Giang Sơn Không Yêu, Yêu "Thái Giám"
-
Chương 24
Tiêu Nghệ Hàn một buổi tối này không ngủ, chỉ là yên lặng nhìn Lâm Lĩnh ngủ say, y có cảm giác như mình rất nhanh sẽ mất đi người này. Y gắt gao nhìn hắn, không nghĩ sẽ cho bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn, bởi vì, hắn rất đẹp.
Sáng sớm, Tiêu Nghệ Hàn đứng dậy, nhẹ nhàng mà đem đầu Lâm Lĩnh đang tựa vào người mình đặt xuống gối ở trên giường, sau đó hôn lên gương mặt của hắn, sủng nịch mà nhìn hắn. Y nghĩ, nếu như cả đời có thể như vậy thì thật tốt biết bao? Y thà rằng vứt bỏ cả giang sơn này vì Lâm Lĩnh, lúc trước đều mang theo cái suy nghĩ chỉ cần giang sơn không cần mỹ nhân, hiện tại nhìn thiên hạ trước mặt này, tất cả suy nghĩ đó đều tan biến hết rồi.
Tiêu Nghệ Hàn thay long bào, nhìn thấy ngọc bội đặt trên thư bàn, cái này lúc trước là của Lâm Lĩnh đưa cho chính mình, hôm nay không biết như thế nào lại muốn mang nó ở bên người, Tiêu Nghệ Hàn đem nó đeo ở bên hông của mình.
Tiêu Nghệ Hàn đi vào triều, khi các đại thần báo cáo xong hết tất cả tấu chương thì y chỉ giữ lại một mình Trà Lí Hàn ở lại. Mà hắn cũng cho thủ hạ của mình chính là A Đặc lui ra, hắn không hiểu vì sao ngày hôm qua Tiêu Nghệ Hàn lại không nói một tiếng mà tức giận rời khỏi yến hội.
“Thần, có tội, xin Hoàng Thượng xử phạt.” Trà Lí Hàn quỳ xuống, mặc dù chính hắn cũng không rõ chính mình rốt cuộc sai ở chỗ nào, nhưng mà hắn biết rõ Ngọc quốc vốn là một đất nước lớn, huống hồ tối hôm qua thật ra chính mình cũng có chút liều lĩnh.
“Ha hả, vương tử không cần lo lắng nhiều, Trẫm chỉ là có chút tức giận vì bản thân không quản giáo tốt phi tử của mình mà thôi, Di Lâm chính là phi tử của Trẫm, lúc ấy Trẫm lại không nói rõ ràng cho vương tử biết, thật là có điểm sơ sót, ha hả, vì vậy cho nên tối hôm qua Trẫm mới nhất thời tức giận mà thôi.” Tiêu Nghệ Hàn cũng không nghĩ muốn dính dáng quá nhiều tới chyện này, dù sao cũng chỉ là một hiểu lầm, y cũng không muốn cùng Trà Quốc có phân tranh.
“Phi… Phi tử? Hắn là một…”. Ngữ khí của Trà Lí Hàn có điểm lộn xộn, như thế nào có thể? Một người nam tử? Lại là phi tử?
“Ha hả, hắn là phi tử của Trẫm, Ngọc Quốc của chúng ta không có văn bản quy định nam nhân thì không được làm phi tử, ha hả…”. Tiêu Nghệ Hàn cười ha ha, y cũng không nghĩ sẽ giải thích nhiều.
“Oh, ha hả… vậy… Thần cáo lui… Hoàng Thượng!”. Trà Lí Hàn dường như nghĩ tới cái gì đó.
“Cái gì?” Tiêu Nghệ Hàn hỏi.
“Không có gì, thần cùng Vân Hinh đã thương lượng qua, chọn ngày mười lăm tháng này cử hành hôn sự, mấy ngày nay, thần cùng Vân Hinh phải chuẩn bị nhiều thứ hơn.” Trà Lí Hàn xin chỉ thị của Tiêu Nghệ Hàn.
“Được, này tốt lắm, ha hả, sau này nha đầu Vân Hinh kia giao lại cho ngươi.” Tiêu Nghệ Hàn vui sướng, hài lòng trả lời.
“Ha hả, được, thần nhất định sẽ dùng toàn lực chiếu cố Vân Hinh.” Quả thật, Vân Hinh cũng chính là một mỹ nhân khiến người yêu thích, Trà Lí Hàn không thể phủ nhận chính mình đối với Lâm Lĩnh là khó có thể quên, nhưng mà Vân Hinh mới chính là thê tử của hắn.
“Được, vậy còn có việc gì không?” Tiêu Nghệ Hàn hỏi hắn.
“Đã không có.” Vừa dứt lời, tiểu thái giám liền đi tới bên cạnh Tiêu Nghệ Hàn nói chút gì đó, Tiêu Nghệ Hàn Lập tức đứng dậy rời đi.
“Mẫu hậu cát tường.” Tiêu Nghệ Hàn hành lễ.
“Oh, hoàng đế, đến đến, đừng hành lễ nữa, chỉ là muốn cho ngươi gặp mặt dì của mình một chút.” Liễu Linh Hân vẫy tay, làm cho Tiêu Nghệ Hàn ngồi xuống, nàng chỉ vào người dì kia, là một nữ tử ngồi bên người nàng, cũng đã ngoài 40.
“Di? Dì?” Tiêu Nghệ Hàn kỳ quái, như thế nào mà mình lại có thêm một người dì? Nhưng mà người nữ tử trước mắt mặt mũi hiền lành, dường như không giống là một người xấu.
“Đúng vậy, ai gia đã tìm tỷ tỷ lâu rồi, chuyện này… Ai gia sau này sẽ hướng Hoàng Thượng chậm rãi nói rõ.” Liễu Linh Hân dừng một chút, nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Ai gia hôm nay là muốn cùng Hoàng Thượng thương lượng chuyện này, ha hả… ai gia nghĩ muốn cấp cho tỷ tỷ một danh hào, là An Quốc phu nhân, như thế nào?”
“Mẫu hậu đã quyết định rồi, thì thần cũng không có ý kiến gì, ha hả…” Tiêu Nghệ Hàn cười cười, nhưng lại không chú ý tới Liễu Nhất Linh đã nhìn chăm chú vào miếng ngọc bội trên người chính mình, nhưng mà Liễu Nhất Linh cái gì cũng không nói, chỉ là ảm đạm cười. Mà Tiêu Nghệ Hàn lại cảm thấy người nữ tử trước mắt này nhìn thật quen mắt.
“Được, vậy là tốt rồi.” Liễu Linh Hân nói.
“Được, vậy nhi thần cáo lui trước.” Tiêu Nghệ Hàn hành lễ, liền rời khỏi đại điện.
“Tỷ tỷ, mấy năm nay ngươi phải chịu khổ rồi.” Ánh mắt Liễu Linh Hân mang theo chút ảm đạm.
“Không có, ha hả ~ đúng rồi, muội muội à, tỷ tỷ muốn hỏi ngươi chuyện này.” Liễu Nhất Linh mỉm cười.
“Ách, tỷ tỷ có cái gì thì cứ nói đi.” Liễu Linh Hân rất thiện lương, cơ hồ nhìn không ra, nàng vốn là một nữ tử đã trải qua nhiều mưa gió.
“Hàn Nhi, hắn… Ha hả, lớn lên cũng thật giống với Lăng Quân?” Liễu Nhất Linh dò xét mà hỏi Liễu Linh Hân.
“Hàn nhi? Hắn có thể nói là rất giống với tỷ tỷ đây, ha ha, tục ngữ có câu, cháu ngoại trai giống với cữu cữu, Hàn Nhi lớn lên anh tuấn như vậy, còn không phải là do tỷ tỷ quốc sắc thiên hương di truyền sao?” Liễu Linh Hân thật không ngờ chỉ một câu nói đùa như vậy lại mang tới bao nhiêu là hiểu lầm.
“Giống ta? Ha hả… ta biết…” Liễu Nhất Linh chỉ nói một nữa, lại không nói tiếp.
“Uh, ha ha…” Liễu Linh Hân càng không biết tỷ tỷ của mình lần này trở về sẽ khiến cho bao nhiêu sóng gió nổi lên.
“Lâm Lĩnh, còn không chịu đứng lên à.” Tiêu Nghệ Hàn ngồi ở mép giường, Lâm Lĩnh ngây thơ mở mắt ra.
“Ưm, Hoàng Thượng đã trở về?”. Ngữ khí của Lâm Lĩnh có chút lộn xộn.
“Đúng vậy, đứng lên đi, mà nói với ngươi, hôm nay Trẫm đã nhìn thấy dì của mình rồi, nàng lớn lên cùng với ngươi rất giống nhau, giống như là từ một khuôn mẫu đi ra vậy.” Tiêu Nghệ Hàn nhìn Lâm Lĩnh trước mặt, lại nhớ lại khuôn mặt vừa rồi của Liễu Nhất Linh, cảm giác được càng nhìn lại càng thấy hai người họ giống nhau.
“Ách, oh.” Tiêu Nghệ Hàn dường như cảm giác được Lâm Lĩnh ở trước mặt mình ngày càng ít nói, y sợ Lâm Lĩnh chỉ là ngại chuyện quyền lợi mới của chính mình…
“Lâm Lĩnh.” Tiêu Nghệ Hàn trầm thấp gọi Lâm Lĩnh một tiếng.
“Cái gì?” Lâm Lĩnh nhìn Tiêu Nghệ Hàn.
“Hãy nói nỗi lòng của ngươi với Trẫm có được hay không? Trẫm chung quy vẫn có cảm giác không hiểu rõ được ngươi, những gì hiểu được cũng thật ít…”. Tiêu Nghệ Hàn cảm giác được chính mình hình như không biết gì về Lâm Lĩnh, chỉ là một mặt luôn dựa vào tình yêu của chính mình, mà duy trì một mối quan hệ bình thường, hắn sợ chính là Lâm Lĩnh không dám lên tiếng.
“Ách, tâm sự của ta sao? Lâm Lĩnh quả thật là có một chút tâm sự về một việc, đó chính là Hoàng Thượng cả ngày đừng chỉ lo lắng cho một mình Lâm Lĩnh, Lâm Lĩnh không hy vọng trở thành yêu mị, làm cho Hoàng Thượng không có lòng dạ nào mà quản lý việc triều chính, Lâm Lĩnh chỉ hy vọng, trong lòng Hoàng Thượng có Lâm Lĩnh là tốt rồi.” Lâm Lĩnh vuốt ve mặt Tiêu Nghệ Hàn, hắn biết, Tiêu Nghệ Hàn suy nghĩ cái gì, chỉ cần tâm ý luôn cùng nhau là được, hắn có thể từ ánh mắt của Tiêu Nghệ Hàn mà nhìn ra tất cả.
“Lâm Lĩnh…” Tiêu Nghệ Hàn ôm lấy Lâm Lĩnh, cứ như thế mà ôm nhau, nói: “Trẫm đáp ứng ngươi, Trẫm bây giờ sẽ bắt đầu làm một hoàng đế tốt, tuyệt không cho ngươi trở thành yêu mị.”
Sáng sớm, Tiêu Nghệ Hàn đứng dậy, nhẹ nhàng mà đem đầu Lâm Lĩnh đang tựa vào người mình đặt xuống gối ở trên giường, sau đó hôn lên gương mặt của hắn, sủng nịch mà nhìn hắn. Y nghĩ, nếu như cả đời có thể như vậy thì thật tốt biết bao? Y thà rằng vứt bỏ cả giang sơn này vì Lâm Lĩnh, lúc trước đều mang theo cái suy nghĩ chỉ cần giang sơn không cần mỹ nhân, hiện tại nhìn thiên hạ trước mặt này, tất cả suy nghĩ đó đều tan biến hết rồi.
Tiêu Nghệ Hàn thay long bào, nhìn thấy ngọc bội đặt trên thư bàn, cái này lúc trước là của Lâm Lĩnh đưa cho chính mình, hôm nay không biết như thế nào lại muốn mang nó ở bên người, Tiêu Nghệ Hàn đem nó đeo ở bên hông của mình.
Tiêu Nghệ Hàn đi vào triều, khi các đại thần báo cáo xong hết tất cả tấu chương thì y chỉ giữ lại một mình Trà Lí Hàn ở lại. Mà hắn cũng cho thủ hạ của mình chính là A Đặc lui ra, hắn không hiểu vì sao ngày hôm qua Tiêu Nghệ Hàn lại không nói một tiếng mà tức giận rời khỏi yến hội.
“Thần, có tội, xin Hoàng Thượng xử phạt.” Trà Lí Hàn quỳ xuống, mặc dù chính hắn cũng không rõ chính mình rốt cuộc sai ở chỗ nào, nhưng mà hắn biết rõ Ngọc quốc vốn là một đất nước lớn, huống hồ tối hôm qua thật ra chính mình cũng có chút liều lĩnh.
“Ha hả, vương tử không cần lo lắng nhiều, Trẫm chỉ là có chút tức giận vì bản thân không quản giáo tốt phi tử của mình mà thôi, Di Lâm chính là phi tử của Trẫm, lúc ấy Trẫm lại không nói rõ ràng cho vương tử biết, thật là có điểm sơ sót, ha hả, vì vậy cho nên tối hôm qua Trẫm mới nhất thời tức giận mà thôi.” Tiêu Nghệ Hàn cũng không nghĩ muốn dính dáng quá nhiều tới chyện này, dù sao cũng chỉ là một hiểu lầm, y cũng không muốn cùng Trà Quốc có phân tranh.
“Phi… Phi tử? Hắn là một…”. Ngữ khí của Trà Lí Hàn có điểm lộn xộn, như thế nào có thể? Một người nam tử? Lại là phi tử?
“Ha hả, hắn là phi tử của Trẫm, Ngọc Quốc của chúng ta không có văn bản quy định nam nhân thì không được làm phi tử, ha hả…”. Tiêu Nghệ Hàn cười ha ha, y cũng không nghĩ sẽ giải thích nhiều.
“Oh, ha hả… vậy… Thần cáo lui… Hoàng Thượng!”. Trà Lí Hàn dường như nghĩ tới cái gì đó.
“Cái gì?” Tiêu Nghệ Hàn hỏi.
“Không có gì, thần cùng Vân Hinh đã thương lượng qua, chọn ngày mười lăm tháng này cử hành hôn sự, mấy ngày nay, thần cùng Vân Hinh phải chuẩn bị nhiều thứ hơn.” Trà Lí Hàn xin chỉ thị của Tiêu Nghệ Hàn.
“Được, này tốt lắm, ha hả, sau này nha đầu Vân Hinh kia giao lại cho ngươi.” Tiêu Nghệ Hàn vui sướng, hài lòng trả lời.
“Ha hả, được, thần nhất định sẽ dùng toàn lực chiếu cố Vân Hinh.” Quả thật, Vân Hinh cũng chính là một mỹ nhân khiến người yêu thích, Trà Lí Hàn không thể phủ nhận chính mình đối với Lâm Lĩnh là khó có thể quên, nhưng mà Vân Hinh mới chính là thê tử của hắn.
“Được, vậy còn có việc gì không?” Tiêu Nghệ Hàn hỏi hắn.
“Đã không có.” Vừa dứt lời, tiểu thái giám liền đi tới bên cạnh Tiêu Nghệ Hàn nói chút gì đó, Tiêu Nghệ Hàn Lập tức đứng dậy rời đi.
“Mẫu hậu cát tường.” Tiêu Nghệ Hàn hành lễ.
“Oh, hoàng đế, đến đến, đừng hành lễ nữa, chỉ là muốn cho ngươi gặp mặt dì của mình một chút.” Liễu Linh Hân vẫy tay, làm cho Tiêu Nghệ Hàn ngồi xuống, nàng chỉ vào người dì kia, là một nữ tử ngồi bên người nàng, cũng đã ngoài 40.
“Di? Dì?” Tiêu Nghệ Hàn kỳ quái, như thế nào mà mình lại có thêm một người dì? Nhưng mà người nữ tử trước mắt mặt mũi hiền lành, dường như không giống là một người xấu.
“Đúng vậy, ai gia đã tìm tỷ tỷ lâu rồi, chuyện này… Ai gia sau này sẽ hướng Hoàng Thượng chậm rãi nói rõ.” Liễu Linh Hân dừng một chút, nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Ai gia hôm nay là muốn cùng Hoàng Thượng thương lượng chuyện này, ha hả… ai gia nghĩ muốn cấp cho tỷ tỷ một danh hào, là An Quốc phu nhân, như thế nào?”
“Mẫu hậu đã quyết định rồi, thì thần cũng không có ý kiến gì, ha hả…” Tiêu Nghệ Hàn cười cười, nhưng lại không chú ý tới Liễu Nhất Linh đã nhìn chăm chú vào miếng ngọc bội trên người chính mình, nhưng mà Liễu Nhất Linh cái gì cũng không nói, chỉ là ảm đạm cười. Mà Tiêu Nghệ Hàn lại cảm thấy người nữ tử trước mắt này nhìn thật quen mắt.
“Được, vậy là tốt rồi.” Liễu Linh Hân nói.
“Được, vậy nhi thần cáo lui trước.” Tiêu Nghệ Hàn hành lễ, liền rời khỏi đại điện.
“Tỷ tỷ, mấy năm nay ngươi phải chịu khổ rồi.” Ánh mắt Liễu Linh Hân mang theo chút ảm đạm.
“Không có, ha hả ~ đúng rồi, muội muội à, tỷ tỷ muốn hỏi ngươi chuyện này.” Liễu Nhất Linh mỉm cười.
“Ách, tỷ tỷ có cái gì thì cứ nói đi.” Liễu Linh Hân rất thiện lương, cơ hồ nhìn không ra, nàng vốn là một nữ tử đã trải qua nhiều mưa gió.
“Hàn Nhi, hắn… Ha hả, lớn lên cũng thật giống với Lăng Quân?” Liễu Nhất Linh dò xét mà hỏi Liễu Linh Hân.
“Hàn nhi? Hắn có thể nói là rất giống với tỷ tỷ đây, ha ha, tục ngữ có câu, cháu ngoại trai giống với cữu cữu, Hàn Nhi lớn lên anh tuấn như vậy, còn không phải là do tỷ tỷ quốc sắc thiên hương di truyền sao?” Liễu Linh Hân thật không ngờ chỉ một câu nói đùa như vậy lại mang tới bao nhiêu là hiểu lầm.
“Giống ta? Ha hả… ta biết…” Liễu Nhất Linh chỉ nói một nữa, lại không nói tiếp.
“Uh, ha ha…” Liễu Linh Hân càng không biết tỷ tỷ của mình lần này trở về sẽ khiến cho bao nhiêu sóng gió nổi lên.
“Lâm Lĩnh, còn không chịu đứng lên à.” Tiêu Nghệ Hàn ngồi ở mép giường, Lâm Lĩnh ngây thơ mở mắt ra.
“Ưm, Hoàng Thượng đã trở về?”. Ngữ khí của Lâm Lĩnh có chút lộn xộn.
“Đúng vậy, đứng lên đi, mà nói với ngươi, hôm nay Trẫm đã nhìn thấy dì của mình rồi, nàng lớn lên cùng với ngươi rất giống nhau, giống như là từ một khuôn mẫu đi ra vậy.” Tiêu Nghệ Hàn nhìn Lâm Lĩnh trước mặt, lại nhớ lại khuôn mặt vừa rồi của Liễu Nhất Linh, cảm giác được càng nhìn lại càng thấy hai người họ giống nhau.
“Ách, oh.” Tiêu Nghệ Hàn dường như cảm giác được Lâm Lĩnh ở trước mặt mình ngày càng ít nói, y sợ Lâm Lĩnh chỉ là ngại chuyện quyền lợi mới của chính mình…
“Lâm Lĩnh.” Tiêu Nghệ Hàn trầm thấp gọi Lâm Lĩnh một tiếng.
“Cái gì?” Lâm Lĩnh nhìn Tiêu Nghệ Hàn.
“Hãy nói nỗi lòng của ngươi với Trẫm có được hay không? Trẫm chung quy vẫn có cảm giác không hiểu rõ được ngươi, những gì hiểu được cũng thật ít…”. Tiêu Nghệ Hàn cảm giác được chính mình hình như không biết gì về Lâm Lĩnh, chỉ là một mặt luôn dựa vào tình yêu của chính mình, mà duy trì một mối quan hệ bình thường, hắn sợ chính là Lâm Lĩnh không dám lên tiếng.
“Ách, tâm sự của ta sao? Lâm Lĩnh quả thật là có một chút tâm sự về một việc, đó chính là Hoàng Thượng cả ngày đừng chỉ lo lắng cho một mình Lâm Lĩnh, Lâm Lĩnh không hy vọng trở thành yêu mị, làm cho Hoàng Thượng không có lòng dạ nào mà quản lý việc triều chính, Lâm Lĩnh chỉ hy vọng, trong lòng Hoàng Thượng có Lâm Lĩnh là tốt rồi.” Lâm Lĩnh vuốt ve mặt Tiêu Nghệ Hàn, hắn biết, Tiêu Nghệ Hàn suy nghĩ cái gì, chỉ cần tâm ý luôn cùng nhau là được, hắn có thể từ ánh mắt của Tiêu Nghệ Hàn mà nhìn ra tất cả.
“Lâm Lĩnh…” Tiêu Nghệ Hàn ôm lấy Lâm Lĩnh, cứ như thế mà ôm nhau, nói: “Trẫm đáp ứng ngươi, Trẫm bây giờ sẽ bắt đầu làm một hoàng đế tốt, tuyệt không cho ngươi trở thành yêu mị.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook