Giá Như Anh Gặp Lại Em Sớm Hơn!
-
Chương 41: Mai Gia Thành Tự Sát
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Khiết Băng ngạc nhiên khi thấy mẹ mình.
Không ngờ cha lại lấy mẹ làm cái bẫy dụ cô về nhà.
Nếu không vì sáng nay Vincent đến tìm cô rồi lôi kéo cô đến đây thì chắc chắn cô bị sập bẫy mất rồi.
“Ôi July, xin lỗi con yêu.
Hôm qua mẹ quá bận nên không tham gia đánh nhau với con được.
Nghĩ mà buồn á!”
Bạch Khiết Lam nói một cách oan uổng và tiếc nuối.
Đông Phương Hoàng Minh nghe mà hết hồn.
Không ngờ mẹ vợ lại cá tính như vậy.
Đúng là mẹ con có khác.
Thật ra bà sinh trường trong một gia đình có văn hóa hắc đạo cũng có máu mặt ở Đông Nam Á thời bấy giờ.
Sau khi bà gặp William thì bà đã hoàn toàn thay đổi.
Tính cách vốn lạnh nhạt, thờ ơ trở nên vô cùng cởi mở và chan hòa.
Bà cùng chồng đã vào sinh ra tử vô số lần.
Bàn tay nhuốm máu trên dưới vạn lần.
Ban đầu Khiết Lam và William bị ngăn cấm trong con đường tình yêu nhưng rồi nhờ ý chí quyết tâm, tình cảm đôi bên giành cho nhau, họ đã được ở bên nhau.
Về sau, gia tộc Amnescia và nhà họ Bạch ở Việt Nam không còn đấu đá nhau nữa.
Thời thế dần thay đổi.
Hai bên từ lâu vốn đã không ưa nhau, không ngừng tranh đấu nhưng số phận an bài, hai người con, cháu của họ đã yêu nhau.
Đến khi Khiết Lam hạ sinh Vincent thì bà đã rửa tay gác kiếm, cùng William chung tay xây dựng tập đoàn Amnes ngày một lớn mạnh hơn.
Bắt đầu từ khi đó, ở Đông Nam Á nổ ra rất nhiều cuộc giao đấu để chiếm quyền.
Ngay từ đó lão đại “Quỷ môn” đời trước, Đông Phương Quyền bắt đầu lên ngôi, nắm giữ toàn bộ châu Á.
Nhắc đến đây, không thể nói về người nắm giữ nơi đó bấy giờ chính là Đông Phương Hoàng Minh, người sắp làm con rể của bà.
Nhìn thấy người con trai chuẩn bị làm chồng tương lai của con gái bà, nhìn đi nhìn lại rồi bà nghĩ thầm:
“Được, được”
Đông Phương Hoàng Minh nhìn mà thất thần.
Bị ánh mắt dò xét của Khiết Lam làm anh bất giác ớn lạnh sống lưng.
Thấy anh không thoải mái, Khiết Băng liền càu nhàu mẹ mình
“Mẹ làm bạn trai con sợ kìa!!!!”
Lúc này bà mới hoàn hồn lại, gật gật rồi nói lia lịa:
“Bác xin lỗi.
Mà chừng nào cưới?
Ta sắp có cháu rồi đúng không?
Úi chà, con cũng được đấy chứ!
Duyệt duyệt, ta cho cháu làm con rể!”
Khiết Băng và Hoàng Minh nhìn nhau lắc đầu, hai người đồng ý kiến.
Không biết Bạch Khiết Lam có phải bạn thân của Trần Hoàng Yến hay không mà sao hai người giống nhau đến như thế.
Nhìn ngoài lạnh lùng mà thật chất quá nhiệt tình rồi.
Hai người cùng William Amnescia và Bạch Khiết Lam nói chuyện tầm khoảng 60 phút đồng hồ rồi nhanh chóng rời đi.
Họ quá mệt mỏi với đống câu hỏi mà ba mẹ cô đưa ra rồi.
Rõ ràng là Vincent đưa họ đến đây mà cuối cùng lại quay về Anh Quốc ở với vợ mình.
Quá đáng lắm rồi!!
Bất chợt điện thoại Khiết Băng đổ chuông, là Hắc Sát:
“Chị về Rome đi, Mai Gia Thành tự sát rồi!”
Nghe xong cô hơi bất ngờ, không thể tin được một người có tính khí bảo thủ, tham sống sợ chết như Mai Gia Thành lại chọn cách tự sát thay cho việc khai báo hành tung của King.
Rồi cô cùng Hoàng Minh lập tức trở về Rome.
Vừa bước xuống căn cứ, Hắc Sát liền đưa hai người vào trong, thông báo tình hình gần đây.
“Hôm qua sau khi mất hàng, uy tín của King ngày một giảm sút.
Nhưng anh ta vẫn chưa đả động gì hết.”
“Cứ chứ thôi, King hành động, ta tiêu diệt!”
Khiết Băng bình thản nói.
Bây giờ chỉ có 3 người bàn cách mà thôi.
Âu Dương Khải vì hơn hai ngày nay không được ở bên vợ nên hôm nay anh bỏ mặc ba người rồi đi chơi.
Suy cho cùng bây giờ họ đã thành công bước đầu nên chỉ cần chờ King lộ diện nữa mà thôi.
Thế nên hãy để cho anh ta nghỉ ngơi một thời gian.
Khiết Băng bỗng nhớ lại hơn một tuần trước cô chưa chơi ở Việt Nam xong mà phải loay xoay làm công việc.
Cô quay sang nhìn Đông Phương Hoàng Minh rồi dùng giọng nũng nịu nói:
“Minh Minh, em muốn về Việt Nam, em muốn đi Hồ Chí Minh!”
Nghe đến đây anh bất giác giật mình.
Hồ Chí Minh? Nơi anh gặp cô lần đầu sao? Nơi anh và cô bắt đầu chuyện tình cảm sao?
Nhìn ánh mắt cô lúc này khiến anh đốn tim, anh không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.
Anh liền gật gật, cô cười vui vẻ rồi nhẹ hôn lên má anh một cái.
Anh lắc đầu thở dài, thầm nghĩ
“Mong rằng đến đó em không nhớ lại quá khứ.”
Thật chất nếu cô nhớ lại thì cũng không phải là chuyện xấu.
Nhưng nếu cô biết anh đã lừa cô rồi tiếp cận cô một lần nữa sao?
Nếu cô biết lúc trước cô và anh đã từng quen biết mà anh vẫn cứ giấu cô đến tận bây giờ thì sẽ như thế nào?
Cô có tức giận khi anh làm như vậy không?
Không phải vì anh không muốn nói cho cô biết mà do anh không muốn cô quá lún sâu vào nó.
Anh muốn cô cam tâm tình nguyện ở bên anh một lần nữa chứ không phải bị ràng buộc bởi lời hẹn ước khi xưa.
Anh yêu cô, điều đó không thay đổi! Nhưng cô có yêu anh như xưa hay không, anh cần thời gian để kiểm chứng.
Thời gian đã cho anh thấy, cô đã yêu anh rồi! Cuộc đời anh chỉ cần như vậy thôi, chỉ cần cô là đủ!
Khiết Băng ngạc nhiên khi thấy mẹ mình.
Không ngờ cha lại lấy mẹ làm cái bẫy dụ cô về nhà.
Nếu không vì sáng nay Vincent đến tìm cô rồi lôi kéo cô đến đây thì chắc chắn cô bị sập bẫy mất rồi.
“Ôi July, xin lỗi con yêu.
Hôm qua mẹ quá bận nên không tham gia đánh nhau với con được.
Nghĩ mà buồn á!”
Bạch Khiết Lam nói một cách oan uổng và tiếc nuối.
Đông Phương Hoàng Minh nghe mà hết hồn.
Không ngờ mẹ vợ lại cá tính như vậy.
Đúng là mẹ con có khác.
Thật ra bà sinh trường trong một gia đình có văn hóa hắc đạo cũng có máu mặt ở Đông Nam Á thời bấy giờ.
Sau khi bà gặp William thì bà đã hoàn toàn thay đổi.
Tính cách vốn lạnh nhạt, thờ ơ trở nên vô cùng cởi mở và chan hòa.
Bà cùng chồng đã vào sinh ra tử vô số lần.
Bàn tay nhuốm máu trên dưới vạn lần.
Ban đầu Khiết Lam và William bị ngăn cấm trong con đường tình yêu nhưng rồi nhờ ý chí quyết tâm, tình cảm đôi bên giành cho nhau, họ đã được ở bên nhau.
Về sau, gia tộc Amnescia và nhà họ Bạch ở Việt Nam không còn đấu đá nhau nữa.
Thời thế dần thay đổi.
Hai bên từ lâu vốn đã không ưa nhau, không ngừng tranh đấu nhưng số phận an bài, hai người con, cháu của họ đã yêu nhau.
Đến khi Khiết Lam hạ sinh Vincent thì bà đã rửa tay gác kiếm, cùng William chung tay xây dựng tập đoàn Amnes ngày một lớn mạnh hơn.
Bắt đầu từ khi đó, ở Đông Nam Á nổ ra rất nhiều cuộc giao đấu để chiếm quyền.
Ngay từ đó lão đại “Quỷ môn” đời trước, Đông Phương Quyền bắt đầu lên ngôi, nắm giữ toàn bộ châu Á.
Nhắc đến đây, không thể nói về người nắm giữ nơi đó bấy giờ chính là Đông Phương Hoàng Minh, người sắp làm con rể của bà.
Nhìn thấy người con trai chuẩn bị làm chồng tương lai của con gái bà, nhìn đi nhìn lại rồi bà nghĩ thầm:
“Được, được”
Đông Phương Hoàng Minh nhìn mà thất thần.
Bị ánh mắt dò xét của Khiết Lam làm anh bất giác ớn lạnh sống lưng.
Thấy anh không thoải mái, Khiết Băng liền càu nhàu mẹ mình
“Mẹ làm bạn trai con sợ kìa!!!!”
Lúc này bà mới hoàn hồn lại, gật gật rồi nói lia lịa:
“Bác xin lỗi.
Mà chừng nào cưới?
Ta sắp có cháu rồi đúng không?
Úi chà, con cũng được đấy chứ!
Duyệt duyệt, ta cho cháu làm con rể!”
Khiết Băng và Hoàng Minh nhìn nhau lắc đầu, hai người đồng ý kiến.
Không biết Bạch Khiết Lam có phải bạn thân của Trần Hoàng Yến hay không mà sao hai người giống nhau đến như thế.
Nhìn ngoài lạnh lùng mà thật chất quá nhiệt tình rồi.
Hai người cùng William Amnescia và Bạch Khiết Lam nói chuyện tầm khoảng 60 phút đồng hồ rồi nhanh chóng rời đi.
Họ quá mệt mỏi với đống câu hỏi mà ba mẹ cô đưa ra rồi.
Rõ ràng là Vincent đưa họ đến đây mà cuối cùng lại quay về Anh Quốc ở với vợ mình.
Quá đáng lắm rồi!!
Bất chợt điện thoại Khiết Băng đổ chuông, là Hắc Sát:
“Chị về Rome đi, Mai Gia Thành tự sát rồi!”
Nghe xong cô hơi bất ngờ, không thể tin được một người có tính khí bảo thủ, tham sống sợ chết như Mai Gia Thành lại chọn cách tự sát thay cho việc khai báo hành tung của King.
Rồi cô cùng Hoàng Minh lập tức trở về Rome.
Vừa bước xuống căn cứ, Hắc Sát liền đưa hai người vào trong, thông báo tình hình gần đây.
“Hôm qua sau khi mất hàng, uy tín của King ngày một giảm sút.
Nhưng anh ta vẫn chưa đả động gì hết.”
“Cứ chứ thôi, King hành động, ta tiêu diệt!”
Khiết Băng bình thản nói.
Bây giờ chỉ có 3 người bàn cách mà thôi.
Âu Dương Khải vì hơn hai ngày nay không được ở bên vợ nên hôm nay anh bỏ mặc ba người rồi đi chơi.
Suy cho cùng bây giờ họ đã thành công bước đầu nên chỉ cần chờ King lộ diện nữa mà thôi.
Thế nên hãy để cho anh ta nghỉ ngơi một thời gian.
Khiết Băng bỗng nhớ lại hơn một tuần trước cô chưa chơi ở Việt Nam xong mà phải loay xoay làm công việc.
Cô quay sang nhìn Đông Phương Hoàng Minh rồi dùng giọng nũng nịu nói:
“Minh Minh, em muốn về Việt Nam, em muốn đi Hồ Chí Minh!”
Nghe đến đây anh bất giác giật mình.
Hồ Chí Minh? Nơi anh gặp cô lần đầu sao? Nơi anh và cô bắt đầu chuyện tình cảm sao?
Nhìn ánh mắt cô lúc này khiến anh đốn tim, anh không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.
Anh liền gật gật, cô cười vui vẻ rồi nhẹ hôn lên má anh một cái.
Anh lắc đầu thở dài, thầm nghĩ
“Mong rằng đến đó em không nhớ lại quá khứ.”
Thật chất nếu cô nhớ lại thì cũng không phải là chuyện xấu.
Nhưng nếu cô biết anh đã lừa cô rồi tiếp cận cô một lần nữa sao?
Nếu cô biết lúc trước cô và anh đã từng quen biết mà anh vẫn cứ giấu cô đến tận bây giờ thì sẽ như thế nào?
Cô có tức giận khi anh làm như vậy không?
Không phải vì anh không muốn nói cho cô biết mà do anh không muốn cô quá lún sâu vào nó.
Anh muốn cô cam tâm tình nguyện ở bên anh một lần nữa chứ không phải bị ràng buộc bởi lời hẹn ước khi xưa.
Anh yêu cô, điều đó không thay đổi! Nhưng cô có yêu anh như xưa hay không, anh cần thời gian để kiểm chứng.
Thời gian đã cho anh thấy, cô đã yêu anh rồi! Cuộc đời anh chỉ cần như vậy thôi, chỉ cần cô là đủ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook