo một cái thang có thể lên trời, lên trời hái sao cho tôn nhi của hắn.

Lòng bàn chân chúng hộ pháp vừa trợt, lảo đảo, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía Bảo Bảo và Bối Bối, mặt vốn đau thương, vào lúc này càng trở nên thêm nặng nề. Trời ạ, Tiểu giáo chủ và Tiểu Tiểu Tỷ của bọn họ sao có thể khó dây dưa như vậy?

Nghĩ tới, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, lại quay đầu quan sát Bảo Bảo và Bối Bối, trong lòng đều than: "Giáo chủ và phu nhân là người tốt biết bao, sinh ra đứa bé làm sao lại thích trêu cợt người như vậy?"

"Các ngươi có ý kiến gì không?"

"Không có, không có! Bảo Bảo và Bối Bối có thể có nhiều suy nghĩ thần kỳ như vậy, quả thật là thông minh hơn người." Nhị hộ pháp vội vàng lên tiếng, khóe miệng giật giật lại mạnh mẽ kéo không ra đường cong. Ai, chịu tội thôi. Cùng lắm thì về sau cẩn thận làm việc, trước lúc ngủ kiểm tra ngoài cửa sổ.

Ai bảo hắn chính là không có sức miễn dịch với hai tiểu tử này?

Hắn rất thích đứa bé, nhưng hắn đã biết quá trình lúc Tô Nhược Mộng mang thai nôn oẹ, sau khi biết nàng sinh non nguy hiểm, hắn cứng rắn chặt đứt ý niệm muốn đứa bé. Hắn không muốn Tâm Nương mạo hiểm, cho nên, hắn để Thất hộ pháp cho hắn điều chế một loại thuốc, sau khi ăn vào thuốc này, có thể sẽ không để nữ tử mang thai.

Chúng hộ pháp cùng nhau nhìn Nhị hộ pháp ‘ không có khí phách ’ khinh bỉ mấy lần, trong ánh mắt tràn đầy trần trụi, không che đậy, trắng trợn khi dễ, giống như đang nói: "Lão Nhị, chính ngươi không có can đảm phản đối cũng đừng kéo chúng ta xuống nước."

Nghĩ thì nghĩ, khi dễ thì khi dễ, các hộ pháp vẫn không dám lên tiếng phản đối.

Sau khi Bảo Bảo và Bối Bối cùng tấu nhạc đệm nhỏ này, lực chú ý của mọi người cũng bị phân tán không ít, không khí đau thương ở hiện trường cũng phai đi một chút.

Từ sau núi trở lại, Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên dắt Bảo Bảo và Bối Bối trở lại trong viện, song song có chút nhức đầu nhìn hai đầu nhỏ rũ xuống, mặt hai tiểu tử ta biết sai rồi, rất bất đắc dĩ nói: "Bảo Bảo, Bối Bối, chuyện xấu làm là phải thay đổi, các ngươi tại sao có thể cho là các thúc thúc không ngại mà có thể tái phạm?"

Bảo Bảo ngẩng đầu lên nháy mắt mấy cái, nói: "Mẹ, các thúc thúc không phải nói không ngại sao? Hơn nữa, bọn họ vẫn nói với ta, nhị nhị khỏe mạnh hơn. Tiểu tiểu trêu cợt, khiến mọi người cũng vui vẻ, không phải tốt hơn sao? Phu tử nói rồi, vui vẻ có thể khiến người ta trường thọ."

"......" Tô Nhược Mộng nâng trán: "Vui vẻ có thể khiến người ta trường thọ, tất nhiên không sai, nhưng mà, những trêu cợt kia của các ngươi còn nhỏ sao?"

Lôi Ngạo Thiên thấy Tô Nhược Mộng động khí, vội vàng trấn an, nhìn về phía Bảo Bảo và Bối Bối, nói: "Các ngươi không biết mình đùa giỡn quá trớn sao? Các ngươi không phát hiện các thúc thúc sau khi nghe được lời của các ngươi, sắc mặt cũng thay đổi? Phụ thân bình thường dạy các ngươi như thế nào?"

"Hiếu thuận, hiểu chuyện, tự tin, tự lập, tự mình cố gắng."

"Mọi việc nên cảm ơn, nhưng mà, không thể nhân từ nương tay với kẻ địch."

"Người nhà là của cải quý báo nhất."

"Đối mặt với khiêu chiến của địch nhân, lạnh nhạt đáp lại."

"Đối mặt thế sự biến đổi, lạnh nhạt xử lý."

"Chỉ khác nhau, không đồng nhất."

"Chỉ cười, không khóc."

"......"

"Ngừng, ngừng, ngừng!" Tô Nhược Mộng thở nhẹ thở ra một hơi, nghi ngờ liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên liên tiếp gật đầu, lại nâng trán nhìn về phía Bảo Bảo và Bối Bối giống như đang đùa chơi cuộc tranh tài đô-mi-nô, hỏi: "Những lời này là ai dạy các ngươi?"

Mặc dù trong nội tâm đã xác định được người, nhưng mà, Tô Nhược Mộng vẫn suy nghĩ muốn nghe đáp án của bọn hắn.

Những lời này mặc dù trên đạo lý đều đúng, nhưng mà, một câu cuối cùng "Chỉ cười, không khóc", nàng làm sao nghe kỳ quái như vậy?

"Phụ thân." Hai tiểu tử kia cùng nhau đưa tay chỉ Lôi Ngạo Thiên, lên tiếng.

"Nương tử, có gì không đúng sao? Rất có đạo lý." Lôi Ngạo Thiên nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn Tô Nhược mộng, hỏi. Hắn giáo dục đứa trẻ như vậy không phải rất tốt sao? Nàng tại sao dường như không mấy vui vẻ?

"Chỉ cười, không khóc?"

"Dĩ nhiên, nếu như động một tí liền khóc, trên trận đấu sẽ thua. Một người kiên cường, tại sao có thể tùy tiện khóc?"

"Thất tình lục dục ai đều có, hỉ nộ ái ố cũng giống vậy, ta không đồng ý, cách nói chỉ cười không khóc." Tô Nhược Mộng không đồng ý nói: "Khóc cũng không thể nói rõ người này không đủ kiên cường, nếu như đè nén cảm xúc xuống, lâu là không được."

Cái gì gọi là ‘ chỉ cười không khóc ’? Đối mặt với Đại Nam chết, hắn cũng không khóc sao? Người muốn kiên cường là không có lỗi, nhưng luôn có thời điểm cần biểu lộ. Nàng cũng không cho là, thành thực đối mặt tâm tình của mình có cái gì không tốt?

Lôi Ngạo Thiên trầm ngâm một lát, sau khi hiểu ý tứ của Tô Nhược Mộng, tròng mắt nhìn về phía hai tiểu tử kia, ôn nhu nói: "Bảo Bảo, Bối Bối, các ngươi cũng đều hiểu? Ý mẹ là, người phải thành thực đối mặt tâm tình của mình, có thể khóc, nhưng không thể gặp phải thất bại liền khóc. Đối mặt với thất bại và đả kích, chúng ta phải dũng cảm đối mặt, chỉ có nghĩ biện pháp giải quyết mới là biện pháp tốt nhất."

"A." Bảo Bảo và Bối Bối như có điều ngộ ra gật đầu một cái, nói: "Ý tứ cha mẹ, chúng ta biết rồi. Đối mặt với thất bại phải kiên cường, phải dũng cảm đối mặt, phải nghĩ biện pháp giải quyết."

"Ừ." Tô Nhược Mộng nặng nề gật đầu, đưa tay dịu dàng vuốt ve đầu nhỏ của bọn họ.

"......" Trẻ con dễ dạy. Tô Nhược Mộng cảm thấy trong chuyện giáo dục Bảo Bảo và Bối Bối này bọn họ đã thành công rồi, về sau xem lĩnh ngộ của bọn hắn.

Nghĩ tới, trên mặt thoáng qua nụ cười yếu ớt rất lâu không lộ.

Lúc này, Bạch Thiển cực kỳ tức giận đi tới, nàng lấy mười mấy lá thư trong tay đặt lên bàn, nhìn về phía Bảo Bảo hỏi: "Bảo Bảo, cái này có phải là chuyện tốt ngươi làm hay không?"

Tô Nhược Mộng nhìn sang, chỉ thấy tất cả lá thư trên mặt bàn đều là kiểu chữ quen thuộc, trên lá thư đều viết ‘ Thiển Nhị đồng ý lời cầu hôn’. Nàng mê mang ngước mắt cùng Lôi Ngạo Thiên liếc nhau một cái, đều thấy được nghi ngờ trong tròng mắt nhau.

Kiểu chữ này rõ ràng chính là của Phó Linh Tử, Bạch Thiển làm sao hỏi cái này có phải chuyện tốt Bảo Bảo làm hay không?

"Tứ muội, những thứ này là?"

"Thư." Bạch Thiển cũng không quay đầu lại lên tiếng, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Bảo Bảo, rất có muốn hiểu rõ tình hình trong lòng hắn.

Bảo Bảo thấy Tứ a di cũng không tính bỏ qua cho mình, cũng biết rõ Tứ a di nhất định là đã tìm phu tử đối chất qua, vì vậy, hắn dũng khí nhìn Bạch Thiển, gật đầu một cái, nói: "Tứ a di, thư này là ta viết, cũng coi như không phải là ta viết."

"Có ý tứ gì?" Bạch Thiển nhíu nhíu mày.

Tô Nhược Mộng hơi há miệng ra, vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng đưa tay cầm lấy một phong thư, rút ra giấy viết thư bên trong, tinh tế nhìn chữ bên trong, nghiên cứu một lúc lâu cũng không còn phát giác đây có phải là Phó Linh Tử tự tay viết hay không.

Nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Bảo Bảo, thầm nói: "Năng lực bắt chước của Bảo Bảo làm sao giỏi như vậy? Hắn mới mấy tuổi đầu, tại sao có thể viết ra kiểu chữ tốt như vậy? Những thứ này tin rằng sợ trừ Phó Linh Tử ra, những người khác sẽ không cho là đây là thư hắn tự tay viết."

Xem ra, người làm mẹ như nàng cũng không xứng chức, đứa bé có thiên phú như vậy, mình lại không biết chút nào.

"Bởi vì thư là ta viết, nhưng nội dung lại là lời nói thật tâm của phu tử."

"Ngươi một đứa bé đừng động tới chuyện của người lớn, lời thật lòng của hắn ngươi cũng có thể hiểu, ngươi đã bao lớn." Nghe vậy, mặt Bạch Thiển nhanh chóng đỏ lên. Trong lòng đã có chút hối hận, sau khi mình ở phía sau núi nghe được Bảo Bảo và Bối Bối thẳng thắn, lòng sinh hoài nghi, sau khi trở về sẽ cầm thư đi hỏi Phó Linh Tử.

Sau khi biết được những thư này không là Phó Linh Tử viết, nàng lại nhất thời khắc chế không được, chạy đến nơi đây tìm Bảo Bảo. Tình huống bây giờ xem ra, nàng thật đúng là không nên đến đây một chuyến, trước mắt Bảo Bảo cũng không phải là đứa bé, hắn còn quỷ tinh (tinh khôn như quỷ) hơn người lớn.

Chỉ là, chữ viết lấy giả loạn thật kia ngược lại thật làm nàng bội phục.

Lôi Ngạo Thiên thấy sắc mặt Bạch Thiển khác thường, cũng đưa tay cầm thư trên bàn lên, thẳng mở ra một phong, muốn nhìn xem con hắn đã làm chút chuyện tốt gì? Hắn vừa xem không gấp, có thể nhìn nội dung bên trong, hắn không nhịn được nở nụ cười, nói: "Không hổ là nhi tử của ta."

Tô Nhược Mộng cố nín cười, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Cha nào con nấy."

"Nương tử, cớ gì nói ra lời ấy?"

"Tuổi còn nhỏ đã viết ra phong thư tình như vậy, trưởng thành, nhất định cũng sẽ giống như người nào đó trêu chọc hoa đào chung quanh." Tô Nhược Mộng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại cười như hoa. Trước không cần biết ra sao, dựa vào đứa bé có tài như vậy, nàng cũng tự hào.

Đứa bé hơn bốn tuổi có thể làm gì? Vậy mà xem nhi tử của nàng, lại có thể viết ra chữ đẹp, hành văn trong thư cũng là gạch thẳng đánh dấu.

Ngoắc ngoắc môi, Lôi Ngạo Thiên mặt thâm tình nhìn nàng, nói: "Ba nghìn gáo nước, ta chỉ lấy một gáo. Ta tin tưởng, tương lai Bảo Bảo trưởng thành, cũng chắc chắn giống như cha hắn."

"Ba hoa."

"Ta là nói thật lòng."

"Éc...... Ngừng, ngừng, ngừng! Tam tỷ, Tam tỷ phu, các ngươi liếc mắt đưa tình cũng nên chú ý trường hợp một chút chứ? Không trách được Bảo Bảo trưởng thành sớm như thế, sau đó cũng có nguyên nhân." Bạch Thiển dùng sức xoa xoa cánh tay, quả muốn cọ sát hết da gà nổi trên cánh tay.

"Ta thích, ngươi có ý kiến?" Lôi Ngạo Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Thiển hỏi.

"Đứa bé là của các ngươi, ta không có ý kiến. Nhưng mà, hắn mạo danh người viết thư cho ta, thì ta có ý kiến." Hai người kia thật là đủ rồi, ân ái, thâm tình cũng không kém lúc trước nửa phần? Nàng vẫn còn ở nơi này, hai đứa bé vẫn ở trong phòng.

"Bảo Bảo, về sau không thể viết nữa. Ngươi lấy tên phu tử viết thư cho Tứ a di ngươi, đây là không đúng. Chuyện của người lớn, nên do người lớn tới xử lý, hiểu chưa?" Tô Nhược Mộng nhìn Bảo Bảo, nhẹ giọng nói.

"Mẹ, ta hiểu. Nếu như không phải nghe Tứ a di vẫn không chịu đồng ý lời cầu hôn của phu tử, ta mới không giả mạo tên phu tử viết thư đâu?" Nói xong, hắn nhẹ liếc Bạch Thiển một cái, làm ra vẻ người lớn than một tiếng, nói: "Ai, chỉ có nam nhân mới hiểu được tâm sự của nam nhân."

Nếu như không phải thấy phu tử đáng thương, cầu hôn vẫn không thành công, hắn mới không giả mạo đấy.

Nếu như không phải thấy phu tử và Tứ a di là thật lòng yêu nhau, hắn mới không làm việc nhàm chán như thế?

Hắn cũng không phải là ăn no không có chuyện làm, nhưng hắn là có ý tốt, không ngờ Tứ a di lại không có chút nào cảm kích. Hiện tại, bí mật hắn có thể giả chữ viết của người khác cũng bị vạch trần, về sau, muốn trêu cợt người khác cũng không được rồi.

Ai......

"Ách......" Tô Nhược Mộng và Bạch Thiển nhìn nhau, song song bị lời nói của Bảo Bảo làm cho quẫn bách.

"Bảo Bảo, nam nhân nên có nam nhân phạm, đi, cha dẫn ngươi đi một chỗ." Lôi Ngạo Thiên nói xong, đứng lên tiến lên dắt tay Bảo Bảo đi ra ngoài.

"Phụ thân, ta cũng muốn đi." Bối Bối từ phía sau đi theo, không cam lòng bị cha luôn luôn cưng chiều nàng không để mắt đến.

Nghe tiếng, Lôi Ngạo Thiên dừng bước lại, dắt tay Bối Bối, nói: "Đi, đi, đi! Bối Bối cũng đi, phụ thân tự mình dạy các ngươi võ công, Bối Bối giống ta nhất định phải học một thân võ công."

"Tại sao?" Bối Bối ngẩng đầu lên, mặt sùng bái nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi.

"Đánh sắc lang, Bối Bối ta dáng dấp xinh đẹp như vậy, trưởng thành nhất định có rất nhiều hoa hồ điệp ở bên người bay tới bay lui, đương nhiên là phải có võ công bên thân rồi, nếu không, phụ thân không yên lòng." Lôi Ngạo Thiên mặt từ ái nói.

Bối Bối nhíu lông mày non mềm, không hiểu hỏi: "Đánh sắc lang và bươm bướm có quan hệ gì? Chỉ là, Bối Bối thích nhất hoa hồ điệp."

"Không, được! Không thể thích hoa hồ điệp!" Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên giật mình, lập tức lớn tiếng phủ quyết.

"Tại sao? Hoa hồ điệp không phải rất đẹp sao?"

"Bởi vì...... Bởi vì......"

Nhìn dáng vẻ luống cuống của Lôi Ngạo Thiên, Tô Nhược Mộng cúi đầu cắn môi, không dám cười ra tiếng. Ha ha! Người nào đó cũng quá nóng vội đi?

"Bởi vì hoa hồ điệp chính là sắc lang."

"Không đúng! Sắc lang là chỉ nam nhân hư, hoa hồ điệp là động vật, là do sâu lông biến thành."

"Ách......" Lôi Ngạo Thiên thất bại gãi gãi đầu, nghiêng đầu cầu cứu nhìn về phía Tô Nhược Mộng, lại chỉ thấy nàng cúi đầu, đầu vai run run.

Đang lúc này, Bảo Bảo tiến tới bên tai Bối Bối, thương thảo trong tai, phút chốc, Bối Bối gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Cha, chúng ta đi nhanh đi. Ta muốn đi luyện võ, về sau, ta nhất định sẽ không để cho hoa hồ điệp và sắc lang bay tới bay lui ở bên người."

"Được, được, được!" Lôi Ngạo Thiên không khỏi hai mắt đẫm lệ, nữ nhi của ta thật thông minh!

Tô Nhược Mộng ngẩng đầu nhìn ba bóng lưng cha con bọn họ, không khỏi cảm khái: nữ nhi quả thật là người tình kiếp trước của phụ thân. Nhìn một chút, bộ dáng khẩn trương của Lôi Ngạo Thiên, thật sự làm nàng cảm thấy không thể nói gì, lại khiến nàng cảm động không thôi.

Trên thế giới không có một nữ nhân nào không hy vọng trượng phu mình thích đứa bé hơn mình, trượng phu yêu đứa bé bao nhiêu thể hiện hắn yêu mẹ đứa bé bao nhiêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương