Gia Tộc Mander
-
Chương 2:
Trên đồng cỏ mênh mông. Gió cùng hương thơm phản phất của những bông hoa nhỏ. Trong không gian ấy là tiếng cười khúc khích của trẻ con. Những cậu bé chỉ mới mười tuổi.
"Anh Peter đợi em với!!!"- Roy vừa chạy vừa thở.
- "Nhanh lên Roy em chậm như rùa thế" - Ted nói.
"Em không chạy nổi nữa rồi... Peter cõng em" - cậu vừa nói vừa gục xuống thở.
Peter bước tới trước cậu và đưa bàn tay về phía trước "Được thôi, anh cõng em!"
Roy vui vẻ, cậu đưa tay bước tới phía trước thì...
"Chắc có chân không tự đi à?"- Câu nói vừa dứt thì Ted nhảy vội lên người Peter.
- "Ơ anh Ted ngốc kia đi xuống. Anh Peter phải cõng em chứ!"
"Ai cho em cái quyền đó" Ted vừa nói vừa đẩy Roy ra.
Peter cười "Thôi được rồi hai đứa"
"Aaaaa xuống ngay Ted kia!"
- "Lêu...Lêu..."
Thế là ba anh em bắt đầu đùa nghịch.
"Các anh, nhìn kìa!" - Bỗng Nick nói xen vào. Cậu chỉ tay về phía đằng xa.
Ted nhảy xuống sau đó chạy tới xem.
Cả bốn anh em bắt đầu tiến vào.
Một cậu bé nằm bất động dưới đất, mặt mũi thì nhem nhuốc, trên tay lại có vài vết xước. Peter ngồi xuống bên cạnh, Ted vội kéo vai anh trai "Anh định làm gì thế?"
- "Cậu ấy bị sốt cao rồi" - Peter nói.
"Không lẽ đưa về nhà sao? Nhưng em sợ lắm anh Peter"- Nick nói.
- "Không sao, chúng ta là ân nhân của cậu ta cơ mà. Chả nhẽ lại thấy chết mà không cứu " - Nói rồi Peter lấy tay cậu bé kia đặt lên vai mình.
Thấy anh trai như vậy cũng không nỡ đứng nhìn. Ted và Roy lại tiến tới phụ anh lôi cậu bé đó dậy. Suốt trên đường về nhà cậu bé đó được Peter cõng trên vai còn lại ba cậu em đi sâu với vẻ mặt vừa cảm thấy kì lạ và lo lắng vừa cảm thấy không vui... Một cảm xúc rất khó tả nên chỉ biết cau mày nhìn nhau.
Cảm giác ấm áp đến kì lạ... và hương thơm phản phất khiến cậu bé đang nằm trên giường cau mày tỉnh dậy. Mọi thứ mờ mờ rồi rõ dần trước mặt cậu. Một cậu bé mái tóc đen hiện rõ hơn và giọng nói của cậu ta đã dần thấm vào đầu cậu
"Này, cậu tỉnh chưa?"
Cậu bé hốt hoảng bật dậy.
- "Đây là đâu?" - Cậu đưa mắt nhìn xung quanh.
"Đây là nhà tôi" - Peter nói.
- "Tại sao tôi lại ở đây?"
"Tôi và các em tôi thấy cậu bị ngất ở cánh đồng nên đã đưa cậu về đây đó!"
- "Cảm ơn!"
"Tôi là Peterson Mander, cậu cứ gọi tôi là Peter”
- "Jonny Harmos"
"Jonny rất vui vì đã gặp được cậu!" - Peter nói rồi đưa tay về phía trước để bắt tay.
Jonny gật đầu rồi bắt tay "Tôi cũng vậy đấy"
Bỗng Ted đẩy mạnh cửa vào "Anh Peter! Bao giờ cậu ta mới về?"
Jonny đưa mắt nhìn Ted sau đó cau mày hỏi:
"Hai cậu là cặp song sinh?”
- "Ừ song sinh thì sao?" - Ted khoanh tay lại vênh mặt hỏi.
"Thôi ra ngoài đi Ted" - Peter đứng dậy kéo tay Ted đi.
- "Nhà cậu ở đâu mau chóng về nhà đi đấy!!!"-Ted nói.
Peter kéo Ted ra ngoài.
Rầm! - Cánh cửa đóng lại. Jonny đưa mắt nhìn quanh căn phòng.
Trên chiếc bàn có một bát súp vẫn còn đang nóng, thì ra mùi hương này đã thu hút cậu. Jonny với lấy bát súp rồi ăn... đã lâu lắm rồi cậu mới ăn bát súp ngon như vậy. Đột nhiên cậu rưng rưng nước mắt. Mẹ à,... con sợ lắm!
Phía bên ngoài...
"Em không muốn cậu ta ở đây!" - Ted nói.
"Em cũng vậy!" -Roy dơ tay nói.
"Anh Peter, em cũng không thích!" - Nick thủ thỉ.
- "Tại sao thế ba đứa? Cậu ấy còn chưa làm gì các em mà!" - Peter cảm thấy khó hiểu.
"Chúng ta không biết cậu ta là ai? Đột nhiên ở đây thế này, em thấy không an toàn" - Roy nói.
Peter đang định nói, thì từ phía sau mẹ của cậu đã xuất hiện, phu nhân Ernesta William nghiêm nghị nhìn Peter nói “Các con đang làm gì ở đây vậy? Bây giờ không phải là giờ đọc sách sao?”
-"Mẹ anh Peter dẫn người về nhà" Ted vội nói sau đó chỉ tay vào căn phòng.
Phu nhân vẫn giữ vẻ nghiêm trang bà nhìn Peter hỏi: "Chuyện là sao thế, Peter?”
Peter vội trả lời “Thưa mẹ, con đã đưa một người về nhà. Cậu ấy bị ngất cho nên con mới đưa cậu ấy về”
-"Không phải ta đã nói rồi sao, chuyện gì cũng phải nói với ta và cha của các con cơ mà" - phu nhân có chút không hài lòng. Bà đi tới phía phòng, đẩy cửa ra.
Jonny đang ngồi trên giường thấy phu nhân cậu hơi hoảng hốt, phu nhân kéo chiếc ghế sau đó ngồi xuống, Peter và Ted cũng chạy vào sau đó đứng ở đằng sau...
"Tên của cháu là gì?" Phu nhân vẫn giữ vẻ nghiêm nghị đó nhìn cậu hỏi.
- “Dạ thưa, cháu là Jonny Harmos”
"Cháu từ đâu tới?"
- "Cháu là con trai của một thương nhân, cháu sống ở trang trại cùng với cha"
"Sao cháu lại bị ngất?”
Đôi mắt cậu rưng rưng, cậu bám chặt lấy chiếc chăn:
"Cháu không nhớ nữa... cháu thấy lửa, rất nhều lửa, sau đó cháu bị truy đuổi, cháu chỉ nhớ mình đã bỏ chạy rồi cháu ở đây"
Phu Nhân lặng im một lúc, Peter thấy vậy bèn đi tới
"Cầu xin mẹ hãy cho cậu ấy ở lại đây đi"
- "Peter"
"Một đứa trẻ mà phải vượt qua một cuộc truy sát thì thực sự rất đáng sợ đó ạ, dù cậu ấy thân phận gì nhưng con tin là cậu ấy là người tốt"
Phu nhân đứng dậy.
"Vậy được, ta sẽ để Jonny ở lại với thân phận người hầu cho con, cậu ta vẫn sẽ được đi học như những đứa trẻ khác và được ở đây"
Peter vui vẻ ôm trầm lấy phu nhân.
"Vâng thưa mẹ"
Jonny ở lại với danh nghĩa người hầu của Peter và được kì vọng sau này có thể trở thành một trợ thủ tài giỏi để giúp Peter xây dựng Mander hùng mạnh.
Peter coi Jonny là người bạn thân nhất mà cậu có. Họ thật sự có rất nhiều điểm chung.
Nhưng ngày đó cũng tới...
"Jonny dừng lại! Cậu đang làm cái gì vậy?" - Peter chạy tới.
Cả thư viện bốc cháy, ánh mắt của Jonny rực lửa, đó không còn là ánh mắt của một đứa trẻ ngây thơ trong sáng mà giờ đây là ánh mắt của một kẻ tham lam và độc chiếm.
Trên tay cậu ta cầm một khẩu súng, cậu ta chĩa về phía Peter.
"Quỳ xuống đi Peter"
- "Cậu bị làm sao vậy?"
"Tại sao lại là cậu? Cậu chẳng có gì hơn tôi mà cậu lại được sống một cuộc sống như thế này chứ, có các bạn ngưỡng mộ, có những người em trai tốt. Cậu thật hạnh phúc"
- "Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó nữa..." Peter nói.
"Tôi đã chờ tới ngày này lâu lắm rồi"
- "Tại sao vậy? Tôi đã tin cậu" Ánh mắt Peter chứa đựng một sự thất vọng vô cùng. Người bạn mà cậu đã tin tưởng nay lại chĩa súng vào cậu như vậy sao?
"Vì cậu là một thằng ngốc. Đúng là tôi đã bị truy sát nhưng tôi đã cố chạy tới chỗ mà các cậu đấy. Tôi muốn gặp cậu"
Rầm... rầm... tiếng đập cửa thư viện.
"Peter!!!”- Tiếng gọi quen thuộc.
- "Roy" - Peter hoảng hốt.
Jonny cười điên dại. "Nói thật với cậu nhé, tôi không ưa hắn, hắn còn rất thông minh nữa. Tôi phải diễn bao nhiêu mới có thể tách hắn khỏi cậu đó biết không? Tôi đã đợi hắn vào thư viên đó, cậu thấy sao?”
- "Jonny" Hai tay Peter nắm chặt lại. Anh bước tới.
"Nếu bước tới tôi sẽ bắn cậu đó"
Câu nói vừa dứt thì Peter lao tới, Jonny chĩa súng lên chưa kịp bóp cò thì khẩu súng bị đá văng ra.
Peter túm lấy cổ Jonny đẩy vào tường sau đó đấm cậu ta ngã ngửa.
"Roy anh tới cứu em đây!" - Peter chạy tới đạp cánh cửa.
Bên trong mọi thứ đều bốc cháy, khói nghi ngút khắp nơi. Roy bất tỉnh nằm xuống bên cạnh cửa. Peter vội dìu cậu ra ngoài.
Vừa ra ngoài Jonny lấy chiếc gậy đập Peter từ phía sau. Peter ngã xuống đất, máu bắt đầu chảy ra. Cậu đưa tay lên đầu sau đó cố đứng dậy.
Jonny lao tới, Peter cố đứng vững sau đó đạp cậu ta, Jonny ngã xuống, Peter đi tới túm cổ cậu ta đấm mạnh. Máu miệng của Jonny bắt đầu chảy ra, hắn cười: "Tôi vẫn thua cậu sao?”
Ánh mắt Peter rưng rưng: "Tại sao vậy Jonny?"
- "Tại vì tôi muốn thay thế vị trí của cậu"
Nghe đến đây Peter vô cùng tức giận anh đấm xuống đất. "Biến khỏi Mander đi, cậu đã bị đuổi"
Nói xong anh đứng lên sau đó bước đi về phía Roy. Jonny đưa mắt nhìn xung quanh, hắn thấy cái gậy sau đó bèn đưa tay với, hắn đứng dậy.
"Chết cùng nhau đi Peter!"
Câu nói vừa dứt thì ...
Bùm - cái gậy rơi xuống đất, Jonny ôm tay gào lên, Peter đưa mắt nhìn. Roy cầm khẩu súng sau đó cười khểnh đắc ý “Em cứu anh đó”
Peter cười, mọi thứ dần xoay vòng trước mắt cậu, cậu ngã xuống.
- "Peter"
...
Peter tỉnh dậy bên chiếc giường, cậu đưa mắt nhìn về phía khung ảnh có một chiếc vòng tay bạc, cậu cầm lấy.
- Đã năm năm rồi sao mình vẫn còn mơ thấy giấc mơ đó nhỉ.
Cộc... cộc...
Peter đưa mắt nhìn ra phía cửa.
"Đồ ngốc. Anh dậy muộn đó à?" - Roy nói.
- "Ừ, mấy đứa xuống trước đi anh sẽ xuống sau"
Dưới nhà Nick đang ngồi cẩn thận tỉ mỉ lắp từng miếng ghép. Roy lại tiếp tục đọc cuốn sách còn đang dở dang để trên bàn của mình. Ted đang chơi game thấy anh trai bước xuống bèn mỉm cười:
"Anh trai mau tới đây chơi cùng em ván này đi"
Peter không nói gì đi tới ngồi xuống, cậu cầm bộ điều khiển lên sau đó vừa chơi vừa nói:
"Lịch trình ngày hôm nay là gì vậy Nick?"
- "Ừm... đón con gái của kiến trúc sư nổi tiếng chính là cô Rosaleen Anderson. Sau đó tối chúng ta sẽ có một buổi họp mặt cho sản phẩm mới nhất của thương gia Venus về bộ trang sức đang khiến mọi người ngóng chờ" nói tới đây anh đưa mắt nhìn Roy có chút tò mò.
Roy nhìn Nick khó hiểu càu nhàu “Rose thì nói Rose đi, làm bộ gì chứ”
"Roy, em sẽ chuẩn bị tiền đấu giá lấy bộ trang sức đó về nha"- Peter nói.
- "Để làm gì chứ?" - Roy nói.
"Để tặng cho vị hôn thê của em đó"
- "Nhảm nhí!"
Ted cười sau đó nói chen vào: "Biết đâu lúc gặp mặt lại thích người ta luôn. Bây giờ người ta là Rose của tuổi hai mươi”
- "Im đi anh Ted"
Peter cười: "Tối nay chắc sẽ thú vị lắm"
Nick đặt miếng ghép cuối cùng vào bức tranh. Sau đó đứng dậy lấy chiếc áo khoác.
"Một đêm đặc biệt đây, em có hẹn với mẹ để đi mua sắm, nên em đi trước nhé gặp các anh vào tối nay”
- "Mọi người xem này! Tối qua có một người bị bắn chết đấy!" - Ted nhìn vào điện thoại nói.
"Đâu?"- Roy đưa tay với lấy điện thoại của Ted.
- "Cái thằng này" Ted cau mày.
Peter cũng mở điện thoại, vào tin tức xem.
Một người đàn ông trung niên là chủ của một tiệm bánh nhỏ. Không may bị bắn chết, vụ việc đang được điều tra về tên sát nhân dấu mặt.
"Chỉ là chủ tiệm bánh thì có thù oán với ai chứ?" - Roy nói sau đó đưa chiếc máy lại cho Ted.
- "Chắc gì đã là thù oán. Có khi là một tên điên nào đó!"- Ted nói.
Peter tắt điện thoại rồi đứng dậy: "Anh đói bụng rồi đó, đi ăn đây"
- "Em ăn nữa"- Ted đứng dậy chạy theo.
"Hai anh nấu cho em nữa đó" - Roy nói vọng vào.
- "Muốn ăn thì tự đi mà làm!"- Ted nói vọng từ trong bếp ra.
"Anh Peter đợi em với!!!"- Roy vừa chạy vừa thở.
- "Nhanh lên Roy em chậm như rùa thế" - Ted nói.
"Em không chạy nổi nữa rồi... Peter cõng em" - cậu vừa nói vừa gục xuống thở.
Peter bước tới trước cậu và đưa bàn tay về phía trước "Được thôi, anh cõng em!"
Roy vui vẻ, cậu đưa tay bước tới phía trước thì...
"Chắc có chân không tự đi à?"- Câu nói vừa dứt thì Ted nhảy vội lên người Peter.
- "Ơ anh Ted ngốc kia đi xuống. Anh Peter phải cõng em chứ!"
"Ai cho em cái quyền đó" Ted vừa nói vừa đẩy Roy ra.
Peter cười "Thôi được rồi hai đứa"
"Aaaaa xuống ngay Ted kia!"
- "Lêu...Lêu..."
Thế là ba anh em bắt đầu đùa nghịch.
"Các anh, nhìn kìa!" - Bỗng Nick nói xen vào. Cậu chỉ tay về phía đằng xa.
Ted nhảy xuống sau đó chạy tới xem.
Cả bốn anh em bắt đầu tiến vào.
Một cậu bé nằm bất động dưới đất, mặt mũi thì nhem nhuốc, trên tay lại có vài vết xước. Peter ngồi xuống bên cạnh, Ted vội kéo vai anh trai "Anh định làm gì thế?"
- "Cậu ấy bị sốt cao rồi" - Peter nói.
"Không lẽ đưa về nhà sao? Nhưng em sợ lắm anh Peter"- Nick nói.
- "Không sao, chúng ta là ân nhân của cậu ta cơ mà. Chả nhẽ lại thấy chết mà không cứu " - Nói rồi Peter lấy tay cậu bé kia đặt lên vai mình.
Thấy anh trai như vậy cũng không nỡ đứng nhìn. Ted và Roy lại tiến tới phụ anh lôi cậu bé đó dậy. Suốt trên đường về nhà cậu bé đó được Peter cõng trên vai còn lại ba cậu em đi sâu với vẻ mặt vừa cảm thấy kì lạ và lo lắng vừa cảm thấy không vui... Một cảm xúc rất khó tả nên chỉ biết cau mày nhìn nhau.
Cảm giác ấm áp đến kì lạ... và hương thơm phản phất khiến cậu bé đang nằm trên giường cau mày tỉnh dậy. Mọi thứ mờ mờ rồi rõ dần trước mặt cậu. Một cậu bé mái tóc đen hiện rõ hơn và giọng nói của cậu ta đã dần thấm vào đầu cậu
"Này, cậu tỉnh chưa?"
Cậu bé hốt hoảng bật dậy.
- "Đây là đâu?" - Cậu đưa mắt nhìn xung quanh.
"Đây là nhà tôi" - Peter nói.
- "Tại sao tôi lại ở đây?"
"Tôi và các em tôi thấy cậu bị ngất ở cánh đồng nên đã đưa cậu về đây đó!"
- "Cảm ơn!"
"Tôi là Peterson Mander, cậu cứ gọi tôi là Peter”
- "Jonny Harmos"
"Jonny rất vui vì đã gặp được cậu!" - Peter nói rồi đưa tay về phía trước để bắt tay.
Jonny gật đầu rồi bắt tay "Tôi cũng vậy đấy"
Bỗng Ted đẩy mạnh cửa vào "Anh Peter! Bao giờ cậu ta mới về?"
Jonny đưa mắt nhìn Ted sau đó cau mày hỏi:
"Hai cậu là cặp song sinh?”
- "Ừ song sinh thì sao?" - Ted khoanh tay lại vênh mặt hỏi.
"Thôi ra ngoài đi Ted" - Peter đứng dậy kéo tay Ted đi.
- "Nhà cậu ở đâu mau chóng về nhà đi đấy!!!"-Ted nói.
Peter kéo Ted ra ngoài.
Rầm! - Cánh cửa đóng lại. Jonny đưa mắt nhìn quanh căn phòng.
Trên chiếc bàn có một bát súp vẫn còn đang nóng, thì ra mùi hương này đã thu hút cậu. Jonny với lấy bát súp rồi ăn... đã lâu lắm rồi cậu mới ăn bát súp ngon như vậy. Đột nhiên cậu rưng rưng nước mắt. Mẹ à,... con sợ lắm!
Phía bên ngoài...
"Em không muốn cậu ta ở đây!" - Ted nói.
"Em cũng vậy!" -Roy dơ tay nói.
"Anh Peter, em cũng không thích!" - Nick thủ thỉ.
- "Tại sao thế ba đứa? Cậu ấy còn chưa làm gì các em mà!" - Peter cảm thấy khó hiểu.
"Chúng ta không biết cậu ta là ai? Đột nhiên ở đây thế này, em thấy không an toàn" - Roy nói.
Peter đang định nói, thì từ phía sau mẹ của cậu đã xuất hiện, phu nhân Ernesta William nghiêm nghị nhìn Peter nói “Các con đang làm gì ở đây vậy? Bây giờ không phải là giờ đọc sách sao?”
-"Mẹ anh Peter dẫn người về nhà" Ted vội nói sau đó chỉ tay vào căn phòng.
Phu nhân vẫn giữ vẻ nghiêm trang bà nhìn Peter hỏi: "Chuyện là sao thế, Peter?”
Peter vội trả lời “Thưa mẹ, con đã đưa một người về nhà. Cậu ấy bị ngất cho nên con mới đưa cậu ấy về”
-"Không phải ta đã nói rồi sao, chuyện gì cũng phải nói với ta và cha của các con cơ mà" - phu nhân có chút không hài lòng. Bà đi tới phía phòng, đẩy cửa ra.
Jonny đang ngồi trên giường thấy phu nhân cậu hơi hoảng hốt, phu nhân kéo chiếc ghế sau đó ngồi xuống, Peter và Ted cũng chạy vào sau đó đứng ở đằng sau...
"Tên của cháu là gì?" Phu nhân vẫn giữ vẻ nghiêm nghị đó nhìn cậu hỏi.
- “Dạ thưa, cháu là Jonny Harmos”
"Cháu từ đâu tới?"
- "Cháu là con trai của một thương nhân, cháu sống ở trang trại cùng với cha"
"Sao cháu lại bị ngất?”
Đôi mắt cậu rưng rưng, cậu bám chặt lấy chiếc chăn:
"Cháu không nhớ nữa... cháu thấy lửa, rất nhều lửa, sau đó cháu bị truy đuổi, cháu chỉ nhớ mình đã bỏ chạy rồi cháu ở đây"
Phu Nhân lặng im một lúc, Peter thấy vậy bèn đi tới
"Cầu xin mẹ hãy cho cậu ấy ở lại đây đi"
- "Peter"
"Một đứa trẻ mà phải vượt qua một cuộc truy sát thì thực sự rất đáng sợ đó ạ, dù cậu ấy thân phận gì nhưng con tin là cậu ấy là người tốt"
Phu nhân đứng dậy.
"Vậy được, ta sẽ để Jonny ở lại với thân phận người hầu cho con, cậu ta vẫn sẽ được đi học như những đứa trẻ khác và được ở đây"
Peter vui vẻ ôm trầm lấy phu nhân.
"Vâng thưa mẹ"
Jonny ở lại với danh nghĩa người hầu của Peter và được kì vọng sau này có thể trở thành một trợ thủ tài giỏi để giúp Peter xây dựng Mander hùng mạnh.
Peter coi Jonny là người bạn thân nhất mà cậu có. Họ thật sự có rất nhiều điểm chung.
Nhưng ngày đó cũng tới...
"Jonny dừng lại! Cậu đang làm cái gì vậy?" - Peter chạy tới.
Cả thư viện bốc cháy, ánh mắt của Jonny rực lửa, đó không còn là ánh mắt của một đứa trẻ ngây thơ trong sáng mà giờ đây là ánh mắt của một kẻ tham lam và độc chiếm.
Trên tay cậu ta cầm một khẩu súng, cậu ta chĩa về phía Peter.
"Quỳ xuống đi Peter"
- "Cậu bị làm sao vậy?"
"Tại sao lại là cậu? Cậu chẳng có gì hơn tôi mà cậu lại được sống một cuộc sống như thế này chứ, có các bạn ngưỡng mộ, có những người em trai tốt. Cậu thật hạnh phúc"
- "Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó nữa..." Peter nói.
"Tôi đã chờ tới ngày này lâu lắm rồi"
- "Tại sao vậy? Tôi đã tin cậu" Ánh mắt Peter chứa đựng một sự thất vọng vô cùng. Người bạn mà cậu đã tin tưởng nay lại chĩa súng vào cậu như vậy sao?
"Vì cậu là một thằng ngốc. Đúng là tôi đã bị truy sát nhưng tôi đã cố chạy tới chỗ mà các cậu đấy. Tôi muốn gặp cậu"
Rầm... rầm... tiếng đập cửa thư viện.
"Peter!!!”- Tiếng gọi quen thuộc.
- "Roy" - Peter hoảng hốt.
Jonny cười điên dại. "Nói thật với cậu nhé, tôi không ưa hắn, hắn còn rất thông minh nữa. Tôi phải diễn bao nhiêu mới có thể tách hắn khỏi cậu đó biết không? Tôi đã đợi hắn vào thư viên đó, cậu thấy sao?”
- "Jonny" Hai tay Peter nắm chặt lại. Anh bước tới.
"Nếu bước tới tôi sẽ bắn cậu đó"
Câu nói vừa dứt thì Peter lao tới, Jonny chĩa súng lên chưa kịp bóp cò thì khẩu súng bị đá văng ra.
Peter túm lấy cổ Jonny đẩy vào tường sau đó đấm cậu ta ngã ngửa.
"Roy anh tới cứu em đây!" - Peter chạy tới đạp cánh cửa.
Bên trong mọi thứ đều bốc cháy, khói nghi ngút khắp nơi. Roy bất tỉnh nằm xuống bên cạnh cửa. Peter vội dìu cậu ra ngoài.
Vừa ra ngoài Jonny lấy chiếc gậy đập Peter từ phía sau. Peter ngã xuống đất, máu bắt đầu chảy ra. Cậu đưa tay lên đầu sau đó cố đứng dậy.
Jonny lao tới, Peter cố đứng vững sau đó đạp cậu ta, Jonny ngã xuống, Peter đi tới túm cổ cậu ta đấm mạnh. Máu miệng của Jonny bắt đầu chảy ra, hắn cười: "Tôi vẫn thua cậu sao?”
Ánh mắt Peter rưng rưng: "Tại sao vậy Jonny?"
- "Tại vì tôi muốn thay thế vị trí của cậu"
Nghe đến đây Peter vô cùng tức giận anh đấm xuống đất. "Biến khỏi Mander đi, cậu đã bị đuổi"
Nói xong anh đứng lên sau đó bước đi về phía Roy. Jonny đưa mắt nhìn xung quanh, hắn thấy cái gậy sau đó bèn đưa tay với, hắn đứng dậy.
"Chết cùng nhau đi Peter!"
Câu nói vừa dứt thì ...
Bùm - cái gậy rơi xuống đất, Jonny ôm tay gào lên, Peter đưa mắt nhìn. Roy cầm khẩu súng sau đó cười khểnh đắc ý “Em cứu anh đó”
Peter cười, mọi thứ dần xoay vòng trước mắt cậu, cậu ngã xuống.
- "Peter"
...
Peter tỉnh dậy bên chiếc giường, cậu đưa mắt nhìn về phía khung ảnh có một chiếc vòng tay bạc, cậu cầm lấy.
- Đã năm năm rồi sao mình vẫn còn mơ thấy giấc mơ đó nhỉ.
Cộc... cộc...
Peter đưa mắt nhìn ra phía cửa.
"Đồ ngốc. Anh dậy muộn đó à?" - Roy nói.
- "Ừ, mấy đứa xuống trước đi anh sẽ xuống sau"
Dưới nhà Nick đang ngồi cẩn thận tỉ mỉ lắp từng miếng ghép. Roy lại tiếp tục đọc cuốn sách còn đang dở dang để trên bàn của mình. Ted đang chơi game thấy anh trai bước xuống bèn mỉm cười:
"Anh trai mau tới đây chơi cùng em ván này đi"
Peter không nói gì đi tới ngồi xuống, cậu cầm bộ điều khiển lên sau đó vừa chơi vừa nói:
"Lịch trình ngày hôm nay là gì vậy Nick?"
- "Ừm... đón con gái của kiến trúc sư nổi tiếng chính là cô Rosaleen Anderson. Sau đó tối chúng ta sẽ có một buổi họp mặt cho sản phẩm mới nhất của thương gia Venus về bộ trang sức đang khiến mọi người ngóng chờ" nói tới đây anh đưa mắt nhìn Roy có chút tò mò.
Roy nhìn Nick khó hiểu càu nhàu “Rose thì nói Rose đi, làm bộ gì chứ”
"Roy, em sẽ chuẩn bị tiền đấu giá lấy bộ trang sức đó về nha"- Peter nói.
- "Để làm gì chứ?" - Roy nói.
"Để tặng cho vị hôn thê của em đó"
- "Nhảm nhí!"
Ted cười sau đó nói chen vào: "Biết đâu lúc gặp mặt lại thích người ta luôn. Bây giờ người ta là Rose của tuổi hai mươi”
- "Im đi anh Ted"
Peter cười: "Tối nay chắc sẽ thú vị lắm"
Nick đặt miếng ghép cuối cùng vào bức tranh. Sau đó đứng dậy lấy chiếc áo khoác.
"Một đêm đặc biệt đây, em có hẹn với mẹ để đi mua sắm, nên em đi trước nhé gặp các anh vào tối nay”
- "Mọi người xem này! Tối qua có một người bị bắn chết đấy!" - Ted nhìn vào điện thoại nói.
"Đâu?"- Roy đưa tay với lấy điện thoại của Ted.
- "Cái thằng này" Ted cau mày.
Peter cũng mở điện thoại, vào tin tức xem.
Một người đàn ông trung niên là chủ của một tiệm bánh nhỏ. Không may bị bắn chết, vụ việc đang được điều tra về tên sát nhân dấu mặt.
"Chỉ là chủ tiệm bánh thì có thù oán với ai chứ?" - Roy nói sau đó đưa chiếc máy lại cho Ted.
- "Chắc gì đã là thù oán. Có khi là một tên điên nào đó!"- Ted nói.
Peter tắt điện thoại rồi đứng dậy: "Anh đói bụng rồi đó, đi ăn đây"
- "Em ăn nữa"- Ted đứng dậy chạy theo.
"Hai anh nấu cho em nữa đó" - Roy nói vọng vào.
- "Muốn ăn thì tự đi mà làm!"- Ted nói vọng từ trong bếp ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook