Giang Hồ Tiểu Hương Phong
Chương 7: ◙ VẾT THƯƠNG LÒNG CŨ



Vi Sinh Kỳ mất cả buổi chiều để chữa trị cho thiếu niên trên giường, không đơn giản chỉ là “mất một chút công lực” như Lam Tiểu Sí nói. Phải dùng công lực đả thương từng huyệt vị, hơi vô ý một cái sẽ dẫn đến lưỡng bại câu thương, cũng may hắn công lực thâm hậu, không đến nổi quá sức

Lam Tiểu Sí đúng sau lưng hắn, thầm cảm thán người Vi Sinh gia đúng là đơn thuần, nếu lúc này nàng phóng một chưởng, hắn có là tuyệt đại cao thủ cũng tiêu đời. Chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa chính đạo và tà đạo?Tuy nghĩ vậy nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đứng canh chừng cho hắn, mãi đến chạng vạng mới đại công cáo thành

Vi Sinh Kỳ không muốn ở lại Phương Hồ Ủng Thúy, nơi này luôn làm hắn có cảm giác không khỏe, vì vậy muốn rời đi lập tức

Lam Tiểu Sí vội nói ‘ta tiễn ngươi. Băng Nghiên lão nhân, còn lại giao cho ngươi nha”

Vi Sinh Kỳ lắc đầu, thần sắc lãnh đạm “không cần, ngươi nhớ kỹ, sau này Vi Sinh gia và ngươi không còn thiếu nợ lẫn nhau, nếu gặp lại, chỉ có chém giết”

Lam Tiểu Sí đáp trả “hung như vậy làm gì. Ngươi cứ tự nhiên, mà không được, ta phải đưa ngươi đi, biết đâu bệnh của nhi tử ngươi là di truyền từ Vi Sinh gia các ngươi thì sao”

Vi Sinh Kỳ tức khôn tả, xoay người rời đi. Hắn không hổ là tuyệt thế cao thủ, kỳ độc ở thạch lâm của Mộc Băng Nghiên không làm gì được hắn, hắn đi qua Phương Hồ Ủng Thúy cũng chỉ có một mình Sâm La phát giác ra nhưng mà Sâm La vẫn còn đang bận hít đất

Lam Tiểu Sí đưa hắn đến ngoài Phương Hồ Ủng Thúy, khom người, ngữ khí chân thành nói “Vi Sinh thúc thúc, làm phiền”. Lúc nàng nghiêm túc, đoan trang hào phóng, rất có khí chất của đại tiểu thư Vũ tộc

Vi Sinh Kỳ hừ lạnh, thần sắc khó chịu nhưng trong lòng vẫn có chút tán thưởng

Nhưng vừa quay đầu lại thấy Lam Tiểu Sí ôm đùi Sâm La, nước mắt nước mũi sụt sùi “Sâm Lam ca ca, ngươi ngàn vạn lần đừng cảnh báo nha, cha ta chính là chó điên, nếu hắn biết ta đưa Vi Sinh thúc thúc đến Phương Hồ Ủng Thúy sẽ bay đến cắn người. Ngươi nói chuyện nha, ngươi không đáp ứng, ta sẽ bôi nước mắt nước mũi lên người ngươi”

Vi Sinh Kỳ cạn lời

Vi Sinh Kỳ thuận lợi rời đi, một đường thẳng tiến Cửu Vi sơn, thế nhưng Vi Sinh Từ lại không có ở Xich Vi trai, hắn sắc mặt trầm xuống “lúc gần đi ta đã phân phó an trí Thiếu chủ ở Xích Vi trai, người đâu?”

Bộ Hàn Thiền vẻ mặt khó xử “hắn…lại trở về”

Thạch lao vẫn như cũ, cửa không khóa, ban ngày không đốt đèn nhưng tối hơn ban đêm

Vi Sinh Kỳ cước bộ trầm trọng, vất vả mới bước qua cửa, gọi một tiếng “Tiểu Từ”


Trong thạch thất, Vi Sin Từ ngồi xếp bằng, ánh mắt nhu bốc lửa, nhìn thoáng phía sau Vi Sinh Kỳ, không thấy ai, vẻ mặt lộ sự thất vọng rõ ràng

Vi Sinh Kỳ đau lòng, ngồi xuống cạnh hắn, nói “nàng đi rồi, ngươi đừng chờ nàng nữa. Nàng không thích hợp với ngươi”

Vi Sinh Từ cúi đầu

Vi Sinh Kỳ lại nói “Tiểu Từ, nàng không đơn thuần như ngươi nghĩ, nàng tiếp cận ngươi chỉ vì Kỳ kinh phổ. Nàng là người Vũ tộc, là nữ nhi của Lam Phỉ. Ngươi không thể gọi Lam Phỉ là cha, hiểu chưa?”

Vi Sinh Tù không muốn nghe, bên tai ông ông. Hắn chỉ muốn người trước mặt rời đi, để hắn được một mình

Vi Sinh Kỳ nhìn ra hắn kháng cự, nói tiếp “Vũ nhân trời sinh tính tình hung tàn giả dối, nàng là người xấu. Hơn nữa Lam Phỉ có kẻ thù khắp nơi, nếu ngươi thành con rể hắn, sau này có người tìm hắn báo thù, giết hắn và nữ nhi hắn, ngươi giúp hay là không? Nếu ngươi hỗ trợ, chẳng lẽ ta lại khoanh tay đứng nhìn? Chúng ta không thể để cả Vi Sinh gia dính vào, hiểu chưa?”

Vi Sinh Từ đưa tay bịt lỗ tai nhưng vì e ngại phụ thân, hắn không dám lộ ra biểu tình phiền chán cho nên chỉ có thể hành động như vậy

Vi Sinh Kỳ kéo tay hắn xuống “trở lại Xích Vi trai cho ta”

Vi Sinh Từ bất động

Vi Sinh Kỳ nổi giận “có nghe thấy không?”

Vẫn không phản ứng. Vi Sinh Kỳ rút một đoạn xích sắt xem như roi, vụt xuống. Vi Sinh Từ khẽ run người, không dám trốn. Từ năm hắn bốn tuổi, Vi Sinh Kỳ đã truyền thụ võ nghệ cho hắn, nghiêm khắc khỏi phải nói, càng không thiếu bị đòn. Chỉ là khi đó hắn còn có mẫu thân để khóc lóc kể lể, sau mẫu thân không còn, hắn lại bị giam trong thạch lao, đối mặt với phụ thân lại là sự lạnh nhạt, ánh mắt và biểu tình đểu lạnh như băng và cừu hận. Lúc đầu hắn luôn nhìn chằm chằm cửa thạch lao, nghĩ rằng ngày nào đó mẫu thân sẽ tìm đến. Thời gian trôi qua, hắn cũng chậm rãi hiểu được chuyện đêm đó là thật, cũng từ đó tay phải trở thành ác mộng của hắn. Vì thế ánh mắt cũng lạnh dần, không hề chờ mong và trông đợi gì nữa. Một roi đánh xuống, xích sắt thô ráp, da thịt bong tróc chảy máu, hắn đưa tay sờ vết thương, vẻ mặt không kiên nhẫn: đánh cũng đánh roi, ngươi có thể rơi đi chưa?

Vi Sinh Kỳ đánh xong liền hồi hận, đè nén tâm tình, nói “chuyện của mẹ ngươi đều là hiểu lầm, nàng không phải do ngươi giết. Ngươi sở dĩ phát bệnh là do đại ca ngươi âm thầm hạ độc”

Thế nhưng Vi Sinh Từ vẫn không có phản ứng, không có hứng thú với những lời hắn nói

Vi Sinh Kỳ lại nói “ngươi nghe ta nói không? Mấy năm qua là cha hiểu lầm ngươi, đi ra ngoài đi” Nói xong duỗi tay ra, Vi Sinh Từ lui ra sau, hắn vẫn kiên trì nói “đi, ngươi muốn trốn ở đây đến khi nào?”

Vi Sinh Từ né tránh tay hắn, lại sờ soạng phái sau lưng, quần áo lành lạnh, có chút không khỏe

Vi Sinh Kỳ lúc này mới nhận ra không đúng, dường như Vi Sinh Từ chảy máu rất nhiều. Hắn lắp bắp kinh hãi tiến lên, thấy xiêm y của Vi Sinh Từ đã nhiểm đỏ, vội nói “để ta xem thương thế của ngươi”.Ánh mắt Vi Sinh Từ lộ vẻ phiền chán đến cực điểm. Vi Sinh Kỳ cố nén ý định muốn đánh hắn, cởi bỏ xiêm y của hắn, vết thương dù không lớn nhưng máu vẫn chảy không ngừng

“Sao có thể chứ?” Vi Sinh Kỳ lấy thuốc trị thương cầm máu cho Vi Sinh Từ nhưng vết thương vừa lau sạch, máy lại chảy ra rất nhanh, rất không bình thường

Vi Sinh Kỳ nói “trước kia cũng vậy sao?” Thanh âm run run. Trước kia hắn chưa từng để ý, thấy máu vẫn chảy không ngừng, vội nói “ngươi đừng lộn xộn, ta đi tìm đại phu”

Vi Sinh Kỳ rời đi, Vi Sinh Từ rốt cuộc cũng thả lỏng chân mày, cúi đầu, không vui. Tiểu Sí Bàng đi rồi. Là ta dọa nàng sao? Vết thương bị chảy máu không ngừng cũng chẳng có gì lạ, mấy năm qua mỗi lần hắn bi thương đều là như vậy. Hắn cũng không còn tâm tư luyện công, trong đầu toàn là nụ cười của nàng, thanh âm của nàng, hương vị của nàng. Từ sau khi nàng đến, hắn lại bắt đầu nhìn chằm chằm cửa thạch lao, bắt đầu chờ mong nhưng giờ nàng không đến nữa sao?

Vi Sinh Kỳ rất nhanh đã mang đại phu đến, vội vã nói “mau xem vết thương cho hắn”

Đại phu không dám chậm trễ, vội tiến lên bắt mạch, hồi lâu, chau mày nói “bệnh của Thiếu chủ thật kỳ lạ”

Vi Sinh Kỳ nói “cầm máu cho hắn trước”

Đại phu băng bó vết thương cho Vi Sinh Từ vừa nói “chủ nhân, vết thương của tiểu chủ không nguy hiểm tới tính mạng nhưng muốn trị tận gốc lại rất khó”

Vi Sinh Từ vô cùng chán ghét có người khác đụng chạm vào người nhưng vì ngại cha hắn cho nên không dám phản kháng

Vi Sinh Kỳ nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi “vì sao lại như thế?”

Đại phu thở dài, nói “có hai khả năng. Một là bị từ trong bụng mẹ, hai là trúng độc tích lũy qua năm tháng mà thành, vì khả năng tự lành tương khắc với độc tính, thời gian lâu, độc tính sẽ biến dị, rất khó giải”

Vi Sinh Kỳ “hồi nhỏ hắn không như vậy”

Đại phu phỏng đoán “vậy chỉ sợ là khả năng sau”

Vi Sinh Kỳ suy sụp tinh thần, chuyện xảy ra từ khi nào hắn không biết? hay là mười hai năm trước..


Đại phu nhìn ra Vi Sinh Kỳ tâm tình không tốt, nói “chủ nhân cứ nói chuyện với Thiếu chủ, ta để lại thuốc, nếu máu lại làm trôi thuốc, chủ nhân liền bôi cho Thiếu chủ, ước chừng nửa canh giờ máu sẽ ngừng chảy. Vết thương rất nhỏ, kiên nhẫn một chút là được, không cần lo lắng”

Vi Sinh Kỳ gật đầu, phất tay cho đại phu rời đi. Sau đó hắn xốc tinh thần, vừa bôi thuốc cho Vi Sinh Từ vừa nói “cũng không phải không thể tới nơi này, khi ngươi luyện công có thể đến đây nhưng bình thường cứ ở Xích Vi trai đi, cha sẽ bảo mọi người không được quấy rầy ngươi, đương không?”

Vi Sinh Từ quay mặt, duỗi tay muốn tự mình bôi thuốc

Vi Sinh Kỳ cự tuyệt, nói tiếp “Tiểu Từ, có rất nhiều cô nương, đến lúc đó cha tìm mấy người hoạt bát đáng yêu, tùy ngươi lựa chọn. Ngươi cũng đã không còn nhỏ, tới lúc thành thân rồi”

Vi Sinh Từ nhắm mắt, không muốn nghe hắn lải nhải

Vi Sinh Kỳ thở dài

Bên ngoài vang lên thanh âm của Bộ Hàn Thiền “chủ nhân, Các chủ Tiên Tâm các Ôn Mê cầu kiến”

Vi Sinh Kỳ có chỗ để phát tiết cảm xúc, gầm nhẹ “không gặp”

Bộ Hàn Thiền lại nói “Ôn các chủ nói nếu gia chủ không gặp, thỉnh chuyển lời với gia chủ là hắn dẫn theo thần y Vân Thải Chân cùng đến”

Vi Sinh Kỳ nghĩ nghĩ, nói “để hắn vào đi, ngươi đến giúp Thiếu chủ bôi thuốc”

Chốc lát sau, Ôn Mê và Vân Thải Chân đi vào Cửu Vi sơn

Vi Sinh Kỳ nói thẳng “có chuyện gì thì nói đi” Trên giang hồ cũng chỉ có Cửu Vi sơn dám không nểm mặt Tiên Tâm các

Ôn Mê cũng đã quen “mấy ngày qua nghe tin nghĩa tử của Kỳ huynh bị trục xuất khỏi sư môn, lại nghe nói Kỳ huynh tự mình ra ngoài, ta lo lắng cho bằng hữu nên đến thăm”

Vi Sinh Kỳ nói “nghĩa tử của ta cũng là đệ tử ta, ta thích trục xuất thì trục xuất, chẳng lẽ còn cần Tiên Tâm các cho phép sao?Chân ở trên người ta, ta muốn xuống núi còn cần ngươi cho phép? Mặt khác, ta gánh không nổi danh hiệu bằng hữu với Ôn các chủ ah”

Vi Sinh thế gia võ thuậ cường đại, Tiên Tâm các luôn phái người chú ý động tĩnh của bọn họ nhưng người Vi Sinh gia xưa nay tính nóng như lửa, một câu không hợp liền trở mặt, may mà bọn họ không thích âm mưu quỷ kế cũng không có tâm tranh đoạt giang hồ cũng không để ý tới kẻ đắc tội với bọn họ, cho nên thời gian qua trên giang hồ vẫn tường an vô sự. Tuy nhiên thái độ Vi Sinh Kỳ thế này vẫn không được

Ôn Mê tính tình ôn hòa, không tính toán với Vi Sinh Kỳ, chỉ nói “Kỳ huynh đi đâu, ta đương nhiên không nên hỏi nhưng nếu là Phương Hồ Ủng Thúy, ta vẫn muốn hỏi một câu, đã xảy ra chuyện gì?”

Vi Sinh Kỳ không có ý định giải thích “chút chuyện cá nhân thôi, đã giải quyết xong, không phải là thái độ của Cửu Vi sơn”

Ôn Mê yên tâm “ta thấy Kỳ huynh thỉnh đại phu lên núi, trong nhà có người sinh bệnh sao? Vừa lúc Thải Chân đi cùng với ta, nếu thực sự có sinh bệnh, chi bằng để hắn xem một chút”

Vi Sinh Kỳ sắc mặt lạnh nhạt, ôm quyền nói với Vân Thải Chân “làm phiền”

Vân Thải Chân hoàn lễ. Đoàn người liền cùng nhau đi đến thạch lao

Vi Sinh Từ thấy Vi Sinh Kỳ lại đến, còn dẫn theo hai người xa lạ, trong lòng vô cùng phiền não

Vân Thải Chân nhận ra thái độ của hắn, liền nói “công tử yê n tâm, ta sẽ nhanh chóng rời đi, giờ để ta xem thương thế của ngươi thế nào, được chứ?”

Vi Sinh Từ kéo trường bào xuống để hắn xem vết thương

Vân Thải Chân xem xong, cũng ra hiệu cho Bộ Hàn Thiền không cần băng bó vết thương cho Vi Sinh Từ, lấy ra hai bình thuốc “dùng bình màu hồng để rửa vết thương, bình màu trắng để uống, còn đây là cao cầm máu”

Bộ Hàn Thiền nhận lấy

Vân Thải Chân quay đầu nói với Vi Sinh Kỳ “bệnh của công tử sẽ càng ngày càng nặng”

Vi Sinh Kỳ trong lòng trầm xuống, tin tức tệ hơn cũng chỉ có thế

Vân Thải Châu lại nói ‘trở về ta sẽ phối thuốc đưa đến, kiên trì dùng sẽ có chuyển biến tốt. Công tử hiện chỉ khi bị thương mới xuất hiện dị trạng là do hắn nội lực thâm hậu, có thể ức chế độc tốt nhưng lâu dài, dù hắn không bị ngoại thương cũng có thể bị xuất huyết bên trong, một khi như vậy sẽ rất khó ngừng”

Vi Sinh Kỳ lo lắng “không thể trị tận gốc? Dù trả giá thế nào cũng không thể?”


Vân Thải Chân nói “không thể” Hắn nói như vậy chẳng khác nào phán tử hình cho Vi Sinh Từ

Vi Sinh Kỳ mềm giọng “Vân đại phu”

Vân Thải Chan nói “ngươi hẳn nên sớm đưa đến chỗ ta, nếu là mười năm trước đã không đến nỗi này”

Vi Sinh Kỳ vẻ mặt thống khổ. Lúc đó hắn không biết, hắn thậm chí không biết nhi tử phát bệnh lúc nào. Mười hai năm qua, hắn đã làm gì?

Ôn Mê vỗ vai hắn “hiện tại cũng không phải hoàn toàn không có cách, trước ổn định bệnh tình rồi tìm cách sau”

Vi Sinh Kỳ “làm phiền Vân đại phu, sau này còn nhờ ngươi lo lắng. Cửu Vi Sơn sẽ phái người đến lấy thuốc” Hoàn toàn không để ý tới Ôn Mê

Vân Thải Chân đáp lời “gia chủ khách khí”

Vi Sinh Kỳ tiễn khách “trong nhà có việc, thứ không thể giữ lại”

Ôn Mê lại nói “Kỳ huynh, ta thấy Vi Sinh Kính dường như bị người đánh gãy chân”

Vi Sinh Kỳ đáp “không phải ta gây ra” Nghĩ nghĩ lại bổ sung “dù hắn bị đuổi nhưng trong địa giới Cửu Vi sơn, sẽ không ai làm hại hắn, hẳn là do Lam Tiểu Sí, nữ nhi của Lam phỉ gây nên”

Ôn Mê sắc mặt cứng đờ, ý thức được mình thất thố “Lam Tiểu Sí?”

Vi Sinh Kỳ hỏi lại “nàng thì sao?” Không hành tẩu giang hồ đã lâu, hắn không thạo tin tức lắm

Ôn Mê đáp “ra vẻ ngây thơ, làm việc ngoan độc, là độc phụ”

Vi Sinh Kỳ không nói tiếp “ta không yên lòng Tiểu Từ, thứ không thể tiễn xa”

Ôn Mê cũng không chấp nhất, cùng Vân Thải Chân xuống núi, cười nói “Kỳ huynh tính tình không tốt, liên lụy ngươi cũng phải nhìn sắc mặt người khác”

Vân Thải Chân đáp “có thể được gia chủ Vi Sinh thế gia cậy nhờ, ta đã thụ sủng nhược kinh. Mà ngươi, chẳng lẽ không bị liên lụy? Hôm nay nếu không có ta, ngươi ngay cả cửa của Cửu Vi sơn cũng không thể vào”

Ôn Mê cười nói “đúng vậy, ngươi đúng là một cây cầu tốt nha”

Vân Thải Chân hỏi “vừa rồi gia chủ Vi Sinh gia nhắc tới Lam Phỉ, ngươi liền thất thố là sao?”

“Vết thương lòng cũ, không có thuốc chữa”

Vân Thải Chân vỗ vai hắn “ngươi hẳn nên thành thân sinh con, như vậy sẽ quên được chuyện năm đó”

Ôn Mê cười cười, mắt lộ vẻ đau xót “cảm ơn, ngươi thật biết cách an ủi người” Một đao đâm thẳng vào tim ta

“Phải không?Ta cũng thấy như vậy?”

“Van cầu ngươi đừng nói chuyện nữa”




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương