Lâm Lĩnh đi vào Điện Dưỡng Tâm, lúc này Tiêu Nghệ Hàn đang ngồi ở trên ghế xem tấu chương, Lâm Lĩnh đi đến hành lễ, nói: “Lâm Lĩnh khấu kiến Hoàng Thượng…” Nói còn chưa dứt lời, liền bị Tiêu Nghệ Hàn tiến tới đỡ lên.

“Ngươi vừa mới đi gặp người nào vậy?”. Ngữ khí của Tiêu Nghệ Hàn lúc này vô cùng ôn nhu, quả thực làm cho người khác không dám tin tưởng Y chính là hoàng đế, y bây giờ giống như một người bình thường nhìn thấy người mà mình yêu mến.

“Lâm Lĩnh mới vừa rồi đi ngự hoa viên.” Lâm Lĩnh đáp, hắn chưa bao giờ biết, Tiêu Nghệ Hàn lại đối với chính mình ôn nhu như thế, cái loại ôn nhu mà chính mình vốn đã tưởng niệm bao lâu rồi?

“Oh, như vậy hả.” Tiêu Nghệ Hàn ôn nhu mà vén mái tóc trên trán của Lâm Lĩnh.

“Uh, vừa rồi ta có gặp được Vương tử của Trà Quốc, hắn còn hỏi tên của ta.” Lâm Lĩnh bộ dáng vui vẻ mà cười lộ ra hai má lúm đồng tiền điềm đạm đáng yêu

“Cái gì? Ngươi nhìn thấy hắn rồi?”. Ngữ khí của Tiêu Nghệ Hàn mang theo chút khẩn trương.

“Uhm… Đúng vậy…” Lâm Lĩnh nhận thấy ngữ khí khẩn trương của Tiêu Nghệ Hàn, không biết là xảy ra chuyện gì xảy ra.

“Hả! Hoàng Thượng, ngươi làm cái gì vậy hả?” Lâm Lĩnh đang ngồi đột nhiên bị Tiêu Nghệ Hàn ôm lấy cho nên có chút bị dọa mà lên tiếng.

“Hừ, ta muốn xem ngươi có dám ‘hồng hạnh xuất tường’ hay không?” Sau đó đem Lâm Lĩnh ném tới giường, cả người lập tức nhào tới.

“Ách… Cái gì?” Lâm Lĩnh không rõ ý tứ của Tiêu Nghệ Hàn.

Tiêu Nghệ Hàn nhìn Lâm Lĩnh, nói: “Sau này không cho phép cùng hắn nói chuyện, hắn đối với ngươi…”. Còn chưa nói xong liền hôn xuống…

“Đừng… Hắn đối với ta… Đừng…” Lâm Lĩnh muốn hỏi rõ Tiêu Nghệ Hàn rốt cuộc là Trà Lí Hàn đối với chình mình có cái gì, lại bị Tiêu Nghệ Hàn gắt gao hôn ngăn chặn.

“A ha… Ưm… Đừng… Nghệ Hàn… Đừng… ưm…” Tiêu Nghệ Hàn mút nhẹ đầu nhũ của Lâm Lĩnh, thân thể của hắn càng ngày càng mẫn cảm rồi.

“Đừng cái gì? Ngươi thật là mẫn cảm, Lâm Lĩnh…”. Tay của Tiêu Nghệ Hàn nắm lấy phân thân của Lâm Lĩnh.

Tình cảm mãnh liệt trôi qua…

“Ưm…” Lâm Lĩnh miễn cưỡng mà xoay người, ghé vào trong ngực của Tiêu Nghệ Hàn, y vén lên vài sợi tóc phủ trân trán của hắn.

“Những lời ta vừa mới nói lúc nãy ngươi phải nhớ kỹ có biết không hả? không cho một mình gặp mặt Trà Lí Hàn.” Tiêu Nghệ Hàn nói.

“Tại sao?” Lâm Lĩnh tò mò, vì sao đây? Hắn cùng Trà Lí Hàn không có chút quan hệ nào cả, tại sao Tiêu Nghệ Hàn lại không cho phép chính mình cùng Trà Lí Hàn gặp mặt?

“Không cần biết tại sao, ta sẽ không hại ngươi, biết không Lâm Lĩnh?” Tiêu Nghệ Hàn dứt lời, lại nghiêng người đè Lâm Lĩnh xuống.

“Ách… Ưm… Biết rồi… Hoàng Thượng… Đừng… buổi tối ngươi còn phải đi… Đi tiệc rượu nha… Hả!” Tiêu Nghệ Hàn nhẹ nhàng sờ lên phân thân của Lâm Lĩnh.

“Được, Trẫm biết rồi, buổi tối ngươi đừng đi.” Tiêu Nghệ Hàn xấu xa cười, nói: “Sợ ngươi không đứng dậy được.”

“Ách… đã biết.” Lâm Lĩnh đỏ mặt , hắn biết rõ Tiêu Nghệ Hàn nói như vậy là có ý gì.

Lâm Lĩnh lẳng lặng chờ ở Điện Dưỡng Tâm, Tiêu Nghệ Hàn mới đi ra ngoài được một lúc, Lâm Lĩnh cũng rất nhanh dùng xong bữa tối thì Tiêu Nghệ Hàn cũng đã vội vàng quay trở về, hơn nữa ánh mắt của y lúc này tựa hồ rất là tức giận.

“Hoàng Thượng… Làm sao vậy?” Lâm Lĩnh hỏi.

“Không có gì, Lâm Lĩnh Trẫm không thể đáp ứng yêu cầu của hắn được.” Tiêu Nghệ Hàn ôm chặt lấy thắt lưng của Lâm Lĩnh mà nói ra đáp án của mình.

“Cái gì… Yêu cầu?” Lâm Lĩnh khó hiểu, có yêu cầu gì lại không thể đáp ứng? Lúc trước cũng đã đáp ứng cùng với Trà Quốc rồi, bây giờ lại có yêu cầu gì mà không thể đáp ứng đây.

“Không phải lúc chiều nay hắn có hỏi ngươi là thân phận gì sao?”. Tiêu Nghệ Hàn lại hỏi một câu.

“Ách, có, chỉ là lúc Lâm Lĩnh vừa muốn nói ra đã bị Hoàng Thượng gọi đi rồi.”. Lâm Lĩnh chớp mắt, hắn không rõ vì cái gì lại khiến cho Hoàng Thượng không thể đáp ứng? Chẳng lẽ là có liên quan đến hắn hay sao?

“Ngươi muốn biết hắn nói cái gì sao?” Tiêu Nghệ Hàn hỏi Lâm Lĩnh.

Lâm Lĩnh gật đầu, hắn không hề che dấu lòng hiếu kì của chính mình, hắn không rõ rốt cuộc hai bên đã cầu hòa rồi thì Trà Lí Hàn còn có cái yêu cầu gì đây? Vân Hinh cũng đã đáp ứng gả cho Trà Lí Hàn rồi, vậy thì hắn còn muốn yêu cầu cái gì nữa?

“Hắn nói, hắn muốn ngươi.” Tiêu Nghệ Hàn bình tĩnh nói, Trà Lí Hàn muốn Lâm Lĩnh? Như thế nào có thể?

“Cái gì… Như thế nào…” Lâm Lĩnh thật sự không rõ hắn cùng Trà Lí Hàn chỉ xem như mới gặp mặt có hai lần, như thế nào có thể?

“Bởi vì hắn nói, hắn muốn mang ngươi đi Trà Quốc du ngoạn cùng hắn, muốn Trẫm hỏi ngươi có được hay không?” Tiêu Nghệ Hàn nói với Lâm Lĩnh.

“Như thế nào có thể, Hoàng Thượng, hắn như thế nào lại…”. Ngữ khí của Lâm Lĩnh có chút không tin được.

“Sự thật như thế, nhưng mà… Trẫm chỉ muốn biết ngươi nghĩ như thế nào?” Tiêu Nghệ Hàn nhìn Lâm Lĩnh, ánh mắt tràn đầy lửa nóng.

“Ta… Ta đương nhiên, đương nhiên không nghĩ sẽ đi…” Lâm Lĩnh chỉ là không hiểu vì sao Trà Lí Hàn lại như thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương