Giang Hồ Tiểu Hương Phong
-
Chương 54: ¸.•´¨¤ PHỤ NHÂN HIỀN HUỆ
Ôn Mê nhìn Lam Tiểu Sí ôm túi tiền căng phồng, vẻ mặt vui sướng, hỏi “nếu Già Dạ vẫn không chịu xuất hiện thì sao?”
Lam Tiểu Sí thản nhiên “ngươi hiện đã thu phí bảo hộ đương nhiên phải bảo vệ Lạc Nhật thành nha”
“Tuy chúng ta là cha con nhưng có chút chuyện không giống vậy, tỷ như thu tiền phí bảo hộ là ngươi”
“Vậy ý Ôn các chủ là để Vũ tộc đến bảo hộ Lạc Nhật thành?Ta lập tức gởi thư phái người đến đây ở ah”
Ôn Mê cạn lời, ngươi thu thuế còn muốn chiếm thành của người ta? Đây là làm cho Già Dạ không liều mạng không được ah. Hắn vội nói “đừng, vẫn để ta phái người đi vào đi, dù sao đệ tử Tiên Tâm các cũng đã đến”
Lam Tiểu Sí gật đầu “được đó”
“Nếu Già Dạ vẫn không hiện thân thì sao?”
“Ở lâu dài, hắn nếu không hiện thân, ai tới đuổi các ngươi? Không có người đuổi các ngươi, qua nửa năm lại tiếp tục thu thuế. Không thể để đệ tử ngươi uống gió mà sống chứ?”
Ôn Mê tự nhủ: đúng là tốt hơn so với uống gió, chỉ là rất không biết xấu hổ, làm sao giải thích với giang hồ đồng đạo chứ?
Ôn Mê phái đệ tử vào thành với danh nghĩa bảo vệ Lạc Nhật thành, chiếm cứ cả tòa thành khiến cho Già Dạ đứng ngồi không yên. Lam Tiểu Sí không thèm để ý hắn, vẫn chưa tìm được Tiểu Từ nha
Vi Sinh Từ vẫn đang đi tìm Trường Sinh tuyền, hắn đã hỏi hết người Ám tộc vẫn không có tin tức nhưng hắn không ngừng lại, mỗi tấc đất của Lạc Nhật thành đều bị hắn lật tung lên, ngay cả sông ngầm, dưới lòng đất cũng không bỏ qua. Cho nên hôm nay tìm thấy một cái động dưới lòng đất, hắn vô cùng hưng phấn. Cái động này không tìm thấy lối vào, cách giải quyết của hắn rất đơn giản, dùng xẻng mà đào. Hắn đã sớm theo người Ám tộc cầm cuốc cầm xẻng, tích lũy khá nhiều kinh nghiệm nên lúc này đào rất nhanh. Không bao lâu, cái xẻng chạm trúng một tảng đá cứng rắn, không thể đào được nữa. Vi Sinh Từ cũng không chịu bó tay, Cửu Vi kiếm ra khỏi vỏ, một chiêu đánh xuống, tảng đá vỡ làm hai, hắn thò đầu thăm dò, phía dưới đúng là cái động do người đào nên, tảng đa xây rất chỉnh tề. Địa đạo này không rộng, không có bất kỳ vật gì chiếu sáng, rõ ràng là để cho người Ám tộc dùng. Hắn liền hái một cái nấm chiếu sáng, lại xé một góc áo bao lại, tuy ánh sáng yếu ớt nhưng với cao thủ nội lực như hắn, vậy cũng đủ rồi. Hắn đi dọc về phía trước, phương hướng hẳn là bên ngoài Lạc Nhật thành, một đường khúc khủy rốt cuộc cũng đến điểm cuối, hắn dùng lại, nghe trên đầu có tiếng ngáy nho nhỏ, hiển nhiên là có người đang ngủ. Hắn không biết cơ quan để đi lên, nhưng hắn không thể lên vẫn có cách làm cho người bên trên xuống dưới, cho nên sau khi xác định vị trí của người ngủ phía trên, bảo kiếm lại phát huy tác dụng, ván giường chỉnh tề liền bị chẻ làm hai, người trên giường cùng ván giường rơi xuống
Mặt của Già Dạ xanh như màu lá, hắn đang ngủ say, đột nhiên ván giường rơi xuống. Càng đáng sợ hơn là người trước mắt một thân hồng y, trong tay là ánh sáng leo lét, lục quang chiếu lên hồng y, ra màu xanh lá, hắn thực sự cho rằng mình đã gặp quỷ, cho đến khi Cửu Vi kiếm đặt lên cổ hắn, hắn mới có phản ứng “Vi Sinh Từ? Ngươi như thế nào tìm tới nơi này?”
Vi Sinh Từ chỉ tập trung vào mục đích đến “Trường Sinh tuyền ở đâu?”
Già Dạ sửng sốt “ngươi tìm Trường Sinh tuyền làm gì? Vi Sinh thế gia các ngươi cũng muốn có nó?”
Vi Sinh Từ tức giận, người này toàn nói lời vô nghĩa, liền hỏi “Trường Sinh tuyền ở nơi nào?”
Tay cũng gia tăng lực, trên cổ Già Dạ đã thấy máu, hắn không dám mạnh miệng cũng không muốn biết Cửu Vi kiếm có bao nhiêu sắc nén
Vi Sinh Từ thu lại lực đạo “cổ ngươi chảy máu? Thật xin lỗi, kiếm này của cha ta, ta vừa lấy đến, không khống chế được lực đạo”
Nếu lúc trước Già Dạ chỉ hơi sợ thì lúc này hắn vô cùng sợ. Người không thoát khỏi cái chết, cho nên chết không đáng sợ nhưng nếu chết tại đây với lý do này, hắn thực sự là chết không nhắm mắt, vội nói “được rồi, ta hiểu. Đừng kích động, ta có thể đưa Trường Sinh tuyền cho ta”
“Mang ta đi”
Già Dạ nhìn chung quanh, hắn đã nghe Già Chi Kính nói về Vi Sinh Từ, biết tiểu từ này có chút ngốc, nếu sử dụng kế nói không chừng có thể qua mặt, liền nói “nơi này có cơ quan, ta mang ngươi đi lên” Vừa nói vừa muốn ấn nút cơ quan
Vi Sinh Từ không đợi hắn nói hết câu, một tay nắm lấy hắn, hai người phóng lên trên một cái đã xuất hiện trong phòng hắn. Già Dạ rốt cuộc cũng cảm nhận được phẫn ý của Lam Phỉ. Con mẹ nó, Vi Sinh thế gia đều là một đám biến thái đáng chết. Hắn đang muốn dùng ám khí trong tay áo nhưng sờ mãi không thấy đâu, chẳng lẽ đã làm rơi?
Vi Sinh Từ chợt hỏi “ngươi đang tìm cái này phải không?”
Già Dạ nhìn thứ trong tay hắn, không muốn nói chuyện. Tiểu tử này trộm khi nào?
Vi Sinh Từ còn bình phẩm “ám khí này không tốt như của Tiểu Sí” Trong tay áo của Lam Tiểu Sí luôn có Lam huyết ngân hào, vốn định nhìn xem đây có phải là thứ tốt, nếu tốt thì đưa cho nàng nhưng nhìn thoáng qua cảm thấy về độ tinh xảo hay hiệu quả đều thua cái của nàng, hắn liền mất hứng. Đưa trả cho Già Dạ “trả ngươi”
Già Dạ liên tục xua tay “không, không cần” Hắn tưởng Vi Sinh Từ nói mát, đâu dám nhận.
Hắn quá xem trọng Vi Sinh Từ rồi. Vi Sinh Từ sao biết cái gì là nói mát, nghe nói hắn không cần liền quăng xuống đất, nói “đi thôi”
Già Dạ đi trước, Cửu Vi kiếm luôn kề trên cổ hắn, trong đêm tối, Cửu Vi kiếm phát ra ánh sáng kỳ dị, giống y như dắt chó đi dạo. Người có mắt đều thấy là Già Dạ bị áp chế
Cho nên vừa ra khỏi cửa, đã có chiến sĩ Ám tộc quát lên “người nào, buông Giáo phụ ra” Vừa dứt lời liền xông lên tấn công.
Cửu Vi kiếm trong tay Vi Sinh Từ vừa động, nhanh tới mức Già Dạ còn chưa kịp đào tẩu, mấy chiến sĩ Ám tộc đã ngã rạp xuống rên rỉ, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Vi Sinh Từ vẫn chưa quen với uy lực của Cửu Vi kiếm
Già Dạ thất kinh, thấy mấy người kia còn sống lại có chút ngoài ý muốn. Hắn cũng biết chuyện Vi Sinh Kỳ xông vào Vũ tộc, chẳng lẽ kiếm pháp của Vi Sinh Từ không bằng cha hắn? Trong lòng lập tức có tính toán nhỏ nhặt
Vi Sinh Từ hỏi “muốn giết các ngươi mới chịu dừng tay sao?”
Chiến sĩ Ám tộc dù bị thương vẫn không lui ra, vây quanh bốn phía, đưa mắt nhìn nhau
Vi Sinh Từ lại nói “ta không muốn giết người, chặt tay thì được”
Già Dạ liền dẹp mọi toan tính, hô lên “lui ra” Nơi này toàn là lực lượng nòng cốt của Ám tộc, hắn cũng không muốn bị giết chết hết như khi Vi Sinh Kỳ xông vào Vũ tộc. Trường Sinh tuyền thôi mà, thích thì cho
Chiến sĩ Ám tộc lập tức thối lui
Bên ngoài vang lên thanh âm của Già Nguyệt “cha”
Già Dạ trầm giọng quát “đừng tới đây”
Già Nguyệt không nghe lời hắn, hồng y trong tay nhanh như tia chớp phóng đến trước người Vi Sinh Từ. Già Dạ đang tính chạy trốn, Cửu Vi kiếm đã đâm thẳng vào ngực Già Nguyệt, hắn không thể không tiến lên chắn cho nàng. Nhưng chiêu thức của Vi Sinh Từ quá nhanh, hắn trong lòng chợt lạnh, tập trung nhìn kỹ thì thấy trước ngực Già Nguyệt chỉ có một vết thương nhỏ, tảng đá trong lòng hắn cũng rơi xuống
Đột nhiên có người hô lên “Vi Sinh Từ”
Già Dạ dấy lên hi vọng, nếu võ công của Già Chi Kính không thua kém Vi Sinh Từ, mình có thể đợi khi hắn hết sức mà lấy mạng hắn?
Già Chi Kính rút kiếm, tiến lên
Vi Sinh Từ nói “cha đang tìm ngươi”
Già Chi Kính nói “ta sớm muộn cũng sẽ tìm hắn. Hôm nay làm cái kết thúc giữa ta và ngươi đi”
Nói xong trường kiếm như điện đánh thẳng về phía Vi Sinh Từ, Vi Sinh Từ cũng lập tức đánh trả. Già Dạ tiếp nhận binh khí từ Già Nguyệt, muốn thừa dịp loạn mà đánh lén Vi Sinh Từ nhưng thân ảnh hai người kia nhanh như chớp, hắn không thể nhìn rõ.
Kiếm của Vi Sinh Từ đã chọc vào vết thương trên người Già Chi Kính, nhưng thần kỳ là mấy vết thương này vừa thấy máu đã khôi phục bằng tốc độ mắt thường có thể thấy. Hắn vô cùng ngạc nhiên, đây là sức mạnh của Trường Sinh tuyền sao?
Già Chi Kính đắc ý nói “kinh ngạc sao?”
Vi Sinh Từ không để ý tới hắn. Có vài người Ám tộc gia nhập cuộc chiến, Cửu Vi kiếm vung lên, một chuỗi huyết vũ văng ra nhưng không có ai chết
Già Chi Kính cười to “thế nào? Ngươi vẫn không dám giết người sao? Vi Sinh Từ, ngươi ngoại trừ là nhi tử thân sinh của hắn thì còn làm được gì?”
Vi Sinh Từ cắn môi, giao thủ thêm vào hiệp, Già Chi Kính cảm thấy cổ tay chợt nhẹ, kiếm và tay hắn đều bay ra ngoài nhưng hắn không thấy đau, chỉ thấy lạnh. Vi Sinh Từ có thể nhân cơ hội này lấy đầu hắn, nhưng máu từ cổ tay Già Chi Kính văng tung tóe trước mặt hắn lại khiến hắn lui về sau một bước, tim đập mạnh, hai mắt bắt đầu sung huyết, há miệng thở dốc. Có người Ám tộc ở phía sau muốn đánh lén hắn, hắn xoay tay phóng một chưởng, người nọ nổ tung, phần tay chân dính đầy máu văng đến trước mặt hắn, Vi Sinh Từ cảm thấy tim càng đập nhanh hơn, hô hấp cũng không thể không chế
Già Dạ kinh sợ, biết không thể dùng toàn bộ lực lượng của Ám tộc để liều mạng với hắn, đành nói “Vi Sinh Từ, ngươi chỉ muốn Trường Sinh tuyền thôi mà, ta cho ngươi”
Vi Sinh Từ cắn chặt răng, đúng, hắn chỉ muốn Trường Sinh tuyền, hắn không giết người, lấy được Trường Sinh tuyền rồi quay về tìm Tiểu Sí Bàng. Nghĩ tới Lam Tiểu Sí, thần trí hắn liền thoáng khôi phục, lấy trong lòng ra Thất thiên hương mà ngày trước nàng đưa cho hắn. Ngửi được mùi hương quen thuộc, hắn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Đợi cho tim đập bình thường, hắn mới khàn giọng hỏi “Trường Sinh tuyền ở đâu?”
Già Dạ lần này rất phối hợp, đưa hắn đến mật thất mà không giở trò quỷ “bên trong chính là Trường Sinh tuyền”
Vi Sinh Từ không khách khí “ngươi đừng chạy”
Già Dạ dở khóc dở cười “ta không chạy. Ngươi cẩn thận Cửu Vi kiếm trong tay, nó đâm rách áo choàng ta”
Hai người đi vào mật thất, bên trong tràn ngập hương ngọt kỳ dị. Bên chân tường đặt một cái giá gỗ, bên trên đặt đầy các bình ngọc nhỏ. Già Dạ cầm lấy một lọ, nói “đây là Trường Sinh tuyền, ngươi có thể mang đi”
Vi Sinh Từ mở nắp bình ngửi thử
Già Dạ hai mắt lóe sáng “muốn nếm thử không? Tuyệt đối là hi thế trân bảo”
Vi Sinh Từ không để ý tới hắn, chỉ hỏi “tất cả đều là?”
“Đương nhiên”
Tiểu Sí Bàng chỉ nói muốn Trường Sinh tuyền lại không nói muốn bao nhiêu, một lọ đủ không? Vi Sinh Từ nghiêng đầu nghĩ nghĩ “ta lấy hết” Dư còn hơn thiếu
Già Dạ xụ mặt “ngươi cũng quá tham ah”
Vi Sinh Từ không để ý tới hắn, tiến lên nhặt lấy bình ngọc. Nhưng mấy bình ngọc này quá nhỏ lại nhiều, cầm không xuể, hắn nhìn chung quang, tìm thấy một cái chậu gỗ, rút nắp bình ra, đem tất cả Trường Sinh tuyền trút vào đó
Già Dạ nhìn mà ngây người, lần đầu tiên hắn thực sự không biết địch nhân nghĩ gì
Hồi lâu, Vi Sinh Từ ôm nửa chậu Trường Sinh tuyền, nói “ta đi đây”
Già Dạ vẫn còn đờ người, chỉ nói “đi cẩn thận, đừng để bị té”
Vi Sinh Từ rời đi thật lâu, Già Dạ mới ra khỏi mật thất, thấy Già Chi Kính đang nhặt cánh tay bị chặt đứt đặt lên miệng vết thương, hắn liền lấy trong tay áo ra một lọ Trường Sinh tuyền đưa cho hắn ta. Già Chi Kính xem như chí bảo, vội uống vào, xương cổ tay hắn vốn bị chặt đứt lại chậm rãi bắt đầu sinh trưởng
Già Chi Kính áy náy “hài nhi vô năng, không thể bảo hộ nghĩa phụ”
Già Dạ liếc hắn “không trách ngươi, ta thực sự chán ghét người Vi Sinh thế gia”
Già Chi Kính cũng không lấy làm ngạc nhiên “khắp giang hồ, không ai thích bọn họ”
Liễu Phong Sào vẫn còn đang đi tìm lung tung trong Lạc Nhật thành, nhìn thấy Lam Tiểu Sí, đỏ mặt hỏi “ngươi…ngươi sao cũng đến đây?”
“Ta sao không thể tới? Ngươi có thấy Tiểu Từ không?”
“Cùng nhau vào thành, sau đó thì không thấy nữa”
“Quên đi, ta đi bắt vài người Ám tộc tra hỏi”
“Đừng, mỗi người Ám tộc đều đã gặp qua hắn”
Lam Tiểu Sí rốt cuộc cũng phát hiện ra khác thường, trong thành có rất nhiều chỗ đất mới bị lật lên, cống ngầm, hầm ngầm cũng đều bị lộ ra ngoài. Nàng cảm thấy buồn cười nhưng nhiều hơn là cảm động, ngốc tử kia hẳn là rất nghiêm túc tìm kiếm. Đột nhiên rất muốn nhìn thấy hắn, nàng không nói chuyện với Liễu Phong Sào nữa, bay vút ra ngoài, lớn tiếng hô “Tiểu Từ”
Phía sau vang lên thanh âm “Tiểu Sí Bàng”
Lam Tiểu Sí quay đầu, đụng trúng một cái chậu gỗ, tức giận nói “ngươi đây là làm gì?”
Vi Sinh Từ vẫn ôm chặt chậu gỗ “Trường Sinh tuyền”
Lam Tiểu Sí sửng sốt, cúi đầu nhìn mới thấy trong bồn là thứ nước trắng như sữa bò, mùi hương thơm ngát. Nàng ngây ngốc nói “ngươi…”
Vi Sinh Từ hỏi “đủ không?”
“Ngươi có phải ngốc hay không?” Vi Sinh Từ cảm thấy khó hiểu, Lam Tiểu Sí rống lên “quả dưa ngốc, mau đặt cái chậu xuống”
Vi Sinh Từ đặt chậu gỗ xuống đất, vừa mới đứng lên, Lam Tiểu Sí đã nhào tới ôm hắn.
Tháng mười một, gió có chút lạnh nhưng người nàng lại mềm mại ấm áp, mùi hương trên tóc nàng làm người mê say. Vi Sinh Từ hỏi “còn thiếu gì nữa?”
Lam Tiểu Sí đấm nhẹ lên lung hắn, sau đó nhìn thấy tay dính đầy máu, vì hắn mặt hồng y, nhìn qua không thấy được. Nàng dán mặt vào đầu vai hắn, thì thầm “không thiếu gì cả”
Vi Sinh Từ nghiêm túc hỏi “vậy chúng ta có thể thành thân không?”
“Ngươi đi Phương Hồ Ủng Thúy, tìm đại sư huynh ta, để hắn cùng ngươi cầu thân với cha ta”
Vi Sinh Từ nói được, quay đầu muốn đi.
Lam Tiểu Sí ngăng hắn lại “đợi chút” Nhìn nhìn chung quanh, nhặt lên một bình gốm, múc ít Trường Sinh tuyền, rồi nói “mang theo chậu trở về, sinh lễ, đừng làm mất”
Vi Sinh Từ gật đầu, ôm chậu gỗ rời đi
Liễu Phong Sào tâm tình phức tạp nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười, nói “chúc mừng tiểu sư muội”
“Cùng vui đi. Đúng rồi, Tiểu Từ ở đây là tìm Trường Sinh tuyền. Còn ngươi ở chỗ này làm gì?”
Liễu Phong Sào Sửng sốt, nhẹ giọng đáp “rảnh rỗi vô sự, tìm giúp hắn thôi”
Lam Tiểu Sí nga một tiếng, đưa bình gốm cho hắn “đưa cái này cho Ôn các chủ để hắn cho Vân Thải Chân nhìn xem”
“Ngươi không đi gặp hắn?”
“Già Dạ nhất định sẽ đi tìm hắn, Trường Sinh tuyền ta cũng cho, ta đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, còn đi gặp làm gì”
“Tiểu Sí, dù sao hắn cũng là phụ thân ngươi”
“Ngươi xem nấm này đi, dù sao cũng là nấm của Lạc Nhật thành”
Liễu Phong Sào không rõ “cho nên?”
Lam Tiểu Sí nở nụ cười “đúng nha, cho nên?” Nói xong xoay người rời đi
Liễu Phong Sào vẫn đứng yên tại chỗ hồi lâu, nhìn bình gốm chứa Trường Sinh tuyền, trong mắt lóe lên mất mác
Mộc Hương Y không tin vào tai mình, hỏi lại “Tiểu Sí bảo ngươi trở về cầu hôn với Vũ tôn?”
Vi Sinh Từ mất hứng, chỉnh lại “là cầu hôn Tiểu Sí Bàng”
“Ta biết rồi. Ý ta là Tiểu Sí Bàng đồng ý?”
Vi Sinh Từ gật đầu, giơ cao chậu gỗ trong tay “sính lễ”
“Huynh đệ, ngươi đây là hạ quyết tâm nhảy vào hố lửa sao?Ta nói cho ngươi biết, Liễu Phong Sào cưới nàng có lẽ còn có cách, người ta còn có nguyên tắc, còn ngươi, cái gì cũng không, vì một câu của nàng, tiết tháo cũng không cần. Cha ngươi thì thôi đi, tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản. Nếu nàng vào cửa Vi Sinh thế gia các ngươi, các ngươi không ai thu thập được nàng. Ngươi nghĩ kỹ chưa, thật muốn cưới nàng?”
Vi Sinh Từ trừng mắt nhìn hắn “ừ” Ngữ khí kiên quyết
“Được rồi, ngươi muốn tìm chết thì cứ việc” Nói xong mang Vi Sinh Từ đến chỗ Lam Phỉ
Lam Phỉ vừa ăn cơm xong, đang ở dưới mái hiên trêu chọc chim. Mộc Hương Y quỳ xuống hành lễ “sư phụ”
“Chuyện gì?”
Lam Phỉ hơi dừng lại. Haiz, vẫn lựa chọn thành thân sao?Trong mắt có chút thất vọng, nhìn thấy chậu gỗ, liền hỏi “đây là gì?” Thứ này rõ ràng không hợp với chỗ của hắn, là ai đưa đến?
Mộc Hương Y đáp “bên trong là Trường Sinh tuyền. Vi Sinh Từ đưa sính lễ cho Tiểu Sí”
Lam Phỉ nhìn thoáng qua, hỏi “ái đồ, ngươi có thể nếm thử một ngụm không?”
Mộc Hương Y khó hiểu hỏi “tại sao?”
Lam Phỉ chán ghét nhìn thoáng qua chậu gỗ “cái chậu kia thoạt nhìn giống như chậu rửa chân của người không có phẩm vị”
Mộc Hương Y suýt chút nữa ói tại chỗ
Lam Phỉ bảo người mang chậu gỗ sang chỗ khác, sau đó hỏi Vi Sinh Từ “ngươi muốn thành thân với nữ nhi của ta?”
Vi Sinh Từ gật đầu “đúng”
“Cưới xong thì sao?”
Vi Sinh Từ mờ mịt “cưới xong sẽ chiếu cố nàng thật tốt, ở bên cạnh nàng”
Đần độn nhưng thật ra trả lời không sai. Lam Phỉ lại hỏi tiếp “bảo cha ngươi đến nói với ta” Ánh mắt lại nhẹ nhàng nhìn ra ngoài hiên, vì sao cô nương lớn lên liền phải thành thân chứ. Thật sự khiến người ta cảm thấy mất mác
Mộc Hương Y mang chậu gỗ đến Hố Bất Lão, giao cho Mộc Băng Nghiên. Vi Sinh Từ thì đi tìm cha hắn
Lam Tiểu Sí cũng trở về, hiện đã lấy được Trường Sinh tuyền, chuyện Ám tộc chẳng còn liên quan tới nàng, nàng cũng không quản nữa, giao cho Ôn Mê thôi
Lam Phỉ thấy nàng, nói “bảo bối nhi, thấy ngươi trở về, cha rất cao hứng”
Lam Tiểu Sí nhào lên ôm hắn, cọ cọ “thấy cha còn nguyên vẹn, ta cũng rất cao hứng”
Lam Phỉ cười khẽ “nghe nói bảo bối nhi nhà ta muốn gả cho người”
“Đúng vậy, gặp được người vừa ý thì gả thôi”
“Không nghĩ muốn thử con đường khác sao?”
“Tỷ như?”
“Bảo bối nhi, cha đối với ngươi kỳ vọng như vậy cũng không phải muốn nhiều năm về sau, nhìn thấy một phụ nhân tay không. Ngươi như vậy, cha sẽ thất vọng”
“Cha, ta có hai tay, có thể nắm không ít thứ”
Lam Phỉ thở dài “có lẽ mọi người lúc đầu đều nghĩ như vậy”
Lam Tiểu Sí nháy mắt “cha, ta cũng luyến tiếc ngươi”
Lam Phỉ cười nhẹ, vỗ về má nàng, để mặc nàng ôm hắn. Tiếng chim hót thanh thúy, ánh mặt trời tốt đẹp, Định Phong Linh trên đầu nàng cũng vang lên thanh thúy, vì thế hắn không đẩy nàng ra, thời gian như thế này cũng không còn nhiều lắm. Gả tới Cửu Vi sơn, Vi Sinh Kỳ chắc sẽ bắt ngươi ru rú trong nhà làm phụ nhân hiền huệ đó, bảo bối nhi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook