Giang Hồ Tiểu Hương Phong
-
Chương 8: ◙ VI SINH TIỂU NGỐC
Phương Hồ Ủng Thúy tràn ngập cỏ cây hoa lá, còn có nước. Bốn mùa dường như không tồn tại ở đâu
Lam Tiểu Sí tết một vòng hoa thật đẹp, treo trên tán cây viện của Lam Phỉ. Tươi cười của nàng vẫn không thể ngăn cả Sâm La ngay thẳng, ngay khi khói lửa cảnh báo bốc lên, nàng liền như con khỉ bị lửa đốt mông
Lam Phỉ tay cầm quạt lông xanh thẫm, dựa người vào tháp mỹ nhân, bên cạnh có hai tiểu mỹ nhân đấm chân cho hắn
Lam Tiểu Sí chân chó tiến lên châm trà cho hắn, ngọt ngào gọi một tiếng “cha”
Lam Phỉ liếc nàng một cái “ta nghe Sâm La nói ngươi vì cứu Mộc Hương Y ngu xuẩn kia mà một mình xông lên Cửu Vi sơn, dũng khí thật đáng khen ah”
Lam Tiểu Sí vội đáp “đều nhờ thanh danh của cha, ngươi lại có cách dạy”
Lam Phỉ “nghe nói ngươi còn nhắc nhở lão cẩu Vi Sinh Kỳ kia chuyện Huyễn khởi la, làm cho phụ tử bọn họ xóa ta hiềm khích trước kia. Nữ nhi của ta đúng là hài tử trời sinh thiện lương ah”
“Cha, phụ tử bọn họ không ảnh hưởng tới đại cục của chúng ta nha”
“Ừ, cha cũng cảm thấy vậy?”
Lam Tiểu Sí hồ nghi “thực sự?’
“Đương nhiên, có điều nếu nữ nhi của ta rảnh tới mức chạy tới Cửu Vi sơn quản việc nhà của người khác, chỉ bằng cũng quản việc trong Phương Hồ Ủng Thúy đi”
Lam Tiểu Sí cầu xin “cha…”
Lam Phỉ sờ đầu nàng “gần đây vệ sinh trong Phương Hồ Ủng Thúy không tốt lắm, ngươi đi quét dọn đi, đừng để cha thấy một mảnh lá khô. Ngươi biết cha là người bi xuân thương thu, thấy lá khô, tâm tình liền không tốt”
Lam Tiểu Sí âm thầm hỏi thăm tám đời tổ tông nhà hắn
Lam Phỉ nghiêng tai nói “bảo bối nhi, cha giống như nghe được có người đang oán thầm ta”
Lam Tiểu Sí vẻ mặt đưa đám “ta đi quét rác” Mẹ nó, cả Phương Hồ Ủng Thúy lớn như vậy đều là cỏ cây hóa lá, còn muốn không có một cái lá khô nào…
Vi Sinh Kỳ rất nhanh đã hạ lệnh cho Bộ Hàn Thiền tìm kiếm các cô nương xinh đẹp hoát bát ở vùng phụ cận. Vinh Sinh thế gia là thái sơn trong võ lâm, ngay cả Tiên Tâm các cũng không để vào mắt, nay bọn họ chọn dâu, ứng cử viên tất nhiên nhiều như mây
Các cô nương trẻ tuổi xinh đẹp ùn ùn kéo đến Cửu Vi sơn. Bộ Hàn Thiền còn bố trí hội hoa đăng, dưới đèn, nhan sắc mỹ nhân càng thêm khuynh quốc khuynh thành
Thế nhưng Vi Sinh Từ lại biến mất. Vi Sinh Kỳ không biết hắn đã rời khỏi Cửu Vi sơn hay không, dù sao thì mọi người đã tìm hắn khắp Cửu Vi sơn mà vẫn không thấy
Thủ vệ của Phương Hồ Ủng Thúy cho rằng mình hoa mắt, nhìn hồi lâu mới nhận ra có người đứng trước mặt mình. Đó là một thiếu niên tầm hai mươi tuổi, một thân hồng y, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô cùng thuần khiết. Hắn bị dọa không nhẹ, không biết người này xuất hiện từ lúc nào?
Thiếu niên hỏi “Phương Hồ Ủng Thúy ở đâu?” Thanh âm khô khốc, ngữ khí đông cứng
Thủ vệ chất vấn “ngươi, ngươi là ai?”
“Ta là Vi Sinh Từ”
Thủ vệ vừa nghe đến hai chữ Vi Sinh, hai mắt trợn trắng, ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh
Khi đó Lam Tiểu Sí vừa quét lá cây xong, nằm trên chạc cây, xoa xoa hai tay mỏi nhừ. Nghe được âm thanh, nàng thò đầu xuống nhìn vừa lúc Vi Sinh Từ cũng nhận ra trên cây có người, đang muốn ngửa đầu hỏi thăm, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau
Lam Tiểu Sí vội nhảy xuống “Tiểu Từ, sao ngươi lại ở đây? Ai đưa ngươi đến?”
Vi Sinh Từ đáp “ta đi tìm ngươi”
Lam Tiểu Sí kéo hắn nhảy lên một cây đại thụ, cái ổ trên cây này chính là chỗ ở của nàng “đừng để bị người ta phát hiện. Ngươi đến tìm ta làm gì?”
Vi Sinh Từ đáp “ta muốn gặp ngươi nhưng ta hỏi rất nhiều người, bọn họ đều không trả lời, còn ngủ, đáng ghét”
Lam Tiểu Sí vỗ vỗ trán nói “Tiểu Từ, ngươi không thể ở cùng ta. Ngươi trở về Cửu Vi sơn đi”
Vi Sinh Từ chất vấn “vì sao?”
Lam Tiểu Sí đương nhiên sẽ không nói do nàng, trốn tránh trách nhiệm là bản lĩnh của nàng, vì vậy kiên nhẫn giải thích “bởi vì cha ngươi không thích ta, không thích cha ta, hắn không cho phép chúng ta ở cùng một chỗ” Bảo bối, ngươi trở về gây với cha ngươi đi
Vi Sinh Từ trầm mặc một lát, lại hỏi “vì sao?”
Lam Tiểu Sí bắt đầu thấy đau đầu “bởi vì hắn cho rằng cha ta là người xấu, ta cũng là người xấu, hắn không cho phép ngươi ở cùng một chỗ với người xấu, hiểu chưa?”
Vi Sinh Từ lại hỏi “vậy ngươi là người xấu sao?”
Vi Sinh Từ chỉ à một tiếng
Lam Tiểu Sí khuyên nhủ “hiểu rồi thì trở về đi. Ngoan”
Vi Sinh Từ lắc đầu “không”
“Tổ tông của ta ơi, để cha ta phát hiện, ngươi muốn chạy cũng không được ah” Lam Tiểu Sí nóng nảy “còn nữa, nếu để cha ngươi phát hiện ngươi bỏ trốn, nói không chừng sẽ tìm đến đây, đến lúc đó sẽ phiền toái to”
“Sẽ gây phiền toái cho ngươi sao?”
Lam Tiểu Sí khẳng định “lần trước chỉ vì chút chuyện nhỏ, cha ngươi đã giết một nửa tộc nhân của chúng ta, nếu cha ta không cơ trí đuổi được hắn đi, một nửa tộc nhân còn lại chắc cũng không giữ được”
Vi Sinh Từ do dự hỏi “nghiêm trọng vậy sao?”
Lam Tiểu Sí “hỏi vô nghĩa”
Vi Sinh Từ à một tiếng như đã hiểu
Lam Tiểu Sí thở phào nhẹ nhõm “hiểu là tốt rồi, mau trở về đi, trên đường chú ý an toàn”
Vi Sinh Từ hỏi “sau này ta có thể tới nữa không?Ta biết đường”
Lam Tiểu Sí dở khóc dở cười “tốt nhất là đừng, nếu ngươi thường xuyên đến sẽ hù chết người trong Vũ tộc ta. Ngươi biết đó, bọn họ đều rất nhát gan”
Vi Sinh Từ rất thất vọng nhưng nếu Tiểu Sí Bàng đã nói sẽ có phiền toái cho nàng, hắn nhất định sẽ rời đi.
Hắn vừa đi được hai bước, Lam Tiểu Sí đã gọi hắn lại, đưa cho hắn hai bình hương hoàn “nếu ngươi cảm thấy hô hấp nhanh hơn, khi không dễ chịu thì ngửi một chút”
Vi Sinh Từ cầm lấy
Lam Tiểu Sí chỉnh lại y phục giúp hắn “ngươi có lưng khô không?”
Vi Sinh Từ nghiêng đầu
Lam Tiểu Sí lại chuẩn bị nước và lương khô cho hắn “được rồi, trở về đi”
Vi Sinh Từ rốt cuộc cũng đi ra ngoài, lúc này mới có vũ nhân cảnh báo. Cũng không thể trách bọn họ phản ứng chậm mà do hắn đến và đi quá nhanh
Lam Tiểu Sí thầm mắng một tiếng sau đó đi đến chỗ Lam Phỉ
Lam Phỉ nhìn nàng chằm chằm “người Vi Sinh gia mười lăm năm qua chưa từng đến Vũ tộc, thế nhưng trong một tháng qua lại đến hai lần. Bảo bối nhi, thời thơ ấu, cha có ám ảnh tâm lý đối với người Vi Sinh gia nha”
Lần trước hắn vây công Các chủ Ôn Mê của Tiên Tâm các, khiến hắn ta bị trọng thương, nữ nhi của hắn ta chết, cùng lúc đó phu nhân của Ôn Mê cũng phản bội hắn. Tiên Tâm các giận dữ, thiếu niên Vi Sinh Kỳ khi đó tràn đầy nhiệt huyết, một người một kiếm xông vào Vũ tộc, giết hơn một nửa nhân số Vũ tộc. Sau đó hắn phải dùng đến kịch độc lẫn bày trận, ám khí, xa luân chiến các kiểu mới có thể ép Vi Sinh Kỳ rời đi. Từ đó người Vũ tộc thành thật kẹp cánh lại làm người, không dám dây vào người Vi Sinh gia. Mà cũng từ đó, danh tiếng của Vi Sinh thế gia nổi bật khắp chốn, Ôn Mê không thể không phái người chặt chẽ giám thị Cửu Vi sơn. Vi Sinh Kỳ biết được, vô cùng giận dữ, cũng từ đó không hề cho người Tiên Tâm các sắc mặt tốt
Lam Tiểu Sí liếc mắt xem thường, ám ảnh tâm lý?, miệng lại nói “là nhi tử của Vi Sinh Kỳ, bị giam mười hai năm, có chút ngốc”
Lam Phỉ tò mò “có nghe nói qua, võ công thế nào?”
“Lúc thanh tỉn thì thua cha hắn một chút nhưng cũng không xê xích mấy, khi phát cuồng thì công lực gia tăng nhiều lần. Ta chẳng qua chỉ tiếp được hai chiêu của hắn”
Lam Phỉ dùng quạt lông che chỗ trái tim “bảo bối nhi, cha sợ”
Sợ cái đầu ngươi. Lam Tiểu Sí đáp “đã đi rồi”
“Sẽ không quay lại chứ?”
“Chắc là không” Cũng không biết được
“Bảo bối nhi, nếu Vi Sinh tiểu ngốc còn lợi hại hơn Vi Sinh lão ngốc, sao ngươi không giữ lại cho mình dùng còn đển hắn rời đi. Vi phụ rất khó hiểu ah”
Lam Tiểu Sí bất đắc dĩ nói “cha, hắn tên Vi Sinh Từ. Võ công cao thì có ích gì, ngươi cũng không dạy nữ nhi thuật thải dương bổ âm”
“Nhưng cha nhớ rõ, tháng trước, Liễu Phong Sào, đại đệ tử của Tiên Tâm các suýt chút nữa đánh chết đệ tử ưng ý nhất cũa ta, Hương Y đến giờ còn chưa rời giường được, trong tay ngươi có lợi thế nhu vậy lại không tận dụng mà báo tư thù, thật làm cha khó hiểu”
Lam Tiểu Sí liếc mắt xem thường. Đệ tử ưng ý nhất của ngươi?Không biết là ai vừa thấy người ta bị thương liền muốn ném cho chó ăn?
Lam Phỉ lại nói “ngươi thân là đại tiểu thư Vũ tộc, người trong tộc bị thương thành như vậy, ngươi phải có nghĩa vụ báo thù. Liễu Phong Sào rất lợi hại, mà Vi Sinh tiểu ngốc thoạt nhìn rất dễ lừa. Bảo bối nhi, sao ngươi có thể cứ vậy mà thả hắn đi chứ?”
Ý tứ quá rõ rồi. Lam Tiểu Sí trầm mặc một hồi, nói “hắn đã đủ đáng thương rồi cha”
Lam Phỉ cười cười “ngươi đồng tình với hắn?Từ khi nào bảo bối nhi của ta lại có lòng đồng tình như vậy?”
“Không phải ta đồng tình với hắn mà nếu ta làm vậy là lừa gạt vô sỉ. Hơn nữa cha là Vũ tôn nha, sao không đi giết Liễu Phong Sào, báo thù cho Hương Y?”
“Bởi vì Liễu Phong Sào là vãn bối, cha lại là người chú ý phong độ. Mà ngươi không cần nói sang chuyện khác, vì sao đường đơn giản như thế lại không đi”
“Ta chỉ không muốn lừa gạt lòng tin của người khác”
“Xem ra những gì vi phụ dạy ngươi, ngươi đều không nghe lọt tai”
“Ta không hiểu, cha, vì sao chúng ta phải làm người xấu?”
“Bởi vì trong mắt người khác, Vũ tộc là người xấu tội ác tày trời”
“Cha, ta cảm thấy không nên như vậy. Người khác cho rằng chúng ta là người xấu, chúng ta liền làm người xấu, nếu bọn họ cảm thấy chúng ta là một đống cứt chó, chúng ta cũng sẽ…sao?”
“Được rồi, bảo bối nhi, cha mệt, mấy vấn đề này ngươi nên tự mình suy nghĩ đi, nghĩ xong lại nói cho cha biết”
Lam Tiểu Sí thảm thiết la lên “cha”
“Đi đi, đúng rồi, quỳ ở chỗ cách ngoài cửa phía đông trăm trượng mà suy nghĩ”
Lam Tiểu Sí ra ngoài, thẳng tiến về phía đông một trăm trượng, nhìn thấy một mảnh bụi gai. Cạn lời
Nàng quỳ không bao lâu, Mộc Hương Y đi tới, liền hỏi ‘sao ngươi tới đây?”
Mộc Hương Y quỳ xuống cạnh nàng
Lam Tiểu Sí vội nói “vết thương của ngươi còn chưa lành, không cần đến đây giúp ta”
Mộc Hương Y trợn mắt “ngươi cho rằng ta muốn?”
Khi hắn đến bái kiến Lam Phỉ, Lam Phỉ cười tao nhã, ôn nhu nói “ai da, đại đệ tử ta ưng ý nhất có thể xuống giường rồi nha. Lần trước ngươi chiến đấu với Liễu Phong Sào thật anh dũng, vi sư rất thưởng thức nhưng có một vật ngươi lại quăng ở bên ngoài mà không cầm về, vi sư rất không hài lòng”
Mộc Hương Y nghi hoặc hỏi “thứ gì?”
Lam Phỉ ôn nhu đáp “ngươi vứt thể diện của vi sư ở bên ngoài”
Mộc Hương Y liền ngoan ngoãn đến đây quỳ
Lai lịch của hắn rất buồn cười. Mộc Băng Nghiên và Vân Thải Châu đều nổi danh là hai đại thần y, xem bệnh đến gây ra phiền toái, thê nhi đều bị giết chết, hắn trong lúc bi phẫn đã hạ độc xuống giếng nước, gần như thảm sát toàn bộ dân trong thành. Sau đó hắn treo cổ dưới táng cây tự sát lại gặp được Lam Phỉ, Lam Phỉ cứu hắn, lại thương hại nỗi đau của hắn nên đã sai người hạ xuân dược với hắn rồi phái mười nữ tử thanh lâu hàng đêm cùng hắn sênh ca, còn ra lệnh: ai có thể sinh con cho Mộc thần y sẽ được thưởng năm vạn lượng hoàng kim. Phần thưởng to lớn, kích thích mười nữ tử kia trổ hết tài năng, rốt cuộc cũng có người mang thai, mười tháng sau sinh ra Mộc Hương Y. Mộc Băng Nghiên bi phẫn, thống khổ, hận không thể xé xác Lam Phỉ nhưng hắn đánh không lại hắn ta. Hắn cũng sẽ không nhận nhi tử này nhưng Lam Phỉ còn ngoan tuyệt hơn, Mộc Băng Nghiên vừa nói không cần, hắn ta liền ném đứa nhỏ vào hồ. Mộc Băng Nghiên đương nhiên vớt nhi tử lên nhưng mang theo một đứa nhỏ, hắn chẳng thể đi đâu được mà Tiên Tâm các vẫn còn đuổi giết hắn vì sự kiện thảm sát lần trước. Đường cùng, hắn chỉ có thể đầu nhập dưới trướng Lam Phỉ, giúp người Vũ tộc trị bệnh, nghiên cứu độc châm, trồng hoa cỏ…Hắn không nhận Mộc Hương Y, càng không có tình phụ tử nên Mộc Hương Y cũng không nhận hắn, chỉ đi theo Lam Phỉ. Lần này Mộc Hương Y bị Liễu Phong Sào đánh suýt chết, Mộc Băng Nghiên phải trổ hết tài năng mới giữ được một mạng của hắn, sau lại nhờ Vi Sinh Kỳ ra tay nối liền kinh mạch, như thế công lực của Mộc Hương Y mới không suy giảm
Lam Tiểu Sí nói “vài ngày nữa chúng ta đi tìm Liễu Phong Sào”
Mộc Hương Y đáp “hắn rất lợi hại”
Lam Tiểu Sí tràn đầy khí phách nói “có lợi hại thế nào cũng phải trị hắn một lần, nếu không hắn cho rằng chúng ta rất dễ khi dễ”
Đúng lúc này tổng quản Bạch Ế cầm sổ sách đi đến ‘Đại tiểu thư, đây là các hạng mục thu chi trong tháng này của chúng ta, mời người xem qua”
Lam Tiểu Sí liếc mắt nói “ta nói này Ế thúc, ngươi không thấy ta đang quỳ sao? Ngươi đã biết ta là Đại tiểu thư, hiện tại ta lại quỳ còn ngươi đứng, ngươi thấy như vậy có được không? Có phải còn muốn ta dập đầu với ngươi? Ngươi đúng là không có lương tâm mà”
Bạch Ế lập tức quỳ xuống đối diện nàng ‘Đại tiểu thư, đây là thu chi tháng này, thỉnh người xem qua”
Lam Tiểu Sí tức giận “ ngươi muốn cùng ta phu thê đối bái sao? Cho xin đi, ngươi thân là tổng quản, người Vũ tộc lại lắm mưu nhiều trí, ngươi có chút đầu óc có được hay không?”
Bạch Ế “đầu óc? Vũ tộc chúng ta có cái này từ lúc nào?”
Lam Tiểu Sí nổi bão
Bạch Ế lại nói “Đại tiểu thư, ta biết như vậy là không tốt nhưng đây là Vũ Tôn phân phó, chúng ta không dám cãi lời ah”
Lam Tiểu Sí thở dài “Ế thúc, ngươi ít nhất có thể đem sổ sách đến chỗ cha ta, khi đó cha ta nhất định sẽ bảo ngươi đi tìm ta, như vậy ngươi có thể nhắc nhở hắn ta vẫn còn quỳ ở đây ah”
“À, là thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn” Bạch Ế nói xong thì rời đi
Chốc lát sau, Bạch Ế đã quay trở lại, trong ánh mắt chờ mong của Lam Tiểu Sí, hắn đặt một cái bàn nhỏ trước mặt nàng, sau đó đặt sổ sách lên trên
Lam Tiểu Sí tức hộc máu “ta nhổ vào”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook