Gia Tộc Mander
-
Chương 1:
"Hộc... Hộc..."
- "Đứng lại!!!"
Ánh trăng soi rọi xuống thành phố London, hoà vào dòng người tấp nập và những ánh đèn là một tên trộm đang chạy bán sống bán chết, hắn cứ tiếp tục chạy vừa chạy vừa ôm ghì một thứ gì đó trước ngực.
"Gâu ... Gâu..."-Rượt theo phía sau là một đoàn cận vệ của hoàng gia ai cũng to cao cùng với đàn chó đặc vụ. Những con chó với bộ lông đen tuyền và hàm răng sắc nhọn. Chúng rất nhanh và thông minh.
-"Hắn vẫn tiếp tục chạy sao?"- Từ trên một toà nhà cao tầng, một người vừa cầm ống nhòm vừa nói. Giọng điệu có vẻ thích thú.
"Cứ để hắn chạy thôi, em cũng muốn biết một siêu trộm có thể chạy bao xa và chạy bao lâu"-phía sau một chàng trai bước tới nói.
-"Dù sao cũng không thoát khỏi đâu" nói xong anh ta vứt ống nhòm xuống đất.
"Anh ấy đến chưa?"- Chàng trai phía sau vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo của mình để lộ ra chiếc mũi cao và đôi mắt sắc lạnh, một người mang vẻ lịch lãm lạnh lùng nhưng cũng rất đáng sợ lại thêm mái tóc màu hạt dẻ và làn da trắng khiến các nàng nhìn thấy anh đều phải mê mệt.
-"Đi thôi Roy, kết thúc buổi săn nào!"
Phía tên trộm, hắn dường như đã kiệt sức nhưng không thể dừng lại được vì nếu bây giờ hắn dừng lại đàn chó phía sau sẽ xé xác hắn ra ngay. Đúng lúc này hắn rẽ ngay vào một ngóc ngách. Hắn chắc hẳn rất am hiểu về mọi đường của London, tiếp đoạn rẽ là một cổng rào hắn liền nhảy qua.
- Cũng đơn giản mà - Hắn nghĩ.
Tưởng trừng có thể cắt đuôi...
Bỗng...
BỤP!!!
Tên trộm bị đá văng xuống đất.
-"Hự..." Hắn thấy choáng váng, hắn bắt đầu lo lắng nhưng vẫn cố lùi người ra sau.
Trong góc tối, một người bước ra, anh ta thân hình cao hơn mét tám, đôi mắt màu xanh thẫm và làn da trắng mang đậm nét Châu Âu. Mái tóc màu đen tuyền và mặc trên mình một bộ vest đen càng toát lên vẻ quyền lực của anh - đúng chất một tên cầm đầu nhưng so với tuổi thì hình như vẫn còn quá trẻ.
Gương mặt anh ta càng rõ hơn khiến tên trộm toát mồ hôi lạnh:
"Không lẽ... ngươi là... Peterson...Mander..."
Đúng lúc này đoàn người kia đuổi tới, mấy con chó định lao lên nhưng thấy anh chúng liền khựng lại chỉ cúi đầu rồi ngồi xuống. Đám người cúi đầu lễ phép "Ngài Peterson”
Tên trộm biết mình không thể còn đường lui nữa rồi, bỗng nhiên hắn cười lớn:
"Thì ra đúng là ngươi Peterson đã biết về các ngươi qua lời kể giờ mới được gặp. Tưởng thế nào cũng chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa"
Peter không phản ứng gì, anh chỉ nói:
"Thứ mà ngươi đang cầm dù có làm nô lệ cho nhà ta năm đời cũng chưa chắc đền được. Ngươi biết nó là gì không?"
Tên trộm nhìn xuống thứ mà mình đang ôm, hắn bắt đầu thấy hoang mang.
Bỗng một giọng nói cất lên "Là viên ngọc của Ai Cập được tìm thấy từ một tay đào mộ cách đây hai trăm năm trước và được gửi lại tại viện bảo tồn của Ai Cập, xét về tuổi nó là vô giá, năm ngoái tự tay Đại Sứ cầm qua tặng cho ông nội bọn ta để tỏ lòng hâm mộ, hơn nữa nó còn là loại ngọc thạch anh rất hiếm nếu để nó dưới trăng nó sẽ đổi thành màu tím than, bọn ta họi nó là ngọc mắt mèo"- cậu vừa nói vừa bước ra. Con người lịch lãm này bây giờ đã rõ ràng dưới ánh trăng. Ánh trăng soi rọi xuống để lộ ra mái tóc màu hạt dẻ của anh.
-"Trời Roy, em không cần phải giải thích cho loại người này đâu" - Đây chính là người trên tầng thượng dùng ống nhòm theo dõi tên trộm, anh ta chạy lên vỗ vai Roy nói. Người này mái tóc màu đen vuốt ngược ra sau tạo vẻ nghịch ngợm, chiếc mũi cao và đôi mắt... cả gương mặt anh ta đều giống hệt với Peter.
"Nhà Mander nổi tiếng quả thật có một cặp song sinh. Vậy hắn ta là Terence Mander?"- Tên trộm suy nghĩ. Coi như hôm nay hắn đã xui xẻo vì lại trạm phải ba con sói của hoàng tộc.
-"Ai sai ngươi tới?"- Ted đi tới khoanh tay hỏi.
Tên trộm không nói gì hắn cười khểnh sau đó nhanh như chớp hắn rút ra một khẩu súng chĩa về phía Ted.
Bùm !!!!
Mọi người đều bàng hoàng...
Nhưng hắn không biết rằng những người mà hắn chạm phải đều không phải dạng bình thường . Nòng súng vừa chĩa vào phía Ted thì cả anh và Peter đều phản xạ ngay, Ted né ra Peter giơ chân đá lệnh đường súng khiến hắn bắn xuống đất.
...
"Ngươi nhanh hay bọn ta nhanh hơn"- Giọng nói vô cùng đáng sợ của Roy, không biết từ bao giờ nòng súng của anh đã chĩa thẳng vào thái dương của tên trộm.
Ted chỉnh lại quần áo rồi cười khểnh nói "Em trai ta nếu nói về số hai thiện xạ thì không ai số một đâu nhé"
-"Đưa hắn về" - Peter lạnh lùng nói rồi quay người đi.
Tại dinh thự nhà Mander.
Căn phòng rộng lớn mang đậm không gian hoàng tộc, trên chiếc bàn đang để vài tờ giấy, một người phụ nữ nghiêm trang vừa đọc cuốn sách vừa nâng tách trà lên uống.
Cạch...
Lúc này Peter đẩy cửa bước vào, anh nhẹ nhàng kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống.
Thấy Peter đến phu nhân bèn đặt tách trà xuống sau đó nói:
"Không phải ta đã dặn các con không được xen vào chuyện an ninh rồi sao?"
-"Bọn con cũng lớn hết rồi mà mẹ"
Phu nhân hơi cau mày bà nâng tách trà lên uống rồi nói tiếp:
"Chuyện trường đại học mới ta và cha con đã quyết xong rồi. Cứ vậy mà làm"
-"Ơ trường nào thế mẹ? "- Peter bất ngờ .
"Tất nhiên là trường của đại học nghệ thuật riêng biệt của Mander rồi”
...
"Cái gì? Thế là sao?!!"- Ted đang nằm trên giường nghe anh trai nói bèn bật dậy.
-"Là như vậy đó"- Peter ngồi xuống ghế nói.
"Trời hai mươi tuổi rồi mà chuyện học trường nào cũng bị ép nữa sao?"- Ted than vãn.
-"Mẹ anh mà anh còn không hiểu sao?"- Roy vừa bấm điện thoại vừa nói xen vào.
"Haizz sao tự nhiên lại như vậy? Học mấy trường bình thường như mọi khi cũng tốt mà”
-"Có điểm nào tốt vậy ạ? Em thấy các anh có bao giờ tỏ vẻ mình bình thường đâu? Ted hôm trước anh ngang nhiên nói tranh của thầy giáo thiếu nghệ thuật. Roy thì nói rằng con gái của hiệu trưởng là nhạt nhẽo sau đó còn đánh nhau với lũ thiếu gia. Peter thì khiến cho thầy hiểu trưởng phải chấp tay khâm phục bởi vì anh quá là suất sắc đó. Thầy con chẳng dám để anh học lớp bình thường, bao bọc anh như viên pha lê đó. Các anh thấy ở đó các anh là học viên sao?” - Một chàng trai ngắt lời, thân hình cũng dong dỏng cao, đôi mắt màu nâu cùng mái tóc vàng, lại thêm cặp kính làm toát lên vẻ hiền lành dịu dàng “Chỉ có em là học đâu cũng được mà thôi”
"Ớ! Từ bao giờ em biết nói xen vào thế hả Nick?"- Ted chạy tới lấy gối đánh Nick.
- "Anh Ted dừng lại đi ..." Nick vội nói.
- "Vào học viện của Mander chắc chắn là sẽ tan đời mất. Mấy trăm luật giáo huấn nghĩ thôi đã muốn ngất rồi. Em phải đi chơi đây” Roy than thở sau đó đứng dậy.
"Đi đâu thế?"- Peter đưa mắt hỏi.
-"À em đi vớ vẩn ý mà"-Roy vỗ vai Peter nói rồi cười cười.
"Mẹ em bảo anh chú ý tới em đó. Còn nhắn nhủ là sắp tới Rose sẽ về nước”
- "Ui em không quan tâm đâu, em đi đây nhé!" - câu nói vừa kết thúc thì anh cũng vội vàng chạy đi.
Peter lắc đầu "Thằng nhóc này bao giờ mới hết ăn chơi đây”
"Mander Line là dòng tộc như vậy. Nơi tụ họp những đẳng cấp về nghệ thuật riêng biệt, đây còn là dòng tộc mà nữ hoàng Anh luôn trực tiếp ghé thăm. Đại diện cho dòng tộc Mander là ngài Kram Mander Line cùng những đứa con của mình và những người cháu trai - sẽ là tương lai mới của Mander: Peterson Mander Line (Peter) và Terence Mander Line (Ted) - cặp song sinh cũng là con của ngài Liam- con trai trưởng. Sau con trai trưởng là con thứ là ngài Leon cũng có một người con trai là Royce Mander Line (Roy). Con trai thứ ba của ngài Kram là Louise - hiện tại đang sống tại Pháp cùng hai cô con gái là Julia và Julie. Ông chuyên về lĩnh nước hoa hơn là nghệ thuật. Cuối cùng, ngài Kram có một cô con gái út và cũng là cô con gái duy nhất: Rianna Mander Line, vì là con gái út nên phu nhân Rianna khá được nuông chiều. Đây chính là mẹ của Nicholas.M.Rowan (Nick).
Điều đặc biệt là họ bằng tuổi nhau nên từ nhỏ đã được ông tạo điều kiện cho chơi cạnh nhau, cùng học chung trường. Họ chỉ khác nhau duy nhất ở tình tính còn về tài năng thì ai cũng có".
- "Họ giỏi lắm đúng không chị?" Đứa trẻ vừa nói vừa vui vẻ nhảy lên.
"Đúng vậy họ rất giỏi” Một cô gái mái tóc màu đen mượt dài ngang lưng, đôi mắt xanh thẫm và làn da trắng, đôi môi đỏ mọng và chiếc mũi cao toát lên vẻ kiêu kiều xinh xắn. Cô ngồi xuống xoa đầu đứa trẻ và đưa cuốn sách cho nó.
- “Chị Mandy, chị kể thêm về họ đi, em muốn nghe về họ. Sau này em sẽ giỏi như họ"
"Được rồi từ từ sẽ kể mà"
"Đây sẽ là dòng tộc đặc biệt nhất mà các em được biết đó nha"
Mandy và lũ trẻ đứng lặng nhìn bức tranh trong triển lãm của nhà Mander. Cô nở một nụ cười chứa đầy niềm hạnh phúc và tự hào.
***
Trong một hẻm phố...
BÙM...
"Á á á á á á" - một tiếng phụ nữ hét lớn.
Mọi người đều hoảng hốt chạy tới "chuyện gì thế?!!"
-"Máu... máu ..."- người con gái ngồi bệt xuống đất run sợ.
"Mau cứu người!!!"
Một người đàn ông bị bắn vào lưng nằm bất động dưới sàn. Máu chảy ra rất nhiều khiến tất cả hoang mang...
...
"Ùi bắn trượt rồi, phải vào đầu mới đúng chứ" nụ cười sắc lạnh đến đáng sợ.
Từ trên toà nhà đối diện vụ việc là một người đàn ông hắn ta cầm một khẩu súng ngắm dài... vẫn nụ cười ấy... nụ cười điên dại và sắc lạnh đến đáng sợ... con người vô tội kia...vì sao mà chết...?
"Ta quay lại rồi Mander!"
...
- "Đứng lại!!!"
Ánh trăng soi rọi xuống thành phố London, hoà vào dòng người tấp nập và những ánh đèn là một tên trộm đang chạy bán sống bán chết, hắn cứ tiếp tục chạy vừa chạy vừa ôm ghì một thứ gì đó trước ngực.
"Gâu ... Gâu..."-Rượt theo phía sau là một đoàn cận vệ của hoàng gia ai cũng to cao cùng với đàn chó đặc vụ. Những con chó với bộ lông đen tuyền và hàm răng sắc nhọn. Chúng rất nhanh và thông minh.
-"Hắn vẫn tiếp tục chạy sao?"- Từ trên một toà nhà cao tầng, một người vừa cầm ống nhòm vừa nói. Giọng điệu có vẻ thích thú.
"Cứ để hắn chạy thôi, em cũng muốn biết một siêu trộm có thể chạy bao xa và chạy bao lâu"-phía sau một chàng trai bước tới nói.
-"Dù sao cũng không thoát khỏi đâu" nói xong anh ta vứt ống nhòm xuống đất.
"Anh ấy đến chưa?"- Chàng trai phía sau vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo của mình để lộ ra chiếc mũi cao và đôi mắt sắc lạnh, một người mang vẻ lịch lãm lạnh lùng nhưng cũng rất đáng sợ lại thêm mái tóc màu hạt dẻ và làn da trắng khiến các nàng nhìn thấy anh đều phải mê mệt.
-"Đi thôi Roy, kết thúc buổi săn nào!"
Phía tên trộm, hắn dường như đã kiệt sức nhưng không thể dừng lại được vì nếu bây giờ hắn dừng lại đàn chó phía sau sẽ xé xác hắn ra ngay. Đúng lúc này hắn rẽ ngay vào một ngóc ngách. Hắn chắc hẳn rất am hiểu về mọi đường của London, tiếp đoạn rẽ là một cổng rào hắn liền nhảy qua.
- Cũng đơn giản mà - Hắn nghĩ.
Tưởng trừng có thể cắt đuôi...
Bỗng...
BỤP!!!
Tên trộm bị đá văng xuống đất.
-"Hự..." Hắn thấy choáng váng, hắn bắt đầu lo lắng nhưng vẫn cố lùi người ra sau.
Trong góc tối, một người bước ra, anh ta thân hình cao hơn mét tám, đôi mắt màu xanh thẫm và làn da trắng mang đậm nét Châu Âu. Mái tóc màu đen tuyền và mặc trên mình một bộ vest đen càng toát lên vẻ quyền lực của anh - đúng chất một tên cầm đầu nhưng so với tuổi thì hình như vẫn còn quá trẻ.
Gương mặt anh ta càng rõ hơn khiến tên trộm toát mồ hôi lạnh:
"Không lẽ... ngươi là... Peterson...Mander..."
Đúng lúc này đoàn người kia đuổi tới, mấy con chó định lao lên nhưng thấy anh chúng liền khựng lại chỉ cúi đầu rồi ngồi xuống. Đám người cúi đầu lễ phép "Ngài Peterson”
Tên trộm biết mình không thể còn đường lui nữa rồi, bỗng nhiên hắn cười lớn:
"Thì ra đúng là ngươi Peterson đã biết về các ngươi qua lời kể giờ mới được gặp. Tưởng thế nào cũng chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa"
Peter không phản ứng gì, anh chỉ nói:
"Thứ mà ngươi đang cầm dù có làm nô lệ cho nhà ta năm đời cũng chưa chắc đền được. Ngươi biết nó là gì không?"
Tên trộm nhìn xuống thứ mà mình đang ôm, hắn bắt đầu thấy hoang mang.
Bỗng một giọng nói cất lên "Là viên ngọc của Ai Cập được tìm thấy từ một tay đào mộ cách đây hai trăm năm trước và được gửi lại tại viện bảo tồn của Ai Cập, xét về tuổi nó là vô giá, năm ngoái tự tay Đại Sứ cầm qua tặng cho ông nội bọn ta để tỏ lòng hâm mộ, hơn nữa nó còn là loại ngọc thạch anh rất hiếm nếu để nó dưới trăng nó sẽ đổi thành màu tím than, bọn ta họi nó là ngọc mắt mèo"- cậu vừa nói vừa bước ra. Con người lịch lãm này bây giờ đã rõ ràng dưới ánh trăng. Ánh trăng soi rọi xuống để lộ ra mái tóc màu hạt dẻ của anh.
-"Trời Roy, em không cần phải giải thích cho loại người này đâu" - Đây chính là người trên tầng thượng dùng ống nhòm theo dõi tên trộm, anh ta chạy lên vỗ vai Roy nói. Người này mái tóc màu đen vuốt ngược ra sau tạo vẻ nghịch ngợm, chiếc mũi cao và đôi mắt... cả gương mặt anh ta đều giống hệt với Peter.
"Nhà Mander nổi tiếng quả thật có một cặp song sinh. Vậy hắn ta là Terence Mander?"- Tên trộm suy nghĩ. Coi như hôm nay hắn đã xui xẻo vì lại trạm phải ba con sói của hoàng tộc.
-"Ai sai ngươi tới?"- Ted đi tới khoanh tay hỏi.
Tên trộm không nói gì hắn cười khểnh sau đó nhanh như chớp hắn rút ra một khẩu súng chĩa về phía Ted.
Bùm !!!!
Mọi người đều bàng hoàng...
Nhưng hắn không biết rằng những người mà hắn chạm phải đều không phải dạng bình thường . Nòng súng vừa chĩa vào phía Ted thì cả anh và Peter đều phản xạ ngay, Ted né ra Peter giơ chân đá lệnh đường súng khiến hắn bắn xuống đất.
...
"Ngươi nhanh hay bọn ta nhanh hơn"- Giọng nói vô cùng đáng sợ của Roy, không biết từ bao giờ nòng súng của anh đã chĩa thẳng vào thái dương của tên trộm.
Ted chỉnh lại quần áo rồi cười khểnh nói "Em trai ta nếu nói về số hai thiện xạ thì không ai số một đâu nhé"
-"Đưa hắn về" - Peter lạnh lùng nói rồi quay người đi.
Tại dinh thự nhà Mander.
Căn phòng rộng lớn mang đậm không gian hoàng tộc, trên chiếc bàn đang để vài tờ giấy, một người phụ nữ nghiêm trang vừa đọc cuốn sách vừa nâng tách trà lên uống.
Cạch...
Lúc này Peter đẩy cửa bước vào, anh nhẹ nhàng kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống.
Thấy Peter đến phu nhân bèn đặt tách trà xuống sau đó nói:
"Không phải ta đã dặn các con không được xen vào chuyện an ninh rồi sao?"
-"Bọn con cũng lớn hết rồi mà mẹ"
Phu nhân hơi cau mày bà nâng tách trà lên uống rồi nói tiếp:
"Chuyện trường đại học mới ta và cha con đã quyết xong rồi. Cứ vậy mà làm"
-"Ơ trường nào thế mẹ? "- Peter bất ngờ .
"Tất nhiên là trường của đại học nghệ thuật riêng biệt của Mander rồi”
...
"Cái gì? Thế là sao?!!"- Ted đang nằm trên giường nghe anh trai nói bèn bật dậy.
-"Là như vậy đó"- Peter ngồi xuống ghế nói.
"Trời hai mươi tuổi rồi mà chuyện học trường nào cũng bị ép nữa sao?"- Ted than vãn.
-"Mẹ anh mà anh còn không hiểu sao?"- Roy vừa bấm điện thoại vừa nói xen vào.
"Haizz sao tự nhiên lại như vậy? Học mấy trường bình thường như mọi khi cũng tốt mà”
-"Có điểm nào tốt vậy ạ? Em thấy các anh có bao giờ tỏ vẻ mình bình thường đâu? Ted hôm trước anh ngang nhiên nói tranh của thầy giáo thiếu nghệ thuật. Roy thì nói rằng con gái của hiệu trưởng là nhạt nhẽo sau đó còn đánh nhau với lũ thiếu gia. Peter thì khiến cho thầy hiểu trưởng phải chấp tay khâm phục bởi vì anh quá là suất sắc đó. Thầy con chẳng dám để anh học lớp bình thường, bao bọc anh như viên pha lê đó. Các anh thấy ở đó các anh là học viên sao?” - Một chàng trai ngắt lời, thân hình cũng dong dỏng cao, đôi mắt màu nâu cùng mái tóc vàng, lại thêm cặp kính làm toát lên vẻ hiền lành dịu dàng “Chỉ có em là học đâu cũng được mà thôi”
"Ớ! Từ bao giờ em biết nói xen vào thế hả Nick?"- Ted chạy tới lấy gối đánh Nick.
- "Anh Ted dừng lại đi ..." Nick vội nói.
- "Vào học viện của Mander chắc chắn là sẽ tan đời mất. Mấy trăm luật giáo huấn nghĩ thôi đã muốn ngất rồi. Em phải đi chơi đây” Roy than thở sau đó đứng dậy.
"Đi đâu thế?"- Peter đưa mắt hỏi.
-"À em đi vớ vẩn ý mà"-Roy vỗ vai Peter nói rồi cười cười.
"Mẹ em bảo anh chú ý tới em đó. Còn nhắn nhủ là sắp tới Rose sẽ về nước”
- "Ui em không quan tâm đâu, em đi đây nhé!" - câu nói vừa kết thúc thì anh cũng vội vàng chạy đi.
Peter lắc đầu "Thằng nhóc này bao giờ mới hết ăn chơi đây”
"Mander Line là dòng tộc như vậy. Nơi tụ họp những đẳng cấp về nghệ thuật riêng biệt, đây còn là dòng tộc mà nữ hoàng Anh luôn trực tiếp ghé thăm. Đại diện cho dòng tộc Mander là ngài Kram Mander Line cùng những đứa con của mình và những người cháu trai - sẽ là tương lai mới của Mander: Peterson Mander Line (Peter) và Terence Mander Line (Ted) - cặp song sinh cũng là con của ngài Liam- con trai trưởng. Sau con trai trưởng là con thứ là ngài Leon cũng có một người con trai là Royce Mander Line (Roy). Con trai thứ ba của ngài Kram là Louise - hiện tại đang sống tại Pháp cùng hai cô con gái là Julia và Julie. Ông chuyên về lĩnh nước hoa hơn là nghệ thuật. Cuối cùng, ngài Kram có một cô con gái út và cũng là cô con gái duy nhất: Rianna Mander Line, vì là con gái út nên phu nhân Rianna khá được nuông chiều. Đây chính là mẹ của Nicholas.M.Rowan (Nick).
Điều đặc biệt là họ bằng tuổi nhau nên từ nhỏ đã được ông tạo điều kiện cho chơi cạnh nhau, cùng học chung trường. Họ chỉ khác nhau duy nhất ở tình tính còn về tài năng thì ai cũng có".
- "Họ giỏi lắm đúng không chị?" Đứa trẻ vừa nói vừa vui vẻ nhảy lên.
"Đúng vậy họ rất giỏi” Một cô gái mái tóc màu đen mượt dài ngang lưng, đôi mắt xanh thẫm và làn da trắng, đôi môi đỏ mọng và chiếc mũi cao toát lên vẻ kiêu kiều xinh xắn. Cô ngồi xuống xoa đầu đứa trẻ và đưa cuốn sách cho nó.
- “Chị Mandy, chị kể thêm về họ đi, em muốn nghe về họ. Sau này em sẽ giỏi như họ"
"Được rồi từ từ sẽ kể mà"
"Đây sẽ là dòng tộc đặc biệt nhất mà các em được biết đó nha"
Mandy và lũ trẻ đứng lặng nhìn bức tranh trong triển lãm của nhà Mander. Cô nở một nụ cười chứa đầy niềm hạnh phúc và tự hào.
***
Trong một hẻm phố...
BÙM...
"Á á á á á á" - một tiếng phụ nữ hét lớn.
Mọi người đều hoảng hốt chạy tới "chuyện gì thế?!!"
-"Máu... máu ..."- người con gái ngồi bệt xuống đất run sợ.
"Mau cứu người!!!"
Một người đàn ông bị bắn vào lưng nằm bất động dưới sàn. Máu chảy ra rất nhiều khiến tất cả hoang mang...
...
"Ùi bắn trượt rồi, phải vào đầu mới đúng chứ" nụ cười sắc lạnh đến đáng sợ.
Từ trên toà nhà đối diện vụ việc là một người đàn ông hắn ta cầm một khẩu súng ngắm dài... vẫn nụ cười ấy... nụ cười điên dại và sắc lạnh đến đáng sợ... con người vô tội kia...vì sao mà chết...?
"Ta quay lại rồi Mander!"
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook