Giang Hồ Tiểu Hương Phong
Chương 55: ¸.•´¨¤ NHIỀU CHA NHƯ VẬY



Lam Tiểu Sí vừa rời khỏi Lạc Nhật thành, Già Dạ liền trở về. Ôn Mê nhìn thấy hắn, cảm thấy buồn cười, Tiên Tâm các tử tế mời ngươi không được, cứ để Lam Tiểu Sí quậy lên mới bằng lòng hiện thân

Già Dạ không vui, nói “Ôn các chủ, ta chẳng qua có việc ra ngoài một chuyến, ngươi hưng binh nhập Lạc Nhật thành ta như vậy là có ý gì?”

“Thật không dám giấu, ta vốn có việc muốn gặp Giáo phụ, lại thấy trong Lạc Nhật thành không một chiến sĩ, nếu lỡ có ác nhân vào thành, chẳng phải dân chúng Ám tộc sẽ gặp nguy hiểm sao? Bất đắc dĩ đành phải thay Giáo phụ canh chùng. Tiên Tâm các luôn nhiệt tình vì lợi ích chung, lời cảm tạ này nọ, Giáo phụ cũng không cần nói”

Chúng đệ tử Tiên Tâm các nghe mà ngượng ngùng, Già Dạ thì bị nghẹn. Ôn Mê đây là bị Lam Tiểu Sí ảnh hưởng. Hắn càng giận hơn “nếu đã vậy, nay ta đã trở về, Ôn các chủ có thể dẫn đệ tử rời đi chưa?”

“Đương nhiên rồi, có điều ta tới đây là vì Liên Kính, thỉnh Giáo phụ giao người ra, có một chuyện xưa còn nhiều ẩn tình, chúng ta cần hắn kiểm chứng lần nữa”

Già Dạ cũng biết mục đích đến của Ôn Mê nên đã sớm nghĩ ra đối sách “tuy ta nhận Liên Kính làm nghĩa tử, nhưng hắn vừa nghe Tiên Tâm các cùng Vi Sinh gia chủ đều tới tìm hắn, liền chạy trốn. Hiện ta cũng không biết hắn đang ở đâu”

Ôn Mê sắc mặt trầm xuống

Liễu Phong Sào nói “Giáo phụ đây là muốn bao che cho ác đồ?”

Già Dạ liếc mắt khinh thường “Đại đệ tử của Ôn các chủ xem ra luyện võ quá mức chuyên cần lại sơ sẩy lễ nghi”

Liễu Phong Sào đỏ mặt

Ôn Mê ra hiệu bảo hắn đừng lên tiếng, hỏi Già Dạ “ngươi nói Liên Kính chạy trốn, có chứng cớ gì?”

“Chứng cớ? Hắn không ở Lạc Nhật thành chẳng phải chính là chứng cớ?” Già Dạ cười lạnh

Ôn Mê có chút khó xử, trời đất bao la, Liên Kính lại võ công cao cường, nếu hắn trốn, muốn tìm cũng không dễ

Già Dạ lại nói “hiện sự tình đã rõ, người không ở chỗ ta, ta cũng lực bất tòng tâm. Ôn Các chủ thỉnh rời đi, thứ cho không tiễn xa được”

Ôn Mê đành cho đệ tử rút khỏi Lạc Nhật thành

Liễu Phong Sào hỏi “sư phụ, chẳng lẽ chúng ta cứ vậy uổng công mà về?”

“Chuyện cho tới mức này, cũng không còn biện pháp nào khác, lui trước rồi tính sau”

Đúng lúc này có đệ tử đến bẩm báo “Các chủ, Kỳ tộc Tam vương gia Kim Chỉ Đinh Lan cùng Thái tử Kim Chẩm Lưu đến đây”

Ôn Mê thở dài một hơi, không cần hỏi nhiều cũng biết là do Mộ Lưu Tô giở trò quỷ, lại hận không thể giang hồ đại loạn mới tốt cho nên mới ở bên trong ra sức khuấy đục nước. Hắn đành phải đón nhận mà thôi

Kim Chỉ Đinh Lan vừa đi vào liền nói “Ôn các chủ cũng ở đây? Là muốn chứng kiến chuyện sính lễ của Lam Tiểu Sí sao?”


Kim Chẩm Lưu nhìn chung quanh “tiểu thiếp thứ ba mươi sáu cũng ở đây?”

Ôn Mê bất đắc dĩ nói “Tam vương gia, Chẩm Lưu thái tử, thật không dám giấu, chuyện Trường Sinh tuyền chỉ là hiểu lầm, tiểu nữ không có dùng vật đó làm sính lễ, giang hồ đồn đãi, đừng cho là thật”

Kim Chỉ Đinh Lan ánh mắt nghiền ngẫm “nói như vậy Trường Sinh tuyền là có thật?”

Ôn Mê khó xử “chuyện này…”

Kim Chẩm Lưu nói “Ôn các chủ, hiện chuyện Trường Sinh tuyền đã đồn khắp giang hồ, chỉ sợ mọi người không phải đến cầu hôn tiểu thiếp thứ ba mươi sáu của ta mà là vì đoạt bảo”

Ôn Mê liền hỏi “vậy Kỳ tộc lần này đến Lạc Nhật thành cũng là vì Trường Sinh tuyền?”

Kim Chỉ Đinh Lan đáp “chỉ là nghe nói có bảo vật thần kỳ như thế, muốn kiến thức một chút mà thôi. Ôn các chủ đã thấy Trường Sinh tuyền chưa? Công hiệu thế nào?”

Ôn Mê có chút do dự một hồi mới nói “Tam vương gia, Chẩm Lưu thái tử, Trường Sinh tuyền là thật. Già Dạ tuổi tương đương ta nhưng hiện nhìn y như Già Ân”

Kim Chỉ Đinh Lan giật mình kinh hãi

Ôn Mê nói tiếp “ta may mắn có được một ít, đang định quay về Thái Cực Thùy Quang để Thải Chân xem qua”

“Nếu Trường Sinh tuyền thực sự thần kỳ như vậy, chỉ sợ chiến lực của Ám tộc cực kỳ khủng bố, hơn nữa những người khác tiến đến đoạt bảo, e là giang hồ sẽ không có ngày lành” Kim Chỉ Đinh Lan lo lắng

Ôn Mê thở dài, chuyện Trường Sinh tuyền lan truyền trong giang hồ nhanh như vậy là vì Lam Tiểu Sí dùng nó làm sính lễ, mà nàng là nữ nhi của hắn, hắn cũng bị cuốn vào việc này. Trường sinh bất lão, không bệnh không thương là dụ hoặc lớn vô cùng. Hắn nghĩ mà phát sầu

Vi Sinh Kỳ nghe nói Vi Sinh Từ đã mang Trường Sinh tuyền đến Phương Hồ Ủng Thúy, hắn liền theo đến đây

Lam Phỉ trước kia rất ghét người Vi Sinh thế gia đến Phương Hồ Ủng Thúy, nhưng từ khi Liên Kính đầu phục Ám tộc, hắn liền mong hai phụ tử cứ ở lại nơi này đừng đi. Vì thế lúc này nhìn thấy Vi Sinh Kỳ, hắn nhiệt tình chào hỏi “Vi Sinh gia chủ, đã lâu không gặp”

Vi Sinh Kỳ tới không phải để hàn huyên, đi thẳng vào chính đề “Tiểu Từ đã hướng ngươi cầu hôn?”

Lam Phỉ phe phảy quạt lông chim, mỉm cười đáp “đúng vậy”

Vi Sinh Kỳ hừ nhẹ, một đại nam nhân, cả ngày lại phe phảy quạt lông chim, chắc khác gì phụ nhân nhưng nghĩ tới Lam Tiểu Sí, hắn vẫn nhẫn nại hỏi “ngươi đồng ý?”

Lam Phỉ nhìn ra hắn ghét bỏ, vẫn cười đáp “đương nhiên, sau này phải đổi gọi là thân gia rồi”

Vi Sinh Kỳ liếc hắn một cái, vậy ngươi đừng ra vẻ như bà thông gia được không? Tuy nhiên hắn tâm tình tốt, không tính toán nhiều, chỉ hỏi “khi nào nạp sính? Khi nào qua cửa?”

Lam Phỉ dở khóc dở cười, người Vi Sinh thế gia đúng là nôn nóng “Vi Sinh gia chủ hẳn là nên tìm bà mối đến, thuận tiện xem ngày lành”

Vi Sinh Kỳ sợ đêm dài lắm mộng, lập tức gởi thư về Cửu Vi sơn cho quản gia Bộ Hàn Thiền chuẩn bị sính lễ, còn mình đi tìm bà mối

Mộc Hương Y đi đến bẩm báo với Lam Phỉ “sư phụ, nhân sĩ giang hồ đều chạy tới Lạc Nhật thành, muốn cướp Trường Sinh tuyền, Ám tộc e là sẽ rối loạn”

Lam Phỉ thản nhiên “không loạn sao có thể trả giá cao cho chúng ta để cầu Hạo Thiên Xích Huyết?”

“Ám tộc có được Trường Sinh tuyền nhưng vẫn ẩn nấp là vì chiến lực bọn họ yếu, Hạo Thiên Xích Huyết lại uy lực thật lớn, hiện có một Già Chi Kính đã rất khó giải quyết, nếu có thêm Hạo Thiên Xích Huyết…”

“Đúng nha, cho nên ý ngươi là năm vạn lượng hoàng kim một phần là vẫn còn quá thấp?”

Mộc Hương Y cạn lời, ngươi không cảm thấy nguy cơ tràn ngập sao?

Lam Phỉ cười khẽ “nếu Tiểu Sí Bàng ở đây, nhất định không cần ta giải thích nhiều” Thở dài một hơi

“Đồ nhi ngu dốt”

“Già Dạ hiện rất cần Hạo Thiên Xích Huyết để gia tăng chiến lực của tộc nhân mình, hắn chắc chắn sẽ nhắm vào chúng ta. Nếu chúng ta cự tuyệt hợp tác, Vũ tộc và Ám tộc sẽ giao phong trước tiên, nhưng nếu chúng ta hợp tác, chúng ta, như vậy chúng ta và hắn sẽ là đối thủ cuối cùng, hiểu chưa?”

Mộc Hương Y cả kinh “nhưng nếu sau này thực lực Ám tộc quá mức cường đại?”

“Ngươi là lo lắng cho Tiên Tâm các hay là Mộ Lưu Tô? Hay là ngươi vướng bận Kỳ tộc có tiền lại không biết xài thế nào?” Lam Phỉ giễu cợt

Lời này chẳng hay ho gì, nếu nói tiếp, e là hắn phải quỳ ngoài bụi gai độc, vì thế Mộc Hương Y vội nói “đồ nhi không dám” Thực ra hắn muốn hỏi nếu như vậy chẳng phải sẽ chết rất nhiều người, nhưng hắn vẫn không dám nói ra miệng. Lam Phỉ sẽ không quản các thế lực khác chết bao nhiêu người, nếu có hỏi chắc chắn y sẽ trả lời “người mà, sinh sôi không thôi, không tuyệt tử là được”

Mộc Hương Y ra khỏi chỗ của Lam Phỉ, nhìn thấy Lam Tiểu Sí và Vi Sinh Từ ngồi sóng vai bên hồ, nhẹ giọng nói chuyện. Nghe tiếng bước chân, Lam Tiểu Sí quay đầu, cười nói “cha không phạt ngươi quỳ bụi gai, xem ra tâm tình hắn không tệ nha”

“Hừ, ngươi cũng biết?” Mộc Hương Y ngạc nhiên vì sao Lam Tiểu Sí lại biết hắn suýt chút nữa chọc Lam Phỉ mất hứng, lại không biết biểu tình của hắn đã bán đứng hắn

Lam Tiểu Sí đứng lên, nói “quên đi, ngươi còn không biết tính hắn hay sao?”

“Ta chỉ sợ Ám tộc lớn mạnh”

“Ám tộc lớn mạnh là chuyện tương lai nhưng nếu chúng ta không hợp tác, Vũ tộc gặp nguy cơ và tổn thất lại ngay trước mắt”

Mộc Hương Y giật mình nhìn nàng, nàng vậy mà hoàn toàn hiểu được hắn và Lam Phỉ nói cái gì

Lam Tiểu Sí cười hì hì “thế nào? Lo cho Hạ Vũ Đài sao?”


Mộc Hương Y trong lòng nhảy dựng, rốt cuộc cũng nhận ra không đúng. Hắn trước kia quả thật sẽ không nghĩ đến chuyện này, nhưng hiện tại dường như không hi vọng Tiên Tâm các gặp phiền toái. Thì ra bất tri bất giác vẫn luôn nghĩ tới nàng sao.

Thấy hắn cúi đầu không nói, Lam Tiểu Sí mắng “sư huynh ngốc” Nói xong không để ý đến hắn, nắm tay Vi Sinh Từ “đi, chúng ta đi cho chim ăn”

Vi Sinh Từ ừ một tiếng, theo nàng rời đi

Mộc Hương Y nhìn bên hồ trống trơn, đột nhiên có chút hụt hẫng, tiểu nắm phiền chết người cũng đã trưởng thành thành đại cô nương, sau này đổi họ thành Vi Sinh sao? Huynh muội mười mấy năm, sớm chiều làm bạn như hình với bóng, sau này nàng lại ở cạnh nam nhân khác? Trong lòng hắn đột nhiên thất hụt hẫng, mất mác như bị người lấy mất miếng thịt trên đầu quả tim. Haizz, người vì sao phải lớn lên chứ?

Vi Sinh Kỳ rất nhanh đã đưa bà mối đến chính thức cầu hôn, mà Bộ Hàn Thiền sau khi nhận được tin của gia chủ cũng đã chuẩn bị sính lễ đủ đầy. Vi Sinh Kỳ còn nghĩ rất chu đáo, dù sao Lam Tiểu Sí cũng là nữ nhi của Ôn Mê và Thanh Tỏa, vì thế cũng thông báo cho hai người biết tin

Người giang hồ kinh hoàng phát hiện, người Vi Sinh thế gia xuống núi. Rất nhiều người nhìn thấy người đeo Cửu Vi kiếm đi lại khắp nơi, mặc kệ màu sắc trên thân kiếm là ba màu, hay năm màu, đều là người Vi Sinh thế gia, còn hiếm lạ hơn gấu trúc nha

Ôn Mê vừa định hồi Thái Cực Thùy Quang lại nhận được tin của Vi Sinh Kỳ, Lam Phỉ đồng ý hôn sự của Lam Tiểu Sí? Trong lòng hắn trầm xuống, lập tức thay đổi đường đi, thẳng tiến về Phương Hồ Ủng Thúy

Thanh Tỏa cũng nhận được tin, không biết nên vui hay buồn

Mộ Lưu Tô lại thật lòng vui sướng “đây là chuyện tốt, nữ hài tử dù thế nào cũng cần một nơi quy túc”

Thanh Tỏa gật đầu, nàng cũng hi vọng Lam Tiểu Sí hạnh phúc. Vi Sinh thế gia sẽ cho nàng cuộc sống an ổn, mà Tiểu Từ đối với nàng không tệ, càng nghĩ càng thấy không có gì để chê

Mộ Lưu Tô nắm tay nàng “nữ nhi xuất giá, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút”

“Ta giờ may giá y cho nàng còn kịp không?” Thanh Tỏa rơi lệ “Vi Sinh Kỳ chọn ngày quá gấp ah”

Mộ Lưu Tô đương nhiên biết vì sao Vi Sinh Kỳ vội vã như vậy, Lam Tiểu Sí như hầu tinh, thân thế lại phức tạp, hắn chắc chắn là sợ đêm dài lắm mộng. Hắn cảm thấy buồn cười, vẫn khuyên nhủ Thanh Tỏa “Tiểu Sí cũng đã mời sáu, ở nhà ai cũng được xem là đại cô nương, gả sớm vài ngày hay trễ chút có khác gì nhau. Nếu ngươi nhớ nàng, sau này ta và ngươi thường xuyên đến Cửu Vi sơn thăm là được”

Thanh Tỏa dựa vào lòng hắn, vô cùng cảm động. Mấy năm qua Mộ Lưu Tô luôn bận bịu công việc, nếu có việc gì khiến hắn phải tạm thời dứt bỏ việc triều chính thì đó nhất định là việc có liên quan tới nàng, liền nói “Lưu Tô, cảm ơn ngươi”

Mộ Lưu Tô vỗ về lưng nàng “đứa ngốc, ta tiến cung, tìm tú nương tay nghề tốt nhất may giá y cho nữ nhi chúng ta. Dù thế nào cũng không thể Vi Sinh thế gia xem thường nữ nhi”

Thanh Tỏa ngẩng mặt, môi đỏ nhẹ nhàng đặt lên cằm hắn

Mộ Lưu Tô cười nói “phu nhân còn như vậy, ta liền không muốn rời đi”

Thanh Tỏa xấu hổ đỏ mặt, đều là lão phu thê lại làm như mới tân hôn

Lúc này, Phương Hồ Ủng Thúy vô cùng náo nhiệt

Vi Sinh Kỳ rất cao hứng, tuy con dâu thân thể phức tạp một chút, tính tình bất hảo một chút, đanh đá một chút, không lễ phép lắm nhưng dù sao hắn vẫn cao hứng

Khi Ôn Mê đến, thấy Phương Hồ Ủng Thúy khắp nơi đều giăng đèn kết hoa nhưng trên mặt Vũ nhân lại không có vẻ vui mừng. Đại tiểu thư thành thân, Phượng Chứ, Ngân Điêu, Bạch Ế đều sầu mi khổ kiểm, ngay cả Mộc Hương Y cũng là bộ dáng bất bình tức giận

Ôn Mê cảm thấy buồn cười, hỏi Phượng Chứ “việc vui của Lam Tiểu Sí tới gần, Phượng chủ quản lại dường như không hài lòng với cọc hôn sự này?”

Phượng Chứ thở dài, cũng không coi Ôn Mê là người ngoài “trước kia, tuy Đại tiểu thư rất phiền nhưng dù thế nào, nàng luôn có cách kiếm ra tiền. Giờ nàng phải thành thân rồi, sau này phải làm thế nào đây”

Ôn Mê dở khóc dở cười, Lam Phỉ không có thời gian để ý tới hắn, hắn đành đi tìm Lam Tiểu Sí. Nàng đang vùi đầu xem sổ sách, thấy hắn đi vào, chỉ ngẩng đầu lên nhìn, thuận miệng phân phó Vũ nhân “trà”

Đợi Vũ nhân mang trà lên, Ôn Mê nói “ta nhận được tin, nói ngươi đáp ứng Tiểu Từ cầu thân”

“Đúng nha” Lam Tiểu Sí miệng đáp, vẫn không ngừng công việc trong tay

“Tiểu Sí, ngươi hiểu biết Tiểu Từ sao?”

“Về phương diện nào?”

“Thân thể của hắn…”

Lam Tiểu Sí kinh ngạc, Ôn các chủ khi nào thì cởi mở như vậy “Thật ra cũng không quá hiểu biết, nhưng chúng ta còn chưa thành thân, hiện tại đã tìm hiểu, có phải quá chủ động hay không?”

Ôn Mê sửng sốt, đến khi hiểu ra thì tức giận đến đỏ mặt, nàng nghĩ đi đâu vậy chứ “ý ta là Tiểu Từ trúng Huyễn khởi la, nhiều năm chưa trị liệu, dư độc khiến hắn mắc bệnh lạ, hơn nữa Vân Thải Chân chẩn đoán không thể trừ tận gốc”

Lam Tiểu Sí nhíu mày “chuyện này không ai nói với ta”

“Máu của hắn không thể đông, một khi chảy máu thật khó ngừng”

“Nghe qua không giống như bị bệnh nặng ah”

‘Tiểu Sí, phu thê quan trọng nhất là giúp đỡ lẫn nhau. Ngươi không gả cho hắn, cha đương nhiên sẽ không yêu cầu cái gì, thậm chí sẽ suy nghĩ những nhân tố gây bất lợi cho ngươi nhưng nếu ngươi gả cho hắn, ngươi phải biết rằng đây là lựa chọn cả đời, sau này trừ phi hắn có lỗi với ngươi, nếu không sẽ không thể vì cái này mà từ bỏ hắn. Cho nên làm phụ thân thân sinh của ngươi, cha vẫn hi vọng ngươi suy nghĩ rõ ràng”

Lam Tiểu Sí gật đầu “ta đã suy nghĩ rõ ràng”

Ôn Mê đột nhiên hỏi “ngươi thật là vì thích Vi Sinh Từ, mà không phải vì Già Chi Kính ở Ám tộc, ngươi lo lắng cho Lam Phỉ nên mới đáp ứng lời cầu hôn của hắn đúng không?”

Lam Tiểu Sí vừa chú giải một khoản mục vừa cười khẽ, đáp “Ôn các chủ cũng quá để mắt tới ta” Nàng dừng tay, nhìn nhìn ngực mình “ta trừ bỏ…bên ngoài, còn chỗ khác nhìn như người vĩ đại sao?”

Ôn Mê tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, Lam Tiểu Sí lại cười ha hả

Lam Tiểu Sí đã đáp ứng thành thân, Ôn Mê đương nhiên phải chuẩn bị đồ cưới, Tướng phủ cũng bận rộn mà Kim Chỉ Đinh Lan nghe nói chuyện này, tuy có chút buồn bực nhưng cũng không thể không tỏ vẻ. Các nhóm thế lực đều bận rộn, vì thế khi Già Dạ lén tiến vào Phương Hồ Ủng Thúy cùng Lam Phỉ giao dịch, không ai phát hiện ra


Già Dạ đặt một chồng ngân phiếu lên bàn, Lam Phỉ cúi đầu nhìn, vừa đúng năm mươi vạn lượng hoàng kia, ứng với mười phần Hạo Thiên Xích Huyết, lại hỏi “hắn đâu?”

Già Dạ không đưa Già Chi Kính đến, một là vì Ôn Mê và Vi Sinh Kỳ đang tìm y, hai là hắn muốn cùng Vũ tộc giao dịch trước. Lam Phỉ đoán rất đúng, nếu có thể dùng tiền đổi lấy Hạo Thiên Xích Huyết, hắn tạm thời không muốn xung đột với Vũ tộc. Vì thế nói “ngày mai đưa đến”

Lam Phỉ gật đầu “cũng được, Giáo phụ muốn rời đi trước hay ở lại uống chén rượu mừng”

Già Dạ sầm mặt, Lam Tiểu Sí thu nửa năm tiền thuế của Lạc Nhật thành, sau khi hắn trở về liền lâm vào khó xử, nếu thu lần nữa sẽ khiến tộc nhân bất mãn, nhưng không thu thì các chiến sĩ Ám tộc sống bằng gì. Trong lòng hắn đã mắng nàng không biết bao nhiêu lần, làm gì có chuyện ở lại uống rượu mừng, hắn còn hận không thể rót cho Lam Phỉ một chén rượu độc ah

Lam Phỉ thấy nhắc tới Lam Tiểu Sí, hắn liền vẻ mặt âm trầm, không khỏi buồn cười, để mặc hắn rời đi

Hôm sau Già Dạ quả nhiên bí mật đưa mười chiến sĩ Ám tộc đến.

Lam Phỉ đi đến Hố Bất Lão, thấy Mộc Băng Nghiên vẫn đang nghiên cứu Trường Sinh tuyền, trên giá trước mặt đặt mười mấy chét bạch ngọc đựng Trường Sinh tuyền, không biết bên trong bỏ thêm thứ gì mà vốn màu trắng sữa lại có màu sắc khác nhau. Liền hỏi ‘vẫn không có kết quả?”

“Có chút khó khăn, thành phần vô cùng cổ quái. Từ xưa tới nay, thiên tài địa bảo thật khó phân tích dược lý”

Lam Phỉ nhíu mày “không có cách phá giải?”

‘Phải chậm rãi thử, nhưng ta đã thử hơn mười loại dược đều bị nó hóa giải. Vật này dược tính mạnh khiến người ta giật mình, cũng không biết Già Dạ từ đâu có được”

“Chuyện này e là hắn đến chết cũng không nói ra”

Mộc Băng Nghiên gật đầu đồng ý “nếu tạm thời không thể khắc chế Trường Sinh tuyền, vẫn phải đưa Hạo Thiên Xích Huyết cho Ám tộc?”

“Ta thấy người Già Dạ đưa tới tuy là võ sĩ tinh anh của Ám tộc nhưng thực lực không quá khủng bố, dù Hạo Thiên Xích Huyết phát huy tác dụng thì cùng lắm cũng chỉ có thêm mười cao thủ như Sâm La. Có chút khó giải quyết nhưng Tiên Tâm các không đến mức không đối phó được

“Có thêm Trường Sinh tuyền, chỉ sợ Ôn Mê càng thêm đau đầu”

Lam Phỉ nở nụ cười “đây không phải chuyện ta nên quan tâm”

Hôn kỳ của Lam Tiểu Sí tới gần, Mộ Lưu Tô và Thanh Tỏa cũng đã đến Phương Hồ Ủng Thúy

Lam Phỉ mất ngủ, vẻ mặt buồn rầu nói với Lam Tiểu Sí “bảo bối nhi, sao cha cảm thấy ở nhà lại nguy hiểm nha?”

Lam Tiểu Sí dở khóc dở cười, nghĩ lại thấy hắn nói cũng đúng, trêu ghẹo “bảo con rể ngươi đến bảo hộ ngươi?”

“Vẫn thôi đi, để tiểu bối bảo hộ, cha cũng không có thể diện gì”

Vi Sinh Từ lại nghiêm túc nói “ngươi võ công không cao, bảo hộ ngươi là việc nên làm”

Lam Phỉ tức giận, phe phảy quạt lông chim, cuối cùng cũng tìm ra phương thức báo thù “con rể, ngươi không thể xưng hô ngươi, ngươi với ta, phải gọi là cha”

Vi Sinh Từ nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí. Lam Tiểu Sí xòe hai tay, nàng cũng hết cách. Vi Sinh Từ đành đi qua, gọi một tiếng “cha”

Lam Phỉ đắc ý cười, không ngờ sinh thời lại được Vi Sinh thiếu chủ gọi một tiếng cha

Lam Tiểu Sí thấy hắn vui vẻ liền đi ra ngoài, vừa ra cửa lại gặp Mộ Lưu Tô. Nàng vẻ mặt bất đắc dĩ, đành kéo Vi Sinh Từ đi qua chào hỏi “cha”

Mộ Lưu Tô gật đầu, nhìn thoáng qua Vi Sinh Từ

Lam Tiểu Sí vô lực “Tiểu Từ, gọi cha”

Vi Sinh Từ không hiểu nhưng hắn là người có gia giáo, cũng gọi “cha”

Mộ Lưu Tô vui mừng hớn hở “ngoan, về sau phải đối xử tốt với nữ nhi của ta”

Hai người đi về phía trước, lại gặp được Vi Sinh Kỳ và Ôn Mê. Vi Sinh Kỳ vẫn luôn sợ Ôn Mê phản đối, dù sao y cũng biết được bệnh tình của Vi Sinh Từ, cho nên hắn đến làm công tác tư tưởng trước. Nhìn thấy hai người, Vi Sinh Kỳ liền nói “về sau đều là người một nhà, Tiểu Từ, lại đây” chỉ vào Ôn Mê, nói tiếp “hắn là phụ thân của Tiểu Sí, sau này cũng là phụ thân ngươi, gọi cha đi”

Vi Sinh Từ mê mang, ta chỉ cưới một thê tử, ở đâu ra nhiều cha như vậy?






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương