Giả Nghèo
C33: Chương 33

Trans: Tiên Trần

Đồng Hoài: “…”

Cái này mỗi một chữ từ đầu tới đuôi, bao gồm dấu ngắt câu đều đã chứa đầy hàm ý.

Tiết Đình đặt sách trước mặt, chống càm dưới đang nhìn, tựa như không phát hiện gì với bộ dạng lén lút của Đồng Hoài.

Đồng Hoài lén nhìn cậu ta một cái, trong lòng chột dạ, di chuyển điện thoại vào trong, bấm liên tục, lựa chọn chỉ nhìn vào áp phích chính.

Các bài đăng nổi trên trang chủ diễn đàn trường Cấp 3 quanh năm chẳng qua chỉ là phần hỏi và đáp cuối kỳ, mua đi bán lại tài liệu, tuyên truyền học trên mạng, nỗi đau chủ yếu của thanh xuân, học sinh trung học hiếu kỳ và ngưỡng mộ cấp 3 cùng với những người tốt nghiệp thút thít quay đầu… Nói chung chỉ có bài hỏi đáp cuối kỳ cao hơn một chút, có thể đạt đến mấy ngàn bài, những bài khác trừ khi có gì kinh thiên động địa, cũng sẽ chìm xuống rất nhanh.

Mà Đồng Hoài mở bài này ra, phát hành mười giờ rưỡi tối qua, số bài trả lời đã có bốn trăm bài kinh hoàng, hơn nữa vẫn đang tăng lên như bay.

Chủ lầu:

Nhắc nhở trước: Bài này không giải mã, dấu hiệu kẹo hỉ CP (XT), bài giải mã sẽ loại bỏ, tất cả hình đều đánh số, ăn kẹo hỉ vui vẻ, không gây phiền toái cho chính chủ.

Tình huống trước đây: Anh X là học sinh chuyển trường cuối học kì trước, thành tích học tập cực kỳ tốt, anh T vốn là nhân việt nổi tiếng của trường ta, người ta gọi là mặt thiên sứ nhưng tâm ác quỷ, trùm trường gặp phải đi đường vòng.

Từ lúc anh X nhớ nhầm tên anh T, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu từ từ chuyển động ~

1L: Học kỳ trước anh T mỗi ngày đều muốn ấn anh X xuống đất, học kỳ này bỗng nhiên thay đổi thái độ, tình hình cụ thể lầu chủ cũng không rõ, đáng khiếp sợ là, ngày đầu tiên tựu trường, anh T nhìn thấy một nữ sinh ngồi bên cạnh anh X, hung hăng càn quấy trực tiếp kéo cặp của anh X đi, nói với cậu ta: Dời nhà đi chứ?

Sau đó hai người họ đã ngồi cùng bàn.

Ôm ngực.

3L: Thành tích của anh T không quá tốt, tự học buổi tối thường xuyên chạy ra ngoài chơi game, thế mà buổi tự học tối đó, cậu quay lại tìm anh X.

Lầu chủ đợi bạn học ở dưới lầu, nhìn thấy anh X đạp xe đạp chở anh T về nhà.

Ông trời ơi, đây là tình tiết thiếu nữ gì thế này.

7L: Hai người cùng nhau đi xem biểu diễn, còn bị người hâm mộ tại hiện trường chụp lại, trên Weibo có video, đường link @Tiểu nha tiểu lộc.

Anh X tuyệt sủng!

17L: Anh T đã nỗ lực một tháng, kỳ thi tháng không tệ, bị thầy giáo nghi ngờ gian dối, người vây xem hiện trường nói, anh X đứng ra, ngăn trước mặt anh T, muốn yêu cầu kiểm tra lại.

Tan học anh X liền đến bên ngoài văn phòng đợi anh T, ánh mắt đầu tiên khi anh T bước ra là nhìn anh X.

45L: [ Hình ảnh ] Lúc anh X đi tập huấn, anh T tội nghiệp trông mong trơ trọi ngoan ngoãn trông coi trong phòng học đợi anh X quay lại.

97L: Có tin nhắn riêng từ người thích kẹo hỷ, bổ sung một chút: Ngày thi tháng đó là sinh nhật của anh T, buổi trưa thi thử xong nghỉ ngơi, anh X xuống lầu có thể là muốn gọi anh T đi ăn cơm trưa, nhìn thấy anh T gục xuống bàn ngủ, liền không gọi cậu.

Sau đó qua mười mấy phút, anh X mang đến hai cái bánh mỳ chà bông, nhờ nữ sinh ngoài cửa đặt lên bàn anh T.

Nếu như đây đều không coi là yêu!

303L: Không ngờ vừa tỉnh dậy đã bị nhiều gói biểu cảm trả lời như vậy dọa rồi, tôi chỉ là một người ghi chép không ai biết đến, vốn không có thành phần gia công nhân tạo nào, mọi người có thể yên tâm mà xem.


313L: Mở bài là bởi vì tối qua đã phát hiện một việc, cơn sóng trong lòng sôi sục không nhịn được [ Hình ảnh ] tên người trong lớp đã được xóa, trọng điểm mời nhìn đối thoại của anh T và anh X.

Ngủ rồi!

Nói hổ sói như vậy à!

334L: Đến tiết đọc sáng rồi, họ còn chưa tới, vậy gửi một tấm hình hai người họ ngồi cùng nhau đi [ Hình ảnh ].

378L: Nhận được tin nhắn riêng của em gái, tôi đã nổ tung rồi.

Không nói nhiều lời, trực tiếp gửi ảnh.

Đây là ở trường mà, các cậu không thể kiềm hãm chút sao!!! [ Hình ảnh ]

Mạn! Thiên! Hỷ! Đường!

Đồng Hoài còn chưa kịp kinh ngạc về cái bánh mì hôm thi tháng đó là của Tiết Đình đưa tới, trượt xuống nhìn thấy bức hình này, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của chính mình.

Là tấm hình buổi sáng Tiết Đình bế cậu lên lầu, có lẽ là ai đó trong phòng học gần hành lang đã chụp nhanh lại, rất mờ, nhưng hai người cậu quen thuộc vừa nhìn có thể nhận ra.

Thế giới quan mười bảy năm của Đồng Hoài đang lung lay sắp đổ.

Sau đó cậu miễn cưỡng nhặt từng mảnh tam quan của bản thân đã sắp bể tan tành đến nơi lên, chấp vá lại lần nữa, nuốt nước bọt xuống một cách khó khăn.

Mẹ tôi ơi.

Bài đăng này, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để Tiết Đình nhìn thấy!

Cậu vừa quyết định, Tiết Đình tập trung tinh thần không biết đang nhìn gì bỗng nhiên nghiêng đầu, trong tiếng đọc bài thay phiên nhau vang lên trong phòng học, đẩy điện thoại trên bàn qua trước mặt Đồng Hoài, giọng điệu hình như có chút vui vẻ: “Xem được chuyện thú vị.”

Đồng Hoài cúi đầu nhìn một cái: “…”

818 Xin chào.

818 Tạm biệt.

Hứa Tinh Châu đến rồi lại đi, Đồng Hoài ước chừng nín thở được ba phút: “Thật ngại quá, hình như tôi điếc rồi, nghe được cậu nói đây là chuyện thú vị.”

“Là viết thú vị.”

Đồng Hoài lơ mơ: “Cậu không giận?”

“Giận cái gì?” Tiết Đình gió yên biển lặng đáp: “Đều không phải sự thật mà.”

“…”

Đây thật sự là sự thật không thể chối cãi.

“Muốn biết người đăng bài là ai không?”

Đồng Hoài suy nghĩ một chút, biết nhiều tình tiết như vậy, nhất định không phải lớp khác: “Người lớp mình.”


… Nhưng mà trong lớp ai vô vị như vậy chứ.

Tiết Đình thảnh thơi dựa vào lưng ghế, nhớ lại mấy tấm hình trong bài đăng, tầm mắt từ từ quét qua tất cả mọi người, lập tức xác định: “Tìm được rồi.”

“Ai vậy?”

Cây bút trong tay Tiết Đình chỉ một người.

Đồng Hoài nhìn theo, một hồi ngạc nhiên, buột miệng nói ra: “Không thể nào!”

Người Tiết Đình chỉ là Lâm Đàm Nhã.

Ủy viên học tập lớp ba, Lâm Đàm Nhã, cô gái ngoan ngoãn học giỏi, tính cách trầm tĩnh, thành tích xuất sắc nhất, đối mặt nói chuyện với người ta đều sẽ thẹn thùng, giọng nói nhỏ nhẹ rất thùy mị, khiến cho người ta không dám nói chuyện lớn giọng với cô — Còn không phải là cô gái yếu đuối, thượng năng biết chơi đàn tranh, hạ năng ném đĩa, đại hội thể dục thể thao học kỳ trước đã làm dậy sóng, trường bên cạnh nghe tiếng mà đến, đứng bên vách trường cấp 3 mà nhìn trộm.

Có thể nói là nữ thần toàn năng.

Trong ngoài trường học, các khối trên dưới, không biết bao nhiêu nam sinh đã tỏ tình với cô.

Sau khi lên cao trung, người đầu tiên Đồng Hoài khâm phục là Hứa Tinh Châu, người thứ hai chính là Lâm Đàm Nhã.

Đối với vị ủy viên học tập này, trong lòng cậu tồn tại một chút kính nể.

Tiết Đình nhướng đuôi chân mày.

Đồng Hoài im lặng vài giây, quả quyết nói: “Cậu tìm sai người rồi.”

Tiết Đình nheo nửa mắt lại.

Đồng Hoài ý chí kiên định: “Tôi không tin!”

Đang nói, tiết đọc sáng tan rồi.

Thời gian giữa tiết là năm phút, Hứa Tinh Châu cảm thấy lạnh, chẳng muốn trở về văn phòng, bưng ly nước thiết yếu của giáo viên, làm bộ uống một hớp trà, trong lòng thầm nói quả nhiên vẫn là rót cô ca tốt hơn một chút, từ bỏ giả vờ, yêu cầu từng trưởng nhóm và ủy ban học tập thu bài tập cuối tuần lại.

Lâm Đàm Nhã đi đến nhóm này, nụ cười vẫn hòa nhã như trước kia không thể xoi mói, lúc thu cuốn bài tập, tầm mắt đảo một vòng qua Đồng Hoài.

Tiết Đình bình thản nhìn chăm chú bóng lưng Lâm Đàm Nhã, giây lát, bỗng nhiên mở miệng: “Đánh cược không?”

Đồng Hoài cảnh giác: “Cược cái gì?”. Ngôn Tình Hay

“Ừm,” Tiết Đình nghĩ ngợi chốc lát, tùy ý nói: “Cược tối nay cậu không uống sữa.”

Đồng Hoài: “…”

Thật thâm độc.

Nhưng họ là ủy viên học tập được kính trọng, làm sao có thể gửi bài đăng như vậy.


Đồng Hoài ôm lấy sự tín nhiệm mù quáng với bạn học cùng một năm, ngạo nghễ đập bàn: “Cược!”

Con mồi đã cắn câu, khóe miệng Tiết Đình nở ra một nụ cười không rõ lắm, xoay người lại.

Khuỷu tay phải của cậu ta chống lên bàn, đỡ quai hàm nhìn Đồng Hoài, tay trái khoác lên ghế, trạng thái của toàn thân tương đối thả lỏng, bình tĩnh thoải mái: “Tôi đoán sau ba phút, bài đăng sẽ có cái mới, là liên quan đến cậu.”

Mắt phải của Đồng Hoài giật giật chẳng lành.

Sau ba phút, bài đăng quả nhiên đổi mới rồi —

453L: Vừa nãy phát hiện anh T mặc đồng phục của anh X. (Lăn lộn)

Đồng Hoài: “… …”

Tiết Đình nhìn biểu cảm của cậu liền biết kết quả, cười như không cười.

Nhớ lại lúc Lâm Đàm Nhã ban nãy đi qua, còn ôn ôn nhu nhu cười với mình, Đồng Hoài im lặng co rúc lại thành một vòng nhỏ, ôm lấy chính mình, run lẩy bẩy: “… Cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo.”

“Muốn tìm chứng cứ không?”

Khóe miệng Đồng Hoài giật một cái — Cũng không thể tìm tới Lâm Đàm Nhã, hỏi cô ta “Xin chào học ủy, liên quan đến trò vui kỳ quái trong diễn đàn của trường đó, không biết cậu có ý kiến gì không?”

Quen biết lâu như vậy, Đồng Hoài chưa dám nói lớn tiếng với học ủy.

Trong lòng Tiết Đình vui vẻ: “Cho nên?”

Đồng Hoài gục đầu xuống, ý muốn thua cuộc, lẩm bẩm: “Không uống thì không uống.”

Kết thúc hai tiết trước, giữa giờ lên lớp là nghi thức kéo cờ.

Chân Đồng Hoài đã bị thương, Hứa Tinh Châu cho cậu đơn xin không cần xuống, người trong lớp lần lượt đi, cậu nhàm chán gục xuống bàn ngủ bù.

Không bao lâu nửa mê nửa tỉnh, hành lang vọng tới tiếng bước chân ầm ầm, tiếng người đuổi nhau dần tràn vào. Mười lăm phút sau, mọi người lớp ba đẩy cửa vào, ríu rít không ngừng.

Đồng Hoài bị đánh thức, mông lung mở mắt ra, ngáp một chút, nghe Triệu Cẩu đang lôi kéo người bắt bớ: “Nhảy xa này đơn giản như vậy, không nhảy không phải người lớp ba!”

“Nào nào nào, tham gia nhảy cao này, thành tích cuối kỳ cao đều đều.”

“Cùng nhau tham gia cuộc thi tiếp sức này! Thi được điểm cao không phải tốn sức nữa!”

Những người vốn muốn đến hỏi thăm Đồng Hoài đều bị dọa sợ tè ra quần, Đồng Hoài bị tiếng vo ve tranh cãi vang lên bên tai, cầm lấy cuốn sách nện qua: “Sao cậu không đi tấu nói(1) đi.”

“Ai bảo cậu không giữ gìn đôi chân cho tốt, tôi có dễ dàng không?”

Triệu Cẩu tiếp sách linh hoạt, nhìn thấy Tiết Đình, vội vàng nhẹ nhàng đặt sách xuống bàn, ngồi xuống chỗ của Trần Nguyên, vừa định nói gì, Tiết Đình bị giáo viên gọi đi nói chuyện nên đã vào muộn vài bước.

Đồng Hoài lười biếng nằm lại xuống bàn, chọc chọc bả vai của Tiết Đình, hỏi Triệ Cẩu: “Sao cậu không gọi cậu ta?”

Triệu Cẩu nghiêm mặt: “Đùa gì vậy, Tiết ca là gấu trúc lớn của lớp ta, vừa nhìn không giỏi vũ lực, cậu có dám phái gấu trúc lớn tham gia hội thể thao của vườn thú không?”

Ba hoa chích chòe nói hươu nói vượn xong, cậu ta nhìn sắc mặt Tiết Đình không hề dao động, sát đến bên tai Đồng Hoài, hạ thấp giọng, thành thực mà nói: “Bố mày không dám.”

Đồng Hoài: “…”

Viễn cảnh.

Đồng Hoài tranh cãi một hồi, ngồi thẳng người lên, nhìn gấu trúc lớn Tiết: “Đình ca, cậu ta xem thường cậu, chứng minh thực lực của bản thân đi?”


Tiết Đình không có chút tính tích cực nào ở phương diện này, thiếu hào hứng lấy cuộn vật lý từ trong hộc bàn ra, giọng điệu không mặn không lạt: “Tôi không có thực lực.”

“Đừng mà.” Đồng Hoài biết người này đang vờ ngớ ngẩn, kéo cánh tay cậu ta nói dài dòng: “Đình ca cậu mạnh vô địch, có cậu thì lớp chúng ta đảm bảo đứng nhất, tham gia hai hạng mục nha? Nguyện vọng lớn nhất của tôi trước khi chân tôi bị thương, là dẫn dắt lớp ta hướng tới hạng nhất, bây giờ chỉ có cậu mới có thể kế thừa nguyện vọng của tôi, coi như là vì tôi đã chết trước khi ra trận đi…”

“Không tệ.” Nghe đến đây, Tiết Đình tán thưởng gật đầu: “Biết trích dẫn rồi, ngày mai thuộc lòng cuốn « Xuất Sư Biểu » một lần đi.”

Đồng Hoài: “…”

Giúp đỡ không thành, ngược lại phản tác dụng lên người, Đồng Hoài từ bỏ chống cự, cuộn tròn về mà càu nhàu.

Gấu trúc lớn này không có tinh thần chủ nghĩa tập thể gì.

Cậu còn cho rằng giọng nói của bản thân rất nhỏ, thực ra một chữ cũng không lọt vào tai Tiết Đình.

Tiết Đình nhìn chằm chằm cậu vài giây: “Giận rồi?”

Đồng Hoài cố ý quay đầu đi chỗ khác: “Không có.”

Tiết Đình ừ nhẹ một tiếng, thình lình đứng dậy, rút lấy tờ ghi danh trong tay Triệu Cẩu sắp sửa đi, đè lên bàn, cây bút xoay giữa ngón tay, lưu loát viết tên bản thân vào hạng mục chạy tiếp sức và ba ngàn mét.

Đồng Hoài nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn cảnh này, sững sờ rồi.

Trước mặt tối sầm lại, là Tiết Đình đưa tay qua, bàn tay ấm áp đè lên trán cậu, nhẹ xoa tóc cậu.

Cậu theo bản năng nhắm một mắt lại, con mắt còn lại không nhắm mà nhìn Tiết Đình chằm chằm, a một tiếng.

Tiết Đình không để ý đến Triệu Cẩu vui mừng, nghiêng người xít lại cậu, giọng nói trầm thấp ôn hòa: “Hài lòng rồi chứ?”

Con ngươi đen nhánh của cậu ta phản chiếu bóng của Đồng Hoài.

Trong đầu Đồng Hoài như muốn nổ tung một tráng pháo hoa, thật lâu mới phản ứng lại, bên tai nóng lên, ấp úng: “… Hài lòng rồi.”

Tiết Đình lại “Ừm” một tiếng, trở về chỗ ngồi, giống như mọi ngày, kéo căng tờ giấy cuộn tròn, tiếp tục càn quét đề.

Ánh nắng mong manh ngoài cửa sổ không nóng như nắng mùa hè, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên gương mặt anh tuấn của cậu ta, càng rõ vẻ mặt lạnh lùng hơn, không dễ tiếp cận.

Không bị hơi thở của Tiết Đình bao phủ nữa, Đồng Hoài cuối cùng thở hổn hển, vô ý thức đưa tay, sờ vào trán đã bị chạm một cái.

Xúc cảm và nhiệt độ của bàn tay Tiết Đình, tựa như thấm vào da thịt, theo máu chảy đến khắp tứ chi.

Mặt cậu không hiểu sao lại đỏ lên.

Đồng Hoài không giận, chỉ là giống như bình thường, kỳ quặc kỳ quặc, Tiết Đình hẳn rất hiểu rõ mới đúng.

Cậu như bị người ta thi triển thuật dán miệng, nhiều lần muốn nói, nhưng không mở miệng được, bầu không khí dày đặc trong góc ngưng trệ, đang lặng lẽ ấm lên.

Mãi đến khi chuông vào học vang lên.

Đồng Hoài dường như tránh thoát khỏi từ hoàn cảnh khó khăn nào đó, vai căng thẳng buông lỏng một chút, nhỏ tiếng: “Tôi nói đùa thôi, nếu cậu không muốn tham gia, tôi bảo Triệu Cẩu gạch tên của cậu…”

“Không phải nguyện vọng của cậu sao?” Tiết Đình cắt ngang lời của cậu, đầu cũng không ngẩng lên: “Kế thừa giúp cậu.”

Chỗ ngồi cách đó không xa, Lâm Đàm Nhã đoan trang thu lại tầm mắt, thừa dịp chuông chính thức vẫn chưa vang lên, nhanh chóng lấy điện thoại ra.

576L: Rõ ràng mặt anh X không kiên nhẫn, nhưng vẫn đồng ý với anh T tham gia đại hội thể dục thể thao.

Thật! Sủng! A!

(*)Tấu nói: Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương