Gia Tộc Mander
-
Chương 11:
“Bella.” Một giọng nói đầy ấm áp.
Bella đưa mắt nhìn theo, người phụ nữ mái tóc màu nâu tây, đôi mắt hai mí cùng nụ cười má lúm thật đẹp đẽ làm sao…
“Mẹ.” Bella không kìm được mà chạy tới bên cạnh bà vòng tay lên ôm chầm lấy.
“Lớn rồi còn đang làm nũng hả?” Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô.
“Con nhớ mẹ lắm, nhớ mùi thơm của mẹ, nhớ nụ cười của mẹ.” Cô vừa nói vừa khóc, tay chỉ biết ôm chặt mẹ vào lòng mà thôi. Mọi thứ bao lâu dồn nén sâu đậm trong lòng cô.
“Mẹ xin lỗi.”
Bella đưa mắt nhìn, hình ảnh của mẹ đột nhiên tan biến dần theo gió, cô cố gắng đưa tay với lấy, nước mắt không ngừng rơi, cô cứ chạy theo “Đừng mà…”
Giữa không gian tối tăm ấy, một ngọn lửa đã bùng cháy, cô bị lửa ngăn cách không thể bước tiếp, phía bên kia hình bóng thân yêu hiện ra trước mắt. Mẹ cô chỉ có thể đứng bên ngoài, nước mắt khẽ lăn trên gương mặt của mẹ.
Con cầu xin mẹ, hãy ở lại với con đi được không? Mẹ ơi, con thật sự không chịu nổi cuộc sống này rồi…
Lồng ngực cô đau thắt chặt và ghì nặng như một tảng đá vậy. Bella từ từ mở mắt, nước mắt vẫn còn đọng trên gương mặt cô. Mọi thứ dần dần hiện ra trước mắt, cô khẽ đảo mắt, mùi hương nhẹ nhàng của hoa ly.
“Cậu tỉnh rồi sao?” Nick từ đằng xa, sau đó đứng dậy bước về phía cô.
Nghe thấy giọng của Nick, Bella giật mình đưa mắt nhìn qua. Đúng rồi, vừa mới cãi nhau với hắn ta mà. Không biết mình và hắn đã ở đây bao lâu rồi chứ? Hắn cứ quan sát mình như thế sao? Tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi. Cô muốn ngồi dậy nhưng cơn đau nhói lên, khiến toàn thân cô như kiệt sức. Cô khẽ nhíu mày.
Trông thấy cô có ý định ngồi dậy, Nick tiến tới đưa tay đỡ lấy cô “Cậu cứ nằm thêm một chút đi.”
Thái độ quan tâm như này là sao chứ? Cô nghiến răng “Không phải cậu ghét tôi lắm sao?” Cô đưa mắt nhìn Nick, ánh mắt sắc lạnh “Tại sao còn làm bộ dạng này chứ?”
Cô gái này… Nick thở dài, cậu kéo ghế ngồi xuống nhìn cô nghiêm nghị “Tôi không ghét cậu.”
Bella siết chặt tay. Cô quay mặt đi không muốn nhìn Nick.
Thấy cô không nói gì, Nick liền nói tiếp “Tôi biết những lời nói của tôi đã làm tổn thương cậu. Xin lỗi.”
“Tôi đã làm như thế đấy.” Bella thản nhiên trả lời, cô đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Nick “Tôi đã lợi dụng Rose chỉ để tiếp cận Peterson.” Bàn tay nắm chặt “Từ bây giờ cậu có thể chính thức ghét tôi, biến khỏi mắt tôi thì càng tốt.”
“Cậu thích Peter thật ư?” Nick hạ giọng nói “Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ thích cậu đâu. Đây sẽ là sự thật mà cậu không thể thay đổi.”
Bella siết chặt tay, Peterson chỉ là một mục tiêu của cô thôi, đã đi tới nước cờ này thì cũng không thể quay đầu lại. Mặc kệ cậu ta muốn nói gì, Bella vẫn im lặng không phản hồi.
“Mặc dù không biết âm mưu của cậu là gì nhưng tôi vẫn hy vọng cậu đừng làm tổn thương Rose.” Nick đưa tay lấy áo khoác sau đó đứng dậy “Cô là người bạn thân đầu tiên của cô ấy.”
Nick rời khỏi bệnh viện, cậu đưa mắt nhìn vào điện thoại. Một email đã được gửi đến cho cậu với tiêu mục “Thông tin thiếu gia cần tìm.” Nick đưa tay gạt nó qua một bên. Hình ảnh lúc cô trong cơn hôn mê đã vô thức gọi mẹ, thậm chí cô ấy còn bật khóc. Trứng kiến sự yếu đuối đó của cô đột nhiên bản thân cậu cảm thấy vô cùng nặng nề. Tại sao chứ?
“Dẹp cái bộ dạng quyền quý của các người đi. Các người luôn khinh rẻ loại người như tôi lắm mà.”
“Cứ nói hết đi! Nói rằng tôi là thứ kinh khủng và sẽ bị đuổi khỏi ngôi trường đó đi!”
Những câu nói của Bella trước khi cậu rời khỏi bệnh viện cũng thật oán trách, cô ấy cứ phải nói mấy lời sắc bén đó ư? Nick đưa mắt nhìn lên bầu trời cao, sao cậu đột nhiên lại bị cuốn vào cô gái này chứ? Mỗi lần gặp mặt là một lần bị mắng cho tơi tả. Mình bị ngốc không vậy?
Đang lẫn lộn giữa đống suy nghĩ muốn tìm một lời giải thích thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên. Nick đưa mắt nhìn điện thoại, thấy tên người gọi đến Nick như hiểu chuẩn bị có một cơn thịnh nộ sẽ đến với bản thân, vừa đưa chiếc điện thoại lên tai nghe, chưa kịp trả lời đầu dây bên kia đã tuôn ra một tràng “Nicholas M Rowan, em chắc chắn không xong với tôi rồi! Dám để siêu sao bóng rổ phải đợi em hả? Còn đang thả hồn ở đâu sao không mau bay về trước mặt anh mày đi!”
“Rồi, rồi, em qua ngay đây mà.”
Ted tắt điện thoại, cau mày nhìn hai người trước mắt “Đột nhiên về trước không nói câu nào, bữa ăn có thể không tới nhưng trận đấu bóng rổ thì không được.”
Roy đi tới đưa chai nước cho Ted “Được rồi, đợi nó đến em sẽ bảo nó viết bản tường trình chi tiết ha.”
“Hai… ba… nhìn nào!” Một câu nói cất lên thu hút hai ánh nhìn của bọn họ.
Ted và Roy đưa mắt nhìn theo, một chiếc ống kính điện thoại chĩa thẳng vào mặt bọn họ. Tạch nhẹ một cái, bọn họ đã có một kiểu ảnh chụp chung với nhau rồi.
“Anh đang làm cái gì vậy, Peter?” Ted cau mày nói.
“Lưu lại kỷ niệm.” Peter thản nhiên đáp sau đó đi về phía trước, đưa mắt quan sát muốn tìm một chỗ ngồi thích hợp để xem trận đấu.
Roy khoanh tay lại nhìn Ted “Kỷ niệm sao? Trong đầu anh ấy có tồn tại mấy thứ lãng mạn thế ư?”
Ted đưa tay vặn nắp chai “Chắc là muốn gửi cho con quỷ nhỏ đó đây mà.”
“Đáng yêu thật ha.” Roy cười nói sau đó chạy về phía trước. Đưa tay khoác lấy vai Peter.
“Nhìn anh em họ kìa.” Mấy nữ sinh bên cạnh đưa mắt bàn tán.
“Terence! Terence!” Phía bên kia những nữ cổ động viên nữ cũng bắt đầu kéo nhau đến, gương mặt ai nấy đều phấn khích vô cùng.
Ted đi tới bên cạnh đưa chiếc khăn khoác lên đầu Roy “Đến giờ chơi rồi đây.” Sau đó đi về phía đồng đội.
Roy tức giận kéo chiếc khăn xuống “Cái tên này!”
Peter đưa mắt nhìn đồng hồ “Rose vẫn chưa đến sao?”
“Không đến tốt hơn mà.” Roy nói sau đó ngồi xuống ghế.
Peter lắc đầu chán nản, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh, không nói lời nào chỉ đưa mắt nhìn về người em trai song sinh đang thảo luận với đồng đội về trận đấu sắp diễn ra.
Thấy anh họ không nói gì, Roy khẽ đưa mắt nhìn gương mặt nghiêm nghị đó của Peter, anh tự biết anh họ của mình chắc cảm thấy có chút không vui vì thái độ của anh. Roy định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí này thì đột nhiên từ phía sau anh một giọng nói con gái cất lên.
“Thiếu gia Royce, tôi có thể nói chuyện với cậu được không? Chỉ một chút thôi, sẽ không mất nhiều thời gian.” Một cô gái bước tới, mái tóc màu nâu tây xõa ngang lưng, cô đưa mắt nhìn Roy mỉm cười nói, ánh mắt đầy vẻ trông đợi.
Anh đưa mắt nhìn cô một lượt, chỉ cần thoáng qua với cách ăn mặc này cũng đoán ra được đây là một cô tiểu thư nhà quyền quý. Lại là một cô công chúa nào đó đang có ý tiếp cận đây mà, nhưng ánh mắt này hình như không đúng thì phải. Cô gái khẽ đưa mắt nhìn Peter ngại ngùng, hai bàn tay có vẻ lúng túng. Đối tượng lần này không phải là mình rồi. Roy thầm nghĩ, đột nhiên phía bên cạnh cảm thấy có một luồng khí sắc lạnh, Roy quay qua nhìn Peter, lại ánh mắt này, anh vội vã lên tiếng “Lần này chắc chắn không thể trách em nha.”
Roy định đứng dậy thì Peter đột ngột lên tiếng “Xin lỗi vì đã xen vào nhưng cô biết Royce đã có hôn ước rồi chứ?” Ánh mắt muốn nhắc nhở cô.
“Vâng, tôi đã biết ạ.” Cô gái thẳng thừng đáp, hai tay nắm chặt “Xin thiếu gia Peterson đừng hiểu nhầm, tôi không có ý đó đâu.”
Roy vui vẻ bước ra “Thôi nào, tiểu thư cứ ngồi xuống đây nói chuyện nha.” Anh liền nhường chỗ cho cô gái.
Peter đưa ánh mắt đầy khó hiểu nhìn Roy, đáp lại anh chỉ là thái độ trẻ con đầy tinh nghịch của Roy, Roy nháy mắt một cái với Peter rồi quay người bỏ đi. Peter định nói gì đó thì cô gái đã ngồi xuống trước mặt anh.
“Thiếu gia Peterson.” Cô gái đưa tay vén tóc nhìn anh ngượng ngùng nói “Thứ lỗi cho tôi nhưng tôi thật ra muốn được nói chuyện riêng với anh.”
Ánh mắt Peter bình thản một cách kỳ lạ, cũng không phải kiểu mới lạ gì, anh nhìn cô “Xin lỗi nhưng tôi không muốn.”
Cô gái đưa ánh mắt ngỡ ngàng nhìn anh. Roy từ đằng xa ánh mắt chăm chú dõi theo mà cảm thấy có chút thất vọng “Còn chưa nổi một phút mà. Ông anh tôi chẳng thú vị tẹo nào.”
“Có chuyện gì vậy?” Nick từ phía sau bước tới.
Roy vui vẻ vỗ vai cậu “Giờ mới tới sao?” Anh đưa mắt nhìn về chỗ Peter “Anh ấy được một tiểu thư tỏ tình.”
“Lại một người cố chấp nữa sao?” Nick thở dài.
“Lại?” Roy đưa ánh mắt đầy tò mò “Từ lúc chuyển trường đã có người tỏ tình rồi sao?” Ánh mắt dò hỏi.
“À không…” Nick vội vã xua tay, mình thật vô ý mà, nếu Roy biết chuyện của Bella thì anh ấy chắc chắn sẽ tìm cách đuổi cô ấy ra khỏi trường. Cậu gãi đầu “Tại trước đây cũng có… thôi mà…”
“Bình thường Peter mặt lạnh như băng vậy, có thích thầm người ta cũng không dám tỏ tình. Coi kìa, lại để con gái người ta xấu hổ bỏ đi rồi.” Roy đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô gái.
“Đừng mơ mộng là tốt cho họ.” Nick nói sau đó đi về phía Peter.
“Coi ai đang nói kìa?” Roy đi tới bên cạnh muốn trêu ghẹo.
Nick không trả lời, gương mặt có chút trầm ngâm. Roy đưa mắt nhìn Nick, lần đầu thấy cậu em họ trưng ra bộ mặt như vậy. Thằng nhóc này có chuyện gì giấu mình sao?
Cả sân vang lên một tiếng hô lớn, trận đấu chính thức bắt đầu. Hai người đi về chỗ ngồi xuống cùng Peter. Peter đưa mắt nhìn Roy, anh quá quen thuộc với tính cách của cậu em này nên cũng chẳng để bụng chỉ hỏi “Còn nước không?”
Roy mỉm cười đưa cho anh một chai nước.
Từ phía sau Peter, Rose bước tới, anh quay qua nhìn cô, Rose mỉm cười nhìn anh “Xin lỗi vì em đến muộn.”
“Sao trông hớt hải vậy? Mau ngồi xuống đi.” Anh nhìn cô nhẹ nhàng đáp.
Gương mặt của Roy thì lại chẳng thể nhẹ nhàng được như thế, anh quay qua tập chung vào trận đấu. Rose cũng không để ý nữa, chỉ ngồi xuống bên cạnh Peter “Bên ngoài khá đông nên em phải chen mãi mới có thể vào.”
Trên sân, Ted liên tục thể hiện những kỹ năng chơi bóng rổ của mình, các cô gái chỉ biết lướt theo anh mà hô hào thích thú. Nhảy nhẹ một cái là có thể ném trúng rổ, quả bóng như bị anh điều khiển vậy, một khi tay anh đã chạm được vào quả bóng thì không ai có thể cướp nó khỏi anh. Mấy thiếu gia đội địch chỉ biết cau mày nhìn nhau, tức giận trong bất lực.
Kết thúc trận đấu, tất nhiên Ted là người được hoan hô nhiều nhất, các đồng đội mỉm cười hạnh phúc, anh đúng là một ngôi sao sáng của cả đội. Mấy cô gái nhìn nhau phấn khích gào thét.
“Ted, anh thật sự chơi rất hay!” Rose nhìn Ted mỉm cười sau đó đi tới đưa nước và khăn cho anh.
Ted mỉm cười vui vẻ, đưa tay cầm lấy chai nước của cô.
Peter đi tới mỉm cười “Kết thúc rồi, chúng ta mau về thôi.”
“Em về trước nha!” Từ phía xa, Roy nói sau đó quay người rời đi trước luôn.
Ted đưa mắt nhìn Rose “Kệ nó đi, bọn anh đưa em về.”
Rose gật đầu, đi được một đoạn cô liền quay qua Ted hỏi “Mẫu con gái của anh là gì?”
Nghe thấy câu hỏi này xén chút anh phun ngụm nước vừa uống trong miệng ra, anh nhìn cô cười gượng “Sao đột nhiên lại hỏi câu này vậy?”
“Em tò mò một chút thôi ạ. Mấy nữ sinh hôm nay không phải đều ở đây để cổ vũ cho anh sao?” Cô mỉm cười “Hình như có anh Ted và Nick là kín tiếng về chuyện tình cảm.” Cô đưa mắt nhìn về phía Nick.
Nghe thấy tên mình Nick liền nhìn cô “Làm ơn, gạch em ra đi.”
Rose lại chĩa ánh mắt đầy tò mò về phía Ted, đột nhiên anh cảm thấy chút gượng gạo. Cô năn nỉ “Tiết lộ một chút cho em đi. Anh có đang để ý ai không vậy?”
Để ý sao? Ted thầm nghĩ, trước đây anh chỉ thích tập trung vào thể thao, mấy cô gái tiếp xúc với anh chưa từng có ai để lại ấn tượng. Đột nhiên một cô gái hiện lên với mái tóc màu nâu lạnh, đôi mắt bồ câu với giọng ca ngân vang khiến anh thấy tim mình loạn nhịp, bản thân vô thức mà đã trở nên lúng túng. Anh vội vã bước đi thật nhanh.
“Anh đang để ý ai đó thật ư?” Rose vui vẻ nói với theo.
Peter đưa mắt dõi theo biểu cảm đó của Ted mà khẽ cười trong lòng bởi dường như anh đã biết cô gái đó. Người khiến cậu em trai mình trở nên lúng túng như một tên ngốc.
.
Lại một ngày nữa không thấy Bella, trong lòng Rose cảm thấy có gì đó lo lắng. Cô đi tới phòng giáo viên muốn xin thông tin của Bella. Mình nên đi thăm cô ấy nhỉ?
“Rose.” Tiếng gọi cất lên và người đó chạy về phía cô.
Cô quay người lại nhìn, Levis đứng trước mặt cô nở một nụ cười ấm áp “Cậu đang định đến phòng giáo viên sao?”
Rose gật đầu “Đúng vậy. Không biết có chuyện gì mà bạn của tớ không đi học, tớ muốn xin địa chỉ sau đó thăm cô ấy.”
“Bạn của cậu, là cô gái gặp ở thư viện hả?”
“Đúng rồi đó, cậu nhớ tốt nhỉ?”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện mà không biết từ phía sau có một người âm thầm quan sát tất cả. Ánh mắt đăm chiêu cùng nụ cười toan tính điều gì đó.
Đến giờ ăn trưa, Rose đã ngồi một mình ở một bàn, cô vừa ăn cơm vừa đeo tai nghe. Thấy vậy, Peter liền bê khay cơm đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, anh đưa tay gỡ tai nghe của cô ra “Xin lỗi quý cô, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
Rose đưa mắt nhìn anh mỉm cười cất chiếc tai nghe đi “Thật vinh dự cho tôi quá.”
“Lần sau ăn cơm cứ đợi anh là được. Chúng ta không phải người lạ.” Nói xong anh liền gắp miếng thức ăn.
Cô chỉ mỉm cười không nói thêm gì. Anh ấy luôn biết cách quan tâm người khác.
Roy ngồi bàn bên cạnh đưa ánh mắt như tóe ra tia sét chằm chằm về phía người anh họ “Peter phiền phức, anh ấy lại ngồi bên đó chứ không phải bên này sao?”
Ted đưa tay gắp một miếng thịt từ khay của Roy “Đáng nhẽ, người phải ngồi một mình ăn cơm là em mới phải.”
Roy cau mày “Cái anh này trả đây.”
Ted không quan tâm mà vui vẻ cho vào miệng ăn.
“Ở đây ngoài chúng ta ra, Rose có quen ai đâu chứ? Nếu cha của cô ấy biết con gái đi học phải ăn cơm một mình thì sẽ muộn phiền lắm đó.” Nick ngồi bên cạnh lên tiếng.
“Trước đây đi du học một mình không phải sao?” Roy đưa tay mở chai nước “Tự nhiên chuyển về đây học theo làm gì?”
“Là ông nội yêu quý của anh đề nghị đó.” Nick nhìn Roy mỉm cười nói.
Đúng là anh em tốt, hở ra là đi bênh người ngoài. Roy chán nản không muốn nghe thêm nữa, anh uống nước sau đó tiếp tục ăn khay cơm của mình.
“Kết thúc giờ học, em sẽ đi thăm Bella nên anh không cần đợi em ạ.” Rose quay qua nói với Peter.
Nhắc đến cái tên này, anh mới ra là cô gái này không đi học, anh vốn là người không để tâm đến con gái nên việc quên mất cô cũng là điều dễ dàng, hơn nữa những lời cô nói với anh càng khiến anh muốn gạt cô ra một bên.
“Em hiểu bao nhiêu về người bạn này vậy?”
Rose đưa mắt nhìn anh, gương mặt Peter có chút gì đó nghiêm nghị, cô hạ giọng “Em biết mọi người vẫn còn ác cảm với Bella nhưng em tin cô ấy không phải một người xấu.” Cô nhìn anh “Nhiều lúc em thật sự không hiểu cô ấy nghĩ gì nhưng mà trong lòng em vẫn luôn tin rằng mọi thứ đều có lý do.”
Peter nhìn cô chỉ biết thở dài, cô em gái này đúng thật rất tốt bụng.
“Mandy từng nói, có những thứ phải dùng trái tim để cảm nhận, dù xấu hay đẹp cũng nên một lần sống thật với con tim mình. Em cũng muốn tin vào trái tim mình, dù cô ấy có đối xử với em như nào em cũng sẽ đón nhận bởi vì em không muốn hối hận.” Rose cúi đầu nói “Em chưa từng kết bạn với ai vì sợ họ lợi dụng mình, cũng chưa từng thoát khỏi sự an toàn của bản thân mình.” Rose siết chặt tay. Em luôn là người ở trong vùng an toàn của bản thân. Em muốn thay đổi và đối mặt với sự thật cho dù nó có thế nào.
Peter mỉm cười đưa tay xoa đầu cô “Được rồi, em thắng rồi đó.”
“Cảm ơn anh vì đã luôn ủng hộ em.”
.
Chuông báo kết thúc giờ học vừa kêu lên thì Rose nhanh chóng rời khỏi lớp học, cô vội vã ra khỏi cửa.
“Rose không về cùng sao?” Ted đưa mắt nhìn Peter hỏi.
“Không. Rose muốn đến thăm Bella.” Peter nói sau đó đứng dậy.
“Nhà của Bella ư?” Nick bất ngờ hỏi “Chị ấy biết nhà của Bella ư?”
“Thấy Rose nói lấy thông tin từ chỗ giáo viên, ở tòa chung cư Flotte thì phải.”
“Flotte cũng cao cấp đấy chứ, còn nằm gần khu trung tâm nữa.” Ted nhìn Peter nói.
Trên gương mặt Nick lại hiện ra vẻ lo lắng nhiều hơn, đấy chỉ là địa chỉ giả để kê khai lý lịch sao cho hợp lý với giới tài phiệt thôi. Mình có nên báo cho cô ấy biết việc Rose đi tìm cô ấy không nhỉ. Cậu vội vã cất đồ sau đó nói “Em sẽ về trước nha.” Nói xong, cậu chạy ra khỏi lớp.
“Không phải chúng ta đều cùng về sao?” Ted đưa mắt nhìn theo bóng lưng đó, bóng lưng đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Peter.
Peter không nói gì, ánh mắt đăm chiêu, anh bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Peter bước tới bên cạnh Ted “Chúng cũng ta đi thôi.”
Roy vươn vai đi bộ trên hành lang, tiếng bước chân chạy về phía anh càng ngày càng lớn. Anh quay người nhìn lại…
“Thiếu gia Royce…” Cô gái hớt hải nói.
Roy đưa mắt nhìn cô, ánh mắt đầy khó hiểu.
“Tôi… có chuyện muốn nói…”
“Cậu là?” Anh đưa mắt nhìn cô ngờ ngợ.
“Tôi biết là cậu sẽ không nhận ra mà.” Cô gái ủ rũ nói. “Vicky Mollent, chúng ta đã gặp nhau ở buổi đấu giá trang sức. Hôm đó, tôi và cậu đã uống rượu với nhau ở bàn đó.”
“À ra vậy…” Anh đáp. Hôm đó uống rượu với biết bao nhiêu người, sao mà nhớ nổi chứ? Cô gái này cũng chẳng chút ấn tượng nào. Còn cứng đầu tìm đến mình làm gì. Coi bộ phải nói mấy câu gì đó để tránh phiền toái.
“Rosaleen… tôi biết cô ấy là vị hôn thê của cậu.”
Anh lặng người, nếu đã biết tôi có vị hôn thê rồi còn đến làm gì chứ? Roy đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Cậu có biết vị hôn thê đó của cậu đang rất thân thiết với một thiếu gia khác không? Họ gặp nhau trong thư viện, đi cùng nhau về.”
Gương mặt anh vẫn không hề thay đổi, một chút cảm xúc cũng không có. Cô gái tiếp tục nói.
“Ý tôi người đi cùng cô ta không phải thiếu gia Peterson, mà là một người khác. Cậu ta học lớp của tôi, cô ta còn đi cùng cậu ta về, hai người nói chuyện rất thân thiết.”
“Thì sao chứ?” Đáp lại cô chỉ bằng một câu nói đầy lạnh lùng và vô cảm.
“Royce, cậu là một thiếu gia hoàng tộc, cậu không thể kết hôn với một cô gái dễ dãi như vậy được, càng không thể để cô ta dắt mũi cậu.”
“Dễ dãi?” Ánh mắt đột nhiên sắc lạnh “Dắt mũi?” Giọng điệu của anh cũng thay đổi.
Cô gái trông thấy vẻ mặt này mà có chút sợ hãi “Cậu sao vậy? Tôi chỉ không muốn cậu bị lừa thôi…”
Roy nhếch miệng nở một nụ cười đầy khinh miệt “Cô nghĩ cô là ai?” Ánh mắt coi thường hiện rõ trên gương mặt anh. Nói xong, anh quay người bước đi không quan tâm đến cảm xúc của cô.
Cô gái bị biểu cảm đó làm cho sững người, toàn thân như vừa bị đổ một xô nước lạnh lên người vậy. Thật sự trống rỗng, cô chỉ biết nhìn theo bóng lưng đó khuất dần.
.
“Đến nơi rồi này.” Levis nhìn Rose mỉm cười nói.
Rose đưa mắt nhìn lên tòa chung cư cao cấp thượng lưu, cảm giác rất nóng lòng “Chúng ta mau vào trong thôi.”
“Xin lỗi quý cô, chúng tôi không thể giúp gì cho cô ạ.” Nhân viên lễ tân nhìn Rose nói.
Gương mặt cô có chút buồn, hai người cùng nhau rời khỏi. Cô vừa đi vừa nhìn lặng vào tờ giấy địa chỉ, ánh mắt đầy suy tư. Tại sao lại không có vị nào tên Bella nhỉ? Tất cả hồ sơ đăng ký vào trường đều đã được duyệt kiểm định và xác nhận mà. Chắc chắn có chuyện gì đó? Mình muốn gặp cô ấy quá đi. Càng nghĩ cô càng thấy nặng nề trong lòng.
“Thôi nào, tôi nghĩ cô bạn Bella này đã mua một căn hộ bằng tên bố mẹ hay gì đó. Có lẽ, ngày mai cậu ta sẽ đi học thôi.” Levis đi tới đặt tay lên vai cô muốn an ủi.
Rose gật đầu, cô cất tờ giấy vào túi áo “Hoặc có thể cô lễ tân đó chưa tìm kỹ, chúng ta đi ăn thôi. Hôm nay vất vả cho cậu rồi.”
Levis mỉm cười “Nếu vậy tôi sẽ ăn rất ngon miệng đấy.”
Rose gật đầu sau đó rút điện thoại ra “Gần đây chắc chắn sẽ có quán nào đó ngon.”
“Đi thôi. Tôi biết một quán rất ngon.” Levis bước tới nắm lấy tay cô lôi đi.
Rose bất ngờ đưa mắt nhìn theo anh từ phía sau, trông Levis tràn đầy sự háo hức, cô cũng không nghĩ ngợi gì cứ vậy bước tiếp theo anh.
Hai người cùng nhau đến một quán ăn, cô đưa mắt nhìn thích thú, không gian mang lại vẻ cổ điển, thật hợp với sở thích của cô, khoảng cách giữa các bàn đều rất hợp lý, không gây ảnh hưởng tới người khác.
Levis đi tới kéo ghế cho cô một cách rất tinh tế. Hai người nói chuyện vô cùng thoải mái, anh nói cho cô nghe về những dự định sắp tới, những thứ anh định làm. Rose cũng cảm thấy một lần nữa hiểu anh hơn, cũng nhận thấy bản thân mình có vài nét tương đồng với suy nghĩ đó. Cô cảm thấy rất vui và biết ơn khi anh xuất hiện.
Ra khỏi quán, Rose đưa mắt nhìn Levis “Chúng ta đi dạo thêm một chút rồi về nhé.”
“Không thành vấn đề.” Levis mỉm cười đáp.
Hai người cùng nhau bước đi trên phố. Đi được một đoạn, hai chân cô không thể bước tiếp. Cô đứng lặng nhìn người đàn ông trước mặt.
Nụ cười trên gương mặt Levis cũng tan biến, gương mặt trở về nét nghiêm nghị nhìn về người đó.
Ánh mắt người đàn ông đó nhìn cô vẫn như vậy, ngay cả gương mặt cũng không bộc lộ thêm một chút cảm xúc nào.
“Roy, nghe em nói.” Rose vội vã lên tiếng.
“Không muốn nghe.” Anh bình thản đáp sau đó đảo mắt về phía Levis, ánh này hình như đã từng gặp qua nhưng anh cũng chẳng mấy bận tâm, lạnh lùng bước qua cô.
Rose đưa mắt nhìn anh, cô muốn bước theo để giải thích nhưng anh lại hạ giọng “Đi chơi với bạn của cô đi. Hai người trông vui vẻ đấy.”
Cảm giác trống rỗng này là sao chứ? Hai chân cô không hiểu sao lại dính chặt không thể nhúc nhích, bóng lưng anh cứ thế khuất dần trước mắt cô…
Bella đưa mắt nhìn theo, người phụ nữ mái tóc màu nâu tây, đôi mắt hai mí cùng nụ cười má lúm thật đẹp đẽ làm sao…
“Mẹ.” Bella không kìm được mà chạy tới bên cạnh bà vòng tay lên ôm chầm lấy.
“Lớn rồi còn đang làm nũng hả?” Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô.
“Con nhớ mẹ lắm, nhớ mùi thơm của mẹ, nhớ nụ cười của mẹ.” Cô vừa nói vừa khóc, tay chỉ biết ôm chặt mẹ vào lòng mà thôi. Mọi thứ bao lâu dồn nén sâu đậm trong lòng cô.
“Mẹ xin lỗi.”
Bella đưa mắt nhìn, hình ảnh của mẹ đột nhiên tan biến dần theo gió, cô cố gắng đưa tay với lấy, nước mắt không ngừng rơi, cô cứ chạy theo “Đừng mà…”
Giữa không gian tối tăm ấy, một ngọn lửa đã bùng cháy, cô bị lửa ngăn cách không thể bước tiếp, phía bên kia hình bóng thân yêu hiện ra trước mắt. Mẹ cô chỉ có thể đứng bên ngoài, nước mắt khẽ lăn trên gương mặt của mẹ.
Con cầu xin mẹ, hãy ở lại với con đi được không? Mẹ ơi, con thật sự không chịu nổi cuộc sống này rồi…
Lồng ngực cô đau thắt chặt và ghì nặng như một tảng đá vậy. Bella từ từ mở mắt, nước mắt vẫn còn đọng trên gương mặt cô. Mọi thứ dần dần hiện ra trước mắt, cô khẽ đảo mắt, mùi hương nhẹ nhàng của hoa ly.
“Cậu tỉnh rồi sao?” Nick từ đằng xa, sau đó đứng dậy bước về phía cô.
Nghe thấy giọng của Nick, Bella giật mình đưa mắt nhìn qua. Đúng rồi, vừa mới cãi nhau với hắn ta mà. Không biết mình và hắn đã ở đây bao lâu rồi chứ? Hắn cứ quan sát mình như thế sao? Tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi. Cô muốn ngồi dậy nhưng cơn đau nhói lên, khiến toàn thân cô như kiệt sức. Cô khẽ nhíu mày.
Trông thấy cô có ý định ngồi dậy, Nick tiến tới đưa tay đỡ lấy cô “Cậu cứ nằm thêm một chút đi.”
Thái độ quan tâm như này là sao chứ? Cô nghiến răng “Không phải cậu ghét tôi lắm sao?” Cô đưa mắt nhìn Nick, ánh mắt sắc lạnh “Tại sao còn làm bộ dạng này chứ?”
Cô gái này… Nick thở dài, cậu kéo ghế ngồi xuống nhìn cô nghiêm nghị “Tôi không ghét cậu.”
Bella siết chặt tay. Cô quay mặt đi không muốn nhìn Nick.
Thấy cô không nói gì, Nick liền nói tiếp “Tôi biết những lời nói của tôi đã làm tổn thương cậu. Xin lỗi.”
“Tôi đã làm như thế đấy.” Bella thản nhiên trả lời, cô đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Nick “Tôi đã lợi dụng Rose chỉ để tiếp cận Peterson.” Bàn tay nắm chặt “Từ bây giờ cậu có thể chính thức ghét tôi, biến khỏi mắt tôi thì càng tốt.”
“Cậu thích Peter thật ư?” Nick hạ giọng nói “Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ thích cậu đâu. Đây sẽ là sự thật mà cậu không thể thay đổi.”
Bella siết chặt tay, Peterson chỉ là một mục tiêu của cô thôi, đã đi tới nước cờ này thì cũng không thể quay đầu lại. Mặc kệ cậu ta muốn nói gì, Bella vẫn im lặng không phản hồi.
“Mặc dù không biết âm mưu của cậu là gì nhưng tôi vẫn hy vọng cậu đừng làm tổn thương Rose.” Nick đưa tay lấy áo khoác sau đó đứng dậy “Cô là người bạn thân đầu tiên của cô ấy.”
Nick rời khỏi bệnh viện, cậu đưa mắt nhìn vào điện thoại. Một email đã được gửi đến cho cậu với tiêu mục “Thông tin thiếu gia cần tìm.” Nick đưa tay gạt nó qua một bên. Hình ảnh lúc cô trong cơn hôn mê đã vô thức gọi mẹ, thậm chí cô ấy còn bật khóc. Trứng kiến sự yếu đuối đó của cô đột nhiên bản thân cậu cảm thấy vô cùng nặng nề. Tại sao chứ?
“Dẹp cái bộ dạng quyền quý của các người đi. Các người luôn khinh rẻ loại người như tôi lắm mà.”
“Cứ nói hết đi! Nói rằng tôi là thứ kinh khủng và sẽ bị đuổi khỏi ngôi trường đó đi!”
Những câu nói của Bella trước khi cậu rời khỏi bệnh viện cũng thật oán trách, cô ấy cứ phải nói mấy lời sắc bén đó ư? Nick đưa mắt nhìn lên bầu trời cao, sao cậu đột nhiên lại bị cuốn vào cô gái này chứ? Mỗi lần gặp mặt là một lần bị mắng cho tơi tả. Mình bị ngốc không vậy?
Đang lẫn lộn giữa đống suy nghĩ muốn tìm một lời giải thích thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên. Nick đưa mắt nhìn điện thoại, thấy tên người gọi đến Nick như hiểu chuẩn bị có một cơn thịnh nộ sẽ đến với bản thân, vừa đưa chiếc điện thoại lên tai nghe, chưa kịp trả lời đầu dây bên kia đã tuôn ra một tràng “Nicholas M Rowan, em chắc chắn không xong với tôi rồi! Dám để siêu sao bóng rổ phải đợi em hả? Còn đang thả hồn ở đâu sao không mau bay về trước mặt anh mày đi!”
“Rồi, rồi, em qua ngay đây mà.”
Ted tắt điện thoại, cau mày nhìn hai người trước mắt “Đột nhiên về trước không nói câu nào, bữa ăn có thể không tới nhưng trận đấu bóng rổ thì không được.”
Roy đi tới đưa chai nước cho Ted “Được rồi, đợi nó đến em sẽ bảo nó viết bản tường trình chi tiết ha.”
“Hai… ba… nhìn nào!” Một câu nói cất lên thu hút hai ánh nhìn của bọn họ.
Ted và Roy đưa mắt nhìn theo, một chiếc ống kính điện thoại chĩa thẳng vào mặt bọn họ. Tạch nhẹ một cái, bọn họ đã có một kiểu ảnh chụp chung với nhau rồi.
“Anh đang làm cái gì vậy, Peter?” Ted cau mày nói.
“Lưu lại kỷ niệm.” Peter thản nhiên đáp sau đó đi về phía trước, đưa mắt quan sát muốn tìm một chỗ ngồi thích hợp để xem trận đấu.
Roy khoanh tay lại nhìn Ted “Kỷ niệm sao? Trong đầu anh ấy có tồn tại mấy thứ lãng mạn thế ư?”
Ted đưa tay vặn nắp chai “Chắc là muốn gửi cho con quỷ nhỏ đó đây mà.”
“Đáng yêu thật ha.” Roy cười nói sau đó chạy về phía trước. Đưa tay khoác lấy vai Peter.
“Nhìn anh em họ kìa.” Mấy nữ sinh bên cạnh đưa mắt bàn tán.
“Terence! Terence!” Phía bên kia những nữ cổ động viên nữ cũng bắt đầu kéo nhau đến, gương mặt ai nấy đều phấn khích vô cùng.
Ted đi tới bên cạnh đưa chiếc khăn khoác lên đầu Roy “Đến giờ chơi rồi đây.” Sau đó đi về phía đồng đội.
Roy tức giận kéo chiếc khăn xuống “Cái tên này!”
Peter đưa mắt nhìn đồng hồ “Rose vẫn chưa đến sao?”
“Không đến tốt hơn mà.” Roy nói sau đó ngồi xuống ghế.
Peter lắc đầu chán nản, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh, không nói lời nào chỉ đưa mắt nhìn về người em trai song sinh đang thảo luận với đồng đội về trận đấu sắp diễn ra.
Thấy anh họ không nói gì, Roy khẽ đưa mắt nhìn gương mặt nghiêm nghị đó của Peter, anh tự biết anh họ của mình chắc cảm thấy có chút không vui vì thái độ của anh. Roy định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí này thì đột nhiên từ phía sau anh một giọng nói con gái cất lên.
“Thiếu gia Royce, tôi có thể nói chuyện với cậu được không? Chỉ một chút thôi, sẽ không mất nhiều thời gian.” Một cô gái bước tới, mái tóc màu nâu tây xõa ngang lưng, cô đưa mắt nhìn Roy mỉm cười nói, ánh mắt đầy vẻ trông đợi.
Anh đưa mắt nhìn cô một lượt, chỉ cần thoáng qua với cách ăn mặc này cũng đoán ra được đây là một cô tiểu thư nhà quyền quý. Lại là một cô công chúa nào đó đang có ý tiếp cận đây mà, nhưng ánh mắt này hình như không đúng thì phải. Cô gái khẽ đưa mắt nhìn Peter ngại ngùng, hai bàn tay có vẻ lúng túng. Đối tượng lần này không phải là mình rồi. Roy thầm nghĩ, đột nhiên phía bên cạnh cảm thấy có một luồng khí sắc lạnh, Roy quay qua nhìn Peter, lại ánh mắt này, anh vội vã lên tiếng “Lần này chắc chắn không thể trách em nha.”
Roy định đứng dậy thì Peter đột ngột lên tiếng “Xin lỗi vì đã xen vào nhưng cô biết Royce đã có hôn ước rồi chứ?” Ánh mắt muốn nhắc nhở cô.
“Vâng, tôi đã biết ạ.” Cô gái thẳng thừng đáp, hai tay nắm chặt “Xin thiếu gia Peterson đừng hiểu nhầm, tôi không có ý đó đâu.”
Roy vui vẻ bước ra “Thôi nào, tiểu thư cứ ngồi xuống đây nói chuyện nha.” Anh liền nhường chỗ cho cô gái.
Peter đưa ánh mắt đầy khó hiểu nhìn Roy, đáp lại anh chỉ là thái độ trẻ con đầy tinh nghịch của Roy, Roy nháy mắt một cái với Peter rồi quay người bỏ đi. Peter định nói gì đó thì cô gái đã ngồi xuống trước mặt anh.
“Thiếu gia Peterson.” Cô gái đưa tay vén tóc nhìn anh ngượng ngùng nói “Thứ lỗi cho tôi nhưng tôi thật ra muốn được nói chuyện riêng với anh.”
Ánh mắt Peter bình thản một cách kỳ lạ, cũng không phải kiểu mới lạ gì, anh nhìn cô “Xin lỗi nhưng tôi không muốn.”
Cô gái đưa ánh mắt ngỡ ngàng nhìn anh. Roy từ đằng xa ánh mắt chăm chú dõi theo mà cảm thấy có chút thất vọng “Còn chưa nổi một phút mà. Ông anh tôi chẳng thú vị tẹo nào.”
“Có chuyện gì vậy?” Nick từ phía sau bước tới.
Roy vui vẻ vỗ vai cậu “Giờ mới tới sao?” Anh đưa mắt nhìn về chỗ Peter “Anh ấy được một tiểu thư tỏ tình.”
“Lại một người cố chấp nữa sao?” Nick thở dài.
“Lại?” Roy đưa ánh mắt đầy tò mò “Từ lúc chuyển trường đã có người tỏ tình rồi sao?” Ánh mắt dò hỏi.
“À không…” Nick vội vã xua tay, mình thật vô ý mà, nếu Roy biết chuyện của Bella thì anh ấy chắc chắn sẽ tìm cách đuổi cô ấy ra khỏi trường. Cậu gãi đầu “Tại trước đây cũng có… thôi mà…”
“Bình thường Peter mặt lạnh như băng vậy, có thích thầm người ta cũng không dám tỏ tình. Coi kìa, lại để con gái người ta xấu hổ bỏ đi rồi.” Roy đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô gái.
“Đừng mơ mộng là tốt cho họ.” Nick nói sau đó đi về phía Peter.
“Coi ai đang nói kìa?” Roy đi tới bên cạnh muốn trêu ghẹo.
Nick không trả lời, gương mặt có chút trầm ngâm. Roy đưa mắt nhìn Nick, lần đầu thấy cậu em họ trưng ra bộ mặt như vậy. Thằng nhóc này có chuyện gì giấu mình sao?
Cả sân vang lên một tiếng hô lớn, trận đấu chính thức bắt đầu. Hai người đi về chỗ ngồi xuống cùng Peter. Peter đưa mắt nhìn Roy, anh quá quen thuộc với tính cách của cậu em này nên cũng chẳng để bụng chỉ hỏi “Còn nước không?”
Roy mỉm cười đưa cho anh một chai nước.
Từ phía sau Peter, Rose bước tới, anh quay qua nhìn cô, Rose mỉm cười nhìn anh “Xin lỗi vì em đến muộn.”
“Sao trông hớt hải vậy? Mau ngồi xuống đi.” Anh nhìn cô nhẹ nhàng đáp.
Gương mặt của Roy thì lại chẳng thể nhẹ nhàng được như thế, anh quay qua tập chung vào trận đấu. Rose cũng không để ý nữa, chỉ ngồi xuống bên cạnh Peter “Bên ngoài khá đông nên em phải chen mãi mới có thể vào.”
Trên sân, Ted liên tục thể hiện những kỹ năng chơi bóng rổ của mình, các cô gái chỉ biết lướt theo anh mà hô hào thích thú. Nhảy nhẹ một cái là có thể ném trúng rổ, quả bóng như bị anh điều khiển vậy, một khi tay anh đã chạm được vào quả bóng thì không ai có thể cướp nó khỏi anh. Mấy thiếu gia đội địch chỉ biết cau mày nhìn nhau, tức giận trong bất lực.
Kết thúc trận đấu, tất nhiên Ted là người được hoan hô nhiều nhất, các đồng đội mỉm cười hạnh phúc, anh đúng là một ngôi sao sáng của cả đội. Mấy cô gái nhìn nhau phấn khích gào thét.
“Ted, anh thật sự chơi rất hay!” Rose nhìn Ted mỉm cười sau đó đi tới đưa nước và khăn cho anh.
Ted mỉm cười vui vẻ, đưa tay cầm lấy chai nước của cô.
Peter đi tới mỉm cười “Kết thúc rồi, chúng ta mau về thôi.”
“Em về trước nha!” Từ phía xa, Roy nói sau đó quay người rời đi trước luôn.
Ted đưa mắt nhìn Rose “Kệ nó đi, bọn anh đưa em về.”
Rose gật đầu, đi được một đoạn cô liền quay qua Ted hỏi “Mẫu con gái của anh là gì?”
Nghe thấy câu hỏi này xén chút anh phun ngụm nước vừa uống trong miệng ra, anh nhìn cô cười gượng “Sao đột nhiên lại hỏi câu này vậy?”
“Em tò mò một chút thôi ạ. Mấy nữ sinh hôm nay không phải đều ở đây để cổ vũ cho anh sao?” Cô mỉm cười “Hình như có anh Ted và Nick là kín tiếng về chuyện tình cảm.” Cô đưa mắt nhìn về phía Nick.
Nghe thấy tên mình Nick liền nhìn cô “Làm ơn, gạch em ra đi.”
Rose lại chĩa ánh mắt đầy tò mò về phía Ted, đột nhiên anh cảm thấy chút gượng gạo. Cô năn nỉ “Tiết lộ một chút cho em đi. Anh có đang để ý ai không vậy?”
Để ý sao? Ted thầm nghĩ, trước đây anh chỉ thích tập trung vào thể thao, mấy cô gái tiếp xúc với anh chưa từng có ai để lại ấn tượng. Đột nhiên một cô gái hiện lên với mái tóc màu nâu lạnh, đôi mắt bồ câu với giọng ca ngân vang khiến anh thấy tim mình loạn nhịp, bản thân vô thức mà đã trở nên lúng túng. Anh vội vã bước đi thật nhanh.
“Anh đang để ý ai đó thật ư?” Rose vui vẻ nói với theo.
Peter đưa mắt dõi theo biểu cảm đó của Ted mà khẽ cười trong lòng bởi dường như anh đã biết cô gái đó. Người khiến cậu em trai mình trở nên lúng túng như một tên ngốc.
.
Lại một ngày nữa không thấy Bella, trong lòng Rose cảm thấy có gì đó lo lắng. Cô đi tới phòng giáo viên muốn xin thông tin của Bella. Mình nên đi thăm cô ấy nhỉ?
“Rose.” Tiếng gọi cất lên và người đó chạy về phía cô.
Cô quay người lại nhìn, Levis đứng trước mặt cô nở một nụ cười ấm áp “Cậu đang định đến phòng giáo viên sao?”
Rose gật đầu “Đúng vậy. Không biết có chuyện gì mà bạn của tớ không đi học, tớ muốn xin địa chỉ sau đó thăm cô ấy.”
“Bạn của cậu, là cô gái gặp ở thư viện hả?”
“Đúng rồi đó, cậu nhớ tốt nhỉ?”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện mà không biết từ phía sau có một người âm thầm quan sát tất cả. Ánh mắt đăm chiêu cùng nụ cười toan tính điều gì đó.
Đến giờ ăn trưa, Rose đã ngồi một mình ở một bàn, cô vừa ăn cơm vừa đeo tai nghe. Thấy vậy, Peter liền bê khay cơm đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, anh đưa tay gỡ tai nghe của cô ra “Xin lỗi quý cô, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
Rose đưa mắt nhìn anh mỉm cười cất chiếc tai nghe đi “Thật vinh dự cho tôi quá.”
“Lần sau ăn cơm cứ đợi anh là được. Chúng ta không phải người lạ.” Nói xong anh liền gắp miếng thức ăn.
Cô chỉ mỉm cười không nói thêm gì. Anh ấy luôn biết cách quan tâm người khác.
Roy ngồi bàn bên cạnh đưa ánh mắt như tóe ra tia sét chằm chằm về phía người anh họ “Peter phiền phức, anh ấy lại ngồi bên đó chứ không phải bên này sao?”
Ted đưa tay gắp một miếng thịt từ khay của Roy “Đáng nhẽ, người phải ngồi một mình ăn cơm là em mới phải.”
Roy cau mày “Cái anh này trả đây.”
Ted không quan tâm mà vui vẻ cho vào miệng ăn.
“Ở đây ngoài chúng ta ra, Rose có quen ai đâu chứ? Nếu cha của cô ấy biết con gái đi học phải ăn cơm một mình thì sẽ muộn phiền lắm đó.” Nick ngồi bên cạnh lên tiếng.
“Trước đây đi du học một mình không phải sao?” Roy đưa tay mở chai nước “Tự nhiên chuyển về đây học theo làm gì?”
“Là ông nội yêu quý của anh đề nghị đó.” Nick nhìn Roy mỉm cười nói.
Đúng là anh em tốt, hở ra là đi bênh người ngoài. Roy chán nản không muốn nghe thêm nữa, anh uống nước sau đó tiếp tục ăn khay cơm của mình.
“Kết thúc giờ học, em sẽ đi thăm Bella nên anh không cần đợi em ạ.” Rose quay qua nói với Peter.
Nhắc đến cái tên này, anh mới ra là cô gái này không đi học, anh vốn là người không để tâm đến con gái nên việc quên mất cô cũng là điều dễ dàng, hơn nữa những lời cô nói với anh càng khiến anh muốn gạt cô ra một bên.
“Em hiểu bao nhiêu về người bạn này vậy?”
Rose đưa mắt nhìn anh, gương mặt Peter có chút gì đó nghiêm nghị, cô hạ giọng “Em biết mọi người vẫn còn ác cảm với Bella nhưng em tin cô ấy không phải một người xấu.” Cô nhìn anh “Nhiều lúc em thật sự không hiểu cô ấy nghĩ gì nhưng mà trong lòng em vẫn luôn tin rằng mọi thứ đều có lý do.”
Peter nhìn cô chỉ biết thở dài, cô em gái này đúng thật rất tốt bụng.
“Mandy từng nói, có những thứ phải dùng trái tim để cảm nhận, dù xấu hay đẹp cũng nên một lần sống thật với con tim mình. Em cũng muốn tin vào trái tim mình, dù cô ấy có đối xử với em như nào em cũng sẽ đón nhận bởi vì em không muốn hối hận.” Rose cúi đầu nói “Em chưa từng kết bạn với ai vì sợ họ lợi dụng mình, cũng chưa từng thoát khỏi sự an toàn của bản thân mình.” Rose siết chặt tay. Em luôn là người ở trong vùng an toàn của bản thân. Em muốn thay đổi và đối mặt với sự thật cho dù nó có thế nào.
Peter mỉm cười đưa tay xoa đầu cô “Được rồi, em thắng rồi đó.”
“Cảm ơn anh vì đã luôn ủng hộ em.”
.
Chuông báo kết thúc giờ học vừa kêu lên thì Rose nhanh chóng rời khỏi lớp học, cô vội vã ra khỏi cửa.
“Rose không về cùng sao?” Ted đưa mắt nhìn Peter hỏi.
“Không. Rose muốn đến thăm Bella.” Peter nói sau đó đứng dậy.
“Nhà của Bella ư?” Nick bất ngờ hỏi “Chị ấy biết nhà của Bella ư?”
“Thấy Rose nói lấy thông tin từ chỗ giáo viên, ở tòa chung cư Flotte thì phải.”
“Flotte cũng cao cấp đấy chứ, còn nằm gần khu trung tâm nữa.” Ted nhìn Peter nói.
Trên gương mặt Nick lại hiện ra vẻ lo lắng nhiều hơn, đấy chỉ là địa chỉ giả để kê khai lý lịch sao cho hợp lý với giới tài phiệt thôi. Mình có nên báo cho cô ấy biết việc Rose đi tìm cô ấy không nhỉ. Cậu vội vã cất đồ sau đó nói “Em sẽ về trước nha.” Nói xong, cậu chạy ra khỏi lớp.
“Không phải chúng ta đều cùng về sao?” Ted đưa mắt nhìn theo bóng lưng đó, bóng lưng đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Peter.
Peter không nói gì, ánh mắt đăm chiêu, anh bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Peter bước tới bên cạnh Ted “Chúng cũng ta đi thôi.”
Roy vươn vai đi bộ trên hành lang, tiếng bước chân chạy về phía anh càng ngày càng lớn. Anh quay người nhìn lại…
“Thiếu gia Royce…” Cô gái hớt hải nói.
Roy đưa mắt nhìn cô, ánh mắt đầy khó hiểu.
“Tôi… có chuyện muốn nói…”
“Cậu là?” Anh đưa mắt nhìn cô ngờ ngợ.
“Tôi biết là cậu sẽ không nhận ra mà.” Cô gái ủ rũ nói. “Vicky Mollent, chúng ta đã gặp nhau ở buổi đấu giá trang sức. Hôm đó, tôi và cậu đã uống rượu với nhau ở bàn đó.”
“À ra vậy…” Anh đáp. Hôm đó uống rượu với biết bao nhiêu người, sao mà nhớ nổi chứ? Cô gái này cũng chẳng chút ấn tượng nào. Còn cứng đầu tìm đến mình làm gì. Coi bộ phải nói mấy câu gì đó để tránh phiền toái.
“Rosaleen… tôi biết cô ấy là vị hôn thê của cậu.”
Anh lặng người, nếu đã biết tôi có vị hôn thê rồi còn đến làm gì chứ? Roy đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Cậu có biết vị hôn thê đó của cậu đang rất thân thiết với một thiếu gia khác không? Họ gặp nhau trong thư viện, đi cùng nhau về.”
Gương mặt anh vẫn không hề thay đổi, một chút cảm xúc cũng không có. Cô gái tiếp tục nói.
“Ý tôi người đi cùng cô ta không phải thiếu gia Peterson, mà là một người khác. Cậu ta học lớp của tôi, cô ta còn đi cùng cậu ta về, hai người nói chuyện rất thân thiết.”
“Thì sao chứ?” Đáp lại cô chỉ bằng một câu nói đầy lạnh lùng và vô cảm.
“Royce, cậu là một thiếu gia hoàng tộc, cậu không thể kết hôn với một cô gái dễ dãi như vậy được, càng không thể để cô ta dắt mũi cậu.”
“Dễ dãi?” Ánh mắt đột nhiên sắc lạnh “Dắt mũi?” Giọng điệu của anh cũng thay đổi.
Cô gái trông thấy vẻ mặt này mà có chút sợ hãi “Cậu sao vậy? Tôi chỉ không muốn cậu bị lừa thôi…”
Roy nhếch miệng nở một nụ cười đầy khinh miệt “Cô nghĩ cô là ai?” Ánh mắt coi thường hiện rõ trên gương mặt anh. Nói xong, anh quay người bước đi không quan tâm đến cảm xúc của cô.
Cô gái bị biểu cảm đó làm cho sững người, toàn thân như vừa bị đổ một xô nước lạnh lên người vậy. Thật sự trống rỗng, cô chỉ biết nhìn theo bóng lưng đó khuất dần.
.
“Đến nơi rồi này.” Levis nhìn Rose mỉm cười nói.
Rose đưa mắt nhìn lên tòa chung cư cao cấp thượng lưu, cảm giác rất nóng lòng “Chúng ta mau vào trong thôi.”
“Xin lỗi quý cô, chúng tôi không thể giúp gì cho cô ạ.” Nhân viên lễ tân nhìn Rose nói.
Gương mặt cô có chút buồn, hai người cùng nhau rời khỏi. Cô vừa đi vừa nhìn lặng vào tờ giấy địa chỉ, ánh mắt đầy suy tư. Tại sao lại không có vị nào tên Bella nhỉ? Tất cả hồ sơ đăng ký vào trường đều đã được duyệt kiểm định và xác nhận mà. Chắc chắn có chuyện gì đó? Mình muốn gặp cô ấy quá đi. Càng nghĩ cô càng thấy nặng nề trong lòng.
“Thôi nào, tôi nghĩ cô bạn Bella này đã mua một căn hộ bằng tên bố mẹ hay gì đó. Có lẽ, ngày mai cậu ta sẽ đi học thôi.” Levis đi tới đặt tay lên vai cô muốn an ủi.
Rose gật đầu, cô cất tờ giấy vào túi áo “Hoặc có thể cô lễ tân đó chưa tìm kỹ, chúng ta đi ăn thôi. Hôm nay vất vả cho cậu rồi.”
Levis mỉm cười “Nếu vậy tôi sẽ ăn rất ngon miệng đấy.”
Rose gật đầu sau đó rút điện thoại ra “Gần đây chắc chắn sẽ có quán nào đó ngon.”
“Đi thôi. Tôi biết một quán rất ngon.” Levis bước tới nắm lấy tay cô lôi đi.
Rose bất ngờ đưa mắt nhìn theo anh từ phía sau, trông Levis tràn đầy sự háo hức, cô cũng không nghĩ ngợi gì cứ vậy bước tiếp theo anh.
Hai người cùng nhau đến một quán ăn, cô đưa mắt nhìn thích thú, không gian mang lại vẻ cổ điển, thật hợp với sở thích của cô, khoảng cách giữa các bàn đều rất hợp lý, không gây ảnh hưởng tới người khác.
Levis đi tới kéo ghế cho cô một cách rất tinh tế. Hai người nói chuyện vô cùng thoải mái, anh nói cho cô nghe về những dự định sắp tới, những thứ anh định làm. Rose cũng cảm thấy một lần nữa hiểu anh hơn, cũng nhận thấy bản thân mình có vài nét tương đồng với suy nghĩ đó. Cô cảm thấy rất vui và biết ơn khi anh xuất hiện.
Ra khỏi quán, Rose đưa mắt nhìn Levis “Chúng ta đi dạo thêm một chút rồi về nhé.”
“Không thành vấn đề.” Levis mỉm cười đáp.
Hai người cùng nhau bước đi trên phố. Đi được một đoạn, hai chân cô không thể bước tiếp. Cô đứng lặng nhìn người đàn ông trước mặt.
Nụ cười trên gương mặt Levis cũng tan biến, gương mặt trở về nét nghiêm nghị nhìn về người đó.
Ánh mắt người đàn ông đó nhìn cô vẫn như vậy, ngay cả gương mặt cũng không bộc lộ thêm một chút cảm xúc nào.
“Roy, nghe em nói.” Rose vội vã lên tiếng.
“Không muốn nghe.” Anh bình thản đáp sau đó đảo mắt về phía Levis, ánh này hình như đã từng gặp qua nhưng anh cũng chẳng mấy bận tâm, lạnh lùng bước qua cô.
Rose đưa mắt nhìn anh, cô muốn bước theo để giải thích nhưng anh lại hạ giọng “Đi chơi với bạn của cô đi. Hai người trông vui vẻ đấy.”
Cảm giác trống rỗng này là sao chứ? Hai chân cô không hiểu sao lại dính chặt không thể nhúc nhích, bóng lưng anh cứ thế khuất dần trước mắt cô…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook